Chương 4
13
Đi thành phố
"Dạ. Cũng tốt, giống như lúc trước."
"Được, học tập cho tốt." Chu Thuật Hoài cùng hai đứa nhỏ này kỳ thật có chút không quen thuộc, bọn họ không nói nhiều, một tuần thời gian nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vẫn là Tư đã bước ra và phá vỡ sự cứng nhắc giữa hai cha con.
"À, Chu tiên sinh, em có nấu mì, anh có muốn ăn một ít không."
Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu, đứng dậy đi qua.
Nhìn thấy Tư Vân, Oánh Oánh lập tức giơ tay y y nha nha muốn ôm.
Chu Thuật Hoài nhướng mày, nhìn về phía Tư Vân.
Tư Vân nở nụ cười dịu dàng, bước lên trước nói: ""Đưa đứa nhỏ cho em đi."
Cô vươn tay, một đôi ngón tay thon dài trắng mịn, cho dù là nấu cơm cũng trắng nõn xinh đẹp như trước.
Móng tay có một chút màu hồng.
Chu Thuật Hoài đưa đứa bé cho cô, hạt đậu nhỏ vừa đến trong lòng ngực của Tư đã 'ha ha ha' nở nụ cười.
Tư Vân ôm cô bé ngồi xuống một bên, Chu Thuật Hoài cầm đũa ăn mì, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng không lộ vẻ thô bỉ, âm thanh cũng không lớn, một bát mì lớn, cuối cùng ngay cả canh cũng uống sạch sẽ.
Không ai không thích đồ mình làm bị người ta ăn sạch sẽ, Tư Vân cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn chằm chằm Chu Thuật Hoài, nói: "Trong phòng bếp còn có, anh có muốn ăn thêm một chút nữa không?"
"Không cần đâu, cảm ơn em." Chu Thuật Hoài buông đũa, sắc mặt trầm tĩnh: "Em nấu ăn rất ngon." Khen người cũng có nề nếp.
Tư Vân bị người đàn ông nhìn chằm chằm đỏ mặt, nói: "Bình thường ở nhà không có việc gì làm, chỉ thích nghiên cứu một ít đồ ăn."
"Làm phiền em chăm sóc ba đứa nhỏ rồi."
"Không có việc gì, em nguyện ý tới nơi này, chứng tỏ em quyết tâm, đứa nhỏ rất ngoan, dễ chăm sóc."
Tiểu lão đại tiểu lão nhị về cơ bản không cần lo lắng, còn sẽ giúp đỡ công việc, Oánh Oánh tuy rằng nhỏ, không thích khóc cũng không ồn ào, lại ngoan ngoãn, một chút cũng không khó.
Vừa lúc cô thích nấu cơm, mỗi ngày làm chút cơm cho con, so với làm việc đồng áng thoải mái hơn nhiều.
Nhớ tới nhớ tới làm việc, cô còn nhớ rõ, sau khi học trung học phổ thông, làm phát thanh viên trong thành phố.
Thời đại này phát thanh viên thuộc về công tác kỹ thuật, phải trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, thiệt thòi nguyên chủ có một giọng nói tốt, hơn nữa bộ dạng lại xinh đẹp, khí chất bản thân tố chất đều rất tốt, cho nên rất nhanh đã được chọn.
Vẻ đẹp cho dù là ở thời đại nào, đều là có quyền ưu tiên, hơn nữa còn có bằng cấp kỹ thuật, vậy càng được ưu tiên hơn.
Thậm chí bởi vậy, cô đánh bại những người có trình độ học vấn cao hơn cô, là thật sự dựa thực lực của mình để lấy được công việc này.
Trở thành phát thanh viên có nghĩa là đảm bảo thu nhập trong thời kỳ hạn hán và lũ lụt, với một nhân viên, mức thù lao trên mức trung bình, tính cả trợ cấp, bạn có thể kiếm được khoảng 50 đồng mỗi tháng, trong thời đại này khi 30 đồng có thể nuôi cả một gia đình, 50 đồng đã là một phần thưởng hào phóng.
Chỉ là bởi vì sau khi tiểu thư thật về nhà, nguyên chủ vẫn luôn mơ màng hồ đồ, một mực tìm người thay thế cô đi làm.
Xem ra mình có thời gian phải đi trong thành một chuyến, bản thân không thể làm công việc này, ít nhất trong tương lai nghề này không có không gian phát triển gì lớn, với sự phát triển của TV, không bao lâu nữa, nhà nhà đều sẽ mua TV, máy ghi âm thời đại, rất nhanh sẽ bị lạc hậu.
Tham vọng của cô không ở đây.
Không bằng đem bát sắt này bán đi, còn có thể lấy được một khoản tiền xa xỉ.
Đến lúc đó mình cũng có tiền đi học.
Nghĩ đến đây, cô liền mở miệng nói: "Ngày mai em muốn về thành phố một chuyến."
Chu Thuật Hoài dừng một chút, khẽ gật đầu: "Được."
"Tôi bảo thím Lưu tới chăm con."
Tư Vân lắc đầu: "Không cần, em mang theo Oánh Oánh cùng đi." Ánh mắt của cô lộ ra vài phần cảnh giác, thím Lưu kia, căn bản không phải thứ tốt gì, ném Oánh Oánh cho bà ta, không biết cô bé phải bị tra tấn như thế nào.
Tốt nhất là đừng bao giờ đến đây.
Nhưng mình mới vào cửa, so ra kém quan hệ mấy năm của hai nhà, lúc này nếu Tư Vân nói vài câu thím Lưu không tốt, ngược lại có vẻ mình mới đến liền bợ đỡ nói xấu người khác.
"Có tiện không?" Chu Thuật Hoài cho rằng cô muốn về nhà xem một chút, nghĩ cô mang theo đứa bé, có lẽ sẽ bị người ta chê cười.
Rốt cuộc, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, tuổi còn nhỏ đã gả cho người đàn ông lớn tuổi một đã kết hôn lần hai không nói, còn phải giúp anh trong con.
Đừng nói cô nguyên bản vốn là một tiểu thư, mặc dù xuất thân từ nông thôn, cũng khó tránh khỏi bị người nói xấu ở sau lưng.
"Không đâu, anh yên tâm đi, em chỉ đi làm chút việc thôi."
Tư Vân lắc đầu nói.
Chu Thuật Hoài không nói cái gì nữa.
**
Ngày hôm sau trời hơi sáng, Tư Vân đã tỉnh dậy.
Ở thời đại không có cuộc sống về đêm, ngay cả cô, một kẻ cuồng thức khuya cũng không chịu nổi, sáng sớm đã ngủ quên.
Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng kêu 'cự cự cự'.
Gió nhẹ lướt qua mặt, không khí nhẹ nhàng thoải mái khiến chút buồn ngủ kia của cô trong nháy mắt tiêu tán.
Tư Vân duỗi lưng một cái, đi xuống lầu, chỉ thấy đèn phòng bếp bật, hẳn là hai đứa nhỏ tự mình rời giường nấu cơm ăn.
Tuy rằng mình đáp ứng chăm sóc đứa nhỏ, nhưng không có khả năng giống như một bảo mẫu, mọi chuyện đều đầy đủ.
Trẻ con cũng không còn nhỏ, trẻ con nông thôn trưởng thành sớm, mình cũng phải tự học nấu cơm.
Thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ quá khoa trương, nông thôn dù nghèo thế nào, cũng sẽ không để cho đàn ông vào phòng bếp, con gái gược lại từ nhỏ đã phải học đủ loại may vá công tác, nấu cơm vân vân...
Sợ sau này gả con gái không biết nấu cơm, bị nhà chồng cười nhạo.
Tuy nhiên, trong 30 năm tới, nấu ăn đã trở thành bộ lọc tốt nhất dành cho đàn ông.
Có một người đàn ông tài nấu nướng giỏi, còn có thể làm việc nhà, ai mà không thích chứ?
Tư Vân nghĩ thầm, phải thay đổi suy nghĩ ghét con gái của tiểu lão đại.
Phụ nữ xấu thì có, nhưng tốt cũng không ít.
Cũng không thể vì vậy mà phủ nhận tất cả mọi người.
Nhìn thấy cô xuống lầu, Chu Việt Hàn có chút không được tự nhiên, cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
Tư Vân cũng không để ý, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Chu Việt Đông đang nấu cái gì đó trước nồi lớn.
Cô thò qua đầu đi xem, lại thấy là hai củ khoai lang.
Không khỏi nhíu nhíu mày: "Cậu chỉ làm một chút đồ ăn như vậy?"
Thân thể của hai đứa nhỏ đang trong thời kì phát triển, vốn giữa trưa sẽ không trở về, đầu năm nay nông thôn trường học càng là không có căn tin. Cậu ta ăn khoai lang khô như vậy, sẽ chịu đựng đến buổi chiều.
Khó trách gầy như con khỉ.
Đứa nhỏ mười tuổi, còn không cao bằng người ta bảy tám tuổi.
Cô lại nhớ tới miêu tả tiểu lão đại trong truyện:
"Chu Việt Đông ngưỡng mộ nhất sự mạnh mẽ và cao lớn của cha Chu Thuật Hoài, nhưng bản thân cậu ta lại gầy yếu, vì nguyên nhân thời còn trẻ nên không thể cao thêm được nữa, thân hình ngày càng gầy gò yếu đuối. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể tham gia vào công việc nghiên cứu khoa học, ngày càng xa với mong muốn của trái tim cậu ta..."
Cậu ta là anh cả, có cái gì tốt cái gì ngôn cũng đưa cho em trai và em gái ăn hết, bản thân mình luôn luôn đói bụng.
Tuổi còn trẻ đã một thân bệnh không nói, tâm lý cũng vặn vẹo.
Em trai thân cao 1m8, đã trở thành ngoại hình mà cậu ta mong muốn, nhưng em trai đã nổi loạn suốt ngần ấy năm, lại cảm thấy bọn họ biến thành như vậy, cũng là bởi vì cha nuôi luôn bận rộn công việc không dạy dỗ bọn họ, cuối cùng đi lên một con đường không thể quay về.
14
"Dì, dì cũng muốn ăn sao?" đối với cô có chút không biết làm sao, sợ mình làm sai chỗ nào, sợ bởi vậy chọc cô tức giận: "Tôi bỏ thêm hai củ."
Rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ chừng mười tuổi, cho dù trong lòng chán ghét phụ nữ, nhưng e ngại chiếm cứ vẫn nhiều hơn.
Chu Việt Đông lớn lên cũng rất đẹp trai, ngũ quan nổi bật, đôi mắt to giống Oánh Oánh, rất to, mặt mày sắc bén một chút, chỉ là lúc này hai hàng lông mày sụp xuống, giống như là một con chó nhỏ bị vứt bỏ, bất lực lại đáng thương.
Tư Vân thở dài: "Cái này ăn không ngon, tôi dạy cậu làm đi."
Tư Vân nhìn bếp lửa, từ góc nhặt mấy củ khoai lang to đùng ném vào.
Trong nồi đã sắp xong rồi, cô gắp ra: "Giúp tôi lột da, sau đó cho vào bát giã nhỏ."
Chu Việt Đông có chút bối rối, thiếu chút nữa bát đũa cũng cầm không vững, cẩn thận nhìn sắc mặt cô, thấy cô không chú ý tới mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi bóc khoai lang.
Tư Vân mặc dù không nhìn cậu ta, nhưng nghe động tĩnh cũng có thể nghe ra được.
Bột mì cô mua làm mì hôm qua cũng không còn lại bao nhiêu.
Chủ yếu là cả nhà đều là đàn ông, khẩu vị đều rất lớn, mua một lần ăn không được hai ngày sẽ không còn.
Còn lại điểm ấy không nhiều lắm, làm mì sợi khẳng định không đủ, nhưng có thể làm chút bánh rán mang đến trường học cho con ăn.
Khoai lang bị nấu mềm nhừ, nhẹ nhàng đè xuống thành bùn, Chu Việt Đông lập tức đưa cho cô.
Tư Vân đưa tay nhận lấy, đổ bột mì và mì cùng nhau nhào nặn.
Chu Việt Đông chưa từng thấy qua cách làm như vậy, rất tò mò nhìn chằm chằm.
Ngay lập tức, cục bột màu trắng chuyển dần sang màu vàng cam, bột dẻo mịn, một mùi thơm ngào ngạt của bột mì và khoai lang xộc vào mũi.
Tư Vân chỉ lau sơ một lớp dầu trên bề mặt nồi, nhào bột thành hình bánh rán, rồi đặt lên nồi lớn để nướng.
Một cục bột mì nướng năm cái bánh rán lớn.
Cô đứng bên nồi lật đi lật lại những chiếc bánh đã nướng vàng ươm, đến khi lớp da giòn và thơm phức mới lấy ra khỏi nồi.
Cô đổ chút nước vào trong nồi, ném mấy quả trứng gà bỏ vào trong nấu.
Lúc này, khoai lang trong lò cũng đã chín.
Tư Vân lấy khoai lang ra, lại chia cho hai người hai cái bánh lớn nói: "Buổi sáng ăn khoai lang, bánh để đến trưa ăn, nếu không khoai lang lạnh sẽ bị nghẹn."
Nói xong, cô không nhìn vẻ mặt phức tạp của Chu Việt Đông, một mình mang theo số bánh còn lại đi ra ngoài.
Cắn một miếng bánh lớn, Tư Vân híp híp mắt, hương vị ngọt ngào tràn vào khoang miệng, dùng để làm bữa sáng là thích hợp nhất.
Nhìn thấy bánh nướng thơm ngào ngạt, đôi mắt của Chu Việt Hàn sáng lên.
Tư Vân ăn một lúc lâu mới nói: "Lát nữa dì phải đưa Oánh Oánh vào trong thành phố một chuyến, buổi chiều không biết lúc nào có thể trở về, nếu hai đứa trở về, tự nấu cơm ăn."
Chu Việt Hàn lập tức khẩn trương lên, cậu nhóc không có tâm tư kín đáo như Chu Việt Đông, nghe được đối phương muốn mang em gái đi, cũng rất là khẩn trương.
Dù sao đầu năm nay người trộm trẻ con bán rất nhiều, đặc biệt là con gái, rất nhiều người nuôi không nổi, đều bán cho những nông thôn xa xôi kia làm con dâu nuôi từ bé.
Bọn họ nghe nói mẹ trong thôn Thiết Đản nghe nói chính là được mua về, cong phải bị đánh.
Theo bản năng muốn đi gặp anh trai, hy vọng anh trai có thể mở miệng ngăn lại, lại nghe thấy tiếng Chu Việt Đông vang lên: "Được."
Cậu nhóc khiếp sợ làm cho chiếc bánh trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất..
Anh cả làm sao vậy, không phải anh cả rất ghét những người phụ nữ tới nhà sao?
Làm sao anh ấy lại đồng ý cho người phụ nữ đó mang em gái đi?
Có phải anh cả bị người phụ nữ đó đe dọa hay không?
Khuôn mặt của Chu Việt Hàn đầy vẻ hoảng sợ, như thể gia đình này chỉ có thể dựa vào cậu nhóc vậy.
Chu Việt Đông liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của em trai, cầm lấy một cái bánh nhét vào miệng cậu nhóc.
Dù vẫn còn rất sốc, nhưng cậu nhóc không nhịn được không có ý thức nhai nhai chiếc bánh nướng hương thơm ngào ngạt vừa vào miệng.
Ô ô ô ~ thơm quá, ăn ngon!
Lúc hai người chuẩn bị xuất phát, Tư Vân còn nhét cho hai người một quả trứng luộc.
**
Tư Vân rửa mặt cho Oánh Oánh, lại đút cho cô bé ăn chút gì đó, tự mình thu dọn một chút liền lên xe vào thành phố.
Oánh Oánh chưa từng ngồi xe, lúc này cũng rất kích động, dọc theo đường đi đều y y nha nha, kích động vô cùng, một đôi mắt to xinh đẹp tò mò đánh giá.
Đường còn chưa sửa xong, vô cùng xóc nảy, Tư Vân mơ màng sắp ngủ, nhóc con kia ngược lại rất tỉnh táo, nhưng cô bé không khóc, vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Tư Vân, người bên cạnh đều khen ngợi, chưa từng thấy qua đứa nhỏ nghe lời như vậy.
Tư Vân cười hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Oánh Oánh, đến trạm xe trong thành phố, liền kéo đứa nhỏ xuống xe.
Cô cũng không có ý định đến Tư gia, cho nên trực tiếp đến đài phát thanh.
Mới vừa mang theo đứa nhỏ đi vào đơn vị, phía sau liền vang lên một giọng nói không vui: "Tư Vân? Cô còn tới đây làm gì?"
Tư Vân quay đầu nhìn.
Đập vào mắt chính là một cái mười tám mười chín tuổi thiếu nữ, đối phương mặc một thân trang phục nghề nghiệp, tóc cắt rất ngắn, trên mặt vẽ tinh xảo trang điểm.
Đối phương thấy thật sự là cô, trong mắt trào ra khinh thường: "Tư Vân, không phải cô bị đuổi ra khỏi Tư gia, bị đưa về nông thôn sao? Làm sao lại chạy về đây, làm sao.... Cuộc sống ở nông thôn rất cực khổ sao?"
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy hả hê.
Tư Vân cẩn thận suy nghĩ một chút ký ức nguyên chủ, cuối cùng là từ góc vướng víu lấy ra tin tức của người trước mắt.
22 Cướp công việc
"Cô hỏi tôi thì tôi phải trả lời cô sao? Cô cho rằng cô là ai?"
"Tôi, tôi là..."
Phó Thiên Thiên bị nghẹn họng, mặt trướng đến đỏ bừng, tức giận nói: "Đây chính là đơn vị của tôi, cô đã không có công việc ở chỗ này, dựa vào đâu tới đây!"
Tư Vân nhíu mày, cô nói mình không làm ở đây lúc nào?
Lúc trước cô chỉ mời người thay mình đi làm mà thôi, không nói không làm.
Hơn nữa coi như là không làm, cũng cần bản thân lại đây từ chức, cấp trên phê chuẩn.
Ai nói cho cô ta chính mình không làm?
Tư Vân: "Ai nói với cô tôi không làm lúc trước tôi tìm người giúp làm thay, nhưng không có nghĩa là tôi không làm."
"Cái gì?! Công việc ngươi không phải chuyển nhượng đều cho cái kia Lâm Tư Tư sao?" Khuôn mặt của Phó Thiên Thiên đầy khiếp sợ, bởi vì chuyện này cô ta khó chịu đã lâu đây, chính mình là con gái của thủ trưởng, lại không bằng một con nhỏ đến từ nông thôn.
So với lúc Tư Vân còn ở đây còn khó chịu hơn!
Hơn nữa cô ta không cho rằng Lâm Tư Tư kia đẹp hơn mình!
"Không đúng, tôi nghe người nhà cô nói, không phải cô tự nguyện chuyển nhượng công việc cho Lâm Tư Tư sao? Tôi nói cô làm sao bỏ được như vậy, thì ra nói nửa ngày ngay cả cô còn không biết?"
Phó Thiên Thiên nhìn cô như một kẻ ngốc.
"Lâm Tư Tư?" Tư Vân híp mắt, nguyên chủ lúc trước mời tới làm việc thay chính là một phát thanh viên khác, bởi vì có thể lấy hai phần tiền lương, cho nên đối phương đã rất vui vẻ đáp ứng, như thế nào vô cớ liền chạy tới trên đầu Lâm Tư Tư.
Vẻ mặt của Phó Thiên Thiên trông có vẻ táo bón: "Vu Hiểu đi làm một thời gian, Lâm Tư Tư đã tới làm, nghe nói cô đã đi, tôi còn tưởng rằng cô vĩnh viễn sẽ không trở lại."
Đương nhiên cô không nói cho Tư Vân, cô ta vui sướng khi người gặp họa đã lâu.
Chỉ là sau khi nghe nói Lâm Tư Tư kia nhảy dù thay thế vị trí của Tư, Phó Thiên Thiên đã không còn cười nổi.
Làm sao đầu trâu mặt ngựa có thể đem cô ta so sánh.
Khi Tư Vân lấy được vị trí này, là hai người cạnh tranh công bằng, là mình không cao bằng cô, mình nhận thua!
Nhưng Lâm Tư Tư kia cũng không cao hơn mình bao nhiêu, dựa vào cái gì cho cô ta chứ!
Tư Vân xem như suy đoán đại khái, khi cô mới vừa xuyên sách lúc ấy trong đầu còn rất loạn, không nghĩ tới chuyện công việc này.
Đoán chừng là người trong nhà nhìn cô đi rồi, vị trí này không ai lãng phí, cho nên liền lợi dụng quan hệ để Lâm Tư Tư thay thế cho mình.
Cô vốn không định tiếp xúc với gia đình này, dù sao cũng nuôi nguyên chủ tốt như vậy.
Nhưng công việc này, Tư Vân cũng không có ý định để Lâm Tư Tư được lợi!
Cô có công ơn được Tư gia nuôi dưỡng, nhưng cô không mắc nợ Lâm Tư Tư.
Loại công việc này, không có năng lực thật sự, cũng chỉ có thể dựa vào quan hệ mà tiến vào.
Nghĩ rõ ràng quan hệ trong đó, Tư Vân nói với Phó Thiên Thiên có vẻ mặt nghẹn khuất nói: "Tôi không có cho cô ta, đây là công việc tôi vất vả cạnh tranh, làm sao có thể tùy tiện cho người khác, coi như là muốn cho, tôi cũng bán đi, không có khả năng tặng miễn phí cho cô ta, tôi cũng không phải kẻ ngốc."
Phó Thiên Thiên nghe vậy, lập tức não bổ ra cái gì đó, vẻ mặt đồng tình nhìn Tư Vân: "Vậy cô cũng thật thảm, không phải con ruột thì thôi, công việc cũng bị cướp, nhưng mà cô tốt hơn so với Lâm Tư Tư nhiều, ít nhất cô cũng giống như tôi không cần dựa vào quan hệ trong nhà vào, mà là cạnh tranh thật sự, dựa vào thế lực của mình lấy được tay! So sánh với cô ta, tôi bội phục cô hơn."
Nghĩ đến con nhỏ Lâm Tư Tư kia lại có quan hệ sau lưng, con gái thủ trưởng như mình còn không tiện đi vào bằng quan hệ, cô ta dựa vào cái gì chứ!
Phó Thiên Thiên càng chán ghét Lâm Tư Tư này, ngay cả Tư Vân người mình không thích ở trước mắt mình cũng cảm thấy thuận mắt hơn một chút.
"Tiếng phổ thông của cô ta cũng không chuẩn như vậy, hiệu quả phát ra kém hơn nhiều so với của cô."
Lâm Tư Tư vừa mới vào nghề, trước đây chưa từng tiếp xúc qua, bỗng nhiên vào nghề tự nhiên là theo không kịp, một chút cũng không chuyên nghiệp.
Khóe miệng Tư Vân co rút, nghe những lời oán trách không dứt của cô ta, giờ khắc này cô cảm thấy, người này không phải tới tìm mình gây rắc rối, mà là để oán trách cô về Lâm Tư Tư.
Nói xong, Phó Thiên Thiên còn không sợ lớn chuyện nói: "Đi, tôi dẫn cô đi tìm cô ta, chị Trần đang nói chuyện với cô ta."
Tư Vân bị cô ta dẫn tới phòng phát thanh, lúc này chị Trần đang nói gì đó với một thiếu nữ, khuôn mặt chị ấy nghiêm túc, sắc mặt không được tốt lắm.
Người này là người dẫn dắt nguyên chủ phát thanh viên chuyên nghiệp, mỗi một lần người mới tới, đều phải trải qua nàng nghiêm khắc tuyển chọn, yêu cầu rất cao, mặc dù là với điều kiện nguyên chủ cũng bị chị ấy mắng qua vài lần.
Mọi người đều rất sợ hãi người kỳ cựu này trong đơn vị.
"Chị Trần! Chị xem ai tới!" Phó Thiên Thiên lớn giọng gọi một câu, đem ánh mắt hai người bên kia đều hấp dẫn lại đây.
Lâm Tư Tư vừa quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt quan sát của Tư Vân. Vẻ mặt cô ta bỗng dưng căng thẳng.
"Tư Vân? Sao em lại tới đây?" Chị Trần nhìn thấy Tư Vân, nhất thời đen mặt.
Vốn dĩ Tư Vân là người mới mà chị ấy coi trọng nhất, kết quả không bao lâu thì không tới, còn không hiểu sao chuyển nhượng công việc cho một người mới không có kiến thức kỹ thuật, tăng thêm không ít lượng công việc cho chị ấy, trong lòng chị Trần vẫn rất khó chịu.
Lúc này nhìn thấy Tư Vân, sau khi kinh ngạc, sắc mặt cũng không có gì tốt.
Tư Vân thu hồi ánh mắt từ trên người Lâm Tư Tư, nhìn về phía người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đỏ, mặc trang phục công sở: "Chị Trần, em trở lại làm việc."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Tư Tư chợt biến, lập tức bắt đầu hoảng loạn.
Vẻ mặt chị Trần cũng trào ra cảm xúc ngạc nhiên: "Không phải em đã chuyển nhượng công việc cho Lâm Tư Tư rồi sao?" Chị Trần ánh mắt ở hai người trên người qua lại.
"Đúng vậy chị Vân Vân, chị đang nói cái gì nha, ba mẹ nói chị đi trong thôn, ngày sau cũng không tiện đi làm, cho nên mới để cho em tới làm việc thay chị đấy." Lâm Tư Tư vội vàng lên tiếng, ba mẹ hai chữ cắn rất nặng.
Tựa hồ là muốn dùng hai chữ cha mẹ này để tạo áp lực cho cô.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đúng là không có trở về làm công việc này, lòng tràn đầy chìm trong vận mệnh bi thảm mình vì phải gả cho một người đàn ông lớn tuổi, còn phải nuôi con cho anh.
Làm gì còn có tâm trạng đi làm.
Hơn nữa lòng tự trọng của nguyên chủ quá mạnh mẽ, cô sợ mình trở lại trong thành phố sẽ bị người cười nhạo, sẽ bị những người này cười nhạo về thân thế của cô, cho nên căn bản không dám trở về.
Căn bản là không biết công việc của mình, rơi vào trên người Lâm Tư Tư.
Cho nên vừa rồi cô trở về, còn chưa kịp phản ứng.
Tư Vân kỳ quái nhìn cô ta nói: "Chị đang nói cái gì, lúc nào em nói em không tiện đi làm? Không phải em mời người làm việc thay sao, chuyện này chị Trần cũng biết, nếu em không làm, không tiện đi làm, em có thể không nói với chị Trần sao?"
"Không phải chị Tư Vân, là ba mẹ không muốn chị khổ sở như vậy, cho nên mới để em tới giúp chị, ba mẹ nói chờ chị trở về nói với chị chuyện này, em vừa vặn bận xong, bằng không em mang chị trở về, để ba mẹ nói với chị?"
Tư Vân tức giận nở nụ cười.
Từng câu từng câu ba mẹ đối với cô tạo áp lực, giống như là cô không đáp ứng chính là bất hiếu.
Năm nay tội bất hiếu lớn hơn trời, nữ chính này thật đúng là biết đạo đức bắt cóc người.
[15]
"Không cần!" Tư Vân từ chối, giả vờ khiếp sợ nói: "Công việc của tôi là dựa vào thực lực của bản thân để cạnh tranh với mọi người đạt tới, không liên quan gì đến cha mẹ tôi, cô không cần thiết phải keo cha mẹ vào đây, chúng ta cũng không phải trẻ con, còn cần cha mẹ làm chủ, tôi chỉ biết là, tôi chưa bao giờ đem công việc chuyển nhượng cho bất luận kẻ nào."
Nói xong, cô không để ý sắc mặt khó coi của Lâm Tư Tư, nhìn về chị Trần đang nghi ngờ nói: "Chị Trần, chị hẳn cũng biết em không phải là người vô trách nhiệm như vậy, cho dù em muốn chuyển nhượng cho người khác, vậy khẳng định cũng có năng lực, mà không phải lung tung cho một người ngoài ngành, chuyển nhượng cũng cần bản thân ký tên, em chưa từng tới đây, làm sao có thể chuyển cho cô ta được? Em không biết trong đó có nguyên nhân gì, càng không biết đơn vị vì sao không trải qua bản thân em đồng ý đã tùy tiện chuyển nhượng công việc cho người khác."
"Đương nhiên không phải!" Chị Trần lập tức phủ định: "Đơn vị chúng tôi chú ý nhất chính là năng lực, người không có năng lực cho dù là dựa vào quan hệ đi vào cũng không ở lâu được!"
Lời này của chị ấy rõ ràng là đang trào phúng Lâm Tư Tư không có năng lực.
Vốn đối với chuyện Tư Vân không thể hiểu được lại nhường công việc cho một người ngoài ngành cũng rất tức giận.
Uống một lát mới biết được, đối phương đi cửa sau, phương pháp thứ hai nà chị ấy ghét nhất.
Thậm chí ngay cả bản thân của Tư Vân cũng không biết!
Chị Trần là ai, mấy năm nay một mình lăn lộn lăn lộn mới đi đến vị trí này, gặp thêm không ít người không có năng lực gì bởi vì có quan hệ mà bị nhét vào, nhưng to gan như vậy vẫn lần đầu gặp phải.
Cái này có khác gì những tên cặn bã lấy thành tích của người khác thay thế vào khoa chính quy đâu.
Chị Trần ý tứ sâu xa nhìn về phía Lâm Tư Tư.
Hô hấp của Lâm Tư Tư cứng lại, gần như không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cô ta đành phải cúi đầu, cắn môi làm bộ dạng oan uổng nói: "Chị Tư Vân, em thật sự cái gì cũng không biết, em chỉ nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ mà thôi, đều là bọn họ bảo em tới."
Ngược lại cô ta rất biết giả bộ vô tội, Tư Vân biết cha mẹ nguyên chủ có chút bợ đỡ, nhưng cũng không đến mức làm quá phận như vậy, Lâm Tư Tư giở trò quỷ, đến cả quỷ đều không tin.
Cô cười lạnh một tiếng: "Cô nói đúng, cha mẹ chỉ lo lắng cho tôi không có biện pháp trở về làm việc mà thôi, nhưng không sao, bây giờ tôi đã trở lại, vậy cũng không cần làm phiền cô, cô cũng trở về đi."
Lâm Tư Tư: "..."
Vậy mấy ngày nay cô ta vất vả cùng bị mắng là vì cái gì?
Lâm Tư Tư tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Tư Vân không để ý đến cô ta, ngược lại nói với chị Trần: "Thật ra suy nghĩ của ba mẹ em cũng không sai, hiện tại em đã đến nông thôn, đi làm đúng là không tiện, nhưng em lo lắng trì hoãn thời gian dài, sẽ mang đến phiền toái cho chị Trần, cho nên hôm nay cũng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này."
Chị Trần gật đầu, đối với tình huống của cô cũng biết được một hai, lại nhìn cô ôm đứa bé còn có thể nghĩ đến mình, không khỏi mềm lòng vài phần, thở dài nói: "Vậy em tính toán thế nào?"
"Vẫn luôn để một người ngoài nghề thay em đi làm cũng không sao, gây phiền phức cho chị còn không nói, trong lòng của em cũng cảm thấy áy náy."
Lâm Tư Tư ở một bên nghe nói như thế, mặt đều tái mét.
Nhưng mà nơi này không phải Tư gia, cô ta không có quyền lên tiếng.
Lại nghe Tư Vân nói: "Vì vậy em dự định bán công việc này cho một số nhân viên chuyên nghiệp trong đơn vị của chúng ta, em tin rằng những người này sẽ trả giá cao cho công việc và đối xử với nó bằng trái tim."
Cô vừa nói ra những lời này, một bên xem kịch Phó Thiên Thiên lỗ tai đều dựng thẳng lên, còn kém đem "Bán cho ta" ba chữ to viết ở trên mặt.
Ước mơ của cô ta là trở thành người dẫn chương trình.
Lúc này giấc mộng ngay tại trước mặt mình, dễ như trở bàn tay!
Cô ta khẩn trương nhìn Tư Vân, trong khoảng thời gian ngắn có chút hối hận vì sao trước đó lại cãi nhau với cô.
Nếu mình và cô có quan hệ tốt một chút, lúc này không phải có thể cho mình sao?
Phó Thiên Thiên gấp đến đỏ mặt.
Chị Trần suy nghĩ một chút cũng đúng, bát cơm vàng như bọn họ, bao nhiêu người dùng tiền muốn mua cũng không mua được, cũng không có mấy người bằng lòng bán đi, trừ phi là không thể tránh được.
"Em có đề cử người nào không?" Chị Trần hỏi.
Tư Vân gật đầu nói: "Em cảm thấy Phó Thiên Thiên liền rất không tồi, giọng nói của cô ấy trung khí mười phần, tiếng phổ thông cũng rất tiêu chuẩn, hơn nữa trước đây cô ấy cũng từng đến phỏng vấn với em, em cảm thấy thực lực của cô ấy không kém em bao nhiêu."
Phó Thiên Thiên ở một bên: "?!"
Là cô ta đang nghe lầm phải không?
Tư Vân vậy mà đề cử chính mình?
Chị Trần và Phó Thiên Thiên cũng khá quen thuộc, cũng biết thân phận của vị đại tiểu thư này, mặc dù có ngang ngược vô lễ một chút, nhưng cô ấy không dựa vào thân phận của mình để vào, thay vào đó, cô ta đã lựa chọn cách giống đa số mọi người, dùng cách công bằng công chính để cạnh tranh.
Chị ấy cũng có ấn tượng rất tốt với đứa nhỏ này.
"Vậy em hỏi xem cô ấy có nguyện ý mua cho em hay không..." Chị Trần nhìn về phía Phó Thiên Thiên.
Chiều cao Phó Thiên Thiên không đạt tiêu chuẩn, nếu cô ta không dựa vào người trong nhà này đi lại, vậy cả đời cô ta cũng không có cách nào làm phát thanh viên.
Dù sao hình tượng khí chất tốt cũng là một trong những điều kiện sàng lọc quan trọng.
"Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!" "Phó Thiên Thiên dường như sợ cô hối hận, vội vàng nói.
"Cô bán bao nhiêu tiền?" Cô ta giữ chặt tay của Tư Vân.
Tư Vân hỏi ngược lại: "Cô có thể trả bao nhiêu tiền?.
"Tôi đưa cho cô hai ngàn cô có bán không?" vẫn là ngây thơ, hơn nữa nhà của cô ta đúng là có tiền, bỏ được ra tiền.
Bởi vì công việc này của Tư Vân một tháng đã là năm mươi, hơn một năm là có thể kiếm lại vốn, hai ngàn cũng không nhiều.
Đây chính là bát cơm vàng!
Nhưng mà người chủ động bỏ tiền đều tương đối ngây thơ, Tư Vân cũng cũng nhìn ra, đứa nhỏ này tuy rằng không hợp với nguyên chủ, nhưng tâm tư cũng không xấu.
Vì thế cũng không tham lam, gật đầu nói: "Được, bán cho cô."
"A a a!!!!" Phó Thiên Thiên vốn là tới bới móc, lúc này lại cao hứng hoa chân múa tay vui sướng nói: "Đi, chúng ta lập tức đi làm thủ tục."
Cô ta sợ Tư Vân xoay người sẽ hối hận, phải nhanh chóng làm thủ tục, nếu không đến lúc đó để cho bản thân cô ta sẽ khóc!
Bên kia Lâm Tư Tư bị bỏ qua nhìn thấy mình bị xem nhẹ, Tư Vân cư nhiên còn đem công việc này bán đi, cô ta cũng đứng ngồi không yên.
Vội vàng ngăn cản lại nói: "Chị Tư Vân, chuyện lớn như vậy, sao chị có thể quyết định nhanh như vậy, ba mẹ đã đồng ý chưa!"
Lời này của cô ta vừa ra khỏi miệng, lập tức liền thu được ánh mắt hận thù của Phó Thiên Thiên.
Tư Vân trào phúng nói: "Tôi đã trưởng thành, công việc của tôi tôi có thể tự mình quyết định, hơn nữa, ba mẹ đã tìm được con gái ruột của mình, tôi vì báo công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm của bọn họ, xuống nông thôn gả thay cho cô, thu cục diện rối rắm của cô, tôi cho rằng tôi không còn nợ các người cái gì."
"Nếu bọn họ không phải cha mẹ của tôi, cũng không có nhúng tay lựa chọn quyền lợi của tôi, không cần cô phải nhọc lòng quan tâm." Tư Vân nói xong, ôm đứa nhỏ đi làm thủ tục với Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên biết cô gái này nhất định là nhìn chằm chằm vị trí này, lúc này đối với Lâm Tư Tư cũng tràn đầy cảnh giác.
Không khỏi cũng châm chọc lên: "Để cho cô ta tới làm chị dâu của tôi, còn không bằng cô tới làm đây!"
không có hứng thú
"Đừng, tôi không có hứng thú làm chị dâu của cô." Tư Vân giơ tay ngăn lại.
Phó Thiên Thiên: "?"
Trong khoảng thời gian ngắn cô không kịp phản ứng là lỗ tai mình có vấn đề, hay là đầu óc Tư Vân có vấn đề.
Lúc trước rõ ràng không phải anh trai của cô ta sẽ không lấy chồng, sao lúc này lại giống như thay đổi thành một người khác, nói không có hứng thú sẽ không có hứng thú.
Chẳng lẽ là bởi vì sợ cô ta cười nhạo, cho nên mới ra vẻ không thèm để ý?
Nghĩ đến đây, Phó Thiên Thiên lập tức hiểu ra.
Căn bản không nghĩ tới Tư Vân thật sự không có hứng thú.
Quyển tiểu thuyết này, kỳ thật thiên về phía đàn ông hơn, cũng chính là loại nam chính các thiếu nữ yêu thích, nam chính không đáp ứng cũng không từ chối, cho nên vì con đường tình yêu của nam nữ chính tăng thêm rất nhiều hiểu lầm cùng nhấp nhô.
Nguyên chủ ở bên trong, cũng chỉ có thể xem như một cái nho nhỏ ác độc nữ xứng mà thôi.
Dù sao nam chính là quan quân, người thích rất nhiều.
Thật ra Tư Vân bán công việc cho Phó Thiên Thiên là cũng có nguyên nhân.
Bởi vì trong tiểu thuyết, giai đoạn đầu Phó Thiên Thiên cũng không thích Lâm Tư Tư, nhưng sau đó Lâm Tư Tư giúp cô lấy được công việc, cô đối với Lâm Tư Tư cảm động đến rơi nước mắt, hóa địch thành bạn.
Nghĩ đến nội dung vở kịch này, Tư Vân còn cảm thấy có chút nghi hoặc, vì sao Lâm Tư Tư có thể trợ giúp Phó Thiên Thiên.
Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu.
Tình cảm chính là Lâm Tư Tư cầm công việc của mình, mượn hoa hiến phật đi.
Lâm Tư Tư sau đó cũng không phát triển theo hướng phát thanh viên, mà lựa chọn tiếp tục học chính quy.
Làm cho Phó gia vốn có chút coi thường cô ta, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đời người có thể nói là một đường mở ra.
Bây giờ mình chủ động bán công việc cho Phó Thiên Thiên, cô ta cũng mất đi cơ hội lấy lòng Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên mặt ngoài nhìn như rất khó ở chung, nhưng tính cách thực tế rất đơn thuần, rất dễ công lược.
Trong sách Lâm Tư Tư chính là lợi dụng điểm này, từng bước lôi kéo cô ta.
Nhưng hiện tại không giống, bây giờ Phó Thiên Thiên vốn dĩ đã có chút ý kiến với Lâm Tư Tư.
Tuy rằng nguyên chủ và cô ta từ nhỏ đến lớn quan hệ đều không tốt, nhưng tốt xấu cũng là người quen, coi như là quan hệ không tốt, cũng so với Lâm Tư Tư một người mới tới phải có cảm giác thân thiết hơn.
Lúc này Lâm Tư Tư thông qua phương thức Phó Thiên Thiên ghét nhất lấy được công việc này, dựa theo tính cách của Phó Thiên Thiên, sợ là cả đời cũng chướng mắt Lâm Tư Tư này.
Chớ nói chi là Lâm Tư Tư còn không muốn nhường công việc cho cô ta, Phó Thiên Thiên đối với cô ta lại càng ghét ác như thù.
Xem tình huống này, Lâm Tư Tư muốn có quan hệ tốt với cô ta, đoán chừng cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù là bạn tốt.
"Đi, chúng ta về nhà lấy hộ khẩu trước." Tâm trạng của Phó Thiên Thiên tốt, cũng không có tâm tư châm chọc Lý Tư Tư, vội vàng kéo Tư Vân về lấy sổ hộ khẩu.
Tư Vân ra vẻ khó xử nói: "Hộ khẩu của tôi còn ở bên Tư gia, vị trí này hẳn là do ba mẹ tôi hỗ trợ làm cho Lâm Tư Tư, tôi lo lắng..."
Cô muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, Phó Thiên Thiên lập tức thay đổi sắc mặt: "Vậy thì sao, cô cũng không phải dựa vào bọn họ để có được công việc này, dựa vào cái gì muốn tặng cho Lâm Tư Tư a, tôi đi với cô, tôi còn không tin Lâm Tư Tư kia dám cướp với tôi!"
"Nếu cô ta dám cướp, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho cô ta!"
Tư Vân gật đầu: "Vậy làm phiền cô rồi."
Phó Thiên Thiên không ngờ cô lại khách sáo như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên, gãi gãi mái tóc ngắn của mình nói: "Hừ, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không phải vì giúp cô, tôi chỉ là vì công việc của mình mà thôi."
Tư Vân cười cười.
Bởi vì Tư Vân ôm đứa nhỏ không tiện, cho nên Phó Thiên Thiên còn gọi xe.
Tư Vân đúng là có chút mệt mỏi, đứa nhỏ cũng hai tuổi, tại thế nào gầy cũng có hơn hai mươi cân, lúc này tay mỏi thật chặt.
Nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng ngực của Tư Vân, trừng mắt đôi mắt to xinh đẹp xem chính mình, sắc mặt Phó Thiên Thiên có chút phức tạp.
Thật sự là không nghĩ tới, trong đại viện lớn lên xinh đẹp nhất, được xem trọng nhất Tư Vân lại gả thảm nhất, còn thành mẹ kế của đứa nhỏ lớn như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, một chút cảm thán xuất hiện trong lòng.
"Này, Tư Vân, cô sẽ không định cứ như vậy chứ?"
Tư Vân đùa với nhóc con, nói: "Như vậy không tốt sao?"
"Cô xem con bé, rất ngoan."
Phó Thiên Thiên bĩu môi, vừa định nói ta không thích con nít, một bàn tay nhỏ bé liền cầm một viên kẹo đưa cho cô ta, trong miệng y y nha nha.
Phó Thiên Thiên kinh sợ: "Cô bé còn chưa biết nói sao?" Thoạt nhìn đã bao nhiêu tuổi, vậy mà còn chưa biết nói?
Vừa mới nhìn đứa nhỏ an tĩnh, còn tưởng rằng chỉ là nghe lời, ai biết nguyên lai là không biết nói chuyện.
Tư Vân gật đầu: "Tạm thời thì không, nhưng sẽ sớm thôi."
Ánh mắt của Phó Thiên Thiên nhìn cô càng phức tạp, càng bội phục.
Mười phút sau, hai người đi tới gia thuộc viện.
Đổi lại bình thường, Tư Vân thật đúng là không dễ đi vào, dù sao chuyện mình không phải con ruột này, đã sớm bị ồn ào huyên náo.
Tư gia không muốn, cô thật đúng là không có biện pháp đi vào.
Nhưng đi theo Phó Thiên Thiên vào cũng rất đơn giản.
Hai người nghênh ngang đi tới cửa Tư gia, Tư Vân còn chưa vào cửa, đã thấy cha mẹ đen mặt an ủi Lâm Tư Tư đi ra.
Lâm Tư Tư không có việc làm, tự nhiên bị đuổi về.
Lúc này đang khóc lóc kể lể về sự không công bằng vừa rồi trên đài phát thanh.
Nói Tư Vân là bởi vì mình trở về cướp đi sủng ái của cô ta, cho nên trả thù cô ta.
Nghe nói như thế, cha Tư và mẹ Tư tức giận sắc mặt tái xanh.
Thật sự là không nghĩ tới con gái mình hao phí rất nhiều tinh lực nuông chiều lớn lên, lại có thể ác độc như thế!
Bọn họ đều không cầu cô báo đáp, cũng không nghĩ tới, cô mặt ngoài làm bộ nghe lời đồng ý rời đi, làm cho bọn họ áy náy với cô, nhưng sau lưng lại dùng thủ đoạn như vậy chèn ép con gái của bọn họ, làm cho cô ta không có chỗ đứng ở trong thành phố!
Quả thực là quá đáng giận!
Lúc này đang muốn dẫn Lâm Tư Tư tìm Tư Vân đòi công đạo, không ngờ Tư Vân lại tự mình tới cửa.
Lâm Tư Tư đoán chắc Tư Vân sẽ trở về, bởi vì cô muốn chuyển công việc, cần phải có sổ hộ khẩu.
Nhưng cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Tư Vân sẽ dẫn Phó Thiên Thiên về.
Lúc này nhìn thấy hai người, sắc mặt cứng đờ.
Quả nhiên, vốn đang trầm mặt cha Tư và mẹ Tư nhìn thấy Phó Thiên Thiên, vẻ mặt tức giận của họ dừng lại ngay lập tức.
Người nhà Tư gia này là người sĩ diện nhất, dù sao ai cũng không muốn bị người chê cười.
Lúc này tuy rằng rất tức giận, nhưng còn muốn cười làm lành: "Thiên Thiên làm sao cũng tới?"
Người nói chuyện là cha Tư, ông ta rất quen thuộc với Phó Thiên Thiên, là con gái Phó thủ trưởng yêu thương nhất, ở nhà so với con trai còn được sủng ái hơn.
Lúc trước ông ta còn một lần bảo Tư Vân đi đánh tốt quan hệ với vị tiểu thư này.
Nhưng hai người vẫn không quá hợp nhau, lúc này lại chủ động đi cùng với Tư Vân.
Phó Thiên ngược lại rất thẳng thắn, trực tiếp nói: "Chào chú Tư, cháu tới cùng Tư Vân lấy sổ hộ khẩu làm thủ tục chuyển nhượng, có thể đưa sổ hộ khẩu cho Tư Vân không? Chờ một lát nữa cháu sẽ đem tới trả cho hai người."
"Cái gì?" Cha Tư ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi ông ta chỉ nghe con gái nói Tư Vân muốn bán công việc cho người ngoài, nhưng đối phương là ai, cô ta cũng không nói.
Cha Tư làm sao cũng không nghĩ tới, lại là Phó Thiên Thiên.
Lại nghe Tư Vân nói: "Cha, cám ơn cha mẹ quan tâm con, vì bảo vệ công việc của con, còn phiền toái Lâm Tư Tư giúp con đi làm, thật sự là rất cảm ơn cha mẹ, trước đây con vẫn rất lo lắng chuyện công việc, cho nên có thời gian liền nhanh chóng trở về, làm phiền cha mẹ lâu như vậy thật sự là ngượng ngùng."
[16]
Vẻ mặt giọng điệu cảm kích của Tư Vân, ngược lại làm cho đám người cha Tư vốn nổi giận đùng đùng ngây ngẩn cả người.
"Cái, cái gì..."
Vẻ mặt Tư Vân ngây thơ nói: "Tư Tư đã nói cho con biết rồi, nói là các người lo lắng con không thể đi làm, sợ bỏ lỡ công việc này, cho nên mới để Tư Tư đi giúp con đi làm, con thật sự là rất cảm động, nhưng mà các người yên tâm, chuyện này con đã xử lý tốt rồi, ngày sau không cần các người quan tâm nữa, con đã định bán công việc cho Thiên Thiên rồi."
Phó Thiên Thiên phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, con đã đồng ý mua công việc này cho Tư Vân, chú Tư các người không cần lo lắng."
Cha Tư vẻ mặt xấu hổ, lúc này là muốn tức giận cũng không sinh ra được, ngược lại còn có chút chột dạ, bởi vì bọn họ căn bản cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy vị trí này cứ để như vậy đáng tiếc, vừa vặn trong khoảng thời gian này Lâm Tư Tư không có việc gì, muốn cho cô ta đi lên một đoạn thời gian, bằng không mất đi thật đáng tiếc.
Chờ đến lúc cô ta đi học, sẽ đem công việc này bán đi.
Ít nhất đó là những gì bọn họ nghĩ.
Không nghĩ tới Tư Vân sẽ chạy trở về...
"Chú Tư, bộ phận nhân sự sắp tan làm rồi, phiền chú đưa sổ hộ khẩu cho Tư Vân và cháu làm thủ tục trước." Phó Thiên Thiên hối thúc.
Đổi lại là người khác, có thể cha Tư còn có thể tìm lý do để từ chối, nhưng đối phương là Phó Thiên Thiên!
Miệng ông ta ngập ngừng nửa ngày, mới nói: "Thiên Thiên à, cháu là đại tiểu thư, sao có thể ủy khuất để cháu làm công việc của Vân Vân chúng tôi chứ."
Phó Thiên Thiên cực kỳ ghét loại giọng điệu này, dù cô ta có cố gắng thế nào thì người khác vẫn luôn nói cô ta là đại tiểu thư, coi như là không cần làm cũng sẽ đem cơ hội bày đến trước mặt các ngươi giọng điệu đáng ghét như vậy.
Nghe được lời này, lập tức liền bất mãn: "Chú Tư, chú không cần xem thường cháu, Tư Vân có thể làm cháu đương nhiên có thể làm, có cái gì ủy không ủy khuất."
Cha Tư bị chặn không con gì để nói.
Cha Tư một đống tuổi lại bị một tiểu bối giáo huấn, còn chỉ dám cười làm lành, vội vàng nói: "Ha ha ha, nói rất đúng, nói rất đúng."
"Vậy chú Tư có thể nhanh lên một chút không, cháu xin nghỉ ra ngoài, còn phải đi làm." Phó Thiên Thiên thúc giục nói.
Cha Tư hết cách, không dám đắc tội, cắn răng một cái, gật đầu nói: "Được, chú lấy cho hai đứa."
Sau khi lấy được hộ khẩu, Tư Vân và Phó Thiên Thiên lập tức vội vàng rời đi.
Người của Tư gia sắc mặt khó coi, rồi lại không có cách nào để ngăn cản.
Lâm Tư Tư càng tức giận đến tái mặt.
Phó Thiên Thiên về nhà lấy hộ khẩu, lại gõ thư phòng của anh trai mình muốn vay tiền của anh trai.
"Anh, cho em mượn một ngàn, phát lương trả lại anh." Vẻ mặt cô ta hưng phấn.
Phó Dương nghe vậy, nhíu mày: "Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Mua công việc à, anh không biết à, công việc của Tư Vân không làm nữa, bán cho em, cô ấy đang đợi ở dưới lầu, mau đưa tiền cho em trước đi."
Phó Thiên Thiên vội vàng nói.
"Cô ấy không phải đều đã rời đi? Sao lại chạy về?"
Nghe được hai chữ Tư Vân này, trên khuôn mặt anh tuấn của Phó Dương liền hiện lên vài phần không vui.
Lúc trước nghe nói Tư Vân rời đi, anh ta đã cảm thấy có chút không có khả năng.
Một tháng trước đã biết không phải con gái ruột, vì có thể lưu lại, còn giả bệnh các loại cãi nhau.
Ở toàn bộ đại viện coi như là nổi danh.
Phó Dương vẫn luôn không thích Tư Vân, tuy rằng bộ dạng của cô đúng là đẹp mắt, nhưng trên thế giới này có nhiều người đẹp mắt hơn, phụ nữ có tướng mạo nhưng không có nội hàm, ở trong mắt của anh ta cùng một bình hoa không có gì khác nhau.
Hơn nữa anh ta cũng rất phiền đối phương luôn quấn quýt lấy anh ta.
Hận không thể tất cả mọi người biết bọn họ đính hôn, để cho anh ta có loại cảm giác bị ràng buộc.
Cũng may người như vậy không phải là con ruột của Tư gia, mình cũng không cần cưới cô, cũng làm cho Phó Dương thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới mới vừa đi chưa được mấy ngày, cư nhiên lại chạy về.
Lúc này thậm chí còn lấy cớ như vậy để tìm mình.
Cô cho rằng cô đem công việc cho em gái, mình sẽ liếc mắt nhìn cô một cái sao?
Thật là quá ngây thơ.
Mặc kệ cô làm cái gì, anh ta sẽ không cưới cô nữa, tốt nhất là chết tâm đi.
Lâm Tư Tư kia còn tốt hơn cô.
Nghĩ tới đây, Phó Dương đưa tiền cho cô ta, đuổi đi nói: "Mau để cô ấy đi đi, đừng đến nhà chúng ta dây dưa nữa, tránh cho người ta chê cười."
Nghe nói như thế, Phó Thiên Thiên ngây người trong chớp mắ: "Anh nói gì vậy? Ai dây dưa?"
"Còn có thể có ai? Cô ấy bỗng nhiên đem công tác bán cho em, chẳng phải là cho rằng Phó gia chúng ta nợ cô ấy một ân tình, ngày sau dễ kiếm cớ lại đây sao? Thủ đoạn nhỏ như vậy, anh thấy nhiều rồi, em nói cho cô ấy biết, ngày sau tốt nhất đừng tới dây dưa không rõ với anh, bằng không anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
Phó Thiên Thiên nghe xong tự tin phát biểu của anh trai mình, đều bị dầu mỡ, vẻ mặt ghét bỏ nhăn mũi: "Đại ca, anh nói cái gì a, người ta đến dây dưa anh lúc nào, Tư Vân là trở về lấy hộ khẩu, em sợ cô ấy chạy mới kéo người tới, khó trách lúc vừa mới tới, cô ấy nói cô ấy sẽ không tới, để tránh anh sẽ suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới anh thật đúng là suy nghĩ nhiều."
Vẻ mặt của Phó Thiên Thiên có biểu cảm táo bón.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dương tối sầm: "Em nói cái gì?"
"Em nói, người ta căn bản không phải đến thăm anh, là em nhất định phải cô ấy kéo tới đây, để cô ấy vào nhà cô ấy cũng không muốn đâu, nếu thật sự muốn gặp anh, không phải đã sớm theo em lên?"
Kỳ thật Phó Thiên Thiên có chút không muốn từ bỏ, luôn nghĩ rằng nếu là Lâm Tư Tư gả tới đây, cô ta thà chết còn hơn.
Lại nghĩ Tư Vân còn nhớ tình cũ với đại ca nhà mình, liền kéo cô lại, không chừng để cô nhìn thấy đại ca, tình cũ lại cháy.
Ai biết người ta vẻ mặt ghét bỏ từ chối nói mình trung trinh chồng mới, sẽ không gặp mặt với người đàn ông khác, để tránh hiểu lầm không tốt.
Điều này khiến cho cô ta rất khiếp sợ.
Nói xong, cô ta cầm lấy tiền, xoay người chạy xuống lầu.
Phó Dương bị những lời này của em gái chỉnh đến có chút phiền não, lại cảm thấy khó có thể tin.
Điều này sao có thể, Tư Vân từ nhỏ đi theo sau mông anh ta, trước đó không muốn rời khỏi Tư gia, cũng là muốn gả cho mình, làm sao có thể tiếp cận không có mục đích?
Loại lời này cũng chỉ có thể lừa gạt người ngây thơ như em gái như vậy, dù sao anh ta một chút cũng không tin.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Phó Dương vẫn đứng lên, đi tới trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ nhìn xuống lầu.
Anh ta ngược lại muốn nhìn xem, Tư Vân có phải thật sự vô tội như lời em gái nói hay không!
Nhưng mà cái nhìn này, lông mày Phó Dương liền không nhịn được nhíu lại.
Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở trong hoa viên, hoa hồng nở kiều diễm, nhưng ở trước mặt cô lại kém hơn vài phần.
Thời đại này điều kiện nhà nhà tốt lên, mọi người cũng thích ăn mặc.
Anh ta đã gặp qua không ít cô gái có cá tính, xinh đẹp.
Nhưng không có một người nào xinh đẹp như cô, cô chỉ đơn thuần đứng ở nơi nào, giống như là tác phẩm nghệ thuật đi ra từ trong bức tranh Âu Thế Kỷ, nhất là dưới ánh mặt trời, trắng sáng.
Ngay cả hoa hồng xung quanh cũng trở thành nền, ảm đạm thất sắc.
Đáy mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, thoải mái.
Không giống như trước đây khi đối mặt với anh ta, chim nhỏ nép vào người, làm ra ánh sáng giả tạo.
Tư Vân trước kia căn bản không thích trẻ con, mỗi khi có con, cô đều theo bản năng rời xa, cảm thấy ồn ào.
Nhưng mà lúc này trong tay lại ôn nhu ôm một đứa nhỏ, nụ cười trên mặt, người so với hoa kiều.
Phó Dương có chút thất thần, nhưng mà giây tiếp theo, tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của anh ta, Tư Vân bỗng nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh ta.
Phó Dương sửng sốt một chút, theo bản năng muốn thu hồi ánh mắt, sợ đối phương nhìn thấy mình sẽ nghĩ nhiều, hoặc là quấn lấy anh ta.
Nhưng mà khi anh ta muốn kéo rèm cửa sổ lại, đã thấy Tư Vân đã làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt, biểu tình vẫn bình thản như trước, không có chút dao động nào, giống như anh ta là... Một người không quan trọng.
Phó Dương dừng lại, có chút không thể tin nhìn sang.
Chương 26 Ngẫu nhiên gặp được ở nhà ga
Tư Vân và em gái đã xoay người rời đi.
Làm sao có thể, ngày xưa nhìn thấy chính mình, cô so với ai khác đều kích động, trước tiên liền muốn quấn lên, phiền đến không chịu nổi.
Vừa mới nhìn thấy mình lại không có phản ứng?
Chẳng lẽ là mình vừa mới hiểu lầm, cô căn bản không nhìn thấy?
Cũng đúng, nhất định là không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, cô sẽ không bình tĩnh như vậy.
Phó Dương nghĩ như vậy, lại khinh thường kéo kéo môi, kéo cửa sổ lên.
**
Tư Vân và Phó Thiên Thiên đi đài phát thanh làm thủ tục, bởi vì đều là người một nhà, cho nên làm cũng nhanh.
Làm xong thủ tục, Tư Vân không còn quan hệ với đài phát thanh nữa.
Phó Thiên Thiên đưa tiền cho cô, Tư Vân mắt thấy thời gian không còn sớm, vội vàng rời khỏi đài phát thanh.
Cô hiếm khi đến thành phố một lần, muốn mua rất nhiều thứ.
Nhưng mà năm giờ chiều là chuyến xe cuối cùng.
Bây giờ đã ba giờ rồi.
Tư Vân tính toán tiền gửi ngân hàng trên người mình hiện tại, Phó Thiên Thiên hai ngàn, Chu Thuật Hoài trước đó cho hơn sáu trăm, cộng thêm chính mình nguyên bản, tổng cộng là hơn hai ngàn bảy trăm.
Hơn hai ngàn bảy trăm, ở thập niên 80, tương đương với tương lai hai vạn thậm chí nhiều hơn.
Dù sao hiện tại tiền tương đối đáng giá.
Thật ra thì Tư Vân kỳ rất may mắn vì đến đây là thập niên 80, chứ không phải 6007, dù sao thời đại đó, có đôi khi có tiền cũng không mua được đồ ăn đồ mặc, phần lớn vẫn là các loại vé.
Mặc kệ mua cái gì cũng có giới hạn.
Nhưng mà những năm 80 khắp nơi đều có hoàng kim này thì không giống nhau.
Bạn có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn, miễn là bạn có tiền.
Tuy rằng dùng vé có thể rẻ hơn một chút, nhưng hạn chế quá nhiều.
Mọi người đều bắt đầu theo đuổi chất lượng.
Tư Vân dẫn theo Oánh Oánh đi vào trung tâm thương mại.
Oánh Oánh lần đầu tiên tới loại địa phương này, một đôi mắt to xinh đẹp tò mò bắn phá xung quanh.
Trong con ngươi tràn ngập tò mò đối với thế giới này.
Tư Vân đầu tiên liền lôi kéo đứa nhỏ đến khu quần áo trẻ em, định mua chút quần áo cho đứa nhỏ.
Mùa hè này nóng vô cùng, quần áo của đứa nhỏ lại đều là áo bông vải dày nặng.
Dễ dàng dơ không nói, còn khó giặt.
Người nông thôn nuôi con chính là mười kiện tám kiện đeo lên người, một năm bốn mùa đều sợ con bị đông lạnh.
Oánh Oánh cũng chỉ có hai cái áo khoác thay giặt, có chút đều giặt không sạch.
Vì giải phóng hai tay, cho nên Tư Vân định mua cho cô một chút quần áo trẻ em mỏng manh.
Thời buổi này người bỏ tiền ra cho con cái cũng nhiều, một cái áo thun nhỏ cũng phải bốn năm đồng, đắt một chút hơn mười hai ba mươi cũng có.
Mặc kệ là niên đại nào, người có tiền đều nhiều, đắt hơn nữa cũng có người mua.
Tư Vân vận khí tốt, vừa lúc gặp phải siêu thị khuyến mãi, mua một món tặng một món.
Cô chọn hai chiếc áo phông hoa nhỏ, lại mua hai cái quần, cùng với đôi giày da nhỏ mà trẻ con đi, cũng chỉ tốn mười lăm đồng.
Vốn định mua cho hai anh em Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn, dù sao Chu Thuật Hoài cũng cho mình không ít tiền.
Nhưng mà Tư Vân không biết kích thước của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ mua, sợ ăn mặc không vừa người, vì thế nghĩ lần sau có cơ hội lại đến xem một chút đi.
Không mua được quần áo, nhưng không có nghĩa là không mua được cái khác, cặp sách cũ của hai đứa nhỏ đều đã được kéo tơ, cặp sách cũng không cần lo lắng kích thước, Tư Vân tùy tiện mua hai cái.
Một mình cô không xách được nhiều đồ lắm, cho nên cũng không dám bao nhiêu, cũng may có cặp sách, tất cả đồ đạc nhét vào bên trong, vẫn có thể chứa không ít.
Tiếp theo, Tư Vân lại chạy tới khu thực phẩm dinh dưỡng, bán một ít sữa bột thực phẩm dinh dưỡng mật ong các loại đồ tốt.
Dù sao đứa nhỏ hiện tại đang bình thường, cần bổ sung đồ uống.
Tư Vân còn đi mua một ít canxi bổ khí huyết.
Khi còn bé thân thể cô không tốt lắm, vẫn uống không tốt, sau khi ăn canxi, chiều cao kia từ từ tăng lên, Tư Vân cảm thấy bổ sung canxi vẫn rất hữu dụng.
Mua xong mấy thứ này, cũng hơn bốn giờ.
Tư Vân mang theo Oánh Oánh đi tới nhà ga, một lớn một nhỏ tìm một nhà hàng ăn vặt ngồi xuống, cô cũng đói vô cùng, mở miệng nói: "Ông chủ, cho một phần sữa đậu nành hai quả trứng gà, một phần bánh quẩy một lồng bánh bao hấp."
Đồ đạc vừa lên bàn, Tư Vân liền ăn ngấu nghiến.
Oánh Oánh cũng biết ăn, không cần Tư Vân đút, tự mình cầm trứng gà nhét vào miệng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Xe Phó Dương vừa lái tới, anh ta liền nhìn thấy Tư Vân đang ngồi ở quán ăn vặt.
Lập tức liền nhíu chặt mày.
Quả nhiên, anh ta biết Tư Vân không có lòng tốt.
Bằng không làm sao cô biết hôm nay mình sẽ đến nhà ga làm việc!
Đoán chừng là dùng chuyện công việc, hỏi em gái tìm hiểu hành tung của mình!
Thật sự là làm cho người ta chán ghét.
Tài xế lái xe là Phó gia, cũng biết Tư Vân, nhìn thấy Tư Vân, lập tức liền mở miệng: "Thiếu gia, muốn cùng Tư tiểu thư chào hỏi sao?"
Tài xế đối với tiểu thư Tư gia này vẫn có chút ấn tượng, bộ dạng rất là xinh đẹp, hôm nay còn chủ động đem công việc bán lại cho tiểu thư bọn họ.
Sau khi nghe nói mình không phải con ruột, cũng lựa chọn rời khỏi Tư gia.
Tóm lại vẫn là rất đáng thương.
Lớn tuổi hơn con gái mình, lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Dù sao hai nhà còn đính ước, lại cùng một đại viện, ông ta cảm thấy bây giờ gặp mặt không chào hỏi cũng không tốt lắm.
Nghe được lời này, Phó Dương lập tức không vui: "Không cần, trực tiếp lái đi."
Tài xế sửng sốt một chút, nhưng ngẫm lại hình như thiếu gia không thích Tư Vân tiểu thư lắm, cũng không nói thêm cái gì.
Lúc đi qua bên cạnh hai người, Phó Dương theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Tư Vân.
Không biết vì cái gì, chỉ muốn nhìn cô nhìn thấy chính mình từ bên người cô đi qua, nhưng mà vẻ mặt cô kích động, chính mình lại làm bộ như không nhìn thấy.
Có thể tính ác liệt của đàn ông chính là khi dễ phụ nữ.
Bởi vì anh ta cảm thấy ánh mắt Tư Vân lúc trước khiến anh ta rất khó chịu.
Tuy rằng anh ta tự an ủi mình nói Tư Vân có thể là không nhìn thấy mình, nhưng trong lòng của anh ta lại nói cho anh ta biết, cô nhìn thấy.
Nhưng mà anh ta thất vọng rồi.
Tư Vân chuyên tâm ăn, căn bản không nghiêng đầu nhìn một cái.
Xe của anh ta rõ ràng như vậy, lúc những người xung quanh vô thức nhìn, cô cư nhiên cũng không nhìn một cái, cũng quá giả bộ.
Sắc mặt Phó Dương âm trầm, giống như người thường ngày mình bỏ qua đã lâu, bỗng nhiên có một ngày phong thủy luân chuyển, đến phiên cảm giác mình bị bỏ qua.
Nếu Tư Vân biết suy nghĩ này của anh ta, khẳng định sẽ hô to oan uổng.
Cô cũng không phải người của thời đại này, nhìn thấy xe cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chớ nói chi là cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không quen thuộc với xe của Phó Dương, lúc này đương nhiên sẽ không để ý.
Làm sao có thể nghĩ đến bởi vì mình không xem, đã bị anh ta não bổ ra tiết mục dục cầm cố tung như vậy?
(Dục cầm cố túng: có nghĩa là muốn bắt phải thả)
Phó Dương thu hồi ánh mắt, vẻ mặt âm trầm, không biết là nói với chính mình hay là nói với tài xế, âm thanh rất lớn: "Sau này nhìn thấy cô ấy, không cần dừng xe, làm bộ như không nhìn thấy."
Tài xế cảm thấy khó hiểu: "Thiếu gia, có lẽ Tư tiểu thư không nhận ra là xe của ngài cũng nói không chừng."
Phó Dương cười lạnh nói: "Làm sao có thể, trước kia cô ấy nhìn thấy xe của tôi, kêu to hơn ai hết."
Tài xế nghe nói như thế, im lặng: "Thiếu gia, ngài cũng nói đó là trước kia, tôi cảm thấy lúc ấy Tư tiểu thư có thể chỉ là cảm thấy ngài là vị hôn phu của cô ấy mới có thể nhiệt tình chào hỏi, dù sao quan hệ của hai người, không chào hỏi mới không bình thường đi?"
[17]
Phó Dương sửng sốt một chút.
Lập tức cười nhạo nói: "Chiếu theo ý của chú, vừa rồi cô ấy chính là cố ý giả bộ không nhìn thấy? Muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi? Cô gái này tâm cơ ngược lại càng ngày càng nặng, đáng tiếc cô ấy dù có thu mua người khác như thế nào, cũng sẽ không có cơ hội."
Tài xế ngạc nhiên: "Thiếu gia ngài cho rằng Tư Vân tiểu thư là cùng người khác hỏi thăm hành tung của ngài mới tới nơi này?"
Phó Dương đương nhiên nói: "Nếu không thì sao? Cô ấy làm sao có thể biết hôm nay tôi muốn tới nơi này."
Tài xế nhất thời cứng họng: "Có lẽ...... người ta chỉ tới ngồi xe mà thôi."
Phó Dương nghe nói như thế, híp mắt: "Chú Lưu, chú có ý gì, chú cảm thấy cháu tự mình đa tình? Hay là Tư Vân cho chú chỗ tốt gì, để chú nói giúp cô ấy như vậy?"
Chú Lưu cảm thấy đúng, nhưng lại không dám nói thẳng, nghe được câu sau, chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái lớn, vội nói: "Tôi cũng là suy đoán mà thôi, thiếu gia ngài không nên hiểu lầm."
Lỗ mũi Phó Dương hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vốn rất bây giờ không còn sót lại chút gì.
**
Một giờ sau, Tư Vân túi lớn túi nhỏ trở về thôn Hạnh Phúc.
Lúc này gần sáu giờ, chính là lúc mọi người làm xong việc đồng áng về nhà.
Vừa lúc đụng phải Tư Vân.
Nhìn thấy cô mua nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy, không khỏi cũng có người hâm mộ có người ghen tị.
Chuyện về thiên kim tiểu thư trong thành phố xuống nông thôn kết hôn cùng với Chu Thuật Hoài, đã truyền khắp nơi trong thôn.
Lúc này thấy Tư Vân vừa đến liền mua nhiều đồ như vậy, tiết kiệm quen mọi người tự nhiên là có chút nhìn không vừa mắt.
Một phụ nhân đi tới, nhe răng vàng hai mươi năm không chải nói: "Chu gia, cô cái này cũng quá xa xỉ, mới tới vài ngày a, đã dùng tiền mua nhiều đồ như vậy, thật sự là tiêu tiền của mình không đau lòng a."
"Đúng vậy, tuy rằng tiểu Chu chúng ta sẽ kiếm tiền, nhưng cũng không phải cô tiêu tiền như vậy, không phải thím nói không dễ nghe, mà là cô như vậy rất không biết sống."
"Thói quen xấu của cô ở trong thành phố, cũng không thể mang về nông thôn."
Tư Vân cười nhạt nói: "Thím nói rất đúng, tuy rằng đây đều là tiêu tiền của tôi."
Người phụ nữ kia một chút cũng không tin: "Một cô gái như cô làm gì có nhiều tiền như vậy? Nói cái gì trâu bò."
"Thím, ai nói con gái không thể có tiền chứ, cháu tốt nghiệp trung học, làm phát thanh viên radio trong thành phố, một tháng kiếm được nhiều tiền hơn cả nhà dì, sao lại không có tiền chứ."
Thím kia nghe xong lời này, nhất thời giống như là bị người bóp cổ.
Phát thanh viên?
Đây chính là bát cơm vàng!
Tuy rằng bọn họ không hiểu, nhưng rất nhiều gia đình trong thôn cũng có radio. Nghe nói người nói chuyện trong đó, chính là phát thanh viên.
Con gái nông thôn như Tư Vân ở tuổi này, cơ bản đều đã lập gia đình, ở nhà nấu cơm cho chồng, chăm con, cơ bản không có mấy người có thu nhập.
Nhưng mà trong thành phố thì khác, tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt người xung quanh nhìn Tư Vân đều không giống nhau.
Thím kia kinh ngạc, trong lòng rất không thoải mái, về đến nhà vừa vặn gặp thím Lưu, hỏi một câu: "Em Lưu, em có biết Tư Vân kia có lai lịch gì không?"
Quan hệ hai người coi như không tệ, ngày thường thường xuyên tán gẫu việc nhà.
Cũng biết chuyện thím Lưu giúp đỡ Chu gia chăm sóc đứa nhỏ.
Thím Lưu nghi hoặc hỏi bà ta: "Tư Vân? Bà hỏi cái này làm gì?"
Thím kia nói chuyện vừa mới gặp Tư Vân càng ngày càng nghiêm trọng nói cho bà ta biết.
Nghe được lời này, thím Lưu nhất thời ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bà ta hiểu rõ hơn ai hết, Chu Thuật Hoài hào phóng biết bao.
Tư Vân tới nơi này mấy ngày nay như vậy, cũng chưa từng đi làm, thổi cái gì trâu bò, còn nói mình là phát thanh viên.
Nếu cô ta là người dẫn chương trình, cô ta có đến vùng quê chết tiệt này không?
Lập tức liền cho rằng Tư Vân nói dối, thực tế là cầm tiền của Chu Thuật Hoài tiêu xài cũng nói không chừng.
Hai ngày nay thím Lưu vốn vẫn chờ Chu Thuật Hoài tìm tới cửa, nghĩ thầm mình còn có thể mượn cơ hội tăng lương.
Ai biết người không chỉ không tới thì thôi, còn nhận được tin Tư Vân cầm tiền của Chu Thuật Hoài tiêu xài.
Vì thế cũng đứng ngồi không yên, vội vàng muốn chạy tới Chu gia, nhưng mà nghĩ đến cái gì, bà ta xoay người lại đi đến xưởng chăn nuôi.
**
Phó gia.
Hôm nay tâm tình Phó Thiên Thiên rất tốt, ngân nga tiểu khúc về nhà, liền đụng phải đại ca vẻ mặt âm trầm của mình.
Cô ta bị dọa nhảy dựng, hỏi: "Đại ca, anh trừng mắt nhìn em làm gì?"
Phó Dương híp mắt, trầm giọng nói: "Phó Thiên Thiên, hôm nay em đã nói gì với Tư Vân?"
Phó Thiên Thiên sửng sốt một chút, kịp phản ứng nói: "Không nói gì a."
"Chưa nói cái gì? Em không nói làm sao cô ấy biết anh đi đến nhà ga?" Phó Dương mang theo vài phần tức giận nói: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói hành tung của anh với bất cứ ai, đặc biệt là người Tư gia, em không coi lời nói của anh ra gì đúng không?"
"Đại ca, anh nói gì vậy, sao em nghe không hiểu, em nói cho người khác biết hành tung của anh lúc nào?"
Nghe anh ta không hiểu ra sao trách tội, Phó Thiên Thiên cũng có chút tức giận, tức giận quát.
Đáy mắt Phó Dương hiện lên một tia nghi hoặc: "Hôm nay chỉ có em và Tư Vân tiếp xúc qua, ngoại trừ em, ai sẽ nói cho cô ấy biết anh muốn đến nhà ga?"
Nghe nói như thế, Phó Thiên Thiên sợ ngây người, bị chính mình đại ca tự kỷ sợ ngây người: "Đại ca, anh sẽ không cho rằng Tư Vân đi nhà ga là vì ngồi xổm chờ anh đi?"
Phó Dương nheo nheo mắt: "Em có ý gì."
Phó Thiên Thiên cười khúc khích một tiếng: "Đại ca, anh cũng quá tự kỷ đi ha ha ha, người ta đi trạm xe làm sao chính là ngồi xổm chờ anh, rõ ràng Tư Vân chính là vội vàng muốn về nhà a, trong thành phố này chỉ có một cái trạm xe về nhà như vậy, cũng không phải chỉ có anh có thể đi, đại ca đầu óc của anh không có vấn đề gì đi?"
Nói xong cô fa duỗi tay sờ sờ Phó Dương đầu: "Không phát sốt, sao lại nói mê sảng như vậy."
Sắc mặt của Phó Dương nhất thời đen lại.
Phó Thiên Thiên nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta, liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Đại ca, Anh yên tâm, em thật sự không có nói gì, hơn nữa làm sao em biết hôm nay anh sẽ đến nhà ga, anh cũng không có nói cho em biết, người ta đi nơi đó cũng chỉ là đơn thuần vì về nhà, chẳng lẽ cô ấy thật tại nhà ga ngăn chặn anh hay sao?"
Phó Thiên Thiên tò mò hỏi.
Nếu không phải như vậy, đại ca cũng không cần phải tức giận như vậy chứ.
Phó Dương sửng sốt một chút, kịp phản ứng biểu tình có chút vi diệu.
Tư Vân đúng là...... Không có chặn anh ta, chỉ là xuất hiện ở nơi đó mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, là có chút kỳ quái.
Nếu như cô thật sự đi đánh cuộc với mình, không thể nào còn tâm tình ăn cơm.
Nghĩ đến khả năng hiểu lầm nào đó, vẻ mặt Phó Dương so với nuốt phải con ruồi còn khó coi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top