Chương 2
[4]
Tục ngữ có câu, người càng thông minh càng dễ đi sai đường.
Anh cả Chu Việt Đông chính là loại người như vậy, cậu ta khuyết thiếu tình cảm, không chỉ vì bị mẹ kế ngược đãi, mẹ ruột của cậu ta, là chị gái của Chu Thuật Hoài, bởi vì bị đàn ông phản bội nên đã đánh đập và mắng chửi cậu ta và em trai, từ đó về sau Chu Việt Đông ghét phụ nữ như kẻ thù, nguyên chủ cuối cùng sẽ chết, nhưng không thể thiếu tay của cậu ta quấy phá sau lưng.
Cuối cùng còn vào đội nghiên cứu khoa học, trở thành một trong những nhân viên nghiên cứu khoa học quốc gia.
Đừng nhìn anh hai bây giờ còn ngu đần, nhưng sau khi lớn lên lại là đại ca của xã hội đen, thời đại đó xã hội đen chiếm nửa bầu trời, cậu nhóc là một trong những người sáng lập, rất nổi tiếng.
Nhưng cuối cùng cậu nhóc bị người ta loạn đao chém chết ở đầu đường.
Em út Chu Tiểu Oánh còn lại thì thảm hại hơn, hai người anh trai tốt xấu gì cũng được sống với mẹ mấy năm, còn cô bé từ nhỏ đã bị đưa đến chỗ của Chu Thuật Hoài, Chu Thuật Hoài là một người đàn ông, tay của phụ nữ cũng chưa từng nắm, làm sao sẽ chăm sóc đứa nhỏ được.
Em út từ nhỏ đã không có được một chút tình thân nào, ba tuổi mới biết nói chuyện, sau khi lớn lên đi học lại bị bạo lực học đường, tra nam hại, nhưng vì tính cách nhút nhát không dám lên tiếng, nên đã uống thuốc tự sát chết.
Dù sao ba anh em này, ngoại trừ anh cả, không có một người còn sống.
Chu Thuật Hoài vì ba đứa con của chị gái, từ bỏ hạnh phúc của chính mình, kết quả cuối cùng người tóc bạc tiễn người tóc đen.
Cả nhà đều vì người yêu thương mà khổ.
Tư Vân thở dài một tiếng.
Tuy rằng cô không quan tâm đến sự sống chết của người khác, nhưng bây giờ bản thân đã đến đây, thì không thể nào làm theo cốt truyện ban đầu được.
Ba củ cải nhỏ vẫn chưa bị lệch, người đàn ông lớn tuổi cũng không tệ, chính mình cố gắng, cũng không phải không cứu vãn được.
Tư Vân đặt ra mục tiêu:
1. Chăm sóc ba đứa trẻ cho tốt, nuôi con khoa học.
2. Cố gắng học tập, cho dù đã lập gia đình, cũng không thể trở thành một con cá muối, cũng phải để lại cho mình một con đường lui.
3. Bồi dưỡng tình cảm với Chu Thuật Hoài, nói chuyện yêu đương không sinh con.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, vai rộng eo hẹp chân dài, mặt lạnh lùng ít nói, người đàn ông như vậy, cô muốn nhìn thấy anh động tình sẽ là bộ dạng gì.
Tư Vân đã lên kế hoạch xong, đứng dậy đi xuống lầu.
Dưới lầu, thím Lưu đã làm cơm xong, lúc này anh cả nhỏ và anh hai nhỏ đã ngồi thẳng lưng trước bàn ăn, Oánh Oánh bị thím Lưu ôm đút cơm.
Trong tay bà ta cầm một cái muỗng lớn, nhét cơm vào miệng của cô nhóc nhỏ, cô nhóc nhỏ giống như người máy nuốt xuống, cằm và quần áo dính đầy dầu mỡ.
Trên bàn đặt một bát canh chua, một dĩa khoai tây xào, khoai tây xào cháy đen, nhìn đã không muốn ăn.
Trong chén của mấy đứa nhỏ đều là cháo gạo và một ít nước canh loãng.
Tư Vân nhíu mày chặt hơn.
Nhìn thấy cô, thím Lưu hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là không có phần của cô.
Người đầu tiên chú ý tới cô là Chu Việt Đông, rõ ràng cảm giác trong nhà nhiều thêm một người, cậu ta dừng ăn cơm lại, liếc mắt một cái, nháy mắt sửng sốt.
Một thiếu nữ có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mặc một bộ váy trắng đứng ở cầu thang, máy tóc dài tùy ý xõa ở đầu vai, trong nháy mắt giống như tiên nữ hạ phàm.
Chu Việt Hàn cũng tò mò nhìn qua, cậu ta cũng không có bĩnh tĩnh như anh trai, thì khoa trương mở to miệng.
Mặc dù Oánh Oánh còn nhỏ tuổi nhưng cô bé vẫn nhận ra đó là chị gái đã cho mình kẹo, y y nha nha kêu lên, ngay cả cơm cũng không ăn.
Thím Lưu không kiên nhẫn tát cô bé một cái, quát lớn nói: "Kêu la cái gì, ăn cơm!"
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn sợ hãi, lập tức quay đầu cúi đầu, ngón tay cầm đũa Chu Việt Đông trắng bệch, một câu cũng không dám nói.
Oánh Oánh giống như bị đánh sợ, vậy mà cũng không dám khóc, chỉ là cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chưa kịp trào ra đã bị thím Lưu thô lỗ nhét thức ăn vào miệng.
Tư Vân bị cảnh này làm cho tức điên lên, mặc dù cô không thích trẻ con, nhưng cô rất ghét những người lấy trẻ con để trút giận!
Ba anh em đều sống dựa vào người khác, mười tuổi Chu Việt đã biết chuyện này, nhưng lại không dám phản kháng, rõ ràng là bị áp bức lâu ngày gây nên.
Cô đã nói mà, làm sao mỗi người đều lệch lạc, thì ra cũng không thể hoàn toàn trách nguyên chủ.
Nguyên chủ xuất hiện, đơn giản chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi.
Cô nghiêm mặt tiến lên, giành lấy đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Bà có biết chăm sóc đứa nhỏ hay không! Người ta bỏ tiền ra thuê bà tới đây để chăm sóc đứa nhỏ, còn bà lại đi ngược đãi đứa nhỏ sao!"
Khuôn mặt bà ta tràn đầy tức giận, thím Lưu vốn dĩ vì sự tồn tại của Tư Vân mà tức giận, bây giờ nghe lời nói này của cô, lập tức mỉa mai nói: "Tôi làm làm sao sẽ ngược đãi đứa nhỏ, cô nói chuyện cũng phải có bằng chứng, người trong thôn của chúng tôi không có yếu ớt như vậy, nhà nào cũng nuôi đứa nhỏ như vậy!"
Tư Vân cười lạnh một tiếng: "Đúng không, sau này tôi nhìn thấy con trai cháu xưởng của bà, có phải cũng dậy dỗ nó như vậy hay không?"
Thím Lưu thiếu chút nữa ngã quỵ: "Cô dám!"
"Không phải thím dạy tôi như vậy sao!"
Thím Lưu tức muốn hộc máu, nhưng bà ta không thể nói lại Tư Vân, chỉ có thể tức giận nói: "Tôi thấy cô nhìn thấy tôi không làm phiền của cô, nên lấy tôi trút giận thì có? Ha hả, Thuật Hoài nói tôi nấu cơm cho ba đứa nhỏ, không nói phải chăm sóc cô, nếu cô muốn ăn, tự mình nấu đi!"
Lúc trước bà ta đã hỏi qua tình huống của Lâm gia, nghe nói Lâm gia ba lần tới cửa muốn đổi con gái ruột trở về, người con gái này sống chết không muốn, đoán chừng đã quen sống sung sướng, không muốn về quê trải qua cuộc sống khổ cực.
Nhìn mười ngón tay không dính nước của cô, Chu Thuật Hoài đúng là điên rồi mới lấy cô và làm vợ.
Bây giờ không biết nấu cơm, vậy thì nhịn đói!
Để xem đến lúc đó cô có còn miệng lưỡi sắc bén như vậy hay không.
Tư Vân đang chờ những lời này của bà ta, buông Oánh Oánh trên tay xuống, lau miệng cho cô bé nói: "Oánh Oánh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, mẹ kế đi làm đồ ăn ngon cho con nha."
Oánh Oánh giống như có thể nghe hiểu được, đôi mắt chờ mong nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu gần như không rõ diện mạo, nhưng đôi mắt đó lại đặc biệt trong suốt.
Đây là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, sao lại bị đối xử như vậy.
Nhìn mà lòng của Tư Vân chua xót vô cùng.
Cô nhìn Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn vẻ mặt phức tạp đang ngồi trên bàn, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Phòng bếp ngược lại rất đơn giản đốt bếp lửa, phía trên gắn một cái chảo sắt lớn trên tủ bên cạnh có mấy thứ linh tinh, có một ít bún và mì trắng, nguyên liệu rất đơn giản, chỉ có muối và bột ngọt.
Trong góc có một hũ gạo đã gần cạn, bên cạnh là một túi nhỏ khoai tây, khoai lang mọc mầm và một lọ dưa cải cũ, ngoài ra không còn rau gì khác.
Thấy cảnh này, Tư Vân không khỏi nhíu mày.
Căn nhà này làm sao lấy một ván bài tốt đánh cho tan tành như vậy?
Cô lục lọi xung quanh, chợt liếc mắt nhìn thấy một chiếc giỏ tre dưới gầm tủ.
Mở ra thì nhìn thấy, bên trong vậy mà có nửa miếng thịt ba chỉ và trứng gà, dưới trứng gà là một túi bột mì nhỏ!
Đây đều là đồ ngon!
Không có lý do gì mà lấy đồ ăn ngon giấu đi mà không ăn.
Nghĩ tới những món ăn trên bàn, Tư Vân đen mặt.
6. Tuyệt vời
Không biết Chu Thuật Hoài bận rộn bao nhiêu, vậy mà không phát hiện một chút nào?
Theo đạo lý mà nói anh mở xưởng nuôi heo, chắc chắn không thiếu thịt để ăn.
Nhưng mà ba đứa nhỏ lại ốm giống như khỉ.
Khó trách bà thím đó thù ghét cô như vậy, ở đây chăm sóc mấy đứa nhỏ, chắc chắn bà ta đã vớt vát được không ít!
Tư Vân hít sâu một hơi, lấy thịt, trứng gà và mì trắng đổ ra hết.
Thím Lưu đang dọn dẹp chén đũa nhìn thấy thì hết lên một tiếng: "Cô làm cái gì vậy!"
Tư Vân cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là nấu cơm, làm sao, bà có ý kiến?"
Thím Lưu nghẹn họng, chột dạ nhìn miếng thịt mỡ trên bàn, cảm thấy tim như đang nhỏ máu.
Thịt này là sáng nay Chu Thuật Hoài cho người đưa tới, bà ta cũng không nỡ ăn.
Lại không ngờ rằng bị người phụ nữ này phát hiện!
Bây giờ cho dù bà ta có nói gì, người phụ nữ này sẽ chờ Chu Thuật Hoài trở về, nếu cô mách lẻo, vậy thì bà ta liền xong đời.
Thím Lưu không phải người ngu, lúc này không có cách nào nói đây là của chính mình.
Chỉ có thể cắn răng nói: "Thật đúng là đàn bà phá của, mới vào cửa đã tham lam như vậy."
Tư Vân không giận mà cười: "Phá của rất tốt, nếu tôi không phá của, thì miếng thịt này có thể sẽ nằm trong miệng người khác, bà nói đi?"
Thím Lưu vừa sợ vừa giận, không dám nói nhiều, quăng chén đũa xuống nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Người phụ nữ này không giống với trước kia, bà ta cũng không có cách nào.
Nếu cứ như vậy, tuyệt đối sẽ không có lợi cho bà ta.
Thím Lưu cắn chặt răng, nghĩ thầm chắc chắn sẽ nghĩ cách đuổi người phụ nữ này đi.
Đi ra phòng bếp, nhìn thấy im lặng ít nói hai anh em Chu Việt Đông, trong mắt của bài ta đảo quanh một cái, chỉ vào phòng bếp nhỏ giọng nói: "Việt Đông, Việt hàn, đây là mẹ kế mà chú của các con tìm tới, hôm nay mới tới đã kiêu ngạo như vậy, nói không chừng chú của các con sẽ đuổi ba an hem đi ra khỏi cửa! Các con phải cẩn thận đó."
Tay ôm em gái của Chu Việt Đông căng thẳng.
Thím Lưu biết, mặc dù Chu Thuật Hoài không biết chăm sóc đứa nhỏ, nhưng lại rất quan tâm đến sinh hoạt của mấy đứa nhỏ, nếu mấy đứa nhỏ không thích Tư Vân, Tư Vân chắc chắn không có cách nào để ở lại đây.
Rốt cuộc Chu Thuật Hoài tìm, là để chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Đến mấy đứa nhỏ còn chăm sóc không được, vậy còn giữa cô lại làm cái gì?
Nghĩ tới Tư Vân sẽ ở không được mấy ngày, buồn bực trong lòng của thím Lưu cũng giảm một chút, xoay người nghênh ngang rời đi.
"Ô ô, anh cả, tiểu Hàn không muốn bị đuổi ra cửa."
Tiểu Hàn còn nhỏ tuổi đã bị dọa, dù sao sau khi tới nhà này, bọn họ biết, người phụ nữ tới đây đều là người xấu, không có ai đối tốt với bọn họ.
Bây giờ lại đến một người nữa, còn muốn đuổi bọn họ đi.
Bọn họ phải làm sao bây giờ.
Hàm dưới của Chu Việt Đông căng thẳng, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt lại rất âm trầm.
Chỉ có Oánh Oánh không hiểu chuyện ngồi ở trong lòng ngực của cậu ta, y y nha nha nắm quần áo của cậu ta.
Tư Vân căn bản không biết suy nghĩ của hai anh em, lúc này thím Lưu đi rồi, cô thoải mái một chút, đổ bột mì vào trong chậu, thêm nước vào khuấy đều, độ ẩm gần tới bắt đầu nhào bột.
Sau khi nhào cho đến khi mịn và để lên men, Tư Vân cắt thịt mỡ ra và băm nhuyễn sau đó cho một chút muối và bột ngọt.
Trong nhà này không có đồ ăn gì, cho nên cô dự định hấp một ít bánh bao nhân thịt ăn.
Đúng lúc nguyên liệu còn tươi.
Sau khi bột đã lên men, nhào lại một lần nữa rồi bạn có thể bắt đầu gói bánh.
Bên ngoài có ba đứa nhỏ, nhưng chúng rất yên tĩnh, dường như không ồn ào như những đứa trẻ khác, không có một chút nhân khí nào.
Tư Vân nghĩ tới hạt đậu nhỏ, vì vậy cô đập hai quả trứng, thêm một chút muối và nước ấm, dự định cho vào nồi hấp cùng với bánh bao để hấp trứng cho bọn trẻ ăn.
Tổng cộng có mười mấy cái bánh bao, mới dùng hết nhân thịt.
Phần còn lại được nhào trực tiếp thành bánh bao bột trắng, tiếc là nhà không có đường, nếu không bánh bao ngọt sẽ rất mềm và ngon.
Trẻ con rất thích ăn.
Sáng sớm Tư Vân đã tới đây, đến bây giờ chưa uống một giọt nước, đói chóng mặt nhức đầu.
Cũng may bánh bao chín rất nhanh, chỉ chốc lát đã có mùi thơm ngào ngạt từ xa bay tới.
Tư Vân nuốt nước miếng, thấy thời gian đã gần hết, cô đưa tay mở nắp, vừa mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, cả phòng tràn ngập mùi bánh bao thịt tươi ngon.
Bánh bao làm từ bột mì, có mỡ và nạc là ngon nhất.
"Thơm quá, thơm quá!" Chu Việt Hàn đang làm bài tập ở bên ngoài đột nhiên đứng lên, ánh mắt giống như sói con cực đói nhìn chằm chằm về phía phòng bếp, chảy nước miếng.
Hai đứa nhỏ đều ở tuổi phát triển, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm nhau vậy, hơn nữa còn là cháo loãng, căn bản ăn không đủ no.
Mỗi ngày đều đói bụng đi ngủ.
Vừa rồi Chu Việt Hàn ngửi thấy mùi thịt.
Cậu ta còn tưởng rằng mình quá muốn ăn thịt tạo thành ảo giác.
Không ngờ tự dưng lại thơm như vậy, mùi thơm nồng nặc thoang thoảng khắp phòng, cậu nhóc trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp bưng ra một bát bánh bao to bằng nắm tay người lớn.
Tất cả còn đang tỏa khói trắng, mùi thơm ngào ngạt.
Đừng nói cậu nhóc, tính cách trầm ổn Chu Việt Đông cũng không nhịn được liên tục liếc nhìn qua.
Hạt đậu nhỏ Oánh Oánh càng khỏi nói nước miếng đã chảy xuống, oa oa kêu.
[5]
Người phụ nữ xấu
Bánh bao hấp vừa mới lấy ra khỏi lồng tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hai cậu nhóc đang làm bài tập cũng dừng lại, rất nhanh, một đôi giày vải bụi bặm xuất hiện trước mặt Tư Vân, cô cụp mắt xuống, một khuôn mặt thèm chảy nước miếng xuất hiện ở trước mặt của cô.
Chỉ đối diện với cái bàn, nhìn thẳng vào nó một cách ngu ngốc, nhưng không dám chạm vào nó.
Chu Việt Hàn năm nay bảy tám tuổi, mới vào lớp một, nhưng ngoại hình không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tuổi, bởi vì quá gầy nên hai mắt quá to, hai bên má còn có vết lốm đốm và nứt nẻ, bay tay nhỏ dơ bẩn hề hề quơ quơ trước bàn, trên ngón tay tràn đầy gai ngược, nhìn thấy ghê người, tuyệt đối không giống một người ở trong ngôi nhà tốt nên có.
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt hạnh của Tư Vân, cô nhặt một cái bánh bao lớn và thổi nó trước mặt cậu nhóc, nhìn đôi mắt của đứa trẻ di chuyển theo chuyển động của cô, đưa tới trước mặt của Chu Việt Hàn.
"Ăn đi."
"Đừng sợ, cùng nhau ăn."
Tư Vân cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình dịu dàng, dù sao thì hai đứa trẻ này rất ghê tởm phụ nữ.
Tư Vân vừa dứt lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Việt Hàn không giấu được vui vẻ, nhận lấy đang định nhét vào miệng.
Nhưng mà giây tiếp theo: "Ba -" Cái bánh bao trong tay cậu nhóc lập tức bị rớt xuống đất.
Chu Việt Đông vẻ mặt cảnh giác kéo em trai bảo vệ ở phía sau, căng thẳng sợ hãi nhìn chằm chằm Tư Vân.
Vừa rồi khi thím Lưu mới đi, nói rằng người phụ nữ này đến để cướp cha nuôi.
Người phụ nữ chính là bỏ thuốc độc vào trong cơm, thiếu chút nữa hại chết em trai.
Người phụ nữ này nhất định không có ý tốt!
Tư Vân ngạc nhiên một chút, Chu Việt Hàn đã bị dọa choáng váng.
Nhìn cái bánh bao to hơn lòng bàn tay của mình rơi xuống đất cậu ta đau lòng thiếu chút nữa khóc lên.
"Anh." Âm thanh của cậu nhóc như sắp khóc.
"Không được ăn." Chu Việt Đông cắn chặt môi nói.
Chu Việt Hàn run lên một chút, không dám lên tiếng.
Oánh Oánh đã bị làm cho sợ hãi khóc lên.
Tư Vân vừa sợ vừa đau lòng bánh bao.
Nhưng nghĩ đến miêu tả Chu Việt Đông trong truyện: Trời sinh tính đa nghi, không bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, hơn nữa tâm tư rất nhạy cảm.
Lúc trước liên tiếp bị mấy người phụ nữ ngược đãi, đã hiểu chuyện cậu ta tất nhiên sẽ không nghĩ rằng mình sẽ đối xử tốt với bọn họ.
Lần đầu tiên bản thân gặp bọn họ, đối xử tốt với bọn họ, cậu ta chắc chắn nghi ngờ, cảm thấy bản thân không không tốt.
Cũng được.
Tính khí này trong khoản thời gian ngắn không thể thay đổi.
Ngay tại Chu Việt Đông cho rằng người phụ nữ này sẽ nổi giận đanh bọn họ, thì nhìn thấy cô đi vòng qua bọn họ, đưa tay nhặt cái bánh bao từ dưới đất lên, phủi bụi bặm, cắn một miếng.
Khuôn mặt của Chu Việt Đông cứng đờ, Chu Việt Hàn cũng ngây người, đôi mắt chờ mong, khó khăn nuốt nước miếng.
Hai ba miếng ăn hết cái bánh bao, cuối cùng cái bụng cũng yên tĩnh lại.
Tư Vân lau tay, sau đó đi tới sô pha ôm lấy hạt đậu nhỏ đang khóc lớn, vỗ vỗ tấm lưng gầy của cô bé dịu dàng dỗ dành "Oánh Oánh không khóc, mẹ kế làm đồ ăn ngon cho con đây."
Oánh Oánh là một đứa trẻ rất dễ dỗ dành, hơn nữa cô bé rất có thiện cảm với Tư Vân, một chút đã dừng khóc.
Tư Vân lau nước mắt cho cô bé, đi tới phòng bếp, bưng ra một chén trứng hấp đã hấp xong đi ra, phóng tới trên bàn, đặt lên bàn, đặt đứa bé ngồi ở trên đùi mình, vừa thổi vừa đút cho đứa bé ăn.
Trứng hấp rất thơm ngon, không có chút mùi tanh, rất mềm mịn, tan trong miệng.
Ăn được một miếng đồ ăn ngon, Oánh Oánh lập tức ăn bắt đầu ăn.
Tuyệt không giống như lúc bị thím Lưu thô lỗ nhét cho ăn.
Nhìn thấy một màn như vậy Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đều ngây dại.
Người phụ nữ này vậy mà hấp trứng cho Oánh Oánh ăn.
Ngày thường ở nhà có rất nhiều đồ ngon, nhưng thím Lưu làm nấu xong sẽ ăn những món ngon nhất, hoặc mang về nhà, sau đó bọn họ đều ăn phần còn thừa lại.
Cha nuôi rất bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về tối.
Cậu ta không muốn gây rắc rối cho cha nuôi, cũng không dám nói nhiều, sợ bị trả thù.
Nhưng mà người phụ nữ này mới tới đã nấu đồ ăn ngon cho Oánh Oánh.
Không, không phải cô chắc chắn là đang giả bộ!
Người phụ nữ được cha nuôi của cậu ta dẫn tới cũng vậy, lúc mới tới còn vuốt đầu cậu ta nói cậu ta thật đáng yêu.
Nhưng sau đó, cô ta vì tài sản của Chu gia lại hạ độc trong cơm, thiếu chút nữa độc chết ba anh em bọn họ!
Sau đó bị cha nuôi đuổi đi.
Khi thím Lưu đến đây, cũng đối xử với bọn họ rất tốt, mỗi bữa cơm đều nấu rất ngon.
Sau khi cha nuôi bận rộn, bà ta lại bắt đầu làm qua loa, nấu ăn càng ngày càng dở, cậu ta và em trai đều ăn không đủ no.
Cậu ta còn nhìn thấy mỗi ngày thím Lưu đều lấy trộm thịt của cha đem về, nhưng cậu ta không dám nói, bởi vì không có thím Lưu, em gái không có ai chăm sóc.
Chu Việt Đông vẫn luôn nhẫn nhịn, suy nghĩ sẽ chờ sau khi lớn lên, có thể chăm sóc em gái thật tốt.
Nhưng vợ mới của cha nuôi tìm tới cửa, điều này đối với cậu ta mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Cho dù bây giờ người phụ nữ này có vẻ rất tốt, cậu ta cũng không có cách nào buông lỏng cảnh giác.
Mà Chu Việt Hàn ở một bên lại nhìn trứng hấp trong bát dùng sức nuốt nước miếng, vừa là bánh bao thịt vừa là trứng gà, đều bị thèm muốn chết.
Vẻ mặt của Tư Vân bình tĩnh đút Oánh Oánh ăn xong, chờ hai người đều đứng cứng ngắc, hai chân tê dại, mới nói: "Bánh bao không cẩn thận hấp nhiều, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi, đừng đứng ở chỗ này."
Những đứa trẻ này quá nhạy cảm, nếu bạn đột nhiên đối xử quá tốt với nó, nó sẽ nghĩ rằng bạn có tâm tư xấu xa.
Quả nhiên vừa nghe cô nói lời này, thân thể Chu Việt Đông rõ ràng buông lỏng.
Chu Việt Hàn lập tức bước tới cầm lấy một cái bánh bao nhét vào miệng, thơm quá, cho dù có độc cậu ta cũng muốn cắn, có chết cũng trở thành một con ma no.
Tư Vân thu hồi ánh mắt, cô vẫn thích Oánh Oánh hơn, có thể là tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nên rất dễ tiếp xúc.
Thấy đứa nhỏ còn muốn ăn, cô lại bóp một ít bánh bao đút cho cô bé ăn.
Ngược lại không dám để cho cô bé ăn quá nhiều, dù sao vừa rồi thím Lưu mới đút rồi, ăn nhiều tiêu hóa sẽ không tốt.
Chờ đứa nhỏ trong lòng ngực ăn uống no đủ, mới từ từ bắt đầu ăn.
Bánh bao Tư Vân làm đều là nguyên liệu thật, cô ăn một cái, hoàn toàn no bụng.
Cũng không ăn được nhiều, mùi hôi của đứa trẻ trong lòng thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị của cô, không biết đã bao lâu rồi chưa được tắm rửa.
Tư Vân chịu không được bẩn như vậy, vì vậy cũng không quan tâm Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đang ăn như hổ đói, đứng dậy vào phòng bếp nấu nước nóng cho Oánh Oánh tắm rửa.
"Oánh Oánh ngoan, mẹ kế đi nấu nước tắm rửa cho con có được hay không." Dưới cái nhìn chằm chằm của Chu Việt Đông, Tư Vân ôm Oánh Oánh lên lầu tắm rửa.
Oánh Oánh cái gì cũng không hiểu, cô nói cái gì cũng y y nha nha cười.
Tư Vân buồn cười nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, lại vào phòng đứa nhỏ lấy ra hai bộ quần áo của đứa nhỏ.
Nhưng mà có hơi nhỏ, con nít lớn nhanh, qua mấy tháng quần áo đã không còn mặc được, người giống như Chu Thuật Hoài chắc sẽ không để ý những chi tiết nhỏ như vậy.
Đổ nước nóng vào trong chậu, thấy nhiệt độ vừa đủ, Tư Vân lột sạch quần áo bẩn thỉu của nhóc con.
Khi nhìn thấy rận dày đặc trên quần áo, Tư Vân trong nháy mắt buông tha suy nghĩ giặt sạch bộ quần áo này.
Cả người đều ngứa ngáy, da đầu tê dại.
cô nhóc nhỏ tựa hồ là có chút sợ nước, buông xuống liền giãy dụa.
Tư Vân vội vàng gỡ vỏ bọc viên kẹo sữa nhét vào trong miệng cô bé, cô nhóc nhỏ lập tức dừng giãy dựa, híp mắt ngậm viên kẹo trong miệng, giống như chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy.
"Oánh Oánh ngoan, tắm rửa có kẹo ăn nha."
Đem quần áo bẩn ném vào thùng rác, Tư Vân lấy sữa tắm của mình ra và bắt đầu cẩn thận kỳ cọ cho đứa nhỏ.
Cô chưa từng tắm cho con, nhưng cô đã tắm cho mèo nhà mình rồi.
Ít nhiều gì cũng giống nhau, mèo của nhà mình còn không có ngoan như cô nhóc nhỏ đâu.
Khi rửa nước lần đầu tiên, bọt cũng không đánh nổi.
Thật sự là quá bẩn.
Cũng may cô đun nhiều nước nóng, hơn nữa thời tiết cũng không lạnh nên đứa trẻ ngâm mình trong nước có vẻ dễ chịu hơn, ngoan ngoãn kêu đưa tay liền đưa tay, nói cúi đầu liền cúi đầu.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ha ha ha ha.
Ngoài cửa, Chu Việt Đông đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười của em gái từ bên trong truyền đến, vẻ mặt căng thẳng của cậu ta cũng giãn ra.
Người phụ nữ này chắc là sẽ không nhanh như vậy đã ra tay với bọn họ, lúc trước người phụ nữ kia cũng qua một tháng mới ra tay với bọn họ.
Cho nên cậu ta còn có thời gian, trong thời gian này nhất định phải nghĩ cách đối phó trước người phụ nữ này.
Tuyệt đối không thể để cho em trai và em gái tiếp tục bị các cô hãm hại nữa!
Chu Việt Đông siết chặt nắm tay, trên mặt là biểu cảm hung ác nham hiểu không phù hợp với tuổi tác của cậu ta.
Xuống lầu, ăn một cái bánh bao Chu Việt Hàn đã không dám ăn, nhưng cậu nhóc đã lén lút giấu một cái, nhìn thấy Chu Việt Đông xuống, lặng lẽ đưa cho cậu ta: "Anh, anh ăn đi."
"Anh không ăn." Chu Việt Đông cúi đầu nhìn thoáng qua bánh bao thịt thơm ngào ngạt, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, mới sờ sờ đầu em trai.
Chu Việt Hàn thật cẩn thận xem cậu ta: "Anh, có phải anh giận em không, em ăn bánh bao do người phụ nữ xấu làm."
Lúc trước Chu Việt Hàn chính là bởi vì tham ăn mới trúng độc, lúc đó cậu nhóc hộc máu đã dọa Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn cũng có bóng ma, nhưng mà cậu nhóc thật sự rất muốn ăn.
Bánh bao lớn vừa mềm vừa thơm, là bánh bao ngon nhất mà cậu nhóc từng ăn.
Khoảnh khắc bỏ vào miệng, thiếu chuts nữa cậu nhóc rơi nước mắt.
anh trai nhất định rất ghét mình, không có một chút sức chịu đựng nào.
Cậu nhóc bảo đảm nói: "Anh yên tâm, cho dù em ăn bánh bao của cô ấy, em cũng sẽ không nhận cô ấy làm mẹ, sau này em không bao giờ ăn đồ của cô ấy nữa, em ăn nữa em chính là chó con."
[6]
Muốn đuổi cô đi
Thím Lưu về đến nhà, con gái Lưu Quế Phương nhìn thấy trong rổ của bà ta không có thịt, lập tức nhíu mày: "Mẹ, thịt đâu? Không phải mẹ nói hôm nay có thịt sao?"
Thím Lưu nghĩ đến đây liền tức giận, chọc trán của cô ta mắng: "Thịt thịt thịt, cả ngày cũng chỉ biết có thịt, còn không phải con vô dụng, nếu còn có thể làm cho Chu Thuật Hoài thích con, tại sao mỗi ngày mẹ đều dậy sớm dậy muộn chăm sóc mấy cái tiểu cô nhi quả phụ? Bây giờ vợ của người ta tới cửa, để mẹ xem con sẽ làm như thế nào đây!"
Nhìn thân thể con gái ngày càng mập mạp, làn da thô ráp, trang phục quê mùa, lại nghĩ đến người vợ thành phố trắng sáng mà Chu Thuật Hoài tìm kia, thím Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Con gái bà ta đã hai mươi bốn tuổi, thím Lưu chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ cũng đã nuông chiều, làm cho Lưu Quế Phương tâm cao hơn trời, luôn cho rằng mình có thể gả vào trong thành phố phố.
Khó khăn lắm nới mới nói được một hôn nhân, kết quả chưa tới hai tháng, chồng đã chết.
Nhà chồng cảm thấy bát tự của cô ta không tốt, khắc chồng, nên đã đem người trả trở về.
Kết hôn lần hai vốn dĩ là chuyện không vẻ vang gì, hơn nữa con gái cũng đã lớn tuổi, người trong thôn cũng không thích cô ta, người trong thành phố phố cũng không ưa cô ta, kéo tới kéo lui, cũng sắp hai mươi lăm vẫn chưa kết hôn.
Năm ngoái Chu Thuật Hoài cưới vợ, kết quả không tới mấy tháng đã ly hôn.
Vì vậy thím Lưu đã chọn Chu Thuật Hoài, hàng ngày chủ động giúp đỡ, qua vài lần gặp nhau đã quen biết, bà ta nói có thể chăm sóc mấy đứa nhỏ, vừa vặn Chu Thuật Hoài cũng bận công việc, nên đã đồng ý.
Vốn định cứ như vậy tìm cơ hội đưa con gái qua, nghĩ thường xuyên qua chắc cũng sẽ vừa ý.
Nhưng con gái đã đi qua giúp nhiều lần, Chu Thuật Hoài cũng chưa bao giờ nhìn một cái.
Bây giờ người ta lại cưới vợ mới.
Nghe được mẹ của cô ta nhắc tới Chu Thuật Hoài, trên mặt của Lưu Quế xuất hiện một chút đỏ ửng.
Ban đầu cô ta cũng không coi trọng Chu Thuật Hoài, thời buổi này hộ gia đình so sánh với nhân viên văn phòng kém hơn nhiều.
Mục tiêu của cô ta là đi vào trong thành phố phố, trước đó mẹ của cô ta kêu cô ta đi tới Chu gia, cô ta còn rất không vui.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thuật Hoài, cô ta lập tức thay đổi chủ ý.
Nghe được lời này của bà ta, lập tức nóng nảy: "Từ từ, mẹ nói cái gì? Vợ cái gì?"
"Còn không phải là con gái của Lâm gia kia, trước đó nghe nói đối phương là thành phần tri thức, Chu Thuật Hoài đưa cho cô ta 3000 tiền lễ hỏi!"
"Không, không phải nói cô ta không phải con ruột, không muốn gả sao?"
"Mặc kệ cô ta có phải là con ruột hay không, con gái ruột của người ta đã trở về, thay Lâm Tư Tư tìm tới cửa rồi!"
Lưu Quế Phương lập tức sốt ruột: "Cái gì, làm sao sẽ như vậy, vậy con thì làm sao bây giờ!"
"Hừ, có thể làm sao bây giờ, đuổi cô ta đi thôi, đừng nói tới mẹ, mấy đứa cô nhi kia cũng sẽ không để cho cô ta dễ chịu đâu, con yên tâm đi."
Thím Lưu nghĩ đến chuyện Tư Vân chọc tức bà ta, còn ghi hận trong lòng, đã nghĩ bắt đầu ngày mai mình sẽ không đi, đến lúc đó xem cô ta chăm sóc ba đứa nhỏ như thế nào, chờ tới khi Chu Thuật Hoài không còn cách nào tới tìm mình, thì bà ta sẽ oán trách nặng thêm nói Tư Vân ở đây không chứa nỗi cô ta!
Nghĩ tới đây, thím Lưu liền vui vẻ lên, chính bà ta cũng không có cháu xưởng cháu gái, còn phải giúp người khác chăm sóc đứa nhỏ, nếu không phải vì hạnh phúc của con gái, thì bà ta làm sao có thể đồng ý làm bảo mẫu cho người ta.
Lúc này hất cằm lên, bà ta không tin Chu Thuật Hoài không chủ động tới cửa xin lỗi.
Nghĩ như vậy, trong lòng bà ta lập tức cảm thấy thoải mái.
Mà lúc này, trong thành phố phố, Tư gia.
Cả nhà Tư gia đang ngồi vây quanh bàn ăn cơm, mẹ Tư thở dài: "Cũng không biết Vân Vân thế nào rồi, ở nông thôn có quen không."
Trên mặt cha Tư cũng hiện lên vẻ áy náy, lúc ấy thấy con gái ruột đáng thương, ông không hiểu sao lại nảy ra ý định để Tư Vân gả thay cho con gái ruột của mình, đứa con gái mà ông đã cẩn thận nuôi nấng hơn mười mấy năm, cứ như vậy gả cho một tên nông dân, trong lòng ông cảm thấy khó chịu.
"Cha, mẹ, nếu không thì con khuyên Vân Vân đừng tức giận, để cô ấy quay lại, Con sẽ tiếp tục thuyết phục cha mẹ nuôi bên kia, trả tiền lại cho bên ki, nếu không được, con sẽ cố gắng kiếm tiền, làm sao cũng phải đem tiền lễ hỏi trả lại, con không đi học, con đi làm kiếm tiền, con sẽ không để cho cha mẹ khó xử đâu." Lâm Tư Tư ngồi ở một bên, trong nước mắt lưng tròng, áy náy nói.
Vừa nghe cô ta không đi học, hai người nhất thời nóng nảy: "Vậy sao được, con là con gái của Tư gia chúng ta, sao có thể đi làm thêm."
Vốn dĩ chính là đến từ nông thôn, hai người vẫn lo lắng Phó gia bên kia coi thường.
Nhưng nghe nói cô ta còn đi học, trong lòng coi như là thở phào nhẹ nhõm, dù sao phần tử trí thức ở thời đại này cũng coi như dát vàng, nếu như cô ta học tập giỏi giống như Tư Vân, vậy thì không sợ người của Phó gia bên kia không thích cô ta.
Nếu lúc này đi làm thêm, người ta sẽ nghĩ như thế nào!
Hơn nữa đây chính là ba ngàn tệ, không phải ba trăm tệ, hiện tại người bình thường một tháng cũng chỉ ba bốn mươi tệ một tháng mà thôi, lúc nào cô ta mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Cũng không biết người đàn ông kia làm gì, vậy mà có thể lấy ra nhiều lễ hỏi như vậy.
Nếu như ít một chút, mấy trăm như vậy có thể bọn họ còn có thể miễn cưỡng lấy ra được.
Nhưng mà mấy ngàn đồng, đó cũng không phải là một con số nhỏ.
Cũng không muốn coi tiền như rác, trả tiền thay cho Lâm gia.
"Quên đi, chuyện này cứ như vậy đi, sau này quan tâm nhiều hơn một chút là được."
Một bên không muốn để cho con gái bỏ học làm công, một bên cũng không nghĩ ra số tiền này, vậy cũng chỉ có thể để cho Tư Vân chịu ủy khuất vậy.
Mặc kệ là tình cảm gì, một khi liên quan đến lợi ích, trong nháy mắt kia đều sẽ trở nên không đáng một đồng.
Lâm Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, cô ta làm sao có thể đi làm thêm vì Tư Vân, cô đã cướp mất mười mấy năm tốt đẹp của cô ta, cô vẫn chưa có trả lại đây.
Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Lâm Tư Tư tính toán đúng người nhà này chắc chắn sẽ không lấy ra ba ngàn đồng để trả nợ cho Tư Vân, cũng sẽ không để cho cô ta đi làm thêm, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Vì muốn làm cho bọn họ hoàn toàn từ bỏ Tư Vân.
Tư Vân, đời trước bị cô cướp đoạt nhân sinh, tôi đau khổ nửa đời, đời này, thời thế thay đổi, đừng trách tôi, muốn trách thì trách cha mẹ cô ôm nhầm người, hại tôi cả đời đau khổ.
*
Tư Vân hắt xì một cái, lau khô mấy cọng lông ngốc trên đầu của Oánh Oánh, mặc quần áo vào cho cô bé.
Nhóc con tắm rửa sạch sẽ, quả nhiên là càng xinh đẹp hơn.
Tuy rằng làn da có chút rạn nứt, nhưng trẻ con có thể khôi phục nhanh, cô lấy ra Tuyết Hoa Cao của mình bôi lên cho đứa nhỏ, làn da nhỏ thoáng cái dễ chịu vô cùng.
Đứa nhỏ chơi một hồi liền mệt mỏi, nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.
Cái đầu nhỏ chôn trên cổ cô, sợi tóc vô cùng mềm mại.
Xúc cảm sữa của trẻ con chính là thoải mái, đều làm cho người ta không nỡ buông tay.
Hơn nữa Oánh Oánh rất gầy, ôm một chút cân nặng cũng không có, cũng không mệt.
Chờ cô bé ngủ say, Tư Vân mới đặt người lên giường.
Trên giường đã thay đệm chăn tơ tằm màu hồng nhạt, mát mẻ thoải mái, mùa hè ngủ rất thoải mái.
Chỉ là bởi vì giường của người đàn ông là giường gỗ, phía dưới cũng không có đệm, có chút cứng rắn.
Nhưng ở nông thôn, đó là điều bình thường, Tư Vân không như vậy làm ra vẻ, giường cứng hay mềm đều có thể ngủ.
Cô dùng dây chun buộc mái tóc dày đen nhánh, kiếp trước đi làm thức khuya, bị hói đầu phiền phức, trên đầu không có nhiều tóc.
9. Cung Tiêu Xã (hợp tác xã cung cấp và bán hàng)
Đời này dĩ nhiên đầu đầu tóc đen, chất tóc vừa đen vừa sáng, cũng không biết nuôi như thế nào, Tư Vân thích vô cùng, thỉnh thoảng sờ lên hai cái cảm nhận một chút xúc cảm chân thật của tơ tóc.
Ngoại trừ cái này ra, đường nét của nguyên chủ sáng sủa xinh đẹp, là một vẻ đẹp cầu kỳ điển hình, không cần trang điểm, lông mày và mắt đều rất đẹp, không chỉ tóc nhiều mà lông mày và lông mi cũng dày và mảnh khiến người ta phải ghen tị..
Chớ nói chi là, cô mới mười tám tuổi, dáng người đã đẫy đà, làn da trơn mềm giống như sữa bò, cao gần 167, tuy không phải xương xẩu, nhưng lại có vẻ đẹp đầy đặn, tròn trịa.
Loại phụ nữ này về cơ bản có làn da mềm mại và vẻ ngoài hoàn toàn có thể giết chết đàn ông.
Cô đương nhiên không biết có thể giết đàn ông hay không, dù sao cô cũng đã sa đọa, hận không thể tự cung tự cấp.
Đáng ngạc nhiên là những đường nét trên khuôn mặt này có bảy phần giống với khuôn mặt kiếp trước của cô.
Nhưng mà người mà đã xưởng đời quá sớm, cũng không có sức sống như vậy.
Nguyên chủ đúng là người đẹp không tuổi.
Nhìn vào gương tự mình mê luyến một hồi, lúc này Tư Vân mới đi xuống lầu.
Trên bàn bánh bao cũng không thiếu đi bao nhiêu, cũng đã lạnh.
Chu Việt Đông đang cầm chổi quét rác, Chu Việt Hàn cầm khăn lau bàn sô pha, lúc lau bàn mắt vẫn nhìn chằm chằm bánh bao, không yên lòng.
Cô vừa muốn xuống dọn dẹp một chút, ngày đầu tiên tới nhà người ta, dù sao cũng phải chịu khó một chút, đương nhiên thứ hai là bởi vì Tư Vân có một chút thói ở sạch, chịu không nổi quá bẩn.
Không nghĩ tới này hai đứa nhỏ chịu khó như vậy, quả thực là tiết kiệm cho mình rất nhiều phiền toái.
Nhìn thấy cô xuống lầu, hai người đều cúi đầu, một câu cũng không nói, thanh âm quét rác càng nhẹ, giống như sợ cô sẽ nhìn không vừa mắt.
Tư Vân đảo tròng mắt, nói: "Thuận tiện giúp dì quét phòng một chút, dì đi ra ngoài một lát."
Bánh bao thịt còn thừa lại một nửa, còn có thể một bữa cơm.
Trong nhà này không có đồ ăn, không có đồ ăn làm sao có thể làm được.
Trẻ con đang ở độ tuổi trưởng thành, không chỉ protein, các loại vitamin cũng rất cần thiết.
Có điều kiện tốt như vậy, ít nhất chuyện không thiếu thịt ăn, cũng đã đánh bại 99,9% người của thời đại này.
Thịt kho tàu giò, tương giò, thịt thăn chua ngọt, thịt kho tàu, móng heo hầm, nội tạng heo, canh trai ống...
Cái nào không phải tuyệt thế mỹ vị?
Tuy nhiên, người phụ nữ khéo nấu cơm mà không có cơm thì khó.
Không có gia vị, cô cũng không thể làm được.
Đi ra cửa thấy con chó ngao Tây Tạng kia đang nằm úp sấp, Tư Vân đi xa một chút.
Trên cổ của con chó này buộc dây xích to như vậy, vậy thì nó mạnh cỡ nào.
Cô thích những con vật dễ thương, nhưng cô vẫn sợ những con vật hung dữ như vậy.
Con chó ngao Tây Tạng lông vàng vừa nhướng mi, lại liếc nhìn người phụ nữ có vẻ vô hại này, xoay người tiếp tục ngủ.
Tư Vân: "?" Chó như vậy thật có thể canh nhà sao? Ai nói tên trộm không thể dễ thương!
Nhìn thấy con chó không để ý tới mình, Tư Vân cũng to gan lên, duỗi thẳng eo, nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhưng mà Tư Vân không phát hiện, ở trong phòng, Chu Việt Đông vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá cô, rõ ràng thấy phản ứng của cô khi nhìn thấy con chó, cậu ta cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên thứ gì đó, nhận được kết luận.
Cô sợ chó.
Người vừa đi khỏi, Chu Việt Đông vội vàng chạy lên lầu hai, sau khi không nghe thấy âm thanh của em gái, cậu ta đã rất lo lắng.
Vừa đẩy cửa ra, Chu Việt Đông liền nhìn ngây người.
Thời gian nửa ngày, căn phòng vốn u ám của chú, được xưởng chăn bông màu hồng xinh đẹp trên giường, trên bàn bày đủ loại lọ lọ tinh xảo cùng sách vở, trên cửa sổ treo vài chiếc váy màu sắc rực rỡ, khi gió thổi qua, một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào lỗ mũi.
Cậu ta không nhận ra căn phòng này nữa.
Cẩn thận đi đến bên giường, nhìn em gái đang ngủ say, cậu ta vươn bàn tay chai sạn sờ sờ chóp mũi của cô bé, cảm thụ hô hấp của cô bé, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới phát hiện, em gái đã được tắm rửa sạch sẽ, trên mặt dơ bẩn toàn bộ không có, một khuôn nhỏ mặt non nớt hô hô, không biết bôi cái gì, đặc biệt thơm.
Ngay cả sợi tóc cũng không thắt lại, một luồng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt.
Chu Việt Đông quỳ xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của em gái, dáng vẻ sạch sẽ, có chút thất thần.
*
Khi Tư Vân đi đến Cung Tiêu Xã, lúc này là buổi chiều, đồ ngon đã bị người ta giành hết.
Vì cướp được đồ ăn tươi mới, tất cả mọi người là trời chưa sáng đã đến xếp hàng.
Lúc cô đi, cũng không còn cái gì nhiều, nhưng cũng may mấy thứ gia vị này vẫn có thể mua được.
Tư Vân đã mua hai gói nước tương đậu nành, hương dấm, rượu trắng, và một ít hoa hồi, quế, hạt tiêu, vân vân..., tốn năm xu tiền đã mua một bó lớn rau dưa và hành tỏi, ở thời đại này giá cả thật sự là rẻ khiến cho đầu tóc của cô tê dại.
Thịt gì gì đó cô cũng không định mua, ngược lại lại mua một ít bột Phú Cường và trứng gà, tốn hai nhân dân tệ.
Tổng cộng, tốn không đến năm đồng.
Đời trước mình đi mua một chai xì dầu cũng không chỉ năm đồng.
Tư Vân vui sướng trong lòng, nhưng mà rất nhanh cô đã cười không nổi.
Thời đại này đường thật sự rất mắc, lúc trước cô cho Oánh Oánh ăn kẹo sữa, thì lại mười mấy đồng một cân.
Vốn nhìn thấy đứa nhỏ thích ăn, muốn mua nhiều một chút.
Nhưng trên người cô ngoại trừ mười đại đoàn kết mà người trong nhà cho, cũng chỉ có hai mươi đồng tiền tiêu vặt của mình.
Những viên kẹo này đều là người nhà mua cho cô thỉnh thoảng tìm đồ ăn ngon.
Cũng không nhiều lắm.
Trước kia cho cô kẹo cô cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Kết quả khi trở lại trước giải phóng, ăn không nổi.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tư Vân cũng cắn răng mua non nửa bao.
So sánh với nhau, đường trắng rẻ hơn một chút.
Tư Vân lại cân năm đồng đường trắng, định làm sườn xào chua ngọt.
Xương sườn cô nhất định là không mua, chỉ có thể tìm ông xã tiện nghi đòi.
Anh mở xưởng nuôi heo, muốn một chút xương sườn chắc là không quá phận đi?
Nghĩ đến sườn xào chua ngọt mềm nhũn, trong miệng Tư Vân không chịu thua kém trào ra nước miếng.
Đời trước cô chính là cái đồ tham ăn, bình thường rảnh rỗi không có việc gì, thì ở trong nhà nghiên cứu các loại đồ ăn ngon.
Nhưng mà bởi vì phải đi làm, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Bây giờ trở về, ngược lại là tốt, rất nhiều thời gian làm đồ ăn cho chính mình ăn.
Nói thật, đối Chu gia Tư Vân rất vừa lòng.
Đây chính là thập niên 80, người ta ở nhà lầu hai tầng.
Phải biết rằng nàng 98, khi còn nhỏ trụ vẫn là gạch xanh nhà ngói đâu.
Điều kiện đều so ra kém người ta ở những năm 80.
Bây giờ không có gì không hài lòng.
Ở thời đại của cô, năm cô hai mươi lăm tuổi, gia đình hối cô kết hôn, cô hẹn hò mấy lần, hoặc là yêu cầu cô nghỉ việc ở nhà gánh vác cả gia đình, nếu không muốn ba năm sinh hai đứa con.
Khiến cho Tư Vân cũng sắp có bóng ma trong lòng.
Nhưng mà đi tới thập niên 80 lạc hậu, có một người đàn ông tự nuôi con, không yêu cầu cô phải sinh con, chỉ cần đối xử tốt với mấy đứa nhỏ là được.
Thời buổi này lại còn có chuyện tốt như vậy?
Tư Vân không còn phiền não bị thúc giục kết hôn, bây giờ cô tràn đầy khao khát về một cuộc sống mới.
Khi cô cảm thấy thõa mãn cầm túi lớn túi nhỏ về Chu gia, đã là năm giờ chiều.
[7]
Không thể dựa dẫm vào đàn ông
Dưới ánh chiều tà, trong thôn trang bốc lên từng trận khói bếp, chung quanh một trận yên tĩnh.
Tư Vân đi vào nhà, quét mắt nhìn hai người một cái, Chu Việt Đông còn đang nghiêm túc đọc sách, nhưng Chu Việt Hàn rõ ràng là không thể ngồi yên, trên mặt lộ ra vẻ buồn ngủ.
Nhìn thấy cô đã trở về, mới đột nhiên ngồi thẳng người, làm bộ như rất nghiêm túc học tập, nhưng thực chất ánh mắt đang liều nhìn những thứ trên tay của cô.
Lúc nhìn thấy túi kẹo lớn kia, đôi mắt cậu nhóc sáng rực lên.
Tư Vân đem kẹo sữa thỏ trắng và bánh bích quy đặt lên bàn, những rau dưa khác bỏ vào trong phòng bếp.
Chu Việt Hàn dụi dụi mắt: "Anh cả, anh mai nhìn xem, cô ấy mua rất nhiều bánh bích quy và kẹo!"
Chu Việt Đông nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt: "Vậy cũng không phải mua cho em, có gì đẹp mắt."
Trước đây cha nuôi cũng sẽ cho tiền mẹ nuôi cũ mua đồ ăn cho bọn họ, nhưng mẹ nuôi vẫn luôn mua trở về trốn ăn một mình, cũng không nhìn ngó bọn họ một cái.
Chu Việt Hàn hung hăng nuốt nước miếng một cái, ngượng ngùng nói: "Nói cũng đúng."
Tư Vân đang phân loại những nguyên liệu cô đã mua trong phòng bếp, sắp xếp các loại gia vị một cách gọn gàng, lại đem mua gạo mì phân biệt đổ vào trong vại, lúc này mới chuẩn bị cơm chiều.
Trong khi cho nước vào để nấu cơm, cô vừa nghĩ sau này chính mình phải làm cái gì.
Dù sao bây giờ trên tay mình liền một trăm đồng tiền, hôm nay đi một chuyến này, đã tốn của cô hai mươi đồng.
Tuy nói cô và Chu Thuật Hoài kết hôn nhưng còn chưa có giấy chứng nhận, đối phương cũng không biết nghĩ như thế nào, cô cũng không thích người đi xin tiền người khác, cho nên chỉ có thể tìm cách kiếm một ít tiền mới được.
Cũng không thể đến khi đi đại học, còn phải tốn tiền của đàn ông chứ.
Nhìn nhà của Chu Thuật Hoài có vẻ như sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ gầy như khỉ khô, trong khoảng thời gian ngắn cô không chắc gia đình này bên ngoài mạnh mẽ bên trong can đảm hay không.
Dù thế nào đi nữa, dựa vào đàn ông là không đáng tin cậy.
Vẫn phải dựa vào chính mình.
Tư Vân lấy ra nửa miếng thịt còn lại buổi sáng rửa sạch nước, dùng dây buộc chặt, lập tức cho hành, gừng, tỏi, rượu nấu ăn, hoa hồi..., ướp gia vị trong nửa giờ cho vừa ăn.
Chờ cơm nấu xong, tăng lửa lớn, cho dầu ăn và gừng thái lát vào phi thơm, sau đó cho nước vào rồi cho thịt vào nồi, nêm thêm gia vị rồi bắt đầu hầm từ từ cho đến khi nước cạn và sệt lại, miếng thịt chuyển sang màu đỏ bóng.
Nước trong nồi bốc lên mùi thịt nồng đậm, từng đợt mùi thơm nhè nhẹ từng đợt bay lên, trong lúc xoay người toàn bộ phòng bếp đều lượn lờ mùi thơm bá đạo khiến người ta hít thở không thông này.
Vốn dĩ thời gian này, Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn cũng đã ngủ, nhưng là ngửi được mùi hương nhưng ngửi thấy mùi thơm, Chu Việt Hàn căn bản không nhúc nhích được chân, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng bếp, bọn họ bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, cơm sáng và cơm tối.
Ngày nào thím Lưu cũng phải về sớm, vội vàng về nhà nấu cơm cho người nhà, cho nên bữa cơm cuối cùng bọn họ thường ăn vào khoảng bốn giờ rưỡi chiều.
Sau đó vẫn không ăn cơm, buổi tối cho dù đói cũng phải nhịn.
Hôm nay cậu nhóc đã thêm một cái bánh bao thịt, thật ra cũng không đói như vậy.
Nhưng mùi thịt mềm thơm truyền đến từ trong bếp khiến cho cậu nhoc liên tục nuốt nước miếng, căn bản là dời không nổi chân.
Căn bản đã quên lời mình nói tuyệt đối sẽ không ăn cơm của mẹ kế này nữa.
Buổi chiều có bánh bao thịt ăn, cậu nhóc đã rất ngạc nhiên.
Bây giờ buổi tối lại còn có mùi thịt và cơm, nhìn Tư Vân bưng thịt kho tàu nóng hổi đi ra, Chu Việt Hàn nhìn đến ngây người, quả thực không tin vào mắt mình.
Cơm, thịt kho tàu? Trứng xào cà chua? Hôm nay là ngày lễ gì?
Không đúng, coi như là lễ mừng năm mới, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ nếm thử thịt tanh mà thôi.
Bởi vì càng là ngày lễ, cha nuôi lại càng bận rộn.
Đều là thím Lưu tùy tiện làm cho bọn họ chút đồ ăn.
Tuy rằng trong nhà có gạo, nhưng ăn tương đối nhiều vẫn là cơm gói.
Ngâm canh chua, cậu nhóc có thể ăn hai chén.
Coi như là có cơm ăn, đó cũng là nấu thành cháo, gạo thật ra rất ít.
Lúc trước ăn thịt cũng là chiên rất khô, tuyệt đối không giống như món thịt kho đỏ bóng mà cô mang ra!
Chu Việt Hàn không thể đi được nữa.
Ngẩng đầu liếc nhìn Tư Vân một cái, lại quay đầu nhìn về phía anh cả cũng ngây người.
Chu Việt Đông tuyệt đối sẽ không tin có người phụ nữ sẽ làm thịt cho bọn họ ăn, từ lúc cậu ta hiểu chuyện tới bây giờ, mẹ không đánh cũng mắng cậu ta, mặc kệ cậu ta sống chết như thế nào, chỉ có lúc người đàn ông kia tới, thái độ của mẹ mới tốt với cậu ta hơn hai phần, nhưng một khi không thể giữ người đàn ông kia lại, bà sẽ phát điên lại đánh cậu ta, nhiều lần thiếu chút nữa cậu ta bị đánh chết.
Sau đó người phụ nữ kia chết, mình được cha nuôi mang đến nơi này.
Những người phụ nữ đó thường có khuôn mặt giống nhau.
Ngay từ đầu vì lấy lòng của cha nuôi, đều có khuôn mặt cười với cậu ta.
Cha nuôi vừa đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cho dù là ai thì cũng như nhau thôi.
Nghĩ đến người phụ nữ này cũng có thể dùng phương thức này mê hoặc bọn họ, cuối cùng đuổi bọn họ đi, thậm chí giết bọn họ, trong mắt Chu Việt Đông tràn đầy oán hận.
Tư Vân ngẩng đầu liếc nhìn hai người, bắt gặp ánh mắt của Chu Việt Đông, tim đập thình thịch.
Ác ý mạnh như vậy.
Đáy lòng cô bỗng dưng phát lạnh, trong nháy mắt nổi da gà.
Không uổng là một trong những đại lão tâm cơ sâu nhất trong tương lai, tuổi còn nhỏ cư nhiên đã có khí tràng mạnh như vậy.
Trong tiểu thuyết thật ra đối với kịch bản của vai phụ viết cũng không tỉ mỉ, cô cũng chỉ biết kết quả sau đó của những người này mà thôi.
Biết nguyên chủ ngược đãi mình, cho nên cậu ta mới hận thù nguyên chủ như vậy.
Nhưng bây giờ, thậm chí cô không cần làm gì cả, đứa trẻ đã đầy ác ý với cô.
Giống như một con sói con cảnh giác, âm thầm theo dõi, đợi một ngày cô không phòng bị, một nhát cắn đứt cổ cô.
Tư Vân có chút bất lực, muốn thay đổi một người tính cách cố định cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nỗ lực để thay đổi số mệnh của chúng, dù sao những đứa trẻ này cũng có liên quan đến số phận tương lai của cô.
Bây giờ phải đối xử tốt với bọn họ một chút, cho dù sau này mình rời khỏi Chu Thuật Hoài, cũng không chắc chắn sẽ bị mấy đứa nhỏ này trả thù.
"Còn đứng đó làm gì, ăn cơm đi."
Tư Vân không khách khí bỏ lại một cậu, không để ý đến hai người bọn họ lập tức đi lên lầu gọi Oánh Oánh còn đang ngủ.
Oánh Oánh ngủ đến thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.
Bị cô lay tỉnh cũng không khóc, y nha y nở nụ cười, đưa tay sờ khuôn mặt của cô.
Em bé của con người, quả thực là quá đáng yêu!
"Oánh Oánh, đi ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta ngủ tiếp được không." Dỗ cô nhóc nhỏ xuống lầu, nhìn thoáng qua sắc trời, đã hoàn toàn tối.
Cô nhịn không được hỏi: "Cha của mấy đứa khi nào mới trở về?"
Hai đứa nhỏ liếc nhau, cuối cùng Chu Việt Đông mở miệng: "Cha bận xong mới về."
Chu Thuật Hoài trở về đã khuya, có đôi khi là hơn nửa đêm, có đôi khi trực tiếp không trở về.
Tư Vân nhíu mày, nếu như người đàn ông buổi tối trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm, cho nên cô làm nhiều một chút.
Bây giờ xem ra, Chu Thuật Hoài đúng thật là rất ít ăn cơm ở nhà.
Múc cho Oánh Oánh một chén cơm, vừa đút cho cô bé, vừa gắp một miếng cơm bỏ vào miệng.
Cơm tinh khiết và mùi vị rất vừa miệng, thơm đến nỗi Tư Vân thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
11. Bị nhìn thấy
Thời đại này gạo mềm dẻo thơm ngọt, quả thực quá tuyệt!
Nhìn cô ăn, Chu Việt Hàn cũng buông tay anh trai mình ra, bước chân nhanh chóng chạy tới, một đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu nằm úp sấp trên bàn, tròng mắt thiếu chút nữa dính vào thịt kho tàu, tham lam nhìn.
Đáy mắt Chu Việt Đông hiện lên một tia tức giận, nhưng cũng rõ ràng, em trai là một kẻ tham ăn, một chút đồ ăn ngon cậu nhóc đã không thể khống chế được chính mình.
Chớ nói chi là, đây còn là thịt kho tàu thơm ngào ngạt.
"Đói bụng thì đi rửa tay ăn cơm." Tư Vân liếc nhìn cậu nhóc không có sức chịu đựng này một cái, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng thương, vừa đút Oánh Oánh trong lòng ngực, vừa nhắc nhở.
Oánh Oánh cũng rất vui khi nhìn thấy anh trai mình, y y nha nha đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn non nớt ra, giống như là muốn cậu cùng nhau ăn.
Chu Việt Hàn hốc mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào hỏi: "Tôi, tôi thật sự có thể ăn sao?"
Tư Vân gật đầu: "Đương nhiên có thể, đây là thịt cha của các ngươi mang về cho các cậu, các cậu không ăn thì ai ăn?"
Chu Việt Hàn lập tức như cơn gió chạy vào phòng bếp, múc cho mình một chén cơm lớn, còn không quên bưng cho anh trai của mình một chén, hấp tấp lại chạy trở về.
Gần như cầu xin nhìn Chu Việt Đông: "Anh cả, anh cũng ăn đi."
Chu Việt Đông nắm chặt tay, do dự hồi lâu mới đi xuống lầu, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cậu nhóc.
Chu Việt Hàn gắp miếng thịt bỏ vào miệng, thiếu chút nữa bị thơm khóc, thịt bị hầm mềm nhũn, vào miệng liền tan.
Cậu nhóc giống như đói thảm rồi, liều mạng hướng trong miệng ăn cơm, vừa ăn vừa lau nước mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tư Vân cũng có chút khó chịu.
Cô biết hai anh em này sợ mình, hai ba ngụm ăn xong cơm của mình, lập tức ôm Oánh Oánh đứng dậy đi.
Đêm hôm khuya khoắt cô cũng không thích ăn quá nhiều, hơn nữa thịt kho tàu hơi có vẻ dầu mỡ.
Cho nên cô bất quá chỉ là nếm thử hương vị.
Lúc này vừa đứng dậy, Chu Việt Hàn sợ tới mức thiếu chút nữa ném đũa ra ngoài.
Trong miệng còn ngậm cơm, rụt rè không dám nhìn cô.
Tư Vân hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Thời tiết nóng, ăn xong nhớ rửa chén, tối nay dì ngủ với Oánh Oánh."
"Đúng rồi, hôm nay bánh bao còn lại một ít, sáng mai có thể dì không dậy nổi, nếu các cậu cảm thấy đói bụng, tự mình hâm nóng lại ăn đi."
Dứt lời cô xoay người lên lầu.
Cô vừa đi, hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
*
Không có cuộc sống về đêm thập niên 80, ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng đến bảy giờ tối, nhà nào cũng bắt đầu tắt đèn đi ngủ.
Sau hai mươi mấy năm, đây chắc chắn là chuẩn mực của tự giác kỷ luật.
Nhưng mà Tư Vân lại ngủ không được.
Hạt đậu nhỏ cũng là ban ngày ngủ nhiều, lúc này ghé vào trên giường chơi gối ôm gấu nhỏ của cô.
Hạt đậu nhỏ chưa từng thấy thứ gì như vậy, một mình cũng chơi đến quên cả trời đất.
Bất quá trẻ con thích ngủ, không bao lâu đã ôm gối ngủ thiếp đi, Tư Vân kéo chăn đắp lại cho cô bé, ngồi vào trước bàn đọc sách.
Kiến thức của thời đại này vẫn còn chênh lệch một khoảng cách lớn so với các thế hệ sau, nhưng cô vốn đã tốt nghiệp một trường học nổi tiếng, vì vậy điều đó không quá khó đối với cô.
Chủ yếu là mới vừa ăn cơm thì ngủ không ngon, cho nên đọc sách giết thời gian một chút.
Nhìn không biết bao lâu, Tư Vân ngáp một cái, đứng dậy lấy áo ngủ của chính mình ra chuẩn bị đi ngủ.
Áo ngủ nguyên chủ vẫn là làm bằng tơ lụa, chất liệu mát lạnh, sờ vào rất thoải mái.
Khó trách cô sống chết cũng không muốn rời đi, bây giờ xem ra cũng không phải không có nguyên nhân.
Mới vừa cởi quần áo, cửa bỗng nhiên bị người mở ra.
Tư Vân kêu lên một tiếng, vội vàng che lại thân thể.
Người tới nhanh chóng lui ra ngoài, cửa bị kéo mạnh, giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến: "Xin lỗi!"
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu, Chu Thuật Hoài uống rượu?
Tư Vân mặt đỏ tới mang tai, đời trước bàn tay nhỏ bé của cô còn chưa được người đàn ông nào nào nắm ta qua, lúc này mới xuyên sách ngày hôm sau đã bị người nhìn thấy hết.
uy rằng suy đoán đối phương hẳn không phải cố ý, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Không hoảng hốt không hoảng hốt, không phải là bị nhìn một chút sao, cũng không phải sẽ chết người.
Tư Vân vỗ vỗ khuôn mặt nóng bỏng, vội vàng mặc quần áo tử tế, cũng may váy ngủ thời đại này vẫn rất bảo thủ, ngoại trừ tay áo ngắn ra, váy rất dài đến chân trần.
Vừa lúc cô cũng có vài chuyện muốn nói với đối phương, vì thế cô lấy hết can đảm mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là bóng dáng của người đàn ông cao lớn thon dài, sườn mặt trầm tĩnh, thân hình cao ngất.
Tựa hồ là nghe được động tĩnh cô mở cửa, đầu hơi quay lại một chút, ánh mắt giữ kín như bưng nhạy bén mà lạnh lùng, tràn ngập cảm giác thâm trầm.
Tư Vân trong nháy mắt đã bị đông cứng tại chỗ, có chút không thở nổi.
Người đàn ông này quả nhiên giống như trong tiểu thuyết viết, vô cùng đáng sợ, khó có thể tiếp xúc.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi có uống một chút rượu, nên tôi quên đã đưa phòng này cho em rồi." Chu Thuật Hoài xoay người, đứng thẳng người, điếu thuốc trong tay bị anh bóp tắt, khuôn mặt sắc bén ở dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, thân hình cao lớn, giống như là một ngọn núi ở trước mặt của Tư Vân.
Trên mặt hắn lộ ra vài phần áy náy, hôm nay bận rộn cả ngày, buổi tối bị lôi kéo đi uống rượu mới trở về, đầu óc có chút choáng váng, theo bản năng đẩy cửa phòng đi vào, kết quả liếc mắt liền nhìn thấy một điểm trắng như tuyết đứng ở giữa phòng.
Hoảng sợ rất nhiều, Chu Thuật Hoài cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Mới nhớ tới chuyện hôm nay Tư Vân tìm tới cửa này.
Xúc phạm nữ hài tử người ta, anh cũng có chút áy náy.
Tư Vân nghĩ đến tình huống vừa rồi, hận không thể dùng ngón chân bấm lỗ chui vào, kiên trì nói: "Không, không sao."
"Đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ? Không quen sao?" Chu Thuật Hoài uống rượu, mùi rượu trên người có chút nặng, nhưng cũng không khó ngửi, càng không có mùi mồ hôi thối trên người của người đàn ông.
Tư Vân nói: "Không có, chỉ là đọc sách một hồi, không nghĩ tới anh sẽ trở về, anh có đói bụng không? Có muốn em làm một chút đồ ăn cho anh?"
Chu Thuật Hoài nhìn cô một cái, dưới ánh đèn mờ ảo, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở trước người của anh, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai, ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Mặc trên người chính là loại váy mà anh không hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra được là vải vóc rất tốt, trên váy có hoa văn đồ án đơn giản nhưng lại đẹp mắt, tuy rằng cô mặc áo ngủ, nhưng dáng vẻ cô vô cùng tốt. Mười ngón tay nhỏ nhắn, không dính khói bụi của nhân gian.
Một cô gái xinh đẹp như vậy có sẵn sàng gả cho anh không??
Chu Thuật Hoài không phải loại người không biết mình nặng nhẹ bao nhiêu.
Tuy rằng mấy năm nay anh mở xưởng để kiếm tiền, nhưng là nhận ba đứa nhỏ của chị gái nuôi nấng, hơn nữa anh cũng không còn trẻ lắm, sau 30 tuổi còn không có ý định sinh con, có thể có mấy người phụ nữ sẽ chịu tiếp thu anh đây.
"Không cần, tôi đã ăn rồi." Chu Thuật Hoài hơi gật đầu, nói ngắn gọn.
"Được rồi..." Tư Vân cứng họng, có thể là tuổi chênh lệch hơn mười tuổi, cô cảm thấy rất khó để kiếm đề tài.
Chu Thuật Hoài dường như nhìn thấy sự bối rối của cô, chủ động nói: "Tuy rằng không biết em vì nguyên nhân gì mà chủ động đến đây, nhưng tôi cho em thời gian một tuần, trong vòng một tuần này, nếu như em hối hận, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, một tuần sau, chúng ta lại đi đăng ký kết hôn."
"Em yên tâm, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không chạm vào em." Âm thanh Chu Thuật Hoài rất nhẹ nhàng, trong lời nói mang theo vài phần an ủi, tựa hồ lo lắng cô sẽ vì chuyện tối nay mà cảm thấy sợ hãi.
"Thời gian tôi trở về đây không nhiều lắm, nếu em để ý, cuối tuần này tôi cũng sẽ không trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top