chương 10

71
“Tư Vân tiểu tiện nhân, cô cút ra đây cho tôi!”

“Thối không biết xấu hổ đồ vật, câu dẫn con trai tôi, lại còn đem hắn đánh vào bệnh viện, còn có hay không thiên lý!”

“Hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Bên ngoài ồn ào tiếng mắng cùng tiếng la hét thoáng cái làm cho mẹ Lâm và Lâm Tiêu thay đổi sắc mặt.

Bên ngoài Đại Hoàng cũng bị ầm ĩ phát ra tiếng tru.
Nhưng mà người Lý gia trong cơn giận dữ, giờ phút này ỷ vào người mình nhiều, cũng không sợ hãi.

Tư Vân nghĩ đến Lý gia sẽ tìm tới cửa, dù sao Lý Minh Quân cũng bị Chu Thuật Hoài đánh một trận.
Chuyện này nhất định phải xử lý.

Chỉ là không ngờ lại vào lúc này.

Cô nhìn mấy đứa trẻ có chút kinh hãi và sắc mặt thay đổi của mẹ Lâm và anh trai.

Rất bình tĩnh nói: “Tiểu Đông tiểu Hàn dẫn em gái vào phòng trước đi.”

Nghe âm thanh kia, bên ngoài sợ là tới không ít người..
Động tĩnh lớn như vậy, người trong thôn nhất định sẽ bị hấp dẫn.

Chính mình là tránh cũng không thể tránh.
Nếu cô không đi ra ngoài, ngược lại lộ ra vẻ chột dạ.

Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn nhìn nhau, lo lắng nhìn cô, lúc này mới dẫn em gái lên lầu.

Mẹ Lâm lo lắng gặp chuyện không may vội đứng dậy nói: “Vân Vân, mẹ đi cùng con.”

Lâm Tiêu tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong âm thanh nhục mạ khó nghe của những người này, có thể đoán được, đám người này là nhằm vào em gái của mình mà đến.

Anh ta cũng nghiêm mặt, đi theo đi ra ngoài.

Lúc này, trước cửa Chu gia vây quanh một đám người.

Ngoại trừ người phụ nữ trung niên đi đầu chửi bậy, còn có Chu Đình Đình mà Tư Vân đã gặp mặt.

Phía sau là một đám đàn ông khí thế hung hăng tới bới móc, rõ ràng là người Lý gia mang tới vì Lý Minh quân đòi lại công đạo.

Xung quanh còn có không ít hàng xóm vây quanh, là bị âm thanh kinh động tới.

Lúc này, thấy Chu Đình Đình mang theo người Lý gia tìm tới cửa, nhao nhao kinh ngạc không thôi.
“Đình Đình à, đây, đây là làm sao vậy?”

Chu Đình Đình đen mặt, mang theo nhà chồng đến nhà mẹ đẻ tìm phiền toái loại chuyện này, như thế nào đều là không dễ nghe.

Nhưng lần này, đại ca thật sự là làm quá đáng rồi.
Vậy mà đánh em chồng của cô ta bị thương thành như vậy, nguyên bản bọn họ còn tưởng rằng là em chồng uống rượu đánh nhau với người khác, cho nên mới không muốn nói.

Sau đó, khi nhà họ Lưu gọi điện cho cô ta, cô ta vừa vặn được mẹ chồng đến đón, lúc này cô ta mới biết đó là anh trai mình đánh.

Cô ta vội tra xét một chút, thì ra lại là bởi vì Tư Vân gây nên!

Người phụ nữ này, lần đầu tiên nhìn cô ta đã biết không phải thứ tốt lành gì!

Quả nhiên, mới vào cửa đã đuổi thím Lưu đi, còn hủy hoại tình cảm của họ hàng duy nhất Chu gia.
Bây giờ thậm chí còn  đuổi em chồng cô ta ra khỏi trại của chính mình.

Cô ta tra được là Lâm gia có một đứa con trai, hình như là ở trên trấn giúp người kéo hàng, học lái xe, đoán chừng nhất định là Tư Vân muốn đưa đại ca nhà mình vào, cho nên mới lợi dụng phương thức vô sỉ như vậy, để đại ca đuổi đi em chồng đi!

Người phụ nữ này thật sự là quỷ kế đa đoan.

Nhưng cái này cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là luôn luôn ổn trọng đại ca, lại đánh nhau vì một người phụ nữ!

Chuyện như vậy, chưa từng nghe thấy.
Chuyện lần trước của thím Lưu, bà bị bóp méo, không dễ gây chuyện.

Hơn nữa Tư Vân không cho chính mình đi vào, nàng lại đây cũng là tìm khí chịu, vẫn luôn chịu đựng.

Nhưng lần này thì khác, mẹ chồng đem em chồng xem như tâm can bảo bối, lại bị đánh gãy xương, bác sĩ nói, không tu dưỡng nửa năm phỏng chừng là không xuống giường được.

Em chồng cũng lớn tuổi, chính mình bình thường đều là có bao nhiêu tiền tiêu bao nhiêu, lúc này xảy ra chuyện, còn phải lấy tiền từ bọn họ bên này.
Chu Đình Đình cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là không vui.

Mẹ chồng biết được chuyện này là do đại ca ra tay, cũng trước tiên tìm cô gấy chuyện.

Vốn chuyện lần trước của thím Lưu, đã bị cô đắc tội rồi.

Lúc này chuyện càng nặng thêm, muốn cô ta dẫn bọn họ tới đây tìm công đạo.

Chu Đình Đình tức giận ở trong lòng, nhưng ngẫm lại chuyện này đều là bởi vì Tư Vân mà lên, coi như là kiếm chuyện cũng là Tư Vân kiếm chuyện, cũng liền vui sướng khi người gặp họa, rất phối hợp dẫn người tới đây.

Một đám người đông nghịt, khí thế hung hăng.
Nhìn Tư Vân đi ra, bên cạnh lại còn có hai người mình không quen biết, vừa nhìn liền biết hẳn là Lâm gia.

Quả nhiên cùng chính mình nghĩ giống nhau, Chu Đình Đình cười lạnh nói: “Tốt a Tư Vân, vừa rồi tôi đuổi em chồng của tôi đi, cô nóng lòng muốn mang cả nhà mẹ cô đến Chu gia của chúng tôi. Cô thật sự cho rằng đây là nhà của cô phải không??”

Khi những người xung quanh nghe thấy điều này, đầy mặt thổn thức.

Chuyện này mọi người đã sớm biết.

Nhưng Chu Thuật Hoài không để người trong sân lan truyền tin đồn ra ngoài, mọi người cũng không biết tình hình cụ thể, họ chỉ biết rằng cho tới bây giờ Lý Minh Quân không còn tới đây nữa.

Lúc này nghe nói như thế mới phản ứng lại, thì ra là bị Tư Vân đuổi đi?

Ánh mắt một số người nhìn Tư Vân đều thay đổi.
Thậm chí có người trước đây không thích Tư Vân nói: “Lúc trước tôi thấy anh Lý đến đưa thịt cho cô ta, lúc đó cô ta chỉ quấn một mảnh vải, không ngừng nói chuyện với anh Lý, anh Lý đầy vẻ bất đắc dĩ tôi còn tưởng rằng mình suy nghĩ lung tung, không ngờ lại là sự thật...”

Mẹ chồng Chu Đình Đình nghe nói như thế, lúc này trợn mắt nhìn, con trai bà ta tìm được công việc như vậy, làm rất tốt, bà ta liền ngóng trông nó kết hôn sinh con trai, cuộc sống đã viên mãn.

Ai biết cư nhiên bị người ta chen ngang một cước, còn đánh thành như vậy.

“Cô chính là kêu Tư Vân gì đó, đồ đê tiện câu dẫn con trai tôi!”

Ánh mắt sắc bén của bà ta như kim đâm vào người Tư Vân đánh giá từ trên xuống dưới.

Thấy cô quả thực vô cùng xinh đẹp, bà ta lập tức khẳng định người phụ nữ này đã dụ dỗ con trai mình..

Thời đại này tất cả mọi người chú ý bộ dạng đoan chính ngoan ngoãn.

Lớn lên xinh đẹp một chút cũng bị người ta nói xấu.

Chớ nói chi Tư Vân xinh đẹp động lòng người như vậy, dáng người đầy đặn, ánh mắt mang theo móc câu.

Mẹ Lâm thấy con gái mình bị người ta nhục mạ như vậy, tức giận đến đỏ cả mắt: “Bà làm gì mắng chửi người, đừng quá đáng!”

Tư Vân giữ chặt mẹ Lâm, lầm này Chu Đình Đình và mẹ chồng cô ta rõ ràng đã có chuẩn bị trước, mang theo bốn năm người đàn ông cao lớn.

Cho dù là có Đại Hoàng ở đây, cũng không nhất định có thể bảo đảm an toàn.

Cửa sắt không khóa, đẩy ra liền mở, đoàn người chặn ở cửa.

Bọn họ cứng đối cứng căn bản không có khả năng.
Cô chỉ cố gắng kiềm chế sự lạnh lùng của mình, nhẹ nhàng nói: “Bác gái bà đang nói cái gì a, tôi câu dẫn con trai của bà lúc nào? Con trai bà là ai?”

“Mày còn giả bộ cái gì, con trai tao là vì mày mà bị đánh! Đồ khốn kiếp, mày còn nhỏ như vậy đã không biết xấu hổ, còn không chịu thừa nhận là mày dụ dỗ con trai tao!”

Mẹ Vương chỉ có hai đứa con trai, con trai út từ nhỏ đã nuông chiều, chính mình cũng luyến tiếc chạm vào một chút.

Bây giờ bị người ta đánh gãy xương, bà ta sắp điên rồi.

Một chút cũng không để ý đến thân phận của mình, chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mắt hại con trai mình.

Tư Vân một chút cũng không bởi vì tiếng nhục mạ của cô mà tức giận, ngược lại chớp chớp mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, bà nói chính là tài xế giao hàng cho chồng tôi a?”

Làm như thật gật gật đầu nói: “Ấn tượng của tôi đối với anh ta rất sâu sắc, khoảng thời gian trước luôn chạy đến nhà tôi, nói Chu Thuật Hoài bảo anh ta tới đưa thịt, tôi cảm thấy anh ta vất vả, liền nói cho Chu Thuật Hoài, bảo anh ta đừng tới nữa. Kết quả mới biết được không phải Chu Thuật Hoài bảo anh ta tới, cô nói xem anh ta còn rất tốt, chồng tôi cũng không bảo anh ta tới đưa thịt cho chúng tôi, còn cả ngày tới đưa...”
95
Sau khi nghe điều này, những người xung quanh đồng loạt há hốc mồm.

Bọn họ cũng quả thật nhìn thấy mấy ngày đó, Lý Minh Quân chạy về phía này.

Lúc ấy còn tưởng rằng Chu lão đại có việc bảo gã ta tới, Tư Vân câu dẫn gã ta.

Không nghĩ tới Chu lão đại cư nhiên không biết?
Vậy Chu lão đại không cho gã ta tới, vì sao gã ta phải chạy sang bên này?

Huống chi Chu lão đại cũng không có kêu gã ta đưa những loại thịt này, gã ta lấy đâu ra nhiều thịt ngon như vậy?

Nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt mọi người bỗng nhiên thay đổi.

Trước đây có thím Lưu trộm thịt của Chu Thuật Hoài mang về nhà cho con.

Lý Minh Quân làm tài xế xe tải, nếu muốn từ trong đó lấy đi đồ đạc, đây chẳng phải là dễ dàng hơn sao?

Nghe được lời này, mẹ Vương lập tức trầm mặt: “Cô đánh rắm, con tôi mới không phải người như vậy. Nó nói, là cô câu dẫn nó, nó căn bản là vô tội.”

“Tôi câu dẫn anh ta?” Tư Vân hoảng sợ trừng to mắt: “Tôi có bệnh nên đi dụ dỗ một người hầu làm việc cho nhà mình sao? Bác gái không phải tôi nói bà, chính mình bộ dạng cũng được bao nhiêu? Chính mình đều xấu như vậy, con trai bà có thể đẹp ở chỗ nào, tôi coi như là mắt mù cũng sẽ không coi trọng anh ta a.”

Mẹ Vương: “...”

Người của Lý gia: “...”

Người xung quanh nghe vậy, thiếu chút nữa bị sặc
.
Mặc dù nói Lý Minh Quân kia đúng là không đẹp như vậy, nhưng cũng không đến mức xấu đi.

Tư Vân người trông ngoan ngoãn lễ phép, nói chuyện lại độc như vậy.

Không chỉ mắng Lý Minh Quân, ngay cả mẹ gã ta cô cũng mắng.

Mẹ Vương tức giận giậm chân: “Cô đánh rắm, con trai tôi xấu chỗ nào!"

Tư Vân sợ hãi lùi lại hai bước, Lâm Tiêu lập tức đứng ra bảo vệ em gái nhu nhược đáng thương lại bất lực của mình, đôi mắt trừng như sói, gắt gao nhìn chằm chằm đoàn người mẹ Vương.

Tư Vân từ phía sau đại ca nhà mình vươn đầu ra, làm ra biểu tình khoa trương: “Trời ạ, không có gương còn không có nước tiểu sao, bác gái sao bác lại tự kỷ như vậy a! Bộ dạng con xinh đẹp như vậy, cho dù là muốn câu dẫn người, cũng không tới phiên con trai bác, anh ta một lớn lên xấu xí, hai lại nghèo rớt mồng tơi, giữa mùa hè mặc áo da che kín người đầy mùi hôi thối, con tới gần một chút con cũng bị thối hôn mê, làm sao có thể xuống tay với anh ta được.”

Nói xong, cô còn giơ tay vẫy vẫy mũi như thật, vẻ mặt rất ghê tởm.

“Con biết, con của bác bác đương nhiên sẽ không cảm thấy vừa bẩn vừa thối, dù sao là bác sinh ra, con có thể hiểu được, nhưng bác không thể ép người khác cũng hiểu a!”

Mọi người nghe được lời này, khóe miệng điên cuồng run rẩy.

Nhưng nhìn khuôn mặt Tư Vân, đúng là cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Bộ dạng cô giống như tiên nữ, không giống với người nông thôn, Lý Minh Quân có thể trong mắt bọn họ coi như nổi tiếng, nhưng người thành phố người ta kiến thức rộng rãi, trai đẹp gì mà chưa từng thấy qua.

Có thể để mắt tới gã ta?

72
Ngược lại Lý Minh Quân thấy sắc mắt sáng còn kém không nhiều lắm đâu.

Ánh mắt mọi người nghi hoặc rơi vào người của mẹ Vương trong mắt lộ ra khinh thường.

Khuôn mặt mẹ Vương đỏ bừng, hung ác trừng mắt nhìn Tư Vân kẻ đã biến đứa con trai quý giá của bà ta thành đồ vô giá trị: “Cô, cô câm miệng cho tôi!”

“A, không có lỗi ta không phải cố ý nói con trai ngươi lớn lên xấu, bác gái ngươi không cần để ý, dù sao lớn lên xấu cũng không phải lỗi của anh ta, có đôi khi gien của cha mẹ cứ như vậy, cũng không phải anh ta có thể thay đổi được."

“...”

Mẹ Vương một hơi chặn ở ngực, thiếu chút nữa tức ngất đi.

Tiện nhân này, từng câu từng chữ không rời con trai mình xấu xí, còn ngay cả mình cũng mắng, quả nhiên giống như Chu Đình Đình nói, thật sự là quá ác độc!

Cô chính là cố ý nói như vậy, đánh lừa dư luận, làm cho mọi người cho rằng cô chướng mắt con trai mình, đem sai đều đổ lên người con trai mình.
Chu Đình Đình trợn mắt há hốc mồm.

Cô ta ở chung với mẹ chồng nhiều năm như vậy, mẹ chồng miệng lưỡi sắc bén cô ta là người hiểu rõ nhất.

Chưa từng thấy ai làm bà ta tức giận như vậy.
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng lúc này cô ta cũng không thể tùy ý Tư Vân kiêu ngạo như vậy.

Đứng dậy quát lớn nói: “Tư Vân, sao miệng cô lại bẩn thỉu như vậy! Mẹ chồng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chú tôi mà thôi, chú tôi đã thảm như vậy rồi, cô lại còn nói xấu chú ấy, cô quả thực quá ác độc.”

Vẻ mặt Tư Vân thương tâm nói: “Chu Đình Đình, cô còn không biết xấu hổ nói người khác đâu, luận ác độc, cũng hẳn là cô mới đúng đi, nào con gái đã có chồng có thể mang nhà chồng đi gây chuyện cho nhà mẹ đẻ, còn mang nhiều người như vậy, làm sao, cô là muốn có tội với bề trên, động thủ đánh vợ đại ca của cô hay sao?”

Lời này quá mẫn cảm, Chu Đình Đình nhất thời mí mắt giật giật, nhưng mà còn không đợi nàng mở miệng, chợt nghe Tư Vân nói: “Coi như là nuôi chó mười mấy năm cũng có cảm tình, cô ngược lại là tốt, ăn trong móc ngoài, mang theo người ngoài đến trong thôn tìm người trong nhà gây chuyện, mọi người nói cách làm này hợp lý sao?”

Người xung quanh nghe được lời này, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Đúng vậy, mặc kệ như thế nào Chu Đình Đình cũng là người Chu gia, lúc này mang theo người nhà chồng đến nhà mẹ đẻ tìm phiền phức là có chuyện gì xảy ra.

Cũng thật quá đáng đi!

Cái này khi dễ người đều khi dễ đến nhà mẹ đẻ.
Bình thường người trong thôn tuy rằng nhiều bao nhiêu ít đều sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng thời khắc mấu chốt, tất cả mọi người rất bên vực người mình.

Chu Đình Đình mang theo nhiều người thô kệch như vậy đến kiếm chuyện với Tư Vân, Chu lão đại lại không ở nhà.

Tất cả mọi người đều nhận ơn của Chu Thuật Hoài ân, không thể bỏ mặc.

Nhất thời đối với đoàn người Chu Đình Đình tràn ngập địch ý.

Mặt Chu Đình Đình tái mét, mặt người Lý gia cũng tái mét.
Bọn họ dẫn theo vài người, nhưng làm sao cũng đánh không lại người trong thôn này a!

Chu Đình Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô ăn nói bậy bạ, cô chính là muốn ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai tôi, muốn thay người trong nhà mới thay chú tôi, cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý đồ gì.”

Mẹ Vương không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng nói nhảm với cô ta, hôm nay cô không quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, không bồi thường tiền thì đừng trách tôi không khách khí."

Nói xong, bà ta nói với mấy người đàn ông phía sau: “Dẫn cô ta đi, tôi còn không tin hôm nay cái tôi trị không được nàng!”

Chu Thuật Hoài không có ở nhà, được, nếu muốn vợ anh, liền tự mình lăn tới cửa đi xin lỗi.
Đem con trai mình đánh thành như vậy, bà ta mới mặc kệ đối phương có phải là đại ca của con dâu mình hay không!

Nói xong, bà ta mang theo mấy người đàn ông liền đi lên trước.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên giương cung bạt kiếm.

Tiếng Đại Hoàng sủa điên cuồng, tiếng xích sắt lôi kéo, một bóng người nhỏ gầy lặng lẽ đi qua, ai cũng không phát hiện.

Người xung quanh thấy sắp đánh nhau, mọi người còn khuyên nhủ: “Đình Đình à, có lời gì không thể từ từ nói, dù thế nào đi nữa, cũng là vợ của đại ca con, các con như vậy không tốt a, mau khuyên mẹ chồng con đi, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không tốt.”

Chu Đình Đình nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng mắt Tư Vân: “Đó cũng là cô ta đáng đời, anh trai tôi biết chân tướng, khẳng định cũng có thể hiểu được.”

Ánh mắt Tư Vân lạnh lùng: “Được, các người bắt, chuyện này đưa ra pháp luật chính là bắt cóc, dù sao tôi đã báo cảnh sát, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ tốt.”

Nghe được hai chữ báo cảnh sát, mấy người đàn ông dừng lại trong chớp mắt, liếc mắt nhìn nhau.
Sắc mặt của mẹ Vương và Chu Đình Đình trở nên khó coi.

Đôi mắt đẹp của Tư Vân đảo qua đoàn người Lý gia: “Con trai bà nếu thật sự vô tội, vì sao anh ta không đi báo cảnh sát, nói trắng ra chính là mình chột dạ, mình làm sai chuyện, không dám thừa nhận, mới dám lén tìm người gây phiền toái, tôi khuyên các anh, tốt nhất đừng làm họng súng cho người khác.”

Mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, nếu Lý Minh Quân thật sự vô tội, vậy tại sao không báo cảnh sát?

“Hù dọa ai chứ, cảnh sát cách nơi này xa như vậy, mới không quản. Đừng nghe cô ta, cha tôi ở cục cảnh sát có quan hệ, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”

Nghe nói như thế, Lý gia mới nhớ tới thân phận của mẹ Vương.

Lập tức gan lớn lên, lao về phía T ư Vân.
“Ai dám động đến chị dâu chúng ta!”

Còn chưa kịp hành động, một đám đàn ông ăn mặc áo ba lỗ, vẻ mặt âm trầm vọt tới.
Đó là người của trại heo.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân loạn thành một đoàn.

Chu Đình Đình thấy Tư Vân bị bảo vệ ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi, cô ta đi tới liền muốn mượn cơ hội giáo huấn Tư Vân một chút, ai biết vừa tới gần, chợt nghe răng rắc một tiếng, một đạo gió mang theo tiếng xích sắt vù vù lướt qua đỉnh đầu của mình, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“A ——” Chu Đình Đình bị Đại Hoàng đánh ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đại Hoàng dường như điên rồi, gặp người liền nhào cắn, mọi người chưa từng thấy con chó lớn nào hung dữ như vậy, lúc này đều luống cuống, bị đuổi theo khắp nơi cắn xé.

Tư Vân thừa cơ hung hăng đạp Chu Đình Đình hai cước, TMD đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi Chu Đình Đình muốn nhân cơ hội đánh mình.

Chu Đình Đình bị đạp trợn trắng mắt, kêu như giết heo ——

Mẹ Vương đã bị dọa đến choáng váng, con chó lớn như vậy, đứng lên còn cao hơn bà ta.

Vốn ỷ vào người một nhà nhiều, bà ta không sợ, nhưng bây giờ nhìn con chó kia nhe răng nanh nhào về phía mình, chân bà ta run lên, đặt mông ngã xuống đất, đúng là bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Nội tâm: Nhìn không thấy tôi nhìn không thấy tôi!
Mọi người: “...”

73
“Cứu mạng a, giết người!” Chu Đình Đình thấy một màn như vậy, lớn tiếng thét chói tai.

Nếu mẹ chồng xảy ra chuyện ở đây, trở về nhà chồng không thể không lột da mình.

Tư Vân gọi Đại Hoàng một tiếng: “Đại hoàng.”

Khá lắm, Đại Hoàng nổi điên nhất thời thắng gấp một cái.

Lắc đuôi đi về phía cô.

Mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Không phải, Đại Hoàng có nghe lời như vậy sao?

Lúc trước lúc hắn cắn thím Lưu, cổ họng mọi người xung quanh đều kêu lên bốc khói, nó cũng không dừng lại.

Lúc ấy mọi người đã cảm thấy súc sinh chính là súc sinh, căn bản là không có khả năng nghe hiểu tiếng người.

Nhưng hiện tại xem ra, người ta không phải nghe không hiểu tiếng người, chỉ là nghe không hiểu lời của bọn họ mà thôi.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Chu Đình Đình khóc lớn lay mẹ Vương, thật đúng là cho rằng bà ta bị dọa ngất xỉu.
Tư Vân chạy tới, hoảng sợ nói: “Bác gái, bác gái ngươi không sao chứ, bác cũng đừng chết a ~”

Mí mắt mẹ Vương đột nhiên run một chút, lỗ mũi mở to.

Tư Vân nhìn đến đây, liền biết bà lão này là giả bộ, tay dùng sức, vặn một cái.

“A ——!” Vừa rồi còn té xỉu mẹ Vương giống như giết heo kêu thảm thiết nhảy dựng lên, một cái tát liền đánh về phía Tư Vân: “Tiện nhân!”

Tư Vân nhanh chóng né tránh, thuận tay kéo Chu Đình Đình ở một bên.

Một cái tát lớn này liền bốp một tiếng đánh vào mặt Chu Đình Đình.

Một cái tát này dùng mười phần sức lực, chỉ đem Chu Đình Đình đánh cho choáng váng hoa mắt, hoa tai đều đánh bay ra ngoài.

“A!

Mẹ Vương tức điên rồi, vừa định nhào về phía Tư Vân Đại Hoàng ở một bên như hổ rình mồi liền vọt tới, trực tiếp đụng bay bà ta trên mặt đất.
Lần này là thật hôn mê.
**
Chờ mẹ Vương tỉnh lại, trước mặt bà ta có mấy cảnh sát đang đứng.

Vừa nói muốn dẫn bà ta đến cục cảnh sát hỏi, mẹ Vương mềm nhũn trên mặt đất, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh!

Đến cục cảnh sát, bà ta còn nhìn thấy đứa con thứ hai bị thương của mình.

Lập tức sắc mặt thay đổi, đau lòng nói: “Minh Quân, sao con lại ở chỗ này?”

Lý Minh Quân là bị đoàn người trại chăn nuôi khiêng tới, lúc này sắc mặt trắng bệch, một lời cũng không dám nói một câu.

Chỉ cúi đầu.

Mẹ Vương sửng sốt một chút, lập tức mắng to nói: “Các người đám súc sinh này, đánh con tôi coi như xong, bây giờ còn đem tôi con trái bị thượng nặng tới đây, nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”

Tất cả mọi người đều không có tâm tình cùng bà ta tán gẫu, cười lạnh một tiếng: “Nói muốn không để yên, còn không biết là ai với ai.”

Mẹ Vương không kịp phản ứng, chỉ thấy Chu Đình Đình và Tư Vân bị cảnh sát đi theo sát phía sau.

Khuôn mặt của Chu Đình Đình đầy sắc thái, thập phần khó coi.

Tư Vân thì đáng thương, cảnh sát bên cạnh vẫn an ủi cô.

Bà ta lập tức hung tợn trừng mắt nhìn Tư Vân, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt cô.

Tư Vân lập tức lùi về phía sau đồng chí cảnh sát.

Cảnh sát lập tức nhìn thấy ánh mắt giống như muốn giết người của mẹ Vương.

Lập tức liền trầm mặt: “Đồng chí Tư, cô yên tâm, ở chỗ này không ai dám gây phiền toái cho cô.”

Tư Vân hồng hốc mắt nói: “Bác gái này nói cha bà ấy là người của cục cảnh sát, không ai dám động đến bà ấy... Tôi không dám.”

Mẹ Vương: “...”

Cảnh sát lập tức đen mặt: “Tôi ngược lại không biết cục cảnh sát này là nhà bà ta mở, còn không ai dám động đến bà ta!”

Mặt mẹ Vương trắng bệch, lúc ấy bà ta nói như vậy, chỉ là vì để cho mọi người an tâm, mình đúng là có quan hệ.

Không nghĩ tới sẽ thật sự nháo đến cục cảnh sát.
Bà ta lập tức ác nhân cáo trạng trước: “Đồng chí cảnh sát, anh đừng nghe cô ta nói bậy, rõ ràng là chính cô ta không chịu nổi cô đơn, câu dẫn con ta, hại con tôi mất việc, còn bị đánh tới bệnh viện, tôi chỉ là tới cửa nói lý mà thôi, cô ta liền thả chó cắn người!”

Tư Vân nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất: “Bác gái, bác có phải thật sự mắc chứng hoang tưởng bị hại hay không, con lớn lên giống như tiên nữ, con trai bác chính là bùn trên mặt đất kia, con có thể nhìn anh ta?”

Mẹ Vương tức giận nổi trận lôi đình: “Con, con tiện nhân này...”

“Câm miệng!”

Cảnh sát quát lớn một tiếng, làm một giáo viên mở miệng ngậm miệng tiện nhân, thật sự là sỉ nhục nghề giáo viên này mà.

Hơn nữa đồng chí Tư Vân người ta cũng không nói sai, người ta đúng thật lớn lên như tiên nữ, nhìn Lý Minh Quân kia, thật sự không được tốt lắm.

Sao lại chắc chắn người ta có thể coi trọng gã ta chứ?

Sắc mặt mẹ Vương trắng bệch, mềm nhũn ở trên ghế: “Đồng chí cảnh sát, cô ta nói dối a, con trai tôi thật sự vô tội!”

Tư Vân nhíu chặt mày: “Bác gái, bác thật đáng thương, nuôi mấy chục năm ngay cả con trai mình là người hay chó cũng không phân biệt được.”

Nói xong, cô nhìn về phía đông chí cảnh sát bên cạnh nói: “Đồng chí, chuyện này, người trại chăn nuôi chúng ta đều biết là chuyện gì xảy ra, bao gồm anh ta tại sao bị đánh...”

Đồng chí cảnh sát lập tức nhìn về phía một đám đàn ông đến trại chăn nuôi.

Đoàn người tiến lên nói: “Chuyện này chính là Lý Minh Quân đáng đời, anh ta ỷ vào quan hệ của mình cùng Chu gia, hết lần này đến lần khác quấy rối chị dâu tôi, còn lừa gạt chị dâu tôi nói là lão đại tôi bảo anh ta đi đưa thịt, lúc trước lão đại bảo chúng ta đi đưa cho chị dâu, thằng nhóc này cũng nhiệt tình giúp đỡ nên chúng tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều."

“Chị dâu tôi chướng mắt anh ta, anh ta thẹn quá hóa giận ở trại chăn nuôi vũ nhục chị dâu tôi câu dẫn anh ta, kết quả bị lão đại nghe thấy, mới ra tay đánh người.”

Mẹ Vương nghe xong, mặt trắng bệch: “Không, không thể nào, con trai tôi không phải người như vậy.”

“Chúng ta đều nghe thấy, còn có thể giả?”

“Đúng vậy, ngày đó anh ta nhiệt tình nói đi Chu gia có việc, thuận tay giúp tôi đưa thịt, tôi mới cho anh ta, ai ngờ tiểu tử này to gan lớn mật như vậy, liền chị dâu tôi cũng dám xuống tay!"

“Phi! Con trai mình như thế nào, trong lòng ngươi còn chưa đếm số sao?”

Nhiều người làm chứng như vậy, mẹ Vương chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Chu Đình Đình cũng không nghĩ tới sẽ là như vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Một bên bỗng nhiên có cảnh sát nhận ra cô ta: “Ồ, cô không phải là người bảo lãnh tên trộm lần trước sau, ngược lại là đồng chí Chu bị tên trộm trộm ngọc bội sao? Sao lúc này lại xen vào chuyện như vậy?”

Sắc mặt Chu Đình Đình trắng bệch, chuyện này cô ta còn một mực chắc chắn là mẹ chồng cô ta làm, vì thế quan hệ của hai người vẫn không tốt, cô ta ra vẻ hào phóng không rối rắm.

Đương nhiên không dám nói cho bà ta biết là thật sự bị thím Lưu trộm đi.

Ai biết được sẽ bị người ta nhận ra.

Mẹ Vương nghe nói như thế, thiếu chút nữa tức ngất xỉu.

“Được, cô ăn cây táo rào cây xung đồ chó này, tôi đánh chết cô!”

Bây giờ bà ta nghĩ lại cũng là do Chu Đình Đình nói là Tư Vân câu dẫn con trai mình, mới làm cho con trai bị đánh.

Bà ta mới có thể tức giận mang theo người tới cửa gây chuyện như vậy.

Thật ra, con trai bà ta không nói về tình huống này, bà ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng bởi vì là con trai của mình, cho nên bà ta không nghĩ nhiều.

Giờ thì tốt rồi, gây lớn chuyện, ngày sau ai còn dám gả cho con mình!

Đã vào lúc này, mẹ Vương còn lo lắng con trai mình sau này không lấy được vợ, cũng là kỳ lạ.

Bà ta đi lên liền túm tóc Chu Đình Đình, đem lửa giận trong khoảng thời gian này đều phát tiết lên người cô ta.

Một màn này Tư Vân trợn mắt há hốc mồm, gia đình này thật đúng là (Càn) tang (Đắc) tim (Phiêu) bệnh (Lượng) điên a!

Khi Chu Thuật Hoài chạy tới, nhìn thấy chính là em gái nhà mình đại chiến mẹ chồng nàng dâu, mà người anh lo lắng đang ở bên cạnh xem kịch...

74
Cảnh sát rất nhanh kéo hai người ra, nhìn thấy anh trai nhà mình tới, Chu Đình Đình nhất thời ủy khuất khóc lớn: “Anh, anh phải làm chủ cho em a, ô ô ô!”

Tóc cô ta bị kéo một bó lớn, trên mặt còn có dấu bàn tay, mặt sưng như đầu heo, miễn bàn chật vật cỡ nào.

Nhưng mà Chu Thuật Hoài cũng không nhìn cô ta một cái, hàm dưới căng thẳng, trực tiếp đi tới trước mặt Tư Vân, cúi đầu nhìn cô.

ửa ngày sau, giọng anh nặng nề: “Em có bị thương không.”

Tư Vân từ trong giọng nói của anh nghe ra sự đè nén tức giận.

Nhưng không phải với cô.

Anh bận tới nỗi chân không chạm đất, còn chưa có trở về, liền nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Cả người đầy mồ hôi nóng, nhưng nhiệt độ xung quanh lại rất thấp.

“Em không có việc gì.” Tư Vân lắc đầu.

Khuôn mặt của Chu Thuật thoáng dịu đi, quay đầu nhìn đoàn người Lý gia.

Lý Minh Quân vừa nhìn thấy anh giống như chuột nhìn thấy mèo, hận không thể rụt cổ vào trong bụng.

Vô cùng chột dạ.

Ngay cả mẹ Vương vừa mới kêu la cũng im lặng.

Cũng không biết vì sao, cái này đại ca này của con dâu, bà ta nhìn một lần sợ một lần.

“Lão đại, anh yên tâm, có chúng tôi ở đây, sẽ không để cho bọn họ động một cọng lông tơ nào của chị dâu!” Một đám đàn ông của trại chăn nuôi nhất thời duỗi thẳng sống lưng, chỉnh tề mà nói.

Chu Thuật Hoài hơi gật đầu: “Cảm ơn.”

Nếu như không có người của trại chăn nuôi hỗ trợ, nhiều người tìm phiền toái như vậy, một cô gái như Tư Vân và mấy đứa trẻ, anh thật không thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

“Gây hấn gây chuyện, tới cửa uy hiếp.”

“Hôm nay những người tới Chu gia, tôi Chu Thuật Hoài, một người cũng không bỏ qua.” Giọng nói lạnh lùng của Chu Thuật Hoài đảo qua mọi người.
Cuối cùng ngừng ở sắc mặt trắng bệch Chu Đình Đình trên người.

Chân Chu Đình Đình mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Một nhóm người, bao gồm cả Lý Minh Quân, đều bị mang đi.

Lúc chạng vạng.

Mọi người đều tản ra.

Chu Thuật Hoài lái xe tải, đưa đoàn người về thôn.
Mẹ Lâm cũng mệt mỏi không chịu nổi, sau khi nhận được thông báo ngày mai con trai đi làm ở trại chăn nuôi, cũng cùng con trai về nhà.

Chuyện hôm nay, coi như là sợ bóng sợ gió một hồi.

Xe dừng trước cửa trại chăn nuôi, sắc trời dần tối.

Tư Vân từ ghế lái phụ xuống xe.

Chu Thuật Hoài hóa cửa xe, hai người sóng vai đi về nhà.

Hoàng hôn rơi xuống, ở phía sau bọn họ.

Nghe được tiếng động, mấy đứa nhỏ đạp đạp chạy ra.

“Cha.”

“Ô ô cha cha, bọn họ đánh người ~~~” Tiểu lão nhị hốc mắt hồng hồng, một phen nước mắt một phen nước mũi cáo trạng.

Chu Thuật Hoài ôm lấy con trai, vỗ nhẹ lưng nó, giọng nói trầm thấp: “Không có việc gì.”

Tư Vân ôm lấy Oánh Oánh, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Nhóc con tựa hồ tựa hồ cũng biết hôm nay đã xảy ra chuyện không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

“Có phải trì hoãn công việc của anh không?”

Tư Vân hơi xấu hổ nhìn về phía Chu Thuật Hoài.
Chu Thuật Hoài lắc đầu: “Không sao, còn lại tôi mời những người khác đi giao.”

“Vậy là tốt rồi, ăn cơm trước đi, các con ăn cơm chưa?” Cô hỏi mấy đứa nhỏ.

Mấy đứa nhỏ lắc đầu.

Tư Vân thở dài.

Cô mới vừa đi được hai bước, nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, xoay người sờ sờ khuôn mặt căng thẳng của tiểu lão đại: “Cảm ơn tiểu Đông, là con giúp mẹ buông Đại Hoàng ra đúng không?”

Đáy mắt Chu Việt Đông hiện lên vẻ khó xử, hai tay nắm chặt, gật đầu.

“Thật hiểu chuyện.” Tư Vân hôn lên trán cậu ta một cái, vỗ vỗ vai cậu ta, đi vào phòng bếp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Việt Đông đỏ bừng lên, ngay cả đi đường cũng không biết, cùng tay cùng chân đi vào phòng, kết quả còn bị ngưỡng cửa đụng một cái, mặt ngã xuống đất.

“A! Đại ca, anh không sao chứ, đau không đau a!”
Chu Việt Hàn chưa từng thấy anh trai nhà mình như vậy, vội đỡ người dậy.

Trên mặt Chu Việt Đông hiện lên vẻ ngại ngùng: “Anh không sao, ta không đau...”

Một giây sau, hai cái cột máu theo mũi của cậu ta chảy xuống.

Chu Việt Hàn: “...”
**
Thức ăn đều là buổi trưa làm xong còn chưa kịp ăn.

Tư Vân có chút áy náy, bởi vì những lời Chu Đình Đình nói, cô gọi mẹ và anh trai tới ăn cơm, mẹ Lâm thế nào cũng không muốn tới.

Nói là sợ người ta nói xấu.

Làm nhiều đồ ăn như vậy bọn họ cũng không tới ăn.

Chu Thuật Hoài đi vào phòng bếp, nhìn cô ngẩn người, tiến lên hai bước, tiếp nhận cái xẻng trong tay cô.

Giọng nói nhỏ nhẹ: “Đi nghỉ một lát, để tôi làm cho.”

Tư Vân phục hồi tinh thần, cũng không khách khí: “Được, hâm nóng là có thể ăn.”

Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu, nhìn cô đi ra ngoài, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Lông mày sâu nhíu chặt lại.

Sau bữa tối, hai đứa nhỏ đi ngủ.

Ngày mai bọn họ còn phải đi học.

Tư Vân tắm rửa một cái, đang bôi dầu dưỡng lên người, cửa phòng bị người gõ vang.

Cô vội kéo áo ngủ, đứng dậy mở cửa.

Một thân hơi nước Chu Thuật Hoài, đứng ở cửa.

“Oánh Oánh đâu rồi?” Tư Vân nghi hoặc.

Vừa rồi cô đi lên tắm rửa, giao đứa bé cho Chu Thuật Hoài.

Mùi thơm trên người cô nhàn nhạt bay vào mũi, Chu Thuật Hoài rũ mắt nhìn mặt cô.

Anh nói: “Đêm nay, Oánh Oánh ngủ với tiểu Đông bọn họ.”

Tư Vân bị anh nhìn đến tim run rẩy, nâng mắt lên, đụng vào đôi mắt hẹp dài của anh.

“Vậy anh tìm em...”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông bước nhanh tới gần.

Tư Vân theo bản năng lùi về phía sau, người đàn ông đi rồi vào cửa, thuận tay đóng lại cửa phòng.

Dưới chân cô bị trẹo, thiếu chút nữa ngã xuống, một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy lưng cô.

Cách đến thân cận quá.

Tư Vân theo bản năng đưa tay chống bả vai anh, nhẹ nhàng đẩy về phía sau.

Chu Thuật Hoài buông tay ra, nhìn cô, đôi mắt thâm trầm: “Em tức giận?”

Tư Vân sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

Chu Thuật Hoài im lặng một lát, nói: “Đêm nay em lên, không nói chuyện với anh.”

Lúc nấu cơm, cô cũng ngẩn người.

Tư Vân: “...” Cho nên tối nay anh luôn nhìn chằm chằm vào mình, chính là nguyên nhân này?

Cũng đúng, bình thường người ít nói chính là anh.

Đều là tự mình nói một câu, anh đáp một câu.

Hôm nay xảy ra chuyện này, chính mình không nói chuyện, khó tránh khỏi anh suy nghĩ nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #drop#reup