58 GẠO ĐÃ NẤU THÀNH CƠM

- Cái gì.....chị điên hả ? Giường giường cái gì chứ ? Tạo quan hệ gì chứ ? Ai cần ? Buông tôi ra. - Đỗ Hà vùng vẫy điên cuồng ra khỏi cánh tay của cô gái họ Lương kia nhưng không thể.

- Em ngoan ngoãn một chút. Em nói tôi và em không có quan hệ gì, vậy thì tôi ngại gì không làm cho có. - Cô ném Hà vào trong xe rồi gồ ra đi.

Trên xe Đỗ Hà không ngừng kêu réo đánh đạp vào vai Thuỳ Linh, khua tay múa chân loạn xạ.

- Cho tôi xuống xeeee.

- Không.

- Thả tôi xuống.

- Không.

- Tôi gọi điện méc. Hức.....hức...

- Méc ai ? - Thuỳ Linh nhìn Hà đã sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cứng miệng.

- Tôi....méc.....méc.....méc Phương Anh......Phương Anh sẽ nói lại với Ngọc Thảo, Thảo sẽ la chị.

Không hiểu sao bây giờ đây Đỗ Hà lại nghĩ đến tên bạn thân mình, rồi lấy điện thoại ra bấm tên Phương Anh, liền gọi. Hà vừa nghe điện thoại nhưng không quên nhìn sang Thuỳ Linh, khuôn mặt của Linh không có vẻ gì là quan tâm tới, cô nhàn nhạt nhìn Đỗ Hà rồi thốt ra mấy chữ xong lại tiếp tục lái xe :

- Gọi đi..!

Sau mấy tiếng tút thì cũng nhất máy, Phương Anh hỏi :

- Có chuyện gì thế Hà ?

- Hức hức.....Phương Anh ơi, hức...hức. - Nước mắt bắt đầu tuôn ra.

- Có chuyện gì vậy Hà ? Đừng làm mình sợ.... Cậu bị cái gì ?

- Mình bị Thuỳ Linh bắt....hức...hức..

- Hả ? - Phương Anh ngạc nhiên hỏi.

- Chị ta đòi bắt mình lên giường để tạo mối quan hệ gì đó. Cậu nói Thuỳ Linh thả mình đi...

Bên kia vẫn im lặng, mấy chục giây sau Đỗ Hà nghe tiếng Phương Anh thở dài.

.

.

.

.

.

.

.

- Mình thấy cũng tốt mà, hỏi Thuỳ Linh đã chọn được khách sạn chưa ? Chưa thì để mình liên hệ bên chỗ Kỳ Duyên cho hai người một phòng VIP.

- CÁI GÌ ? MẤY NGƯỜI ĐIÊN HẾT RỒI. PHƯƠNG ANHHH....FHGJKG##&&@@

Câu chửi phải kéo dài đến 3p là ít, sau đó nhìn màn hình đen ngòm của mình, biết Phương Anh đã tắt máy, Đỗ Hà tức tối quăng điện thoại sang một bên lầm bầm chửi rủa.

Lương Thuỳ Linh cười khẩy đánh một vòng lớn ra trung tâm thành phố rồi ngừng ở chỗ cần ở. Keidi Hotel.

- Buông ra cái tên khốn nhà chị, bỏ ra...

Đỗ Hà vùng vẫy khi bị cô lôi ra khỏi xe, nhưng chưa la lối được bao lâu đã bị Thuỳ Linh nhấc bổng lên, ôm chặt vào lòng đi thẳng vào trong.

Linh bế Hà vào trong thì gặp Kỳ Duyên đang ngồi chéo chân ở ghế chỗ lễ tân. Đỗ Hà thấy thế liền la to, cầu mong sự giúp đỡ.

- Duyên, cứu mình....Kỳ Duyênnnn.

Kỳ Duyên khuôn mặt tỉnh bơ nhìn hai người họ một lượt rồi đưa cho Thuỳ Linh một chiếc chìa khoá màu vàng, có số phòng hẳn hoi, chép miệng một cái :

- Phương Anh nó mới gọi cho chị rồi, tặng Linh một phòng VIP. Chúc hai người tạo mối quan hệ vui vẻ nha...........À, Hà này, cười lên một chút, cái mặt của cậu rất là xấuuu.

Thuỳ Linh cười cười cầm lấy chìa khoá bế Đỗ Hà đi thẳng vào trong, mặc cho Hà còn ngoái lại nhìn Kỳ Duyên hét lớn :

- Tên khốn nhà cậu, cười cười cái con khỉ, mình mà thoát được thì xin thề không giết cậu thì mình không mang họ Đỗ nữa, cậu là bạn tồi, bạn xấu, đáng ghét, các người được lắm. Phương Anh, Kỳ Duyên, tôi hận các ngườiiii.....

- Em nên để dành hơi một tí vào phòng la cũng được. - Thuỳ Linh nhìn dáng vẻ của em thì liền trêu một cái.

- Chị im đi.

Vào phòng, Thuỳ Linh quăng Hà xuống giường rồi lập tức nằm đè lên bên trên.

- Chị...chị muốn làm gì ? - Đỗ Hà hơi thở gấp gáp nhìn người bên trên.

- Em nghĩ xem.

Hà nhíu mày suy nghĩ một chút, không lẽ chị ta muốn làm chuyện không đàng hoàng với mình thật sao ? Thuỳ Linh thấy em ấy ngơ ngác thì liền nói :

- Đúng cái em vừa nghĩ đấy. Hôm nay tôi muốn tạo mối quan hệ giữa chúng ta. Tôi không phải người lãng mạn hay giàu có, càng không phải người hay chậm trễ. Chỉ cần tôi yêu em, liền muốn em trở thành người của tôi, tôi không muốn em thuộc về kẻ khác. Đỗ Thị Hà, tôi yêu em.

Hà nghe những lời kia bèn ngơ ra một lát. Thuỳ Linh nói yêu Hà sao ? Sao có thể nhanh đến vậy ? Chỉ mới gặp nhau mấy hôm mà. Tiếng sét ái tình là có thật sao ?

Thuỳ Linh như hiểu Hà nghĩ gì liền kề môi mình gần môi em hơn, chạm vào thật nhẹ nhàng, mà người bên dưới cũng không có đâu hiệu phản kháng. Được nước làm tới, cô áp mạnh môi mình vào mà mút lấy cánh môi anh đào kia, dây dưa đến khi cả hai không còn hơi thở mới buông ra. Nhìn vẻ mặt của Hà thở gấp gáp đỏ ửng lên, Thuỳ Linh mỉm cười rồi lần nữa áp môi mình vào, lần này bạo hơn, cô đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng kia, tìm lấy lưỡi em mà quấn lấy, mút mát liên hồi.

- Chị.....ưm.......chị......

Thuỳ Linh nghe tiếng em rên rỉ thì xem như có thêm miếng động lực, lập tức cúi xuống hôn lấy bả vai Hà, bàn tay cô đan chặt vào bàn tay của em, động tác vô cùng cưng chiều, không mang một chút dục vọng nào.

Thuỳ Linh mút mát lấy xương quai xanh, mút và chà xát đến khi điểm mấy ấn kí màu đỏ đẹp mắt mới thôi.

- Ưm.....đừng....chị à....

Hà cảm giác trên người mình có hàng ngàn con kiến đang bò trườn vì hành động mút mát của Thuỳ Linh, hơi thở mỗi lúc dồn dập hơn, cuối cùng chịu không nổi đành rên lên mấy tiếng, tay chân bám vào người cô. Thuỳ Linh nhanh chóng luồn tay ra phía sau, nắm lấy khoá kéo liền một đường kéo xuống, chiếc đầm nằm gọn dưới sàn, tiếp đó là đồ lót cùng chung số phận.

Khi vẫn còn đê mê trong từng cú mút mát của cô thì Hà chợt nhận ra cơ thể mình trống trơn, làm Hà không khỏi giật mình mà lấy tay che chắn cơ thể nhưng lại bị Thuỳ Linh dùng tay đặt trên đỉnh đầu, đôi môi dần phủ lên hai khoả tròn trịa trước mặt.

- Ưm....aaa.....chị......đừng......dừng lại........chị.....

Tiếng rên rỉ vang vọng cả căn phòng khi cô tìm mọi cách cắn mút bộ ngực kia, làm nó cứ rung theo từng lần chạm của cô.

Bàn tay hư hỏng trườn xuống nơi tư mật, tách hai mép thịt đỏ hồng ra chơi đùa làm Hà run lên bần bật vì trống trãi và khoái cảm.

- Ưmmmmm, đừng mà, chị.......đừng....

- Khi nãy em nói tôi và em không có mối quan hệ gì, tôi rất bực mình, em nghĩ tôi nên làm gì đây ? - Ngón tay Thuỳ Linh vẫn trêu đùa trước huyệt động kia, miệng hỏi người dưới thân.

- Ưm.....chị đi ra...đi.....ưm....

- Em nói xem tôi và em có mối quan hệ gì không ?

- KHÔNG.......ưmmmmmmm........hức..... hức.....đau......

Khi từ "không" được phát ra cũng chính là lúc Hà cảm nhận một lực đạo mạnh mẽ đi vào bên trong, như muốn xé rách cả thân dưới, liền đem hết nước mắt của mình đẩy ra ngoài.

Thuỳ Linh nghe tiếng than của Hà nên không dám động tay, trườn lên hôn vào mắt vào môi của em để trấn an, đến khi cảm nhận bên dưới đã chấp nhận thì mới liều mạng động ngón tay ra vào nhẹ nhàng. Từng giọt mồ hôi trải dài trên khuôn mặt sắc sảo kia rồi rơi xuống xương quai xanh. Ngón tay thon dài tiếp tục ra vào liên hồi cho đến khi cảm thấy bên dưới co thắt không ngừng mới đẩy mạnh một lần rồi rút ra. Đem hết mật ngọt ra ngoài mà nhiễu xuống grap giường.

Thuỳ Linh thở hổn hển nằm bên cạnh, gắt gao ôm lấy Hà, hôn vào bả vai như xoa dịu.

- Chị xin lỗi, hôm nay chị đến bar để giải quyết chuyện của Phương Anh và Thanh Vy. Không có hẹn hò gì đâu.

*chọt chọt*

Đỗ Hà vẫn một mực xoay lưng lại với cô, thút thít khóc thương tâm, bàn tay ôm lấy bụng dưới của mình.

Thuỳ Linh bối rối liền trèo qua bên kia, đem mặt của Hà đối diện với mình :

- Linh sẽ chịu trách nhiệm với em.

- Không cần.

- Nhưng chị cần...

- ............

- Hà à, chị yêu em mà.

- Chị buông tôi ra, tôi đã nói rồi, tôi mà thoát ra khỏi đây được, tôi mà không giết các người, tôi không mang họ Đỗ nữa. Hức hức....hức. - Hà đẩy tay Linh ra, khuôn mặt giận dỗi.

- Được, không mang họ Đỗ nữa cũng được, ngày mai tôi đưa em đến lễ đường, chính thức làm vợ tôi, mang họ Lương.

Khuôn mặt của Hà chợt phiếm hồng, nhìn Thuỳ Linh trăn trối, bất giác phì cười, đánh vào bả vai cô :

- Cái tên họ Lương mặt dày.

- Chị yêu em... - Dứt câu liền áp môi mình vào môi Hà một lần nữa, nhưng lần này Hà cũng phối hợp theo nụ hôn ấy.

Chừng nửa giờ sau, Đỗ Hà chợt tỉnh giấc, xoay sang thấy Linh ôm mình ngủ ngon lành, mặt còn nhụi vào hõm cổ mình thì bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, mặc lại quần áo, đi ra phía ban công gọi cho Phương Anh.

- Alo Hà, sao rồi ? - Giọng Phương Anh hơi ngáy ngủ.

- Xong rồi, gạo đã nấu thành cơm. Cảm ơn cậu đã báo cho mình biết chị ấy ở bar Night để mình đến đó, còn nói Kỳ Duyên cho mình phòng VIP.

- Không có gì, tại cậu nói cậu thích Thuỳ Linh mà mình thấy Linh cũng thích cậu, nên mình và Duyên tạo cơ hội cho hai người thôi hì hì.

- Hahaa, có mấy đứa bạn thiệt xứng đáng nha.

- Chúc mừng cậu đã lừa gạt Lương Thuỳ Linh thành công, lễ cưới nhất định phải cho tụi này một bàn thật lớn đó.

- Biết rồi ba ơi, nhớ đừng có lộ ra đó, chị ấy biết thì mất mặt Đỗ Thị Hà này lắm. - Hà giảm âm lượng nhỏ lại rồi nói với Phương Anh, khuôn mặt mãn nguyện.

- Rồi rồi, biết rồi, tắt máy đây. - Phương Anh ý cười trả lời cô.

Sau khi tắt máy, Hà xoay gót về lại giường, ngắm nhìn khuôn mặt an tĩnh của chị khi ngủ, Hà mỉm cười bước đến nằm bên cạnh, lấy tay Thuỳ Linh đặt trên người mình rồi ôm lấy chị mà ngủ, miệng lầm bầm :

- Đúng là tên đại ngốc.

#Au
Chị Hà, chị thâm lắm 😏

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top