Chương 42

Chương 42

Tiểu công tử cũng theo tình thế nhìn lướt qua sạp hàng nhỏ kia, ‘ Di Lăng lão tổ trấn ác đồ ’ trong truyền thuyết thực sự là xấu không còn gì có thể xấu hơn nữa, nếu đem dán lên, thật sự có thể dọa lùi ma quỷ cấp thấp. ​

Tiểu công tử đưa mắt nhìn khắp nơi xung quanh, ​ ho nhẹ hai tiếng.

—— “Trên đường.”

Trên đường có rất nhiều người, tiểu công tử có chút không thể phóng túng, nhưng lại không chịu nổi Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn mình như vậy.

“Ôm một cái…”

—— “…”

Tiểu công tử cuối cùng cũng khuất phục, giang hai cánh tay ra, mặc cho Ngụy Vô Tiện chui vào trong, may là Ngụy Vô Tiện cũng chỉ ở trước người y dán gần một chút rồi tránh ra ngay, không giống như lúc chỉ có hai người dính ở bên nhau.

“Trêu ngươi thôi, trở về lại ôm.”

Tiểu công tử còn chưa thu tay lại, Ngụy Vô Tiện đã chui vụt ra ngoài. Hắn đối với tất cả những thứ đồ chơi mới mẻ đều rất tò mò, có một vài thứ đồ của cô nương gia như là tờ son giấy hắn cũng cầm lên nhìn, còn chọn mua một chiếc lược bằng bạc không tính là quá hoa hòe loè loẹt mang về.

Đối với việc này, tiểu công tử quả thật là không biết nói gì, chiếc lược gỗ đàn hương ở Tĩnh thất? Hắn dùng không tốt sao?

Thôi, Ngụy Anh thích là được.

……

Làm chuyện đó… thật ra dùng càng nhiều càng nhiều thuốc mỡ thì càng trơn tru, càng trơn tru thì sẽ càng thoải mái, mặc dù chính hắn cũng có thể tiết ra một ít… Khụ, nhưng mà bôi thuốc mỡ vẫn là thoải mái hơn.

Điện Phục Ma trên bãi tha ma có rất nhiều, Tĩnh thất lại không có. Mấy ngày nay, quả thật là lúc đầu đều có hơi đau… Cho nên hắn lại ở trong ngực tiểu công tử moi ra một ít ngân lượng, rẽ sang một cửa hàng nhỏ không có bảng hiệu ở bên cạnh một lát liền trở lại. Mỉm cười xấu xa xách theo một bọc đồ nhỏ đưa cho y, tiểu công tử thấy tò mò bèn liếc mắt nhìn một cái, sau đó vành tai lập tức đỏ lên.

Một túi thuốc mỡ, nhìn màu sắc bên ngoài vỏ hộp rõ ràng là có nhiều loại hương vị, hộp màu lam nhạt chính là loại thuốc mỡ mùi bạc hà mà lần đầu tiên hai người đã dùng.

Ngụy Anh sợ nhất chính là mùi thuốc mỡ này, chỉ có một hộp, có lẽ là Ngụy Anh không chú ý mới bỏ vào.

“Trạm Nhi, đêm nay dùng mùi dâu tây nha?”

—— “…”

Thật là không biết xấu hổ, ở trên đường phố mà có thể thốt ra mấy lời kinh khủng như vậy.

Nếu Ngụy Vô Tiện đã đưa qua thì y chỉ có thể mặt không đổi sắc xách ở trong tay. Ngụy Anh lại cố ý làm cho y xấu hổ, không ghi vào sổ nhỏ, đêm nay liền tới đòi lại. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại không thấy Ngụy Anh đâu…

Cái tính tình hoạt bát hiếu động này, sao trước kia lại không phát hiện cơ chứ?

Tiểu công tử lắc đầu, nhanh chóng bước đi theo.

……

“Thủy túy từ đâu đến?”

Ngụy Vô Tiện chạy rất nhanh, Lam Vong Cơ chỉ chậm hơn vài bước, đợi đến khi y rẽ khúc cua tìm được Ngụy Anh lại nhìn thấy con cháu nhà mình, bảy tám môn sinh của Cô Tô Lam thị hiện có chút chật vật. Ngụy Vô Tiện vừa chạy đến đã gặp đệ tử Cô Tô Lam thị, rồng con nhà họ Lam đều nhận ra hắn, tự nhiên sẽ cung kính hành lễ, vừa mới kể rõ ngọn nguồn tiểu công tử liền tới.

Nét mặt Ngụy Anh lạnh như băng sương, mi tâm nhíu lại với nhau, nhìn thấy y tới mới dần dần giãn ra.

“Trạm Nhi, có người không muốn chúng ta thành thân.”

Ngụy Anh giận rồi.

Có người âm thầm ngỗ nghịch lại ý của hắn, hắn nói muốn bảo vệ thế gian ngàn năm thái bình, nhưng chưa được mấy ngày đã có thủy túy quấy phá, rõ ràng là muốn đối đầu với hắn đây mà.

Nếu như ngày thường, hắn căn bản là lười quản những trò tạp kỹ của bọn tiểu yêu quỷ quái này, nhưng hiện tại thì không được.

Còn chưa đến nửa tháng nữa là hắn phải đính hôn rồi.

Có người làm hỏng chuyện tốt của hắn…
… Chết tiệt.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top