Đoản 63: ( Vong Tiện)

     Lam Vong Cơ lạnh lùng đứng nhìn người đối diện, không nhanh không chậm mở miệng hỏi - "Đây là lần thứ bao nhiêu ngươi trốn đi rồi? Ngụy Anh? Lý do lần này là gì?"

    "Ờ thì... ta... ta..."- Ngụy Vô Tiện chột dạ cúi đầu không đáp. Làm sao mà y có thể nói là do y chán nên mới chạy ra ngoài chơi trong cái tình huống này được đây

    "Lần trước có vẻ như ta quá nhẹ tay nên ngươi mới không sợ?"- Lam Vong Cơ âm thanh một lần nữa nhẹ nhàng vang lên. Âm thanh nhẹ nhàng như tiếng vĩ cầm nhưng đối với Ngụy Vô Tiện lúc này thì nó không khác gì âm thanh báo tử

     "Không... Không phải. Là do ta chán thôi mà. Lam Trạm rủ lòng từ bi đừng phạt ta mà. Ta không dám nữa đâu"- Ngụy Vô Tiện sợ hãi chân vô thức lùi ra sau, chân loạng choạng suýt ngã ngồi ra đất

    "Ta đáng sợ lắm sao?"- Lam Vong Cơ đứng dậy tiến đến chỗ y vươn tay tới ôm người vào lòng

   "Không... Không có! Ngươi không có đáng sợ. Lam nhị ca ca tốt nhất tha cho Tiện Tiện một lần này nữa thôi mà"- Ngụy Vô Tiện trong vòng tay Lam Vong Cơ không ngừng cựa quậy muốn tìm cách thoát, khóc không ra nước mắt đáp lại hắn

    "Muộn rồi. Nhưng hiện tại ta có việc, lát về ta sẽ phạt ngươi sau"- Lam Vong Cơ nói xong liền một phát đánh ngất y vác lên phòng dùng xích khóa lại cả chân lẫn tay y, chìa khóa hắn để lên bàn cạnh giường. Trước khi đi còn không quên nhét vào miệng y một viên thuốc nhỏ

    "Ưm~"- Ngụy Vô Tiện bị nóng tỉnh, phía dưới cũng bắt đầu cực kỳ có tinh thần mà đứng dậy

   "Lam Trạm... ân... khó chịu... uh~"- Ngụy Vô Tiện bắt đầu rên rỉ ra thành tiếng, tay động đậy muốn tự mình an ủi thì nhận ra tay đã bị khóa lại

    "Lam Trạm... ngươi đâu rồi... ah~... thật nóng.. ân... nóng quá... ah~... hah... khó chịu... ân"- Ngụy Vô Tiện không ngừng loay hoay muốn tìm chìa khóa, thấy chìa khóa trên bàn liền rướn người lên muốn lấy. Nhưng khi miệng cách chìa khóa chưa đến một ngón tay thì bị kéo lại

   Cơn nóng hành hạ không ngừng, phía dưới cũng chảy ra dâm thủy càng khiến y muốn phát điên lên. Huyệt nhỏ như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại bên trong nhưng y lại vô pháp làm bất cứ gì. Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu thì cửa cuối cùng cũng bật mở

     Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bước vào, một thân tay trang mặc trên người toát ra một trạng thái cấm dục một cách hoàn mỹ, trên tay cầm một chiếc vòng cổ đen tinh xảo

    "Lam... Lam nhị ca ca... ân... giúp ta... hah.... nóng quá... ân... ah... lần sau... ân... lần sau sẽ không trốn nữa... ah... sẽ.... sẽ ngoan mà... hah... giúp ta... ah~... giúp... ân"

    "Ngươi không chỉ hứa một lần này"- Lam Vong Cơ đi tới hôn khẽ lên tai y nói, tay lần mò xuống hai khỏa anh đào trêu đùa nhưng tuyệt không chạm xuống phía dưới

    "Ta... Ta... lần này nói thật... thiên... ân... thiên đạo làm chứng... ân... sẽ không... ân... sẽ không trốn nữa... ah~ sẽ... sẽ hỏi ý kiến... ân... của... của ngươi... ân... trước mà... ah~... nga~" - Ngụy Vô Tiện hai mắt mê ly đẫm nước rên rỉ nói

    "Từ sau này chỉ nghe lời ta? Không được ta cho phép liền không làm?"- Lam Vong Cơ với tay lên chiếc vòng cổ trên bàn hỏi lại

    "Ân... ta... ta hứa... ah... nga~... ân... giúp ta.... ân.... nóng... ân... ta... ta sẽ chỉ nghe ngươi... ân... ngươi không đồng ý... ah... liền không... không làm... hứa mà... uh~"

    "Đây là ngươi nói đừng có nuốt lời"- Lam Vong Cơ nói xong liền đeo vòng cổ lên cho y, tay cũng bắt đầu lần mò xuống tiểu huyệt nhầy nhụa đẫm nước, môi hắn cũng ngậm lấy môi y dây dưa

    "Bỏ qua... bỏ qua đi... thao ta... làm đi mà... tiểu huyệt thực ngứa. Muốn nhị ca ca"

    "Ta sẽ không ngừng lại trước khi thỏa mãn mặc kệ ngươi có cầu xin. Ngụy Anh ngươi đồng ý không?"- Lam Vong Cơ đặt tính khí trước miệng huyệt không ngừng cọ qua cọ lại

    "Không sao.. ân.. cho ta... ah~"

    "Ta động đây"- Lam Vong Cơ nói xong liền động. Hắn không ngừng va chạm sâu trong y, mỗi lần đều đâm tận sâu bên trong, nghiền nát điểm tiểu dâm chọc đến Ngụy Vô Tiện rên rỉ sung sướng

    "Mạnh... ân... mạnh nữa... ah... sướng quá..  ân... nhị ca ca... ân thực sướng... ah~... hah~... nga... ân... uh... nữa... ân."

    "Lam Trạm.... ah... nga... thực sướng... ân... Tiện Tiện sướng chết mất... ah~... hah... nga~"

     Hôm đó, y bị thao làm đến lúc nào cũng không nhớ. Chỉ nhớ xuân dược tan sạch mà người phía trên vẫn cứ làm, mấy lần đều là bị thao đến tỉnh lại rồi lạo bị thao đến ngất đi

   "Ah... Lam Trạm trướng... đủ rồi mà... ân... mệt quá.... ân.. từ bỏ... ah... hah... nga~"

    "Nhị ca ca... ân... sâu quá... ân... nhẹ lại... ân.... chịu không nổi mà... ah~"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top