Chương 4: Những Cuộc Trò Chuyện Chưa Kể


Ngày qua ngày, tiệm xăm của Max vẫn đón tiếp những khách hàng mới, những câu chuyện mới, nhưng Nat thì khác. Cậu ta không phải là một khách hàng bình thường. Đối với Max, Nat không chỉ là người đến để xăm, mà là một phần gì đó lạ lùng, một mảnh ghép khó hiểu trong cuộc sống bình lặng của anh. Và sau mỗi lần gặp, những cuộc trò chuyện giữa họ lại càng ít ỏi hơn, nhưng lại mang một sức nặng đặc biệt.

Thường thì sau khi xăm, Nat chỉ ra về, không một lời giữ lại. Nhưng hôm nay, có vẻ khác. Tiếng cửa tiệm vang lên vào một buổi chiều muộn. Max ngẩng lên, thấy Nat bước vào, lần này không có vẻ gì vội vã, nhưng có một chút do dự trong ánh mắt cậu ta.

Max đứng dậy, nhướn mày. "Lại là em. Có việc gì nữa sao?"

Nat mỉm cười nhẹ, nhưng có chút ngượng ngùng. Cậu đi thẳng vào trong tiệm, không vội vã ngồi xuống ghế xăm mà chỉ đứng yên một lúc, quan sát không gian xung quanh. Cả hai lại im lặng, và lần này, không gian trong tiệm xăm trở nên đặc biệt, nặng nề một cách kỳ lạ.

Max không vội hỏi, chỉ im lặng chờ đợi. Có lẽ Nat cần một chút thời gian, và Max hiểu điều đó.

Cuối cùng, Nat mới lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng có chút bối rối. "Em... không biết tại sao, nhưng hôm nay em muốn ngồi xuống và nói chuyện với anh."

Max nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu. "Cứ tự nhiên. Em muốn nói gì?" Anh có thể cảm nhận được một sự khác biệt trong lần gặp này. Nat không phải là người hay mở lòng, nhưng lần này, có gì đó đã khiến cậu muốn chia sẻ.
Nat ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Max, nhưng có một sự ngập ngừng rõ rệt trong giọng nói. "Em không biết bắt đầu từ đâu," cậu thở dài, rồi nhìn xuống tay mình, có vẻ như đang cân nhắc điều gì đó. "Em chỉ cảm thấy, mọi thứ xung quanh mình... không đúng. Giống như mọi người không hiểu em, hay em không thể hiểu chính mình."

Max im lặng một lúc, không vội vàng đáp lại. Anh đã từng gặp những người như vậy, những người không thể giải thích được cảm xúc trong lòng mình, nhưng lại mong muốn tìm một nơi để chia sẻ. "Có thể em chưa tìm được ai để hiểu mình," Max nói, giọng anh trầm tĩnh, "hoặc có thể, em chưa hiểu mình đúng cách."

Nat nhìn Max, đôi mắt như muốn tìm kiếm một câu trả lời nào đó. "Anh có bao giờ cảm thấy như vậy không?" cậu hỏi.

Max nhếch miệng cười nhẹ, nhưng rồi sự cười ấy nhanh chóng phai mờ. "Có chứ," anh đáp, giọng khẽ nhưng đầy thấu hiểu. "Có những lúc, tôi cũng cảm thấy như một người lạ trong chính cuộc sống của mình. Nhưng rồi tôi nhận ra, không phải ai cũng cần phải hiểu mình hoàn toàn."

Nat có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Max, nhưng rồi cậu lại im lặng, như đang suy nghĩ về những gì Max vừa nói. "Anh không thấy mệt mỏi à? Chỉ sống một mình, làm công việc này suốt ngày?"

Max nhún vai, ánh mắt anh không rời khỏi Nat, nhưng lại có một vẻ gì đó đầy suy tư. "Tôi đã quen rồi. Công việc này giúp tôi cảm thấy có ý nghĩa. Và sống một mình cũng chẳng có gì mệt mỏi. Có những lúc tôi cũng thấy cô đơn, nhưng cô đơn không có nghĩa là buồn. Tôi biết cách đối diện với nó."
Nat gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự thắc mắc trong ánh mắt. "Vậy anh không sợ cảm giác một mình à? Không sợ sẽ chẳng có ai hiểu anh?"
Max khẽ cười. "Tôi nghĩ mình đã hiểu bản thân rồi. Đó là điều quan trọng nhất. Đôi khi, những người khác không hiểu mình cũng không sao. Quan trọng là mình hiểu mình có gì và mình cần gì."

Nat ngồi yên, rồi lại quay ra ngoài cửa sổ. Cậu như chìm đắm trong suy nghĩ, có chút bối rối, có chút mơ hồ. "Em... em không biết mình cần gì nữa. Em không biết phải làm gì để mọi thứ trở nên rõ ràng hơn."

Max không vội vàng đáp lại. Anh hiểu rằng đôi khi, những câu hỏi ấy cần thời gian để trả lời, và không phải lúc nào câu trả lời cũng có thể đến ngay lập tức. Thế nên, anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn Nat, như thể muốn truyền tải cho cậu một sự kiên nhẫn, một sự thấu hiểu.

"Em có thể đi từ từ," Max nói sau một lúc lâu im lặng. "Không cần phải vội vàng. Đôi khi, cuộc sống không cần phải rõ ràng ngay lập tức. Cứ sống và trải nghiệm, rồi một ngày em sẽ hiểu mình cần gì."

Nat quay lại nhìn Max, ánh mắt như sáng lên một chút. "Cảm ơn anh," cậu nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng lần này có một chút gì đó như sự thả lỏng, như một phần nào đó trong lòng cậu đã được giải tỏa. "Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện như vậy với một người lạ."

Max khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Chúng ta đều là những người lạ cho đến khi chúng ta thật sự bắt đầu hiểu nhau."

Cuộc trò chuyện giữa hai người trôi qua thật nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ý nghĩa. Nat không còn cảm thấy bối rối hay lo lắng, mà thay vào đó là một sự yên tĩnh trong lòng. Cậu cảm nhận được sự thấu hiểu từ Max, một người đàn ông mà cậu không bao giờ nghĩ rằng sẽ mở lòng được như vậy.
Trước khi rời đi, Nat đứng dậy, rồi quay lại nhìn Max. "Chắc em sẽ quay lại," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có sự quyết tâm trong đó. "Em sẽ quay lại đây, lần sau."

Max chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh biết, dù cuộc trò chuyện này có thể chỉ là một phần trong cuộc sống của cả hai, nhưng nó lại là một bước đi quan trọng đối với Nat. Và ai biết được, có thể những lần sau, cuộc trò chuyện giữa họ sẽ còn kéo dài hơn nữa, trở thành một phần không thể thiếu trong hành trình của cả hai.

Khi Nat bước ra ngoài, ánh mắt Max vẫn theo dõi bóng cậu, cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong lòng anh. Cảm giác của một người không chỉ làm công việc của mình, mà còn bắt đầu nhận ra một thứ gì đó lớn lao hơn. Mối quan hệ giữa họ, dù chưa rõ ràng, nhưng đang dần dần hình thành, và đôi khi, những cuộc trò chuyện không lời cũng có thể nói lên rất nhiều điều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top