Chương 371
Edit: Key
"Hảo hảo hảo, là vì ngươi cũng không muốn nợ ân tình, cho nên mới đến đưa thuốc cho ta." Phong Quang the lời tiểu cô nương đáp lại, "Bất quá, hiện tại đã trễ thế này, ngươi còn muốn vất vả đi xuống núi sao? Nói không chừng ngươi đi được nửa đường, lại nhảy ra một con khỉ nghịch ngợm."
"Ta..." Tiếu Tiếu hé miệng, trong mắt hiện lên sự bối rồi.
Cũng không hiểu sao nàng không sợ tối, không sợ rừng núi hoang dã, lại sợ một con khỉ ?
Phong Quang làm bộ rất buồn rầu nghĩ, "Nếu không... Ngươi đêm nay cứ ở lại chỗ ta một đêm đi."
"Có thể chứ! ?" Nàng kinh hỉ, lại thấy mình biểu hiện quá mức, cố gắng đem thần sắc kích động áp chế xuống, chỉ biểu hiện ra ánh mắt trong suốt nhìn Phong Quang.
"Hạo Miểu Phong phòng trống rất nhiều, đương nhiên, đã trễ thế này, ta cũng lười để ý, nếu ngươi nguyện ý, có thể cùng ta cùng nhau ngủ."
Tiếu Tiếu ôm cánh tay, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Nhìn ngươi bộ dạng cũng không tệ lắm, bản tiểu thư liền lòng từ bi đáp ứng ."
"Này cũng thật là vinh hạnh của ta." Phong Quang cười đứng lên, "Bất quá, ngươi còn có thể đi sao? Ta một bàn tay bị thương, không có khả năng ôm ngươi lên."
Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn xem giày đã nhuốm bẩn, dùng ánh mắt kiên nghị nhìn Phong Quang, "Ta đương nhiên có thể chính mình đi, mới không cần ngươi ôm đâu."
"Thật sự là bé ngoan." Phong Quang cong thắt lưng xuống, cười nhẹ, "Chờ vết thương của ta tốt rồi, ngươi cho ta ôm ngươi một cái đi."
Tiếu Tiếu trên mặt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng rất nhanh lại ôn hoà nói: "Ta mới thật mong đợi."
Phong Quang cười khẽ, đưa tay cho nàng, "Đến, ta mang ngươi đến chỗ ta ở."
Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn một hồi lâu, chung quy là không nhịn được liền vội đứng lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Quang nghiêng nửa mặt, bỗng nhiên nhớ tới phụ thân từng nói, mẫu thân nàng là một người rất ấm áp.
Nhưng ở nơi nàng lớn lên, trừ bỏ nàng, người khác đều không có độ ấm .
Nữ nhân này nắm tay nàng, làm cho nàng thấy thập phần thoải mái, đây là ấm áp theo như lời phụ thân đã nói sao?
Tiếu Tiếu không tự giác , cầm lấy tay Phong Quang nắm thật chặt.
Chính giữa Hạo Miểu Phong là một tòa nhà trúc, nhà trúc này đã muốn tồn tại mấy trăm năm, cũng không biết là vị Huyền môn đệ tử nào đã dựng , bất quá lại tiện cho người sau.
Thừa dịp Tiếu Tiếu còn đang tò mò nhìn phía trước, Phong Quang đem ra y phục mình đã mặc trước đây, nàng giúp Tiếu Tiếu cởi bỏ giày, giúp nàng thay một thân y phục sạch sẽ, bộ váy hồng sắc như lửa mặc ở trên người Tiếu Tiếu, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết của nàng, vốn dĩ rất đáng yêu.
"Không sai, ta biết Tiếu Tiếu mặc bộ y phục này nhìn sẽ rất đáng yêu nha."
Tiếu Tiếu cũng rất không yên kéo kéo váy gấm trên người, "Là màu đỏ ..."
"Đúng vậy, ngươi không thích màu đỏ sao?" Phong Quang mới trước đây cũng là rất thích mặc y phục màu đỏ, chẳng qua đi ra ngoài sẽ gặp người cùng sư môn có chút không hợp, hơn nữa nàng cải trang thành bộ dạng thần sắc cao lãnh, cho nên nàng sẽ thường mặc y phục màu trắng ra ngoài.
"Không phải không thích..." Tiếu Tiếu cắn cắn môi, tựa hồ có chút kiêng kị, "Phụ thân không cho phép ta mặc y phục màu đỏ."
"Vì sao? Ngươi mặc y phục màu đỏ không phải rất xinh đẹp sao?"
"Ta cũng không biết, có một lần ta mặc bộ y phục màu đỏ thúc thúc đưa tới, phụ thân liền thay đổi sắc mặt, cũng không cùng ta nở nụ cười, còn mấy tháng liền không gặp ta."
"Ân... Vậy thì là do phụ thân người không thích màu đỏ." Phong Quang vỗ vỗ đầu nàng, "Không liên quan, phụ thân ngươi không ở trong này, ngươi có mặc hắn cũng sẽ không biết, huống chi, loại y phục của tiểu hài tử này chỗ ta chỉ có màu đỏ, cũng không thể kêu ta buổi tối xuống núi đi mua cho ngươi một bộ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top