Mưa trên chiến trường
Trong thế giới Teyvat, nơi chiến tranh và quyền lực không ngừng cuốn phăng mọi thứ, hai con người đứng ở hai bờ đối lập lại vô tình bước vào đời nhau. Tartaglia – chiến binh lạnh lùng của Fatui, mang trên vai trách nhiệm với gia đình và lý tưởng trung thành tuyệt đối với Tsaritsa. Zhongli – thần Morax vĩ đại, chọn cuộc sống phàm nhân, điềm tĩnh, sâu sắc, và mang theo nỗi cô đơn đằng đẵng của ngàn năm trường tồn.
Cuộc gặp gỡ giữa họ xảy ra trong một buổi chiều hoàng hôn. Ánh tà dương phủ sắc cam ấm áp lên cảng Liyue, nhưng không đủ xoa dịu vết thương của Tartaglia, người vừa thoát khỏi một trận chiến khốc liệt. Gục ngã trước một lữ quán nhỏ, anh không ngờ rằng bàn tay đưa ra cứu giúp lại là của một người sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Zhongli, với dáng vẻ điềm nhiên nhưng ánh mắt như biển sâu, đã đưa Tartaglia vào trong, nhẹ nhàng chăm sóc từng vết thương bằng sự dịu dàng hiếm có.
Ngày qua ngày, họ trở nên gần gũi hơn. Tartaglia, người vốn quen với những trận chiến và mưu đồ, ngạc nhiên trước sự bình yên nơi Zhongli. Anh không hiểu sao một người từng mang danh thần chiến tranh lại có thể tĩnh lặng và điềm đạm đến vậy. Còn Zhongli, ông nhìn thấy trong Tartaglia không chỉ là một Harbinger tàn nhẫn, mà còn là một tâm hồn khát khao yêu thương, một đứa trẻ từng lớn lên giữa bóng tối nhưng chưa bao giờ từ bỏ ánh sáng. Những lần dạo bước bên bờ sông, những buổi chiều thưởng trà giữa cánh hoa liễu bay lả tả, trái tim cả hai dần dần đan xen vào nhau mà chẳng hay biết.
Nhưng số phận vốn chẳng bao giờ dễ dàng. Một ngày, Tartaglia nhận được lệnh từ Fatui: "Zhongli, thần Morax, phải bị kéo vào ván cờ quyền lực." Lời mệnh lệnh ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim anh. Tartaglia hiểu rõ điều đó có nghĩa gì. Để hoàn thành nhiệm vụ, anh buộc phải phản bội người mà mình yêu thương nhất.
Ngày trận chiến cuối cùng diễn ra, cơn mưa trút xuống như tiếng khóc của đất trời. Tartaglia đối diện với Zhongli, đôi mắt anh chất chứa nỗi đau không thể thốt nên lời. Zhongli đứng đó, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt vàng như hổ phách là nỗi buồn sâu thẳm.
"Ngươi sẽ chọn cách này sao?" Zhongli hỏi, giọng nói trầm như tiếng đá vọng giữa thung lũng. "Chọn bóng tối thay vì ở lại bên ta?"
Tartaglia siết chặt thanh vũ khí, giọng run rẩy như muốn vỡ ra. "Em không có quyền lựa chọn. Từ đầu đến giờ, em chưa bao giờ có quyền lựa chọn."
Họ lao vào nhau, một trận chiến không chỉ giữa sức mạnh mà còn là sự giằng xé trong tâm hồn. Tartaglia tấn công như muốn xé tan nỗi đau của chính mình, còn Zhongli chỉ phòng thủ, đôi mắt vẫn nhìn anh với một sự dịu dàng khó hiểu. Khi lưỡi thương cuối cùng dừng lại, Tartaglia khuỵu xuống, đôi tay run rẩy nắm lấy vạt áo Zhongli, nước mắt hòa lẫn với mưa:
"Xin lỗi… Nhưng em không thể quay đầu…"
Zhongli cúi xuống, bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc ướt sũng của anh, giọng nói trầm khẽ vang: "Ta hiểu. Nhưng nếu chúng ta gặp nhau trong một thế giới khác, nơi không có chiến tranh hay trách nhiệm, có lẽ ta đã không phải để mất ngươi."
Lời nói ấy như nhát dao cuối cùng cứa sâu vào lòng Tartaglia. Khi Zhongli quay lưng bước đi, mưa không ngừng rơi, che giấu những giọt nước mắt mà Tartaglia không thể kiềm nén. Anh quỳ gục giữa chiến trường lạnh lẽo, nơi chỉ còn lại tiếng mưa và sự tĩnh lặng của nỗi đau.
Từ ngày đó, Tartaglia không bao giờ nhắc lại cái tên Zhongli. Nhưng trong mỗi cơn mơ, anh vẫn thấy bàn tay ấm áp của người ấy vươn ra giữa biển mưa, như muốn xoa dịu trái tim anh thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top