Ánh Trăng và Lời Hứa Dang Dở.

Trăng Li Nguyệt vẫn sáng, ánh sáng dịu dàng phủ lên những con phố cổ kính, nhưng trái tim của Ajax lại nặng trĩu. Lần đầu tiên khi gặp Anh, Zhongli, nơi những tảng đá cổ xưa kể chuyện về lịch sử, Ajax cảm nhận được một điều mà cả đời làm chiến binh hắn chưa từng trải qua: sự yên bình.

Zhongli, vị thần của đất, với giọng nói trầm ấm và ánh mắt dịu dàng, là tất cả những gì mà Ajax khao khát nhưng không dám vươn tới. Là chiến binh, hắn chỉ biết đến chiến trường, máu và sự tàn nhẫn. Nhưng bên cạnh Zhongli, hắn thấy mình như một con người – yếu đuối, nhỏ bé, nhưng cũng đầy khao khát yêu thương.

Họ bên nhau trong những ngày ngắn ngủi, cùng nhau đi qua những con phố Li Nguyệt, cùng thưởng trà và nghe những câu chuyện dài bất tận về lịch sử và văn hóa nơi đây. Mỗi lần Zhongli nhìn vào mắt Ajax, ánh nhìn ấy như xé tan mọi phòng tuyến của hắn, khiến trái tim hắn chao đảo.

Nhưng thế giới của họ quá khác biệt. Zhongli thuộc về vĩnh hằng, thuộc về nền móng bất diệt của Li Nguyệt, còn Ajax chỉ là một chiến binh. Một ngày, anh nhận được tin từ Fatui: có một cuộc chiến đang đến, và Ajax phải trở lại chiến trường.

“Em phải đi,” Ajax nói, đôi mắt xanh dương lấp lánh nỗi buồn.

Zhongli im lặng, ánh mắt anh trầm lắng như một dòng sông không đáy. “Anh biết,” Zhongli đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu.

Ajax bước tới, nắm lấy bàn tay anh. “Nếu có kiếp sau, em sẽ từ bỏ mọi thứ để được bên anh, chỉ bên anh thôi.”

Zhongli khẽ gật đầu. “Anh sẽ đợi.”

---

Cuộc chiến ấy ác liệt hơn bất kỳ điều gì Ajax từng đối mặt. Kẻ thù là những sinh vật không biết sợ hãi, chúng phá hủy mọi thứ trên đường đi. Ajax chiến đấu như một con mãnh thú, mỗi đường kiếm như một lời hứa dành cho Zhongli, rằng hắn sẽ trở về.

Nhưng không ai chiến thắng mãi mãi. Trong một trận chiến cuối cùng, Ajax bị thương nặng. Hắn gục ngã trên chiến trường, máu nhuộm đỏ đất dưới chân. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh trăng giống như đêm cuối cùng hắn ở bên Zhongli.

“Anh... em xin lỗi...” Ajax thì thầm, hơi thở hắn yếu dần.

---

Zhongli cảm nhận được. Khi anh đứng trên đỉnh Vọng Thư Sơn, ánh mắt hướng về phương Bắc, một cơn gió lạnh thổi qua. Linh cảm quen thuộc của một vị thần mách bảo anh rằng Ajax đã không còn nữa.

Dưới ánh trăng, Zhongli thầm thì: “Kiếp sau, em không cần phải từ bỏ gì cả. Chỉ cần trở lại bên anh.”

Gió nhẹ nhàng lướt qua như một lời hồi đáp, và trăng Li Nguyệt vẫn sáng, nhưng trái tim của Zhongli đã mãi mãi khắc ghi hình bóng của một chiến binh đã gục ngã vì anh.

_

Cho ngoại truyện nhe=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top