Màu sắc của tình yêu
Hồn nhiên trong sáng mơ mộng nhiều có lẽ đó là những điều đẹp nhất của tình yêu tuổi học trò.Đã bao cô bé cậu bé mộng mơ về mối tình đầu của mình khi mới ở cái tuổi 16 hồn nhiên ấy…có lẽ tôi là một trong những cô cậu tuổi 16 đó…
Nhưng ngày mới vào cấp 3 là những ngày hồi hộp sung sướng tự hỏi rằng có những điều gì mới mẻ đang trờ đợi mình ở phía trước,có bao điều mới lạ khác biệt với ngôi trường cấp 2 mình đã hằng quen thuộc..
Tôi bước vào lớp mới trong ngày nhận lớp đầu tiên với sự sung sướng nhưng cũng e ngại vì có bao nhiêu bạn mới mà tôi chưa bao giờ gặp. Khi đó tôi chỉ biết đứng và nhìn ngó khắp nơi trong lớp nhìn bao nhiêu người bạn mới đang đứng trước mặt tôi và rồi bao câu chuyện đã sảy ra ở phòng học mà tôi mới bước chân vào lần đầu đó…
Khi vào lớp thì tôi nhận chức lớp trưởng của lớp, là một người khá thoải mái và hòa đồng nên tôi nhanh chóng nhận được cảm tình của các bạn trong lớp. Một lớp trưởng khá tốt chuyên đứng đầu các vụ chơi bời của lớp,nhưng cũng không phải vì thế mà bỏ đi bộ mặt của một lớp trưởng gương mẫu…
(Ảnh internet)
Trong lớp tôi đã gặp lại một người bạn gái trong thời gian ôn thi vào cấp 3.Một người con gái nhìn rất dễ thương,người nhỏ nhẵn với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn,một làn da trắng hồng rất dễ mến,nhưng với tôi người con gái ấy khá đặc biệt một người mà tôi người ấy đã quen nhau từ trước khi vào lớp và là người con gái mà tôi ghét nhất có lẽ từ trước tới nay. Nhưng không hiểu vì sao mà tôi lại ở cùng một lớp với người ấy,có lẽ do ông trời trêu ngươi con người chăng.Và mọi chuyện đã bắt đầu từ ấy,người con gái mà tôi khó ưu ấy, đã làm thay đổi rất nhiêu cuộc sống của tôi…
Ngày ấy tôi và cô ấy là hai người bạn có lẽ mà nhiề người nhìn vào sẽ nói sao trên đời lại có hai đứa học sinh ghét nhau thế nhỉ,cả ngày hai đứa luôn cãi nhau không chịu nhường nhau câu nào.Có nhiều lúc tôi phải lấy tư cách lớp trưởng ra mà đàn áp bạn ấy,nhưng nào phải như thế là xong đâu tất cả mới chỉ mới bắt đầu mà thui.Cả buổi học mà hai đứa không cãi nhau lấy vài ba câu thì có lẽ ngày hum đó như thiếu đi sức sống của cuộc đời mất đi một niềm vui mà không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.Và rồi cứ thế mọi chuyện cứ diễn ra theo đúng nhưng gì đã được lập trình sẵn ngày ngày đến lớp học thì ngoài việc học ra còn để tôi nhìn và cãi nhau với người con gái ấy.
Giờ ra chơi…
Khọm già…tôi cất tiếng vui vẻ gói người mà được xem là người mà tôi khó ưu nhất tôi gọi như thế từ ngày vào lớp vơi người ấy,sau roài thành quen,mà đặc biệt chỉ một mình tôi dám gọi ban ấy như thế và cũng chỉ mình tôi gọi bạn ấy mới đáp lại mà thui.một người con gái khá dễ thương quay lại nhin tôi vơi khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía tôi chứng tỏ có vẻ khá tức giận.Nhưng như thế càng làm nổi bật khuôn mặt dễ thương của bạn ấy.
…Có chuyện gì không.Bạn ấy nói với tôi với vẻ khinh khỉnh.
Nhưng tôi lại cười cười không để ý gì mấy đến sắc mặt của bạn ấy mà đáp lại
Chả có chuyện gì thích thì gọi lại,thui giờ có việc thì đi đi tôi không rảnh mà nói chuyện với cậu,tôi bận lém…nói rồi tôi cười có vẻ đắc chí lém.
Lém chuyện cậu nhớ mặt tôi đấy,tôi đang bận mà cậu gọi lại nói linh tinh.và rồi ném cho tôi một cái nhìn đầy khó chịu.Nhưng tôi thấy như thế càng đắc chí cười khoái chí hơn…
Giờ thể dục ngoài trời…
Tôi làm lớp trưởng nên phải hô cho cả lớp tập bài khởi động trước khi vào bài thể dục.Tôi dứng chăm chú nhìn cô bạn mà tôi cảm thấy khó chịu từ ngày vào lớp,cô ấy cũng chằm chằm nhìn tôi với thái độ khá không vừa lòng,nhưng càng như vậy tôi càng thấy vui.Khi xong tôi xuống hang dứng cạnh cô bạn ấy và nói châm chọc
…Haizz,có vẻ vât vả nhỉ mình đứng bên trên mà cũng thương cậu lém cơ.
Cảm ơn không dám bình thường thôi tập cho khỏe người ai như cậu lười đứng trên đó gào thét dịnh luyê giọng đi thi hát à. Lời đáp lại đầy châm chọc của cô bạn gái ấy vì ai cung biết tôi hát không hay.Thế là tôi và người ấy lại cãi nhau,được một lúc hai đứa cãi nhau to bị thầy giáo bắt được phat hai đưa chay 5 vòng sân, mà cuộc cãi nhau của cả hai vẫn chưa dung lại ở đó…
Sau bao nhiêu thời gian thì tôi cũng không chắc chắn có lẽ là một nửa năm học lớp 10 cũng nên,khi đó có những lúc tôi tức đến phát điên vì đã bị người con gái ấy chọc tức một cách khó chịu những lúc ấy sự bực mình tức tối nhưng cũng không thể nào lấp đi sự vui sướng trong lòng tôi.Những lúc như vậy tôi đã tự hỏi bản than tôi sao mình lại như vậy người con gái đó là người mình ghét nhất mà.Nhưng những cảm giác vui sướng cứ rôn lên trong tôi,những khi người ấy nghỉ học là tôi cảm thấy uể oải khó chịu như thiếu đi cái gì đó,một ngày không nói chuyện cãi cọ với cô ấy tôi cảm thấy như thiếu đi sức sống.
Và rồi ngày càng ngày cái cảm giác ghen ghet ngày nào trong tôi giờ đây đã trở thành nỗi nhớ với chính người con gái đó.và như không chỉ có tôi có cảm giác như thế mà người đó cũng có cảm giác đó những trận cãi cọ ngày càng ít đi mà khi hai đứa nhìn nhau chỉ còn cảm giác ngại ngại khó nói thành lời.
Cứ như vậy những cuộc cãi cọ thường ngày diên ra trong lớp tôi đã biến mất hẳn không còn ai thấy hình bóng cậu lớp trưởng đứng cãi nhau với một bạn nữ nhỏ nhẳn trong lớp nữa.Tất cả đã biến mật trả lại sự bình lặng để chuẩn bịc cho một sự thay đổi hoàn toàn khác biệt cho cả lớp học và đăc biệt là cho tôi.
Vào đúng ngày sinh nhật bạn ấy tôi đã chuẩn bị một món quà từ trước đó nhiều ngày,hum đó tôi đi sớm nhất lớp và đặt món quà đó vào ngăn bàn của bạn đó,và tôi trở về chỗ ngồi như không có chuyên gì.Khi đến lớp và tìm được món quà của tôi bạn ấy đã không giấu được sự ngác nhiên của mình mà bất chợt quay sang nhìn tôi,tôi cũng không dám nhìn bạn ấy mà quay mặt đi chỗ khác già vờ cúi xuống ngăn bàn nhặt một cái gì đó.Trong buổi học tôi nhận được một mảnh giấy với 6 chữ:Cuối giờ ở lại gặp tôi.
Cuối buổi học tôi ở lại lớp với lý do bận việc nhà trường khi cả lớp về hết thì bạn ấy quay trở lai lớp.Lúc này trong lớp chỉ còn lại hai chúng tôi,hai đứa đỏ mặt nhìn nhau không nói lời nào.Một lúc sau tôi cất tiếng: Gọi tôi ở lại có chuyện gì vậy…
Một lúc tôi mới thấy có tiếng đáp lại giọng run run,
… sao cậu lại tặng quà cho tôi.
Thật là sinh nhật cậu mình không tăng quà cho cậu được sao…tôi trả lời một cách đối vô thức khong suy nghĩ gì cả.
…thế những câu viết trong thiệp mừng là làm sao tôi không hiểu.lúc này giọng bạn ấy nói nhỏ và có vẻ xúc động lém,những lời nói đó nêu tôi không đứng gần chắc cũng không nghe được.
Lúc nghe thế tôi không biết nói gì chỉ đứng im nhin thẳng vàm bạn ấy mà không nói gì cả,lúc này tim tôi đập mạnh có thể bạn ấy cũng nghe được tim tôi đâp cũng nên.
Và lại them một câu hỏi : nói đi chứ cậu viết trong thiệp như vậy là sao cậu không nói tôi ném quà của cậu đi đấy…
Mặt tôi lúc này tím ngắt khi nghe bạn ấy nói ném quà của tôi đi nhưng tôi vẫn không nói được câu nào.Chỉ đên khi bạn ấy ném quà của tôi xuống sàn nhà tôi mới như tỉnh cơn mê,khi bạn ấy định bước ra khỏi căn phỏng thì tôi chợt cất giọng nói lúc này tôi nói không còn được vẻ tự tin của lớp trưởng như mọi ngày nữa rồi.
…mình thích cậu lắm khọm già ạ,cậu làm bạn gái mình nhé…
Người ấy quay người lại nhìn tôi ngạc nhiên cực độ hỏi lại tôi một câu: cậu nó cái gì mình chưa nghe rõ,cậu nói lại đi.
Lúc này tôi như người trên mây đáp lại một cách vô thức.
Cậu làm người yêu mình nhé…
Khi đó tôi nhin người con gái tôi vẫn lưu giữ hình bóng trong lòng đỏ mặt đứng đó nhìn tôi không nói gì,tôi cung không nói gì them chỉ biết đứng im ở đó.Hai đứa nhin nhau như chưa bao giờ nhin nhau như vậy.Rất lâu rất lâu tôi không thấy bạn ấy nói gì tôi đang định lên tiếng thì chợt bạn ấy lên tiếng,lời nói đó như khắc sâu vào tim tôi…Liệu cậu yêu tôi được bao lâu?
Các bạn nghĩ rằng chung tôi ở bên nhau được bao lâu, hãy thử đoán xem nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top