Khởi đầu chính thức
Buổi sáng, ánh nắng dịu dàng chiếu vào phòng khách. Nhã Chi đang xếp đồ chơi cho bé Du Du, trong khi Mạc Tĩnh Dao đứng bên, tay khoanh trước ngực, ánh mắt dịu nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng đặc trưng.
“Nhã Chi… em đã dọn xong chưa? Tôi không muốn bé Du Du vấp ngã,” cô nói, giọng nghiêm nhưng ẩn sâu là sự quan tâm.
Nhã Chi cười nhẹ, vừa xếp xong:
“Em xong rồi, chị yên tâm đi. Bé Du Du sẽ không sao đâu.”
Bé Du Du nhìn hai người, giọng trong trẻo:
“Mẹ… chị… hôm nay con muốn chơi trò xếp nhà! Chị với mẹ cùng chơi nhé!”
Mạc Tĩnh Dao cúi xuống, nắm tay bé:
“Được thôi, bé Du Du… còn Nhã Chi, em sẽ giúp tôi xây nhà cho con chứ?”
Nhã Chi đỏ mặt, đôi tay hơi run khi nắm tay cô:
“Em… em sẽ giúp… chị nhé.”
Cả ba cùng ngồi xuống, xếp những mảnh ghép nhỏ, tiếng cười của bé Du Du xen lẫn lời nói nhẹ nhàng của Mạc Tĩnh Dao và Nhã Chi làm phòng khách tràn ngập sự ấm áp. Ánh mắt họ nhiều lần chạm nhau, không lời nhưng đủ để trái tim cảm nhận.
Sau khi bé Du Du nghỉ trưa, Mạc Tĩnh Dao và Nhã Chi dọn dẹp bếp. Nhã Chi rót nước, Mạc Tĩnh Dao lau bàn. Khoảng cách giữa họ gần như không còn.
“Nhã Chi… em có biết tôi muốn gì không?” Mạc Tĩnh Dao hỏi, giọng thấp, ấm nhưng vẫn mang chút sắc lạnh.
Nhã Chi ngước lên, tim nhói:
“Chị muốn gì…?”
“Tôi muốn em… cảm nhận rõ ràng rằng, từ giờ chúng ta là của nhau. Không còn né tránh, không còn sợ hãi. Tôi sẽ ở đây, bên em và bé Du Du.”
Nhã Chi mím môi, giọng run run:
“Em… em cũng muốn… muốn ở bên chị… nhưng… em vẫn hơi ngại…”
Mạc Tĩnh Dao nhướn mày, bước tới gần, giọng trầm:
“Ngại? Nhã Chi… em không còn lý do nào để ngại nữa đâu. Tôi đã xác nhận tình cảm, và tôi muốn em sống thật với cảm xúc của mình.”
Nhã Chi cúi đầu, nhịp tim rộn ràng:
“Em… em sẽ cố… em muốn sống thật… bên chị.”
Mạc Tĩnh Dao mỉm cười, đặt tay lên vai nàng, ánh mắt dịu dàng:
“Đúng rồi… Nhã Chi. Tôi muốn em yên tâm, từ giờ chúng ta không còn giấu nhau bất cứ điều gì. Tôi và em… chúng ta là một gia đình, cùng bé Du Du.”
Khoảng khắc đó, không còn hiểu lầm, không còn căng thẳng, chỉ còn sự ấm áp, ngọt ngào xen lẫn nhung nhớ. Bé Du Du chạy lại, nhảy vào lòng Nhã Chi, cười khanh khách:
“Mẹ… chị… bây giờ chúng ta là gia đình thật rồi!”
Nhã Chi ôm bé, quay sang nhìn Mạc Tĩnh Dao:
“Em… em thích cảm giác này… bên chị, bên bé… ấm áp quá…”
Mạc Tĩnh Dao tiến gần, giọng trầm ấm:
“Đúng rồi, Nhã Chi… từ giờ em sẽ không còn sợ hãi hay cô đơn nữa. Tôi sẽ ở đây, bảo vệ em và bé Du Du. Em là của tôi, bé Du Du cũng là một phần quan trọng nhất.”
Họ cùng nhau sắp xếp bàn ăn, trò chuyện dịu dàng, cười đùa. Khoảnh khắc đời thường nhưng đầy rung động này khiến trái tim cả hai mềm ra. Không còn căng thẳng, không còn ghen tuông hay hiểu lầm, chỉ còn sự tin tưởng và yêu thương.
Đêm đến, Mạc Tĩnh Dao và Nhã Chi ngồi cạnh nhau, tay trong tay, ánh mắt gặp nhau dịu dàng. Bé Du Du ngủ say, yên bình trên giường. Không gian tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp.
“Nhã Chi… em thấy không, từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, bên nhau mỗi ngày,” cô thì thầm.
Nhã Chi khẽ gật đầu, mắt nhắm lại, nụ cười nhẹ:
“Em biết… em sẽ không rời chị đâu… và… em yêu chị.”
Mạc Tĩnh Dao mỉm cười, đôi mắt sáng lên ánh yêu thương:
“Tôi cũng yêu em, Nhã Chi… và tôi sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.”
Khoảnh khắc ấy, biệt thự chìm trong sự yên bình và ấm áp. Ba con người, mỗi người một nhịp, nhưng cùng một trái tim, mở ra một chương mới: mối quan hệ chính thức, yêu thương và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top