chương 2: tranh đấu suy luận
Hai vị chuyên gia hàng đầu tranh đấu suy luận, những người chưa rời khỏi phòng họp sao có thể bỏ qua, sôi nổi vây quanh hai người, nhưng cũng không dám bước tới quá gần, đến chi đội trưởng Hà Duy Kiên cũng không kìm lòng được chen lên phía trên.
Một phút qua đi rất nhanh, Kim Trân Ni đặt cặp kính lên bàn, nhắm mắt suy nghĩ. Thêm một phút trôi qua đến Kim Thái Hanh đặt cặp kính về chỗ cũ, ra hiệu cho Kim Trân Ni bắt đầu.
Thi đấu suy luận kiểu này, vừa đòi hỏi người chơi phải có trí tuệ, vừa yêu cầu người chơi phải có tầm nhìn chiến thuật. Nhất định phải bắt đầu từ những điều đơn giản rõ ràng nhất, nếu không, chờ bạn khoe khoang xong những suy luận thâm sâu chiếm một số lượng ít ỏi, thì mới phát hiện ra những suy luận đơn giản chiếm đa số đã bị người ta nói hết rồi. Giống như khi bắt đầu nhập cuộc trong cờ tướng, thông thường người ta sẽ đi quân pháo, quân mã hoặc quân tốt, căn bản chẳng ai lại đi khai cuộc bằng cách đi quân tượng. Thế nên Kim Trân Ni cũng không vội phân tích thâm sâu làm gì, "Là kính lão, trên mặt kính có vương một sợi tóc ngắn, chứng tỏ tuổi của chủ nhân từ 45 trở lên, là đàn ông."
Kim Thái Hanh cũng không vội, anh cũng không phải loại người vừa bắt đầu đã xuất chiêu hiểm ngay lập tức, nhàn nhã thoải mái dựa vào cạnh bàn. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa, rơi trên vai anh, nơi ấy tựa như được dát thêm một lớp vàng mỏng. Dưới ánh sáng êm dịu, nhìn anh vô cùng đẹp trai, nếu như trong mắt không có quá nhiều nét lạnh lùng của chuyện sát phạt thắng thua, thì vẫn có thể xem như một người đàn ông khiến phụ nữ tự nguyện gần gũi. Lúc này, anh nhìn thẳng vào Kim Trân Ni, trong ánh mắt còn vương chút trầm lắng mơ hồ.
"Độ kính không lớn, ít được lau chùi hay tẩy rửa, thậm chí trên mặt kính còn hằn rõ mấy dấu vân tay, chứng tỏ chủ nhân không có thói quen đeo kính, bởi vậy thường để quên ở nơi nào đó mà bản thân không hề hay biết."
Tim Kim Trân Ni khẽ run lên, xem ra anh và cô đều giống nhau, cũng không vội bắt đầu từ điểm khó. "Vân tay hằn trên mặt kính có một vệt cắt ngang mờ nhạt, đây là vết sẹo do ngón tay bị thương mà thành."
Kim Trân Ni vừa dứt lời, Kim Thái Hanh lập tức nói tiếp: "Một bên gọng kính đã bị bạc màu vì oxy hóa, chứng tỏ chủ nhân thường dùng tay trái đẩy kính, thuận tay trái."
Thuận tay trái... cũng giống như anh. Kim Trân Ni thầm liếc nhìn tay trái của anh, cũng tiếp lời ngay sau đó: "Ông ta là một người nghiện thuốc, đến chiếc kính lão ít đeo cũng vương mùi khói thuốc."
"Đinh ốc ở gọng hơi lỏng lẻo, gọng kính xoải ra phía ngoài, chứng tỏ kính mắt cũng không phù hợp với chủ nhân của nó, đường kính khuôn mặt người này lớn hơn độ rộng của hai gọng kính, bởi vậy mỗi lần đeo, gọng kính đều xoải ra phía ngoài, khiến nó có hình dạng giống như hiện giờ."
"Kính mắt có thể gập lại, phần hông của chủ nhân chắc chắn đeo một hộp đựng kính nhỏ, chiếc hộp sẽ mài mòn dây lưng, cho nên dây lưng của người này dễ hỏng hơn của người khác, thường xuyên phải mua mới. Bình thường, ông ta sẽ không dùng dây lưng đắt tiền."
Nói qua nói lại, dường như không ai chịu thua kém ai, suy luận từ chỗ rõ ràng đơn giản rồi dần dần phát triển theo chiều hướng sâu xa phức tạp. Những cảnh sát đứng bên cạnh nghe họ đối đáp đều xôn xao nâng đôi kính lên xem xét, không ngừng gật đầu thán phục. Khi nãy tới họp cũng chỉ có vài người, suy luận của hai người bọn họ khiến hình tượng chủ nhân của đôi kính càng lúc càng rõ nét hơn, là đồng nghiệp đã lâu, lúc này mọi người đều đã biết đôi kính này là của ai.
Kim Trân Ni phát hiện, trên khuôn mặt của Kim Thái Hanh hiện lên một loại ung dung điềm tĩnh khiến cô cực kỳ phản cảm, giống như người lớn trêu đùa trẻ nhỏ. Chẳng lẽ những suy luận của cô trong mắt anh đều là trẻ con gặp phải ông nội? Lại đến lượt anh nói, không biết anh còn muốn công bố phát hiện gì mới đây?
Đúng như dự đoán, Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, tựa như chuẩn bị xuất ra một đòn chí mạng. Cho nên khi anh mở mắt, lúc ánh mắt anh thoáng lướt qua Kim Trân Ni, cô bỗng thấy hơi hồi hộp, vội đứng thẳng người, không để khí thế của anh chèn ép.
Sau đó, anh trầm tĩnh cất giọng: "Phần khởi động làm nóng người kết thúc, trò chơi chính thức bắt đầu! Chiếc kính lão đơn quang[1] này vốn dĩ không phù hợp với ông ta, nhưng người này chưa bao giờ có ý định đổi sang chiếc kính lão tiệm tiến đa tiêu[2] hợp với mình. Do nghề nghiệp là cảnh sát hình sự khiến ông ta có khuynh hướng không đeo bất kỳ thứ gì, như vậy có thể để lại trong lòng người khác ấn tượng sâu sắc hơn. Tuy ông ta đã lớn tuổi, nhưng có lẽ vẫn muốn đi truy bắt, khống chế tội phạm như những người trẻ tuổi. Nhưng cơ hội truy kích tội phạm cũng không nhiều, nên thường thì ông ta phải đọc báo hoặc chơi đánh bài trên máy tính để giết thời gian..."
[1] Kính lão đơn quang: Kính có một tiêu điểm, chỉ có thể nhìn vật thể trong khoảng cách gần, nhìn vật ở khoảng cách xa sẽ thầy rất mờ.
[2] Kính lão tiệm tiến đa tiêu: Kính được xử lý một cách đặc biệt, giúp người đeo nhìn rõ vật thể ở mọi cự ly.
"Chơi đánh bài trên máy tính?!" Lý Đế Nỗ không nhịn được hỏi.
Bị ngắt lời một cách đường đột khiến Kim Thái Hanh hơi mất hứng, anh im lặng một hồi rồi giải thích: "Trên mặt kính có rất nhiều vết mẻ, vết xước, hầu như đều nằm ở phía bên phải, lần nào ông ta cũng vội vã dùng tay phải tháo kính ra, vứt bừa trên mặt bàn, chắc chắn là vì tay trái thuận của ông ta đang bận làm một việc nào đó quan trọng hơn việc tháo kính, hay nhìn kỹ xem người tới là ai để cầm chuột đóng cửa sổ trò chơi. Đàn ông 40, 50 tuổi hầu như không có hứng thú với game online đang thịnh hành hiện nay, máy tính của Cục cảnh sát thành phố lại kiếm soát an ninh mạng vô cùng chặt chẽ, cho nên mở những trang Web bên ngoài trong giờ hành chính rất dễ bị phát hiện, bởi vậy chơi bài trên máy tính mới có thể thu hút bọn họ."
Kim Trân Ni hơi nhíu mày, anh phân tích quá mức tường tận, khiến cho cô bỗng chốc cảm thấy bất an. Anh nói xong ý của mình, nhìn về phía cô, im lặng ra tín hiệu - It's your turn!
"Xe đến rồi, xe đến rồi!" Lão Thôi đẩy cửa phòng họp, bước vào, thấy tất cả mọi người đều quay ra nhìn mình, "Sao thế? Không phải muốn tới hiện trường vụ án xem à?"
Mặt to tròn, đeo một cái hộp nhỏ bên hông, tay trái kẹp nửa điếu thuốc...
"Lão Thôi, kính mắt của ông." Lý Đế Nỗ đưa kính lão cho ông ta, thầm nghĩ trong lòng, "Lão Thôi à, ông được lắm! Hóa ra ông lủi thủi trong văn phòng vào giờ hành chính, không phải để làm việc nghiêm chỉnh, mà là để chơi bài!"
Còn những người khác thì đưa mắt nhìn chiếc dây lưng có chữ "H" rất to bên hông lão Thôi, cái gì mà "Dây lưng Hermes được người bạn mang về từ nước ngoài" chứ! Hóa ra là hàng dởm...
Lão Thôi - người chỉ nằm không cũng trúng đạn, còn không biết chuyện riêng của mình đã bị hai người kia bóc mẽ hoàn toàn, chỉ chăm chăm dẫn mấy người họ xuống lầu.
Do lão Thôi chen ngang nên trò chơi đành bỏ dở giữa chừng, hai người họ tạm thời ở thế cân bằng, thế nhưng trong lòng Kim Trân Ni cũng hiểu rõ, nếu tiếp tục trò chơi, chắc chắn cô sẽ thua, bởi vì... Cô dùng khóe mắt khẽ liếc bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh mình - anh vẫn còn rất nhiều suy luận chưa nói ra.
"Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công"[3], anh có bản lĩnh của riêng anh, nhưng cô cũng có sở trường của bản thân. Nghĩ tới đây, cô dịch sang bên cạnh một bước, thể hiện rõ sự ghét bỏ bài xích đối với người đàn ông đứng kế bên mình.
[3] Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công: Đạo lý có trước có sau, mỗi người ai cũng có chuyên môn trong lĩnh vực của mình.
Sáu hàng ghế trong xe công vụ, Kim Thái Hanh ngồi ở ghế cạnh người lái xe, Kim Trân Ni ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Dọc đường đi chẳng ai nhắc lại trò chơi khi nãy, cũng không ai chủ động mở miệng chuyện trò. Người lái xe tự giải thích loại tĩnh lặng này là do sự nghiêm túc, thận trọng của những chuyên gia hàng đầu, chỉ có trong lòng hai người họ hiểu rõ, đơn giản là không muốn tiếp tục nói mấy lời vô vị với đối phương, một lời cũng không.
Khu chung cư Thế Kỷ Dương Loan ở Tam Hoàn, Lộ Châu, xung quanh cũng không quá sầm uất, hai tòa nhà vẫn còn đang hoàn thiện, một bức áp phích quảng cáo lớn treo ở một mặt của tòa nhà, ghi gì mà "Thế kỷ hưởng thụ, tận hưởng cuộc sống" có vẻ vô cùng khí thế. Không biết có chuyện gì xảy ra, mà bức áp phích đang nguyên vẹn ấy lại bị rơi mất một góc, khiến cảnh vật u ám hẳn đi. Người qua đường đều quay đầu lại chỉ chỏ, có lẽ vụ hung án xảy ra hơn một tháng trước vẫn còn chưa phai nhạt trong tâm trí mỗi người. Thân phận thực sự của hung thủ, suy đoán về chân tường của vụ việc vẫn là câu chuyện mà người người nhà nhà quan tâm, bàn tán xôn xao.
"Chính là chỗ này đấy, nhìn bề ngoài đã thấy u ám rồi, còn có người dám ở đây nữa à?"
"Thực ra khu nhà này cũng được đấy, nghe nói có rất nhiều công chức, giáo viên đều mua nhà ở đây. Còn hai tòa nhà cũng sắp đưa vào hoạt động, nào ngờ gặp phải chuyện kinh hoàng như vậy... Anh nói xem, liệu có phải là âm mưu của đối thủ kinh doanh không?"
"Đấu đá thương trường mà leo thang đến mức mưu sát sao! Chị nói hơi quá lời rồi!"
"Chưa bắt được hung thủ đúng không? Ôi, sợ quá đi mất..."
Sau khi xuống xe, Kim Thái Hanh và Lý Đế Nỗ cùng nhau đi về phía trước, nhanh chóng mất dạng. Kim Trân Ni cũng không vội, cô đứng ở cửa xe nhìn con đường nườm nượp xe cộ. Diệp Thư Hoa không rõ sự tình, không hiểu đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm màu đen kia rốt cuộc đang quan sát thứ gì, đành lặng yên đứng cạnh cô.
Dáng người của Kim Trân Ni vốn cao gầy, hôm nay lại mặc hẳn cây đen, vô cùng chuyên nghiệp. Cô đứng ngắm cảnh ở ven đường, trông rất lạnh lùng.
"Cô Kim, họ đều vào rồi! Chúng ta cũng nhanh chóng vào thôi!" Diệp Thư Hoa quả thực nôn nóng, sợ bị phía Lý Đế Nỗ cướp mất phần thắng
Một lần vấp ngã là một lần khôn ra, bây giờ tất cả camera trong khu chung cư đều được đưa vào sử dụng. Kim Trân Ni vừa xem vị trí đặt camera, vừa đi về phía tòa nhà xảy ra vụ án. Cô nhắc nhở bản thân, cứ làm theo cách của mình thôi, không cần để ý tới Kim Thái Hanh.
Có rất nhiều thứ ở hiện trường đã bị lấy đi, đường sơn trắng trên nền vẽ lại hình dáng thi thể, vị trí rất rõ ràng. Vừa bước vào cửa, Kim Trân Ni đã nghe thấy Lý Đế Nỗ trình bày hướng tư duy của phía cảnh sát bọn họ, "... Nam chủ nhà Ngọc Trạch Diễn chưa trở lại thì hung thủ đã vào nhà hành động. Hắn giết Hoàng Mỹ Anh trước, rồi trốn vào đâu đó, sau đấy tiếp tục ra tay sát hại Ngọc Trạch Diễn. Hoặc là, đang định chạy trốn thì bị Ngọc Trạch Diễn về nhà bắt gặp, nên hắn ta quyết định 'không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót'..."
"Dự định ban đầu của hung thủ là tàn sát toàn bộ người trong nhà, đó không phải là ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu hắn." Phân tích tâm lý tội phạm là sở trường của Kim Trân Ni, cô thẳng thắn phủ định suy đoán ban đầu của phía cảnh sát, tránh cho việc điều tra về sau đi theo hướng sai lầm. Cô cất kính râm vào túi, tiện tay lấy ra những bức ảnh chụp lại tại hiện trường mà cô mang theo, "Một tên hung thủ có suy nghĩ tỉ mỉ tới mức mang theo cả áo mưa, găng tay, sẽ không bao giờ để cho tình huống ngoài ý muốn 'trong khi chạy trốn gặp phải nam chủ nhà' xảy ra."
Cô bước qua Kim Thái Hanh, mắt nhìn thẳng, giống như anh vốn dĩ chẳng hề tồn tại, tiếp tục đánh giá hiện trường theo thói quen của chính cô. Kim Thái Hanh im lặng không lên tiếng, vắt áo vest lên cánh tay, không bị thái độ của Kim Trân Ni ảnh hưởng một chút nào. Anh đi mấy lượt từ phòng ngủ tới phòng khách, mở tủ quần áo, két sắt, kiểm tra tủ lạnh, cuối cùng đứng trong phòng bếp, nhìn xung quanh một vòng. "Có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực phải có động cơ phạm tội cực kỳ rõ ràng và mãnh liệt."
Anh không phản bác lại ý kiến của cô sao? Kim Trân Ni nghĩ đi nghĩ lại, sự thật vốn dĩ là như vậy, quả thực anh không có lý do gì để phản bác.
Lý Đế Nỗ nói tiếp: "Chúng tôi cũng bắt đầu điều tra từ động cơ phạm tội, khi tra xét các mối quan hệ của Ngọc Trạch Diễn, phát hiện một người đàn ông tên Lâm Ngạn Tuấn là đáng nghi nhất. Hắn ta là bạn thời đại học của Hoàng Mỹ Anh, chuyện hắn ta yêu thầm nữ chủ nhà có rất nhiều người biết, yêu mà không được đáp lại, giết người, cưỡng dâm cũng khá logic, nhưng... Theo như hắn ta nói, khi vụ án xảy ra thì hắn đang công tác ở bên ngoài, có vé xe khứ hồi làm chứng, còn có cả ghi chép đăng ký ở khách sạn. Một kẻ tình nghi nữa là cậu ruột của Ngọc Trạch Diễn, là thành phần du côn lêu lổng, lại hay nợ nần vì cờ bạc. Hắn ta từng vì tranh cướp tài sản của ông nội Ngọc Trạch Diễn để lại, mà đánh nhau với nam chủ nhà một trận..."
"Vóc dáng hai người này thế nào?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Đều rất cường tráng, đặc biệt là cậu ruột của Ngọc Trạch Diễn, cao lớn hệt như một con gấu."
"Không cần tiếp tục tra xét nữa, không phải bọn họ." Kim Thái Hanh đáp.
Kim Trân Ni đang đứng ở vị trí mà Hoàng Mỹ Anh bị sát hại, xem kỹ từng bức ảnh hiện trường được chụp lại, nghe thấy lời của Kim Thái Hanh, cô không khỏi liếc nhìn bên đó một lần nữa, không ngờ ý nghĩ của anh và cô lại giống nhau như đúc.
Xem ra hiện tại mình cũng không hề thua kém anh, Kim Trân Ni tự nhủ.
Khi ở nước ngoài, cái tên Kim Thái Hanh được nhắc đến rất nhiều lần, như sấm động bên tai. Anh không phải du học sinh, nhưng lại rất nổi tiếng trong giới học thuật quốc tế, từng từ chối nhiều lời mời của các trường đại học danh tiếng để khăng khăng ở lại trong nước dạy học. Kim Trân Ni cảm thấy, anh quá tự phụ cùng cố chấp, hay bởi vì cô ra nước ngoài nên anh mới có ác cảm với mọi thứ ở trời Tây như thế? Thế nhưng, cô tự cho là bản thân đối với anh chưa có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lý Đế Nỗ và Diệp Thư Hoa, Kim Trân Ni nghĩ, đây chính là lúc thay đổi phương hướng điều tra sai lầm ngay từ đầu của bọn họ.
"Khi chết, Hoàng Mỹ Anh đi một đôi bít tất nhạt màu, tuy có dính chút máu, nhưng chỗ bít tất ở trong lòng bàn chân lại rất sạch sẽ. Dép đi trong nhà còn đặt ở kệ đựng giầy dép, đôi boot cổ ngắn để đi bên ngoài cũng được đặt ngay ngắn trước cửa." Kim Trân Ni lấy ra một bức ảnh, "Giả sử cô ấy không có thói quen đi dép trong nhà, vậy thì, vừa phải chăm con, vừa phải nấu cơm xào rau, sao bít tất có thể sạch sẽ đến thế? Lẽ nào, sàn nhà của tất cả các gian phòng trong nhà cô ấy lúc nào cũng sạch tới mức không có một hạt bụi? Trừ những thứ như xe kéo nhỏ, cũng có không ít xe ô tô khói bụi qua lại, cách đây không xa, còn hai tòa nhà chưa thi công xong, cho nên có rất nhiều bụi bẩn trong không khí, cửa sổ nhà cô ấy cũng không đóng kín hết, vậy thì vốn dĩ không thể không có lấy một hạt bụi trên sàn nhà, giẫm lên chắc chắn sẽ làm bẩn bít tất."
Lý Đế Nỗ và Diệp Thư Hoa đều sửng sốt, dường như có thứ gì đó bị lật đổ hoàn toàn...
Kim Thái Hanh nhìn bức ảnh trong tay Kim Trân Ni, khẽ nhếch khóe môi. Cô nói không sai, cho dù hung thủ có xảo quyệt đến đâu, bố trí tỉ mỉ tới mức nào, nhưng khi phạm tội thì trong lòng không thể tĩnh lặng như nước, kế hoạch cũng không thể lập tức thay đổi tình hình thực tế, cẩn thận tới mấy cũng có lúc lộ ra sơ hở. Ánh mắt anh dừng trên người Kim Trân Ni, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của anh lúc này.
"Hoàng Mỹ Anh vừa mở cửa bước vào nhà thì lập tức bị người chích điện ngất xỉu, có khả năng hung thủ đã trốn ở cầu thang bộ từ trước. Tầng mười sáu, vốn dĩ chẳng ai đi lên bằng cầu thang bộ, cho nên cầu thang bộ tối tăm là nơi ẩn náu tốt nhất. Thừa dịp Hoàng Mỹ Anh ngất xỉu, hung thủ đóng chặt cửa, lôi cô ấy vào vị trí này..." Kim Trân Ni đi tới cửa phòng ngủ, "Rồi ra tay sát hại."
"Tại sao phải lôi cô ấy tới vị trí đó?" Diệp Thư Hoa hỏi.
"Hung thủ cố ý để xác Hoàng Mỹ Anh ở đây để có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của Ngọc Trạch Diễn. Sau đó, hung thủ trốn đằng sau cửa, chờ nam chủ nhà đi vào. Đúng như hắn mong muốn, Ngọc Trạch Diễn không hề đề phòng, thấy vết máu trên sàn nhà và thân thể của vợ, chẳng kịp suy nghĩ gì khác, vội vàng chạy vào xem có chuyện gì xảy ra. Lúc này, hung thủ nhảy ra từ sau cửa, dùng phương pháp tương tự sát hại Ngọc Trạch Diễn. Có lẽ trước khi chết nam chủ nhà cũng từng tỉnh lại, nhưng đáng tiếc anh ta không còn sức lực để phản kháng." Kim Trân Ni chỉ vào chiếc boot cổ ngắn của Hoàng Mỹ Anh, "Nhằm che giấu quá trình phạm tội của mình, hung thủ đã cởi boot của Hoàng Mỹ Anh rồi đặt ở cửa, thậm chí còn nấu cơm xào rau, tạo tình huống là Hoàng Mỹ Anh đang nấu cơm dở thì bị giết, còn tại sao hắn lại muốn ngụy tạo tình huống như vậy..."
Ánh mắt của Kim Thái Hanh từ từ rơi trên người Kim Trân Ni, biểu hiện của cô lúc này so với biểu hiện khi cùng anh chơi trò chơi suy luận ban nãy, bình tĩnh và tự tin hơn rất nhiều. Quả nhiên, cô ra nước ngoài chỉ để bồi dưỡng chuyên môn phân tích tâm lý tội phạm, nên thực sự có tiến bộ hơn trước. Nhưng cô quá ỷ lại vào việc phân tích tâm lý tội phạm, mà bỏ quên một vấn đề rất quan trọng.
Kim Trân Ni ung dung nói: "Vốn dĩ hắn ta không phải người quen của cặp vợ chồng này, hơn nữa, cho dù hắn ta có đến đây làm khách, hai vợ chồng cũng chưa chắc đã mở cửa cho hắn. Hắn muốn ngụy tạo chuyện này là do người quen gây nên để đánh lạc hướng điều tra."
Sai rồi, sai rồi! Kim Thái Hanh dời đi ánh mắt, đoạn trước đều đúng hết, nhưng đến chỗ này thì cô sai rồi, hung thủ không phải muốn ngụy tạo chuyện này là do người quen gây ra, mà hắn còn có mục đích khác không muốn cho ai biết.
"Tố chất tâm lý của hung thủ thực sự vững vàng đến mức đáng sợ..." khuôn mặt Diệp Thư Hoa tái đi, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, "Rốt cuộc hung thủ đã tính toán kế hoạch trong bao lâu? Thật là khủng khiếp!"
"Tố chất tâm lý vững vàng?" Kim Trân Ni hỏi ngược lại, "Hành vi của người phạm tội ở hiện trường, phản ánh đặc trưng nhân cách và phương pháp phạm tội đặc thù của hắn ta. Hắn thận trọng, cố chấp nhưng lại do dự, thiếu quyết đoán, có thể nói, kỳ thực hắn ta không hề tự tin vào khả năng tàn sát của mình. Với hai thi thể đã không còn dấu hiệu sự sống, nhưng hắn ta vẫn sợ hai người này "sống lại", cho nên hết dùng dây xiết cổ lại tới cắt yết hầu, mỗi lần làm vậy đều kèm theo suy nghĩ "giết thêm lần nữa," rồi xác định xem bọn họ đã bị giết chết thật chưa. Nhưng với đứa trẻ kia, hắn xử lý rất tùy tiện, vì một sinh mệnh nhỏ bé không có ý thức và năng lực phản kháng, cho dù không chết cũng không thể nhận ra hắn. Vì vậy có thể suy ra, hung thủ không phải là người cường tráng, hắn vốn dĩ không hề tự tin vào sức mạnh của bản thân."
"Tôi còn tưởng hắn ta có tâm lý biến thái hay nung nấu thâm cừu đại hận gì với nạn nhân cho nên mới đối xử với hai thi thể như vậy." Diệp Thư Hoa ngạc nhiên nói: "Không ngờ lại là vì... hắn ta không cường tráng."
Tuy hơi hiểu sai một chút, nhưng ở điểm này, cô nói đúng. Kim Thái Hanh mở miệng nói: "Cho dù là con dao đâm ở bụng nam nạn nhân cùng vết thương ở cổ tay, hay nữ nạn nhân chết rồi mà vẫn bị xiết cổ, đều không giống với hành vi ngược đãi. Những việc mà hung thủ làm với thi thể nạn nhân, mục đích không phải là ngược đãi, mà là "bồi thêm" và để "xác nhận họ đã chết." Theo thống kê, những hung thủ có bệnh ngược đãi, thường hay chọn những phương pháp tàn nhẫn và mang tính sỉ nhục cao hơn để hành hạ thi thể, ví dụ như đâm bừa mấy trăm nhát dao hay cắt bỏ bộ phận nào đó..., đám giết người ấy có không ít kẻ mang tâm lý biến thái nặng nề."
Lý Đế Nỗ nghiêm túc gật đầu, miệt mài ghi chép vào sổ tay.
"Từ mùng 9 tháng 11 đến mùng 7 tháng 8 năm 1888, ở Whitechapel, phía đông London, Jack The Ripper đã giết chết năm người, cắt yết hầu và bụng, sau đó moi hết nội tạng của người bị sát hại ra ngoài. Vào năm 1988 – 1989, xảy ra vụ án Tsutomu Miyazaki, tội phạm bắt cóc, xâm hại và sát hại bốn bé gái từ 4-7 tuổi, sau đó quay và chụp lại cảnh ăn thịt, uống máu." Kim Thái Hanh không hề tốn sức nói ra tên của những tên tội phạm dã man khét tiếng.
Chỉ nghe thôi mà đã thấy dạ dày sôi trào... Kim Trân Ni chen ngang những ví dụ của Kim Thái Hanh, nói: "Hung thủ của vụ án này, hiển nhiên không có ham muốn kiểu đó, hoặc, thể lực của hắn không đủ để thực hiện loại hành vi tốn công tốn sức ấy. Mục đích của hắn vô cùng rõ ràng - tàn sát, không để cho ai có cơ hội sống sót."
Lý Đế Nỗ nghĩ, lý do mà thầy Kim hỏi mình vóc dáng của hai kẻ tình nghi ấy là đây, hóa ra thầy cũng đã phát hiện được. Nói gì mà, mỗi người làm theo phương pháp riêng của mình, tôi thấy hai vị phối hợp với nhau rất ăn ý đấy chứ.
Kim Thái Hanh và Kim Trân Ni lại xem xét một hồi, sau khi rời khỏi hiện trường vụ án, cả hai trở lại hai gian phòng làm việc độc lập mà Cục cảnh sát thành phố đã chuẩn bị cho họ, đóng chặt cửa.
Lúc Kim Trân Ni nghĩ đến việc tra thuốc nhỏ mắt cho mắt đỡ mỏi, liếc xem đồng hồ, thấy đã quá giờ cơm tối từ lâu. Báo cáo tóm tắt trên màn hình laptop đã viết gần xong, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng - hung thủ không tự tin vào tố chất sức khỏe của hắn, vậy thì vì sao hắn phải mang theo bao cao su, khăng khăng tiến hành cưỡng dâm thi thể nữ nạn nhân? Nhưng đến dấu vân tay cũng không sót lại, hắn không cảm thấy việc đó quá nguy hiểm ư? Nhân lúc thuốc nhỏ mắt ngấm dần, cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Thư Hoa nhẹ nhàng gõ cửa, thò đầu vào hỏi: "Cô Kim, cô có đói bụng không? Cô muốn cùng chúng tôi ra ngoài ăn cơm, hay để tôi mua về cho cô?"
Kim Trân Ni luôn là người phân rõ công việc và đời tư, cô chớp mắt mấy lần, cảm thấy mắt đỡ mỏi hơn nhiều, liền đứng lên, tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh nhạt, "Tôi sẽ tự tìm cách giải quyết."
Thật là lạnh lùng xa cách...
Nhưng Diệp Thư Hoa đâu phải người dễ dàng chấp nhận sự cự tuyệt. Cô tiến lên vài bước, dáng vẻ hơi nhõng nhẽo, "Lãnh đạo cục nói hai vị đều còn trẻ, cô lại du học ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn không thích mấy thứ phiền hà như tiệc xã giao, nên để cho tôi và Lý Đế Nỗ tận tình tiếp đãi hai vị. Cô Kim, cô cùng chúng tôi ăn cơm đi mà, tôi sẽ đưa các vị đi ăn món bò bít tết ngon nhất Lộ Châu."
Ngồi chung một bàn ăn với Kim Thái Hanh? Kim Trân Ni bĩu môi ghét bỏ theo bản năng. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy mệt mỏi rồi.
Kim Trân Ni cương quyết ngồi xuống, "Tôi còn muốn viết báo cáo tóm tắt thêm một lúc nữa, cô cứ ăn trước đi."
Diệp Thư Hoa hậm hực quay đi, ra ngoài nói với Lý Đế Nỗ rằng cô Kim đang làm việc đến quên ăn quên ngủ. Bên Lý Đế Nỗ cũng chẳng thuận lợi hơn là bao, dường như Kim Thái Hanh cũng không muốn ngồi chung bàn ăn với Kim Trân Ni, tuy không lấy cớ làm việc, nhưng cũng không hề nể mặt Lý Đế Nỗ mà ra ngoài ăn cơm.
"Phương hướng của giáo sư Kim hoàn toàn không dựa theo các góc độ tâm lý học để suy đoán hung thủ, mà nghiêng về suy luận thông thường, phân tích tâm lý chỉ là phụ thôi." Lý Đế Nỗ và Diệp Thư Hoa đành cùng nhau đi ăn ở canteen, lúc này đang vừa nhai một miếng cơm to vừa nói: "Vốn dĩ bọn họ không chung đường, vừa gặp nhau đã biến thành kẻ địch cũng là chuyện bình thường, đồng hành tương khinh[4] mà."
[4] Đồng hành tương khinh: Người cùng nghề thì đối địch nhau.
Diệp Thư Hoa là người phía Bắc, thích ăn đồ làm từ bột mì, cô cầm cái bánh bao, thở dài nói: "Giáo sư Kim đẹp trai như vậy, hôm nay lúc mới gặp tôi cũng mê mệt chết đi được, nhưng mà... giáo sư khó gần quá! Tôi chẳng dám nói chuyện với anh ấy. Cô Kim cũng thật mạnh mẽ, còn dám cùng anh ấy chơi trò suy luận nữa."
"Không biết trước đây thầy Kim và cô Kim đã từng gặp nhau chưa nhỉ? Tôi có xem lý lịch tóm tắt, thấy hai người họ từng cùng học chung một trường đại học, nhưng cách nhau vài khóa."
"Vậy chắc là không quen biết nhau đâu, nếu không dù sao cũng là anh em cùng trường, sao thái độ chẳng thân thiện gì cả?"
"Sao tôi lại thấy cô Kim và thầy Kim rất xứng đôi nhỉ?" Lý Đế Nỗ nói mà không thèm suy nghĩ, "Hai người đều không thích hòa nhập, trên mạng thường gọi là gì nhỉ... khí chất cao ngạo lạnh lùng à?"
Diệp Thư Hoa đập bàn, "Đúng! Đúng! Chính là nó!" Ăn mới một hồi, Diệp Thư Hoa đã thấy Lý Đế Nỗ ăn sạch đồ trong đĩa, "Anh đói đến thế cơ à, ăn như hổ như sói ấy."
"Tôi còn phải làm việc, trước khi đi, thầy Kim bảo tôi đi giám sát siêu thị gần nhà Ngọc Trạch Diễn." Nói xong, Lý Đế Nỗ lau miệng, đi trả đĩa rồi ra khỏi canteen.
Kim Trân Ni viết thêm vài đoạn nữa, cảm thấy suy luận của mình bề ngoài nhìn thì có vẻ hợp lý, nhưng hình như còn bỏ sót chi tiết nào đó. Nhưng là chi tiết nào? Cô không thể lâm vào bế tắc thế này được, đóng laptop rồi bước ra khỏi văn phòng - việc lấp đầy cái bụng đói lúc này quan trọng hơn việc viết báo cáo nhiều.
Cảnh đêm ở Lộ Châu rất đẹp, những quần thể kiến trúc cùng con đường ven biển đều được khoác lên những ánh đèn màu rực rỡ. Những chiếc tàu chở người ngắm cảnh từ từ lướt qua trên mặt biển, những ngọn sóng hình tam giác gợn lên phía sau thân tàu. Kim Trân Ni tản bộ dọc theo đường lớn Tân Hải, thấy trên đường đều là những quán cà phê cùng quán bar nhỏ, nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng cầm điện thoại ngồi ở vị trí lộ thiên, vừa tán gẫu vừa lên mạng rất hưởng thụ. Cô dùng điện thoại di động chụp vài tấm định đăng lên Weibo mới đăng ký, nhưng rồi lại chần chừ vì chẳng biết có ai sẽ xem đây.
Kim Trân Ni chọn đại một quán cà phê rồi bước vào, lúc đi ra, tay trái cô cầm một cốc cacao nóng, tay phải cầm một chiếc sandwich gà hun khói. Gió biển thổi vào mát rượi, cô vừa ăn vừa tản bộ, trông thoải mái vô cùng.
Ăn hết một nửa chiếc sandwich, Kim Trân Ni cảm giác bị ai đó chạm vào người. Cô bất giác quay đầu lại nhìn, thấy Kim Thái Hanh đang giữ chặt cổ tay của một đứa trẻ, đứa trẻ giãy dụa rất mạnh, hẳn là có liên quan tới cú va chạm vừa nãy vào người cô. Anh đột ngột xuất hiện khiến Kim Trân Ni vừa nghi ngờ vừa mất hứng, chưa kịp tránh ra, đã thấy đứa bé kia giơ tay muốn ném thứ gì đó đi, nhưng lại bị anh ngăn cản, tay áo sơ mi của anh xắn lên cao, để lộ cổ tay màu đồng nổi gân xanh.
Kim Trân Ni chăm chú nhìn, thứ kia không phải là điện thoại di động của cô sao?
Chẳng lẽ là ăn trộm?!
Kim Trân Ni không hề nghĩ ngợi, nhét miếng sandwich đang cắn dở vào miệng, nhào tới giật điện thoại.
Trong lúc giành giật hỗn loạn, đứa trẻ vùng chạy được, lập tức trốn mất dạng. Kim Trân Ni nắm chặt chiếc điện thoại vừa mới giật được lại về, thở không ra hơi, mới nhớ phải nuốt miệng sandwich trong miệng xuống.
"Chuyên gia tâm lý tội phạm mà cũng có ngày gặp trộm trên đường cơ à?" Kim Thái Hanh chắp tay sau lưng, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Kim Trân Ni, mỉa mai nói.
"Nếu như anh không thể lập tức giải thích tại sao anh lại xuất hiện sau lưng tôi thì tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo anh có ý đồ theo dõi, quấy rối ngay bây giờ." Kim Trân Ni vừa cẩn thận cất điện thoại di động, vừa lùi ra phía sau ba bước.
"Tôi vẫn ngồi chỗ kia viết báo cáo, cho đến khi bắt gặp một đứa trẻ đi theo cô để trộm điện thoại." Kim Thái Hanh hất cằm chỉ sang chỗ ngồi ngoài trời của một quán cà phê cách đó không xa, ở đó vẫn còn đặt một chiếc laptop. Sự mỉa mai và khinh thường trong mắt anh khiến Kim Trân Ni cảm thấy khó chịu.
Dưới ánh đèn tờ mờ, Kim Trân Ni đang định quay người rời đi thì thoáng nhìn thấy vài giọt máu còn tươi rơi trên đất. Cô nhìn về phía hai tay vẫn chắp sau lưng của Kim Thái Hanh, nhớ đến tình cảnh vừa rồi, đứa trẻ bị anh khống chế chặt chẽ đột nhiên giãy dụa chạy thoát...
"So với việc đứng đây nói năng hùng hồn, chi bằng chúng ta tìm một chỗ băng bó vết thương đi thì hơn." Kim Trân Ni bỗng động lòng trắc ẩn, không biết anh bị thương có nặng không, giáo sư điều tra hình sự dũng cảm bắt giữ kẻ móc túi, lại còn bị thương... Kim Trân Ni cũng thầm khinh bỉ anh, khinh bỉ xong lại lâm vào thế bí, mình nên giúp anh xử lý vết thương, hay quay đầu rời đi?
"Vết thương ngoài da thôi." Kim Thái Hanh nâng tay phải, cả bàn tay đầy máu, lòng bàn tay anh bị đứa trẻ kia đâm lung tung mấy phát, may mà anh quen dùng tay trái nên cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.
Kim Trân Ni cầm khư khư chiếc điện thoại di động, hai tiếng "Cảm ơn" như xương mắc ở cuống họng, không nói thành lời. Dòng máu đỏ sậm từ tay anh uốn lượn chảy xuống kích thích giác quan của cô, cho đến khi mấy giọt máu từ khuỷu tay anh lần thứ hai rơi xuống nền ximăng, tạo thành một đóa hoa đỏ sậm, cô không kiềm chế nổi chút đồng cảm còn sót lại trong nội tâm, mấy lời "Hay là tới bệnh viện đi?" cũng được thốt lên.
Kim Thái Hanh mở lòng bàn tay, ánh mắt anh khi đánh giá vết thương của chính mình vẫn lạnh lùng như thế.
Kim Trân Ni nhíu lông mày, đưa tay lấy từ trong ví một túi khăn ướt, đặt trên vết thương của anh. Lòng bàn tay anh rất nóng, máu đỏ nhanh chóng thấm đẫm khăn ướt trắng, trông cực kỳ gai mắt.
Tình trạng dằn vặt này không kéo dài được lâu, Kim Thái Hanh đã đẩy tay cô ra, tự ấn xuống vết thương, quay sang sai khiến cô như người giúp việc, "Lấy laptop lại đây cho tôi."
Kim Trân Ni quay đầu nhìn chỗ ngồi khi nãy của anh, mấy bàn xung quanh đều có trai gái trẻ tuổi hẹn hò trò chuyện, bàn tay đầy máu của anh xuất hiện chắc chắn sẽ quấy rầy người khác. Lúc cô đi tới cầm laptop, nhìn qua nội dung trên màn hình, anh mở ra hai cửa sổ viết báo cáo, cái còn lại là Weibo của Hoàng Mỹ Anh. Trong thoáng chốc, Kim Trân Ni khá tò mò rốt cuộc anh đã viết gì trong báo cao, nhưng rồi lại cố gắng kiếm chế tính hiếu kỳ, khép màn hình, cầm laptop đi về phía anh.
"Anh có cần tới bệnh viện không?" Kim Trân Ni hỏi lại một lần nữa.
"Không cần, cô cũng đừng đi theo tôi." Anh vừa cầm lấy laptop thì đã không hề nể mặt đuổi Kim Trân Ni đi.
Ai thèm đi theo anh?!
Nếu anh đã nói vậy thì Kim Trân Ni cũng chẳng còn lý do gì để ở lại. Ngay sau đó, cô lạnh lùng quay người rời đi. Trước khi đi ngủ, cô lướt xem tin tức trên di động, chợt nhớ tới bàn tay đầy máu của Kim Thái Hanh...
Đứa trẻ kia là trộm cắp chuyên nghiệp sao? Nếu không thì sao lại giấu dao trong người, xong lại còn đâm người rồi chạy trốn?
Trộm cắp chuyên nghiệp? Kim Trân Ni như chợt hiểu ra điều gì, ngồi dậy mở laptop, viết thêm một đoạn vào báo cáo.
@tiemcaphebonmua
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top