Chap 2
Hắn có một hệ thống, gọi là hệ thống cho oai, thực tế nó cực vô tích sự, chỉ xuất hiện một lần cho hắn biết thông tin, sau đó lặn luôn, không cung cấp thêm bất cứ thứ gì nữa.
Thế giới hắn đang ở thực ra là một cuốn tiểu thuyết, tiểu thuyết này không phải ngôn tình hay đam mỹ, nó chỉ đơn thuần là một cuốn truyện miêu tả chặng đường phiêu lưu đuổi quỷ giải quyết các bí ẩn của nam chính, hoàn toàn không phải loại thăng cấp đánh quái, đến cuối truyện nam chính cũng chưa từng chân đạp thần phật, nghịch thiên đảo ngược sinh tử gì gì. Kết truyện chỉ đơn giản là nam chính tiếp tục chu du cùng đồng bạn, tiếp tục đánh quỷ diệt người xấu....
Hắn, là một phần trong chặng đường diệt quỷ của nam chính.
Công tử nhà tri phủ bị quỷ ám, tiều tụy suy yếu một chân đạp Quỷ môn quan, tri phủ lo âu mời hiền tài khắp nơi, nhưng mời đến toàn những tên lừa gạt vô dụng, mãi đến khi nam chính tới giải quyết chuyện này.
Hệ thống chỉ nêu đại khái, không vứt cả cuốn truyện cho hắn đọc, nên hắn cũng không biết tại sao mình bị quỷ ám, và hắn phải đợi bao lâu để nam chính tới.
Diệp Y trùm chăn, bên ngoài là nữ quỷ đang nhe nanh múa vuốt, dọa cho hắn sợ run cầm cập, nước mắt kinh hãi yên lặng chảy ra.
Phải sống trong kinh hoảng thế này đợi nam chính sao? Nam chính là ai? Nếu biết tên tuổi, hắn nhất định sẽ nói cho cha, để cha treo cáo thị bắt nam chính đến đây ngay!
***
Phận sự của hắn trong câu truyện này: bị quỷ ám, rồi nam chính đến trừ tà.
Hắn cũng đã có một tia sáng, một mục tiêu để hướng tới: đó là, sống đến khi chết. Theo hệ thống nói, thì sau khi hắn hoàn thành vai diễn, đến lúc chết, linh hồn hắn sẽ lập tức về thế giới cũ.
Nếu chỉ có vậy thì khi nam chính trừ tà xong hắn đã cắt cổ tự tử ngay, nhưng hệ thống còn đề thêm là: không được tự tử. Nếu hắn dùng bất cứ cách nào để tự tử, dù trực tiếp hay gián tiếp thuê người giết hắn, thì hắn cũng sẽ thành cô hồn dã quỷ, coi như được siêu độ thì hắn cũng sẽ xuống Âm phủ đầu nhập luân hồi trong thế giới này, không thể về thế giới cũ.
Tóm lại một câu: sống đến khi chết. Tuổi thọ hết, hắn đã sống đủ số trời quy định, thì hắn sẽ được về nhà. Hệ thống thậm chí còn tử tế đề thêm: hắn sống rất thọ, sẽ sống đến 70 tuổi.
Vậy nên giờ Diệp Y dù sợ hãi khiếp đảm lung lay gần ở mức sợ đến phát chết, nhưng vẫn kiên cường cố gắng ở lại trong phủ để con quỷ này dọa mình, không ù té đến ở nhờ nhà chùa...
Về nhà, vì về nhà. Diệp Y tự nhắc nhở mình trong khi trùm chăn.
***
Ban đầu hắn tưởng con quỷ này chỉ đáng sợ đẫm máu thôi chứ nó sẽ không làm gì mình, hóa ra hắn đã quá lạc quan.
Qua mấy ngày đứng bên giường hắn dọa cho hắn sợ chết khiếp trùm chăn run bần bật, đến một đêm nó vươn tay đến xé toang chăn hắn ra, hắn nhìn con ngươi không có lòng đen của nó kề sát mặt mình, ngửi được mùi máu tanh tưởi khắp nơi, suýt tí nữa té xỉu lần nữa. Tay nó vươn tới ngực, hắn tưởng nó định móc tim hắn, nhưng bàn tay có vuốt lại chìm vào trong ngực hắn, hắn lập tức cảm thấy vị trí ấy giá lạnh như bị dìm vào hầm băng. Hắn thấy nó tươi cười quỷ dị, cái đầu lệch hẳn sang một bên sẵn sàng rơi khỏi cổ....
Nó nhập vào trong người hắn, ý thức hắn bị dìm vào một góc, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó cười phá lên điên dại, rồi thao túng phá hoại cơ thể hắn, phụ mẫu hắn cuống quít sợ hãi trói hắn lại không cho hắn tự bóp cổ mình, cũng không cho hắn tự giựt tóc giựt đến đứt cả da đầu ra khiến tóc bê bết máu, e rằng có thể thấy cả xương sọ....
Đáng sợ nhất là, khi nó tàn phá cơ thể, nó thấy đau hay không không biết, nhưng hắn lại cảm thấy đau, hắn đã luôn được bảo bọc chăm chút, chỉ bị đứt tay là anh hai đã cuống quít bôi thuốc, bây giờ chảy nhiều máu như thế...
Ban ngày khi nó lui đi, hắn trở về cơ thể thấy mình bị trói lại bằng xích sắt, giẻ nhét trong miệng, lại bắt đầu cảm thụ đau đớn của cơ thể, ban đêm con quỷ đó lại ra sức tự tàn.... hắn bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác, thống khổ không từ ngữ nào nói hết được. Phụ mẫu treo cáo thị mời đủ các vị đại gia đạo hạnh cao thâm, nhưng họ chỉ cho được mấy lá bùa linh tinh, cho hắn uống nước tro hoặc phun cẩu huyết, quá đáng nhất là có kẻ còn dùng cả nước tiểu đồng tử, nếu có hơi sức nhất định hắn sẽ mắng chết bọn họ, nhưng sức lực trong hắn bây giờ chỉ đủ để gượng chống gượng uống nước cháo, nỗ lực để mình không tắt thở thôi.
Bao giờ nam chủ mới đến??? Y đến muộn, hắn bị hành hạ chết rồi thì y thể hiện bản lãnh với ai??? Chẳng lẽ y định rề rà đến muộn, sau đó mới trừ quỷ báo thù cho thiếu gia vô tội bị hại chết???
Một đêm, hắn yên lặng nghe con quỷ ấy gầm rú muốn bứt đứt dây xích, thấy nó không chút thương tiếc phá rách da thịt hắn, mà âm thầm khóc lên. Vẫn biết nam nhi không được khóc, có khóc cũng phải khóc với anh hai, nhưng thật sự là đau quá đi, đáng sợ quá đi.
Người thường có mấy ai sống chung được với quỷ thế này? Hắn có cầu đâu mà lại được hưởng vinh hạnh lớn cỡ vậy???
'Ngươi muốn gì?' một câu hỏi xa vắng như vọng tới từ thinh không, trực tiếp dội vào lòng hắn.
Trong tình trạng này, Diệp Y không có hơi sức nghĩ xem ai đang hỏi, hắn phản xạ cầu kẻ đó trừ quỷ cho hắn.
Nếu tỉnh táo hơn nghĩ kĩ hơn, hắn sẽ ước điều lớn lao hơn, ví dụ như cầu được xuyên không về nhà, nhưng lúc này, khi đau đớn tràn ngập tâm trí, thì hắn chỉ nghĩ được việc trừ quỷ, để mình đừng đau nữa.
.
Lão ăn mày vừa đi vừa lầu bầu, tính tìm nơi giải quyết tâm sự, lão tìm một chỗ vắng người, mới tụt quần xuống chưa kịp làm gì thì đã trợn lớn mắt.
Cách đó xa xa, lão thấy từng đốm lửa đang bùng cháy, những ngọn lửa cháy lên không mang hơi ấm và ánh sáng, mà lạnh lẽo u tối khiến không gian chung quanh càng giá lạnh. Sắc lửa nhợt nhạt không như ngọn lửa bình thường con người đốt lên, những ngọn lửa thinh lặng lơ lửng trên không trung, thậm chí còn di động.
Giữa những đốm lửa có một bóng người, nhìn ra là nam nhân, nhưng lão thấy rõ kẻ đó không cầm đuốc, tay y chỉ cầm một chiếc đèn lồng. Không khí quỷ dị đầy đốm lửa khiến lão run lên, lắp bắp, "Quỷ.... Quỷ hỏa!" hắn đã từng nghe nói về quỷ hỏa, quỷ hỏa ở đâu sẽ có xác chết ở đó, quỷ hỏa đi cùng chết chóc và vong hồn, lão vội vàng kéo quần rồi bỏ chạy, khi chạy còn sợ quá ngã sấp xuống nhưng lại lồm cồm bò lên chạy tiếp, vừa chạy vừa niệm Phật cầu mong mình đừng bị ma quỷ ám, ngày mai lão nhất định sẽ dùng chút tiền ít ỏi đi lễ chùa.
'Tôn chủ?' một giọng nói không phân nam nữ vang lên, u tối thâm trầm con người không thể nghe thấy.
Nam nhân nhìn ngọn lửa trong đèn lồng, khẽ cười, "Không cần để ý." Một lão ăn mày mà thôi, không cần phải tạo sát nghiệp.
"Thế nào rồi?" hắn cười nói với nhóm ma quỷ đang ngồi giữa vô số giấy vàng. Quỷ hỏa vô thanh cháy lên, hắn buông tay, đèn lồng lập tức tiêu biến thành tro bụi, không phải bị thiêu cháy, mà tựa như đèn lồng ban đầu đã là làm từ tro, gió thổi qua theo gió phiêu tán mất.
Một con quỷ bị lột da mà chết, thân thể chỉ còn thịt xương con mắt trợn trừng; một nữ quỷ áo đỏ mỉm cười kiều mỵ, âu yếm vuốt tay lên ngực hắn, hắn cười nói, "Đừng làm bẩn áo ta.", nàng trề môi buông tay ra, quả nhiên đã để lại một vết tay đẫm máu tươi trên áo hắn, nhưng hắn cũng không thật sự để ý.
Áo đỏ của nàng là từ máu nhuộm lên mà thành, mang đầy bi thương và oán hận. Hắn nhìn một lão quỷ thân xác rữa nát, ngay trong lúc hắn nhìn còn thấy một tảng thịt long ra, mùi thối thi khí nồng nặc bốc lên, con người ngửi thấy nhẹ thì bệnh nặng, nặng hơn thì chết.
Nhưng ở đây không ai là người.
Lão quỷ khàn khàn nói, giọng thật khó nghe, hắn ngờ đó là vì cổ họng của lão ta cũng rữa nát mất rồi, "Có sáu trăm tám mươi hai nguyện vọng có thể thực hiện được." lão ta đưa ra những xấp giấy vàng, những tấm giấy không được chọn biến thành cát bụi.
Hơn sáu trăm tấm giấy, chữ viết trên nó con người không thể đọc được. Từ tấm giấy phát ra hơi thở của người chết, ghi lại nguyện vọng của người sống....
Khi đặt chân đến đâu, tôn chủ sẽ phát đại nguyện cho toàn thành, người sống sẽ cầu ước với tôn chủ, sau đó tôn chủ sẽ thu gom các nguyện ước lại, chúng ma quỷ bọn họ có nhiệm vụ lọc bỏ loại đi những nguyện vọng không thực tế như: cầu làm hoàng đế, cầu trường sinh...
Nam tử xem qua sáu trăm tám mươi hai tờ phiếu, loại bỏ một hơi gần sáu trăm tờ, lí do là: không hứng thú. Còn lại gần một trăm nguyện vọng, hắn phát bớt phần lớn cho chúng ma quỷ làm, cá nhân hắn chỉ cầm mười tờ.
Đều là thỏa ước với ma quỷ...
Hoàn Đệ Nhị Chương
Tóm lại, để về thế giới cũ, Diệp Y cần làm 2 điều:
Điều kiện cần: bị quỷ ám, nam chính tới trừ tà
Điều kiện đủ: sống đến 70 tuổi.
Con người trong thế giới này có tuổi thọ ghi trong sổ Sinh tử, ví dụ như bạn chỉ được ghi là sống đến 35 tuổi, thì ngay sinh thần bước sang tuổi 36, bất kể bạn đang khỏe mạnh cỡ nào cũng sẽ có tai họa từ đâu rơi xuống lấy mạng bạn, hoặc đơn giản hơn là bị đau tim chết luôn. Nhưng, được ghi là sống đến 35 tuổi, không có nghĩa trước tuổi 36 bạn là bất tử, nếu bạn tự tử, bạn vẫn sẽ chết, bị giết, bạn cũng sẽ chết.... Vậy nên tuổi thọ ghi trong sổ sinh tử chỉ là số tuổi tối đa mà bạn có thể sống thôi.
Việc DY phải làm để về thế giới cũ là: bị quỷ ám, nam chính trừ tà; và phải bằng mọi cách giữ mạng, sao cho mình sống đủ đến 70 tuổi. Không làm được 2 chuyện đó thì đừng hòng về quê cũ, nhưng chắc chắn sẽ ko dễ dàng gì, vì luôn có 1 thằng điên nói: Mau chết đi để ta yêu ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top