52
Khi bình minh ló dạng, ánh sáng ấm áp xuyên qua các cửa sổ của Hogwarts, nhưng không khí trong lâu đài vẫn nặng nề. Những lời Dumbledore đã nói vẫn văng vẳng trong tâm trí Doona, như một lời cảnh báo không thể bỏ qua. Cô biết rằng mọi chuyện không thể cứ mãi trôi qua êm đềm như trước kia, nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được sự căng thẳng đến thế.
Ngày hôm sau, sau khi cuộc trò chuyện với Dumbledore kết thúc, Doona cùng Mattheo và nhóm Lumos được triệu tập đến phòng làm việc của giáo sư McGonagall. Không khí trong phòng thậm chí còn nặng nề hơn khi cô bước vào. Mọi người đã im lặng, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng.
Giáo sư McGonagall là người đầu tiên lên tiếng. "Doona, ta đã nghe từ Dumbledore về những điều đã xảy ra, và về mối đe dọa mà con đang đối mặt. Hội thánh cổ đại, chúng không phải là kẻ thù đơn giản. Đây là những người từng chiến đấu với các hồ ly từ hàng nghìn năm trước, và họ không bao giờ tha thứ."
Doona ngồi xuống một chiếc ghế, đôi tay nắm chặt lại, cố gắng bình tĩnh, dù trái tim cô đang đập mạnh. "Vậy chúng ta phải làm gì?" cô hỏi, giọng cô lạnh lẽo, nhưng sự lo sợ trong lòng không thể giấu được.
Mattheo đứng bên cạnh Doona, đôi mắt vẫn vương vấn sự lo lắng. "Đúng đấy, giáo sư. Nhưng làm sao chúng ta có thể ngăn chặn được những kẻ đó? Bọn chúng không phải là những tên tầm thường."
"Chúng ta sẽ phải tìm cách ngăn chặn hội thánh cổ đại này trước khi họ gây ra bất kỳ thiệt hại nào," Dumbledore lên tiếng, bước đến gần Doona. "Nhưng các con cần phải chuẩn bị kỹ càng. Cuộc chiến này không chỉ là cuộc chiến với những kẻ săn hồ ly, mà còn là cuộc chiến bảo vệ chính những giá trị mà chúng ta coi trọng."
Doona cúi đầu, không nói gì thêm. Mọi thứ giờ đây quá lớn lao, quá nặng nề với cô.
Mattheo nhìn cô, giọng nói trầm nhưng vững vàng. "Cậu không phải lo, Doona. Chúng ta sẽ làm được. Mày có bọn này luôn bên cạnh mà."
Enzo ngồi phía bên kia, gật đầu tán thành. "Đúng vậy, Doona. Mày không đơn độc đâu. Chúng ta sẽ giúp mày vượt qua chuyện này."
Doona nhìn từng người, những người bạn đồng hành của cô, ánh mắt cảm động. "Tao... cảm ơn tụi mày," cô nói, giọng hơi nghẹn lại. "Nhưng tao thật sự không biết phải làm gì. Những kẻ đó... chúng mạnh lắm."
Lời nói của Doona khiến cả nhóm im lặng. Cả Tam giác vàng đều hiểu nỗi lo lắng của cô, nhưng họ cũng biết rằng nếu không cùng nhau chiến đấu, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
"Không sao đâu," Harry lên tiếng, với vẻ mặt nghiêm túc. "Chúng ta sẽ tìm cách. Nhưng giờ, mày nên nghỉ ngơi đi, Doona. Chúng ta còn nhiều việc phải làm."
Doona gật đầu, cảm giác mệt mỏi ập đến, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi có sự hỗ trợ của các bạn.
Giáo sư McGonagall, sau khi nhìn mọi người, lại nói thêm: "Chúng ta sẽ làm việc với Dumbledore để tìm hiểu về hội thánh cổ đại. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ không dễ dàng. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới."
Sau cuộc họp, nhóm Lumos và Tam giác Vàng tụ tập lại để thảo luận về những bước tiếp theo. Họ đều biết rằng không thể ngồi yên và đợi chờ nguy hiểm ập đến, mà phải bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.
"Chắc chắn rồi, tụi mày cần phải luyện tập thêm," Enzo lên tiếng. "Mày có thể cần học thêm mấy phép thuật phòng thủ mạnh mẽ hơn. Bọn mình không thể chỉ dựa vào may mắn được."
Doona nhướn mày, chớp mắt nhìn Enzo. "Mày muốn tao học thêm mấy phép phòng thủ á? Cái gì mà phòng thủ nữa?"
"Ừ," Enzo cười. "Mày sẽ không muốn bị bọn đó làm cho bất ngờ đâu."
Doona bật cười một cách tự nhiên, cảm giác lo lắng giảm đi chút ít. Mặc dù sự tình nghiêm trọng, nhưng việc đùa giỡn với Enzo luôn giúp cô cảm thấy bớt căng thẳng.
Mattheo đứng gần Doona, đôi mắt anh vẫn ánh lên sự lo lắng. "Tao sẽ giúp mày luyện tập, Doona. Mày không phải lo đâu."
"Chắc chắn rồi, không ai có thể làm khó được mày đâu, Doona," Harry nói, một nụ cười nhẹ trên môi.
"Đúng vậy," Ron thêm vào, "Mày luôn có chúng tao mà."
Doona nhìn tất cả bọn họ, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Cô không còn cảm thấy đơn độc trong cuộc chiến này nữa. Tuy còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng ít nhất, cô không phải đối mặt một mình.
Đêm buông xuống trong sự im lặng kỳ lạ. Sau khi cụ Dumbledore rời đi, để lại lời cảnh báo như vết cứa hằn sâu trong tâm trí Doona, căn phòng đặc biệt lại chìm trong ánh sáng dịu mờ của lò sưởi. Mattheo vẫn chưa nói gì từ lúc đó. Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bầu trời xám chì, nhưng tâm trí dường như vướng víu ở một nơi nào xa xăm — nơi bóng tối cũ chưa bao giờ thật sự biến mất.
Đêm ấy, khi Doona đã chìm vào giấc ngủ chập chờn vì mệt mỏi, Mattheo vẫn không thể nhắm mắt. Cho đến khi cơn buồn ngủ kéo sập mí mắt hắn trong cơn mệt lả...
Trong mơ, hắn đứng giữa cánh đồng đen sẫm, cháy xám và khô cằn. Những xác rắn vặn vẹo bên dưới chân hắn tan thành tro bụi. Không khí nồng mùi hắc ín và máu, như một ký ức không thuộc về thời hiện tại.
Xa xa, một cái bóng quen thuộc đang gào thét giữa vòng lửa đang thiêu rụi tất cả — Voldemort. Hắn không còn dáng vẻ của kẻ đáng sợ nữa, mà là một linh hồn mục rữa, tróc da và rách nát, cào cấu mặt đất như thể không muốn tan biến.
"Mattheo..." – giọng hắn vang vọng trong gió, hoảng loạn, tuyệt vọng – "Mày là con ta... mày là con trai ta..."
Mattheo không còn sợ hãi. Không còn run rẩy. Hắn đứng yên, mắt nhìn thẳng vào thứ đã từng ám ảnh hắn trong từng giấc ngủ.
"Không," hắn nói, giọng trầm tĩnh, "Tao là tao. Và mày... đã kết thúc rồi."
Lửa bùng lên. Gió quét qua. Cái bóng ấy gào rú rồi vỡ vụn thành ngàn mảnh, xoắn xoáy lên trời như tro bụi cuối cùng của một thời đại đã bị cuốn vào quá khứ.
Hắn tỉnh dậy.
Không mồ hôi. Không hoảng hốt. Chỉ là một cảm giác thanh thản chưa từng có.
Doona đang ngồi đọc gì đó ở bàn bên, thấy hắn mở mắt liền quay sang. "Mơ à?"
"Ừ," Mattheo đáp, dựa lưng vào gối. "Lần này không phải ác mộng. Tao nghĩ... hắn thật sự biến mất rồi."
Doona nhìn hắn chằm chằm. "...Ý mày là Voldemort?"
"Ừ. Trong mơ, tao thấy hắn bị thiêu rụi. Hắn gào khóc... nhưng lần này, tao không sợ. Tao biết tao khác hắn. Và... tao tin... hắn không thể trở lại nữa."
Doona không nói gì. Cô đứng dậy, bước lại gần, ánh mắt dịu đi. "Tao cũng tin vậy. Mày đã chiến đấu với hắn cả trong giấc mơ... và mày thắng."
Mattheo mỉm cười. Nhẹ, lần đầu tiên sau rất lâu.
"Ít nhất là tao có thể tập chung bảo vệ mày lần này"Mattheo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top