Chương 6: Sinh nhật

" La la la"
Giờ là 7h sáng. Trong khi tất cả mọi người còn ngủ thì đâu đó lại vang lên tiếng hát nghe vui tai. Cô hôm nay thức sớm, chuẩn bị đi học và ăn cũng sớm hơn mọi người, nhưng không phải là không có lí do, hôm nay là sinh nhật cô.
"Áhhhhhh" * tiếng rớt nồi*
Khang * bật dậy, chạy xuống cầu thang*: " Gì vậy? Nè, có sao không? "
Thư:" D... dạ, không sao, e...em lỡ làm rớt cái nồi. "- cô cười trừ.
Khang * kí đầu*:" Haizz. Mốt sáng sớm bớt làm phiền. Làm anh tưởng có chuyện gì. Giờ thì thức luôn rồi nè. "
Thư thấy Khang đầu tóc bù xù, rối rắm, rồi còn thêm cái mặt ngái ngủ, lần đầu tiên đó nha! Cô thấy vậy cười không ngớt, anh nhìn cô rồi kí vào đầu thêm lần nữa như muốn bảo cô dừng cười đi.
7h30'
Cô Hoa:" Chúc mừng sinh nhật con gái. Tối nay nhà mình đi ăn nha. "
Ba Hải, chú Hoàng :" OK! "
Cô Hoa:" Còn Khang thì sao con? Hôm nay sinh nhật em, con đi cho nó vui. "
Khang:" Con không đi được. Bận rồi. "
Thư:" Anh không đi thật sao? Thôi đi đi, sinh nhật em mỗi năm có một lầnnnn"
Khang:" Xin lỗi. Sinh nhật vui vẻ. "
Khang ăn xong liền bước lên phòng, cô thấy vậy thì hụt hẫng, cứ tưởng dạo gần đây khoảng cách của hai đứa rút ngắn lại thì anh sẽ mừng sinh nhật cùng cô. Cả ngày Khang không có nhà, cô nằm lì trong phòng, lăn qua lăn lại trên giường, chán nản thì lại lấy điện thoại ra chơi, nhưng được 5'thì bỏ. " Haizz, buồn thiệt chứ! "
Sân bóng rổ
Khánh:" Gì mà ngồi thờ thẫn vậy? "
Khánh thấy Khang ngồi một mình ngay hàng ghế thì lại bắt chuyện. Dù  trong nhóm Khánh là người ít nói chuyện với Khang nhất, nhưng mỗi lần Khang cần tư vấn, thì Khánh luôn sẵn lòng.
Khang:" Con gái, thì thích gì? Ý tao là, quà sinh nhật. "
Khánh:" Son phấn, dưỡng da các thứ, quần áo đẹp, hoa, blah blah, nói chung cũng phải tùy người thôi mày ơi, nhưng đa số là vậy. "
Khang nghe mà rối rắm. " Lắm thế"-anh nghĩ trong đầu.
Khang:" Ờ, thanks"
Khánh:" À mà, sinh nhật ai vậy? Em mày hả? "
Khang nghe tới chữ " em mày hả" thì mặt đỏ lên, không lẽ trên mặt cậu thể hiện rõ vậy sao? Mà cũng đúng, nó nói đúng, cậu không chối bỏ được.
Khang:" Ờ thì...thì đúng. Sao biết? "
Khánh:" Thì nào giờ có thấy mày quan tâm gái gú đâu, mà từ lúc gặp Thư, mày thay đổi, tao thấy mày quan tâm tới nó, là biết. "
Đạt với Minh đứng đằng xa nghe " em mày hả" thì cũng nhiều chuyện chạy lại xem có chuyện gì, bồ tụi nó mà lị :)) hai người hỏi thì mới biết hôm nay sinh nhật cô. Cả hai hét lên trong sự bực tức, sao anh lại giấu họ chứ, kì này mất điểm rồi!
Đạt, Minh:" Cái gì? Hôm nay sinh nhật Thư!? Sao mày không nói? "
Khang:" Mắc mớ!? "-  anh lộ vẻ mặt khó chịu.
Đạt :" Đừng có chơi vậy chứ,  phải biết chia sẻ cho tụi này, tụi này là em rể cậu đó nha. "
Khang:" Mơ đi. "
Khang nói xong thì đứng dậy bước đi. " Son phấn, quần áo"? anh làm gì đụng tới mấy thứ đó. Nào giờ anh cũng thấy cô ít trang điểm nên không biết, còn quần áo, anh bó tay. Khang đi ngang qua một tiệm trang sức bạc, bất chợt thấy có thể mua gì đó cho cô nên ghé vào.
Nhân viên:" Chào em. Em muốn mua gì, chị tư vấn cho? "
Khang:" Tôi tự lựa. Cảm ơn. "
Anh đi một vòng thì không thấy gì đặc biệt nên định về. Gần ra tới cửa thì thấy sợi dây chuyền có hình hoa hướng dương, anh đột nhiên nhớ tới cô, nhất là lúc cô cười, thật sự rất đẹp.
Khang:" Lấy cho tôi mẫu này. "
Khoan, hình như cũng có người muốn mua. Khang quay lại, không quen, anh khó chịu.
Khang:" Tôi thấy trước, tới trước. "
Người kia:" Ăn nói kì cục. Nói như cậu thì tôi cũng vậy. Mà nè, cái sợi dây chuyền này mắc, nhìn cậu như học sinh, thôi, qua chỗ khác đi, nha. "
Khang:" Tôi trả gấp đôi!"
Người kia:" Nè nè, cậu đừng có mà làm như vậy. Không có cái này thì mua cái khác. "
Khang:" Không thích, tính tiền. "
Người kia thấy vậy liền bực tức mà bỏ đi. Anh mua được thì hả lòng hả dạ, nhìn sợi dây chuyền nằm trong chiếc túi nhỏ xinh trên tay, anh cười và hạnh phúc. " Chắc em ấy thích lắm! "
Buổi tối, 7h, tại một nhà hàng quận 7
" Happy Birthday to you, happy birthday to you... "
Cô Hoa:" Chúc mừng sinh nhật con gái. Chúc con ngày càng xinh đẹp, học giỏi nha. "
Ba Hải:" Chúc mừng sinh nhật con. Chúc con ngày càng học giỏi, à, nhớ kiếm cho ba thằng rể để nó về còn quản lí công ty. "* cười to*
Chú Hoàng:" Nè, chú tặng cho con hai cái voucher ăn ở quán chú. Nè, thương lắm chú mới cho nha, chứ người ta ăn lòi họng nhiều khi còn không được. "
Thư:" Con cảm ơn mọi người. " * cười tít mắt*
Hôm nay là sinh nhật cô, cô rất vui. Đồ ăn nhà hàng thì chắc chắn ngon, nhưng, hình như thiếu thiếu. Cô có cảm giác không đầy đủ, trọn vẹn. Đúng rồi, là không có anh, người đã bên cạnh và chăm sóc cô dạo gần đây. Mặt cô lộ vẻ buồn rầu.
10h, khi mọi người đang ngủ.
* cốc cốc cốc*
Thư:" Ai vậy? "
Khang:" Anh đây. "
Thư nghe tiếng anh thì vui hẳn lên, cả ngày có gặp đâu. Cô nhanh nhẹn ra mở cửa cho anh.
Thư:" Có chuyện gì hả? "- cô cười.
Khang:" Vào phòng. "
Khang không nói thêm,tự nhiên bước vào phòng cô, ngòi lên giường, giơ tay ngoắc cô lại.
Khang:" Lại đây, ngồi kế anh. "
Thư * bước tới*:" Có chuyện gì hả? "
Khang từ từ lấy trong túi quần ra một sợi dây chuyền bạc nhỏ nhắn. Cô nhìn mà thích thú. Mặt cô cười nhìn hạnh phúc trông thấy khi anh đưa cho cô sợi dây. Anh nhìn cô thích như vậy, trong lòng cũng vui theo.
Thư:" Cảm ơn anh nhiều nha. Đẹp thiệt đó. Ủa, mà sao là hình hoa hướng dương? "
Khang đỏ mặt, sao có thể nói cho cô biết là khi nhìn vào nó thì anh nhớ tới cô, xấu hổ thật đó.
Khang:" Ờ thì, thấy đẹp, nên tặng em. Mà, để anh đeo cho. "
Khang cầm sợi dây chuyền rồi đeo cho cô. Cả người anh đến gần cô, áp sát vào người cô, cả anh và cô đều xấu hổ, tim cô đập thình thịch, còn anh thì  dừng lại mọi hành động của mình, ngẫn ngơ. Đó là lần đầu tiên, lần đầu anh gần cô như thế này. Anh định quay mặt lại, hôn lên má cô một cái thì chợt lấy lại nhận thức, anh cố đeo cho nhanh rồi tránh cô ra.
Khang:" Anh....anh xi... xin lỗi. "* đỏ mặt,luống cuống*
Thư:" À... à... không sao. Đ... đẹp th... thiệt đó. Em ca... cảm ơn. "
Khang thấy vậy thì nhẹ lòng, đỡ quýnh quán hơn.
Khang:" Hồi sáng, anh có hơi khó chịu với em, xin lỗi nha. Sinh nhật vui vẻ. "
Thư:" Không sao. Mà, hôm nay em đi ăn, thiếu anh, em hơi buồn."
Thấy cô bĩu môi, mặt lộ rõ buồn sầu, anh cũng cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng biết làm sao được, mấy năm nay, anh không ăn sinh nhật lớn như vậy, nên anh dần không thích, thậm chí, anh còn quên bén đi sinh nhật mình. Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình, ôm cô vào lòng, thì thào, nói với cô.
Khang:" Anh hứa năm sau anh sẽ tổ chức sinh nhật với em. Anh hứa. "
Cô nghe vậy thì cười tươi lên. Giờ cô chỉ cảm thấy vui vì anh đã hứa với cô. Cô nhanh nhẹn, ôm anh, ôm anh thật chặt, như không muốn anh xa cô.
Khang:" Thôi, gần 11h rồi, đi ngủ đi, mai đi học. "
Anh buông cô ra, xoa đầu cô, cười nói với cô.
Thư:" Ừm. Anh ngủ ngon. "
Khang :" Ngủ ngon."
Anh từ từ bước ra khỏi phòng, trước khi đi, còn quay lại nhìn cô, cô cười, anh mới đóng cửa. " Tụi này tư vấn tào lao"- anh nghĩ. Thôi, anh phải ngủ, sáng mai còn thức, nấu đồ ăn sáng cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: