Mặt Trời Chịu Ơn Mặt Trăng 5

 

“Ân Ân! Cậu không khoẻ à?”

Giọng anh quản lý ngay sát bên tai khiến An An giật mình. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy vẻ lo lắng hiện diện trên mặt anh:

“À ừm, không. Tôi bận suy nghĩ vài chuyện thôi. Có gì sao?”

“Tôi định báo với cậu là, một lát nữa, cảnh sát sẽ đến thẩm vấn chúng ta về cái chết của S.E nên cậu tranh thủ nghỉ ngơi lúc này vì cuộc nói chuyện có thể kéo dài trong vài giờ.”

“Vậy ư?” An An cười – “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”

Anh quản lý vỗ nhẹ vai chàng ca sĩ trẻ rồi rời khỏi phòng nghỉ VIP. Còn lại một mình, An An ngã người ra sau ghế sofa, thở dài mệt mỏi. Nhiều lúc cậu quên mất mình đang đóng vai Ân Ân chính vì vậy, đôi khi người khác gọi cái tên đó mà cậu chẳng để ý gì cả.

Ngửa cổ ra, chong mắt nhìn lên trần phòng, An An nghĩ đến cuộc thẩm vấn lát nữa sẽ diễn ra. Thật chất, cậu không đến nỗi quá lo lắng bởi chẳng có vị cảnh sát nào nghi ngờ một ca sĩ nổi tiếng thế này đi giết người. Chưa kể, trước mặt họ, cậu vẫn mang gương mặt vô tội đầy thuyết phục. Và thường, họ hỏi cậu không quá mười câu. Có cảm giác, thẩm vấn siêu sao Ân Ân chỉ “làm cho có lệ” để phù hợp với công cuộc điều tra.

Vấn đề nan giải cũng như mối bận tâm của An An lúc này là, việc đóng vai hung thủ giấu mặt còn kéo dài đến bao lâu. Cành sát đã đến công ty của ông bầu Trần đúng năm lần bởi năm ca sĩ do ông “sắp” lăng-xê đều bị giết thảm khốc. Sự trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ lùng! Bây giờ lại có thêm S.E thế nào rồi cảnh sát cũng nghi ngờ những người trong đoàn. Cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, An An không thể nguỵ trang dáng vẻ vô tội mãi được.

Thế nhưng, An An không phải người quyết định chủ chốt trong “trò chơi giết chóc” đó mà chính là Ân Ân...

Đang ngồi trên sân thượng, ngước nhìn bầu trời tắt nắng thì có lon nước ngọt đưa ra trước mặt An An, cùng lúc một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh:

“Sao anh ngồi đây buồn vậy?”

An An khẽ quay qua. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen cột cao, gương mặt xinh xắn với hai lúm đồng tiền sâu đang mỉm cười với cậu.

“Là em à, Lin?” – An An nhổm thằng người dậy, ngạc nhiên.

“Vâng.” – Lin nhe răng, trông hệt như trẻ con – “Nghe quản lý nói, sau cuộc thẩm vấn, anh trốn đi đâu mất biệt. Em đoán anh ở đây, đúng y chang.”

An An cười nhẹ, đón lấy lon nước ngọt từ tay Lin. Cậu khui nắp, đưa lon nước lên miệng, uống ực ực giống chết khát.

“Ngộ quá anh hén. Sao ca sĩ của công ty mình cứ bị giết hoài.” – Lin tỏ ra khó hiểu, gãi đầu.

Ngừng uống, An An lau nước ngay khoé miệng, đảo mắt im lặng. Cậu không thích nghe người khác bàn về những vụ án mạng do chính mình gây ra.

“Chẳng lẽ, công ty mình bị ma ám? Hay có fan cuồng nào phát điên quá nên làm thế?”

“Anh không biết nữa.”  – An An chỉ nói ngắn gọn bốn từ.

Lin xoay qua nhìn An An đang trầm tư hồi lâu thì nói tiếp, giọng thấp dần:

“Anh này, em sợ... nếu anh cũng bị giết thì thế nào?”

Bỗng dưng, An An bật cười vì nghĩ rằng, mình chính là hung thủ còn ai dám giết mình chứ.

“Em nghĩ linh tinh gì vậy?” – Cậu bảo – “Yên tâm, anh không dễ chết đâu.”

Trông dáng vẻ bình thản đến khó tin của đàn anh, Lin gật gù đáp:

“Cũng đúng. Anh Ân Ân tốt bụng lại tài giỏi, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho anh!”

Nghe câu nói hồn nhiên của cô bé 18 tuổi, nụ cười trên môi An An nhạt dần. Bỗng chốc, lòng cậu xuất hiện nỗi buồn kinh khủng khi nghe người khác bảo mình “tốt bụng”.

“Anh đừng lo.” – Lin chợt quàng tay qua tay An An, lém lỉnh – “Em sẽ bảo vệ anh!”

Thoáng bất động vài giây, An An mỉm cười, xoa đầu em gái nhỏ tuổi:

“Ừm, anh biết, cô bé à.”

Lin cười tươi, dựa đầu vào vai anh chàng ca sĩ, ra điều làm nũng. An An lắc đầu, thở ra...

Lin, em gái quản lý của Ân Ân, vô cùng nghịch ngợm, nhanh nhẹn và tháo vát. Cô bé đỡ đần anh trai rất nhiều việc từ khâu chăm sóc ca sĩ cho đến chuẩn bị quần áo, trang điểm, làm tóc. Hẳn thế mà An An quen biết Lin từ sớm. Chẳng những vậy, cả hai còn khá thân thiết. Lin nói chuyện rất duyên và thường làm An An cười. Ở bên cạnh cô, cậu cảm giác bình yên thoải mái, mọi ưu phiền dường như biến mất.

Trong khi An An và Lin nói chuyện vui vẻ thì từ trên lầu toà nhà khác của công ty, Ân Ân nhìn xuống với một ánh mắt không mấy gì thích thú lắm...

Vừa bước xuống cầu thang, An An đã bị ai đó nắm lấy cánh tay và kéo mạnh vào một góc tường. Sau khi hoàn hồn trở lại, cậu mới biết hoá ra người “tấn công” mình là anh trai.

“Anh làm gì vậy?” – An An hỏi vẻ khó chịu bởi cái siết tay mạnh bạo vừa rồi.

“Em hay nhỉ?” – Ân Ân, vẫn chất giọng nhỏ và đều đều – “Trong lúc anh đang lo đối phó với đám cảnh sát để chúng không phát hiện ra chúng ta giết tên S.E thì em lại vui đùa với một con bé à?”

An An, giờ đã hiểu vì sao Ân Ân đối xử thô bạo với mình, điềm nhiên đáp:

“Chứ anh muốn em phải thế nào? Đau khổ? Tỏ ra ăn năn hối hận? Hay là... đầu thú?”

Cười nhạt, Ân Ân đưa tay lên túm lấy cổ em trai rồi kéo nó sát lại gần mình.

“Em đừng chọc tức anh!” – Ân Ân thì thầm vào tai An An – “Giết sáu mạng người, em sẽ bị tử hình!... Đừng quên, em phải đóng giả anh đến suốt đời để bù đắp tội lỗi của em.”

Mỗi lần nghe anh trai nhắc lại “cái lỗi lầm kinh khủng” trong quá khứ là An An lại bất động, đôi mắt mở to vô hồn. Những hình ảnh đáng sợ đó giống như cơn ác mộng đeo bám cậu dai dẳng, không bao giờ buông tha. Và cũng chính nó đã hình thành sợi dây xích oan nghiệt trói chặt cậu vào Ân Ân – người anh trai chỉ vì danh vọng mà ép em mình giết người.

“Em cần hiểu, bản thân đang là ai và làm gì? Đừng để anh trông thấy cảnh em vui vẻ như thế nữa! Em không có quyền hạnh phúc trong khi anh lại mang gương mặt quái vật này!”

Không nghe tiếng trả lời từ An An, Ân Ân hôn nhẹ lên má em trai rồi buông tay khỏi cổ nó.

“Anh thương em và em cũng phải như vậy!”

Mỉm cười, vuốt mặt em xong, Ân Ân quay lưng rời khỏi góc tối của cầu thang.

Còn lại một mình, An An khuỵ chân xuống. Đôi mắt không chớp bị bao phủ bởi vẻ thất thần lẫn bàng hoàng... Hàng loạt hình ảnh méo mó xuất hiện trong mớ óc hỗn đỗn của chàng trai.

Bánh kem. Những ngọn nến. Quà mừng.

 

Là đêm sinh nhật lần thứ 17 của hai anh em.

 

An An châm lửa cây pháo bông rồi đưa cho Ân Ân... Tiếp, cậu vào nhà lấy máy ảnh. 

 

Mấy giây sau, cái âm thanh nổ vang lớn... Bùm!!!

 

Hình ảnh Ân Ân ôm mặt, miệng gào thét dữ dội hiện ra trước mắt An An.

 

Máu! Mùi khét! Da thịt bỏng!

 

Nếu An An chịu xem xét kỹ cây pháo bông thì...

 

Dù không cố ý nhưng cậu đã gây ra lỗi lầm kinh khủng.

 

Biến anh trai thành quái vật và suốt đời phải mang mặt nạ lạnh tanh đó...

 

 

“Không!!!!!!!!!!!!!!”

An An ôm đầu, vừa khóc vừa hét lên thật lớn. Bốn bức tường kín bưng vọng lại giọng thét của cậu hệt như tiếng gọi từ quá khứ kinh hoàng năm ấy. Suốt buổi chiều hôm đó, cậu cứ ngồi trong góc tối của cầu thang, hai tay áp vào đầu, bật khóc tức tưởi.  

***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #trời