Chương 62 dự ngôn sư

Đáng tiếc a, Cố Cửu không hề nguyện ý tin tưởng bất luận kẻ nào.

Sống lại một đời, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác đâu.

Tuy rằng đối phương chỉ là trẻ con, nhưng cũng không phải giống trẻ con, hắn từ nhỏ trải qua quá nhiều.

Hoắc Tường thấy Cố Cửu nhìn về phía Tiểu Thất, hắn há miệng thở dốc, chính là cuối cùng vẫn là khép lại.

Mỗi người đều có bí mật của chính mình, hắn không có quyền can thiệp, cũng không có lý do gì đuổi theo hỏi về bí mật của Cố Cửu.

Nhưng mà Hoắc Tường từ bỏ dò hỏi, nhưng không đại biểu Lôi Kiệt cũng sẽ từ bỏ.

Lôi Kiệt thấy Hoắc Tường trầm mặc, hắn nhìn về phía Cố Cửu đem vấn đề trong lòng buột miệng thốt ra.

"Cố tiểu thư, ngươi vì sao biết những cái đó, vì sao đối tang thi hiểu biết. Thậm chí còn biết tình huống về sau?"

Nghe được Lôi Kiệt gấp không chờ nổi hỏi ra vấn đề, Cố Cửu  trước tiên không có trả lời.

Mà là nhìn về phía ba người.

Hoắc Tường trên mặt mang theo kinh ngạc, hắn nhìn về phía Lôi Kiệt với ánh mắt hận sắt không thành thép.

Khả năng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Lôi Kiệt sẽ hỏi ra suy nghĩ trong lòng hắn đi.

Tiểu Thất tuy rằng vẫn là duy trì khuôn mặt lạnh nhạt ,nhưng là trong đáy mắt toát lên vẻ tò mò, không thể gạt được Cố Cửu.

Rốt cuộc Tiểu Thất còn nhỏ, có một ít ham học hỏi, cũng là khó tránh khỏi.

Mà Lôi Kiệt sao, lúc này hắn nhìn chằm chằm.

Nhận ra tầm mắt của hắn, Cố Cửu tiến đến gần đối phương.

Thấy trong ánh mắt Lôi Kiệt, trừ bỏ nghi hoặc, còn có bức thiết ham học hỏi , cũng không có ý nghĩ hỗn loạn gì, cái này làm cho Cố Cửu rất là vừa lòng.

Bản thân nàng cũng không thấp, cao 1m7, tuy rằng so với Lôi Kiệt vẫn thấp một chút, chính là  khí thế nàng đủ để nghiền áp đối phương.

Cố Cửu nâng cằm Lôi Kiệt lên, nhìn vào hai mắt đối phương.

Nàng thần thái nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có , đối với Lôi Kiệt nói: "Ta vì cái gì biết? Bởi vì ta là nhà tiên tri a, ta có thể nhìn đến tương lai."

Lôi Kiệt ở nhìn đến Cố Cửu biến sắc mặt trong nháy mắt kia, cũng đã khẩn trương chờ đợi đối phương mở miệng.

Nhưng mà thật sự nghe được đối phương nói, hắn cả người đều có chút tiếp thu không nổi.

Nhà tiên tri, có thể nhìn đến tương lai?

Đó là cái quỷ gì?

Thực sự thần kỳ như vậy?

Lôi Kiệt lúc này trong đầu toát ra tới rất nhiều rất nhiều vấn đề.

Đứng ở một bên Hoắc Tường cùng Tiểu Thất nghe được Cố Cửu trả lời, cũng là bị đánh trở tay không kịp, khuôn mặt bọn họ đồng dạng ngốc lăng.

Cố Cửu nhìn thần sắc ba người, rốt cuộc nhịn không được cười, "Ha ha......"

Nàng buông lỏng cằm Lôi Kiệt, xoay người hướng tới phòng ngủ đi đến.

Cũng không quay đầu lại nói: "Cửa phòng có tiếng vang lên, ai cũng không được mở cửa, đêm nay trước  9 giờ, ai cũng không được đi ra cửa phòng nửa bước."

Tuy rằng vẫn mang theo ý cười nói, nhưng ba người phía sau lại nghe ra trong khẩu khí nàng nghiêm túc.

Thẳng đến bóng dáng Cố Cửu biến mất,cửa phòng ngủ bị đóng lại, Lôi Kiệt mới ngơ ngác xoay người nhìn về phía Hoắc Tường.

"Tường Tử, ta đây là bị đùa giỡn đi?"

Hoắc Tường nghe hắn bất thình lình nói, trong lòng tư vị khó có thể phân biệt.

Cố Cửu với hắn mà nói xem như mối tình đầu.

Chính là hiện giờ đối phương trở nên không giống nhau, không hề giống người con gái  thẹn thùng, chính là hắn vẫn như cũ đối Cố Cửu có tình cảm không giống nhau.

Chính là vừa mới Cố Cửu đụng vào Lôi Kiệt, hơn nữa lúc này Lôi Kiệt nói, Hoắc Tường trong lúc nhất thời có chút tâm tắc.

Hắn liền kéo kéo tay nhỏ Cố Cửu  đều không có, đây là một đoạn chưa sinh mà diệt yêu thầm a.

Nhìn người bạn tốt bộ dáng ngốc lăng, lỗ tai cũng ửng đỏ , Hoắc Tường càng thêm không biết mở miệng như thế nào .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top