Đừng trốn tránh anh

Trong hình ảnh đa chiều từ điện cầu phát ra. Cả ba người đều có thể thấy rõ ràng con gái và em gái họ đang tựa người bên cạnh cửa sổ chống cằm ngắm biển. Nhưng nhìn hai bàn tay cô băng bó và tóc tai có chút loạn khiến cả ba đau lòng không thôi.

Rất muốn ngay lập tức đưa cô về nhà chăm sóc. Nhưng điều kiện ở Diệp gia quả thực kém hơn ở biệt thự cổ Lam Dực rất nhiều. Lỡ như cơ thể Diệp An có vấn đề để lại di chứng, sau này sẽ thật khó để tiếp tục nâng cao dị năng. Nghĩ đến dị năng họ không khỏi có chút gấp gáp. Nếu Lam Dực phát hiện ra Diệp An sở hữu 3 dị năng hệ khan hiếm, thì Diệp gia xác định phải xa đứa con gái cưng này rồi.

Diệp Kiến Nguyên nghĩ xong giọng có chút trầm xuống "Dù sao con bé cũng là em gái chúng tôi cưng chiều lớn lên. Hành xử không khéo, dị năng bình thường, không biết lý do vì sao Chủ nhân biệt thự cổ Lam Dực lại đồng ý giúp con bé, một người bình thường nhất trong vạn người ưu tú Lam Dực sở hữu đây?"

Diệp Viễn Thiếu gật đầu theo anh trai mình "Chúng tôi biết điều kiện ở Lam Dực rất tốt, nhưng An An ở bên ngoài chúng tôi thực không an tâm. Hy vọng 1 đến 2 ngày tới tôi có thể qua đón con bé về nhà. Cảm ơn ngài và chủ nhân biệt thự Lam Dực đã giúp đỡ, ân tình này nếu có dịp báo đáp Diệp gia sẽ không chối từ"

Nhất Diễm nghe hai người nói cũng không hề mất kiên nhẫn lại còn hài lòng phụ hoạ "Không thành vấn đề. Ngày kia mọi người có thể qua đón tam tiểu thư về sau khi nội thương đã khỏi hoàn toàn. Ký trùng Ám hệ không phải là thứ đơn giản. Dẫu sao tam tiểu thư cũng là người may mắn sở hữu được khế ước mang dị năng quý hiếm của chúng tôi, nên giúp tiểu thư cũng chỉ là cái phẩy tay mà thôi. Xin ba vị đừng lo lắng quá.

Tối ngày kia chúng tôi có buổi tiệc gặp gỡ với 10 vị chủ nhân sở hữu khế ước, Diệp tam tiểu thư tối hôm đó chắc chắn sẽ khoẻ lại bình thường tham gia. Khi đó ba vị có thể đến đón tiểu thư"

Hai ngày là đã đủ để thu phục vị tam tiểu thư Diệp An đồng ý gia nhập Lam Dực. Nhất Diễm này không tin trên thế giới không gì là không có thứ khiến cô ta động lòng. Phụ nữ nếu không thích vật chất tiền tài thì là dược phẩm dưỡng nhan trân quý, chưa kẻ nào bị Lam Dực nhắm trúng mà không giơ hai tay tình nguyện đầu nhập cả.

Cô ta chắc chắn sở hữu dị năng Tinh Thần hệ. Nếu dùng biện pháp khống chế tâm trí thành con rối thì dị năng đó chỉ còn nước vô dụng, vì Tinh Thần hệ chỉ có thể phát huy tác dụng khi ý chí của kẻ đó mạnh mà thôi. Thành con rối rồi ngoài nghe lời mệnh lệnh thì còn biết cái gì là ý chí nữa.

--------

Diệp Viễn Thiếu mệt mỏi ra khỏi công ty đã là hơn 8h tối. Hôm nay anh ở lại tăng ca cho Diệp Kiến Nguyên về sớm hẹn hò, anh đang lo anh trai 28 rồi mải phát triển sự nghiệp không chịu tìm bạn gái. Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng động lòng theo đuổi một cô gái tuy chỉ ở tầng lớp trung lưu nhưng có còn hơn không. Tưởng người mắt cao hơn đầu như anh trai chắc độc thân cả đời, không biết cô gái kia có tài năng gì đặc biệt làm anh trai anh nhiệt tình theo đuổi.

Diệp Viễn Thiếu vừa bước xuống hầm để xe liền thấy một dáng người thon dài cao ngất đỗ xe đợi ngay cạnh xe mình.

Người đó tựa nửa thân trên vào cửa xe hai tay đút túi quần đôi mắt nhìn về phía Diệp Viễn Thiếu đang đứng như thể đã nhìn về phía đó như vậy rất lâu rồi.

Là Sở Trác Nghiêm.

Vẫn dáng vẻ đó, vẫn ánh nhìn đó nhiều năm rồi không đổi. Lúc nào cũng mang vẻ mặt dịu dàng như vậy khiến anh hiểu lầm Sở Trác Nghiêm thích mình, khiến anh theo đuổi bằng cả tấm chân tình để rồi nhận được hồi đáp là người đó bỏ đi du học để trốn khỏi anh.

Trái tim vốn đã ngủ yên từ lâu nay bỗng dưng nhói lên một cái đau đớn. Diệp Viễn Thiếu bỗng nhiên có một xúc động muốn chạy trốn, không cần để bản thân phải nếm trải tư vị kia thêm một phút giây nào nữa nên liền bước thật nhanh về phía cửa xe của mình định lái bỏ đi.

Nhưng Sở Trác Nghiêm đã nhanh tay hơn liền đem người kéo lại về phía mình ôn nhu nói "Không cần đi. Tiểu Viễn. Anh chưa làm gì cả sao em đã vội tránh anh?"

Diệp Viễn Thiếu nghe Sở Trác Nghiêm gọi cái tên anh không muốn nghe nhất liền vung tay định thoát ra "Sở Trác Nghiêm. Tôi và anh không thân thiết đến mức đó. Làm ơn gọi đầy đủ họ tên của tôi và buông tay ra để tôi về nhà"

Sở Trác Nghiêm không những không hề nới lỏng mà còn tăng thêm vài phần lực đạo ép người sát về phía cửa xe. Rõ ràng người đã gần ngay trong gang tấc nhưng thái độ xa cách như ngàn núi vạn trùng, điều đó khiến Sở Trác Nghiêm cảm thấy vô cùng khổ sở.

Cúi đầu sát về phía hõm cổ Diệp Viễn Thiếu, Sở Trác Nghiêm cất giọng trầm buồn bất lực "Tiểu Viễn. Hãy cho anh cơ hội được giải thích. 4 năm xa em anh muốn phát điên rồi. Anh đã điều tra ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Tiểu Viễn, cho anh một cơ hội giải thích, có được không?!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top