Diệp Môn xuất thủ
Ngay lúc Diệp An còn đang rối rắm không biết nên ứng xử thế nào bỗng nhiên cô nhìn thấy Diệp Môn đang lén đuổi theo Lam Đông Đông ở phía hành lang bên hông lễ đường.
Diệp An giật mình. Cmn cái tên nhóc kia làm cái quần què gì ở đây vậy?
" Anh cả, em xin phép có việc gấp một chút" Nói đoạn, Diệp An lập tức gấp gáp xoay người nâng tà váy trắng muốt của mình lên chạy rất nhanh về phía cô cho là Diệp Môn sẽ đuổi theo Lam Đông Đông đến đó. Nam Cung Lãnh Dịch nhìn cô gái của mình nóng nảy cũng cáo từ muốn đi theo, nhưng khi hắn vừa nhấc chân lên thì bỗng nhiên cảm nhận được tang thi ở đâu xung quanh đây tập trung quanh khu vực này rất đông. Hắn nhíu mày thật sâu tỏ rõ khó chịu, Tĩnh Sa cũng vô thanh vô thức xuất hiện ngay bên cạnh thì thầm mấy câu rất nhỏ đủ cho 2 người nghe được. Sau đó Nam Cung Lãnh Dịch không nói thêm lời nào nữa biến mất rất nhanh trước tầm mắt khó hiểu của Du Hàm và Diệp Kiến Nguyên.
Du Hàm nhìn thấy hành động kỳ lại của Diệp An và Nam Cung Lãnh Dịch, cô ngước mặt lên có chút khó xử hỏi Diệp Kiến Nguyên có phải bọn họ không thích cô hay không. Anh nở nụ cười trấn an "Không sao đâu Tiểu Hàm, An An bây giờ rất hiểu chuyện, mà Nam Cung đại thiếu cũng là nhân vật không đơn giản, luôn bận rộn, bớt chút thời gian ghé qua là đã rất tốt rồi. Đi nào, để anh dẫn em gặp một vài người bạn tốt của anh"
"Vâng ạ" Du Hàm nhu thuận gật gật đầu, khóe mắt như có như không liếc về chỗ Diệp An biến mất rồi cũng thu lại rất nhanh. Mỉm cười khoác tay Diệp Kiến Nguyên rảo bước ra chỗ Diệp Vĩnh Thành và Hà Như Bình đang đứng tiếp khách.
Lúc đó ở khu rừng nhỏ cách chỗ tổ chức lễ đính hôn không xa, Diệp An đang dùng Băng Thủ dựng lên bức tường rất dày chặn lại đường đi của Diệp Môn. Cô hét lên :
"TIỂU ĐÔNG TỬ, CÓ NGHE THẤY TÔI NÓI GÌ KHÔNG?"
Người mà cô vừa gọi Tiểu Đông Tử kia khi Băng Thủ vừa dựng lên lập tức đứng lại không cử động nữa, thì lúc đó cô mới để ý thấy ánh mắt của Lam Đông Đông rất vô hồn không hề có chút tiêu cự.
Bị khống chế rồi. Hoá ra đây là bẫy.
Nhưng mà bị cái gì khống chế mới được chứ? Diệp Môn chỉ có dị năng Hỏa hệ làm gì còn dị năng nào khác ...
Lam Đông Đông như vẫn không hề để tâm đến lời Diệp An, cậu ta tiến lại đứng song song với Diệp Môn sau đó xuất ra 6 hạt giống cây Thanh Đằng đang không ngừng sinh trưởng trên hai bàn tay. Diêp An bỗng thấy có dự cảm chẳng lành, mấy loại cây của thời không này làm sao cô biết được nó là cái gì chứ, nhưng mà nhìn cái màu xám xịt ánh lên sắc bén như kim loại của thân cây mỏng dẹt kia là cô biết nó khá lợi hại rồi.
Diệp Môn nãy giờ vẫn trầm trầm đứng đó ánh mắt hơi đỏ xoáy sâu vào Diệp An, thậm chí còn ẩn ẩn chút chán ghét thù hận.
Diệp An nhíu mày. Cô có nhìn nhầm không? Cái ánh mắt kia nồng đậm sát khí, giống như cô đã từng làm chuyện gì đó tày trời khiến Diệp Môn không thể nào tha thứ được vậy. Nhưng mà chủ thể này cô nhớ là chưa hề làm gì quá đáng đến mức khiến cho hắn ta muốn giết cô đến mức này cả.
Hít sâu một hơi, Diệp An huy động Tinh Thần hệ lan toả kiểm tra xem xung quanh có ai không, sau đó tinh thần lực trong cơ thể điều động đến hai bàn tay. Tay phải chẳng mấy chốc đã ngưng tụ cây kiếm băng dài chạm đất tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, tay trái một đống gai băng sắc nhọn từ từ kết tinh thành một chiếc khiên bán kính 40cm, điểm trên mặt khiên là hình thù bông tuyết tượng trưng cho dị năng của cô. Diệp An đưa khiên ra chắn phía trước, trọng tâm dồn về sau, ánh mắt nhìn đăm đăm sẵn sàng nghênh chiến.
Diệp Môn không chút biểu cảm ngạc nhiên nào, chỉ nhạt một câu "Lên đi" sau đó Lam Đông Đông như được kẻ điều khiển rối cắt đứt dây trói mà lao nhanh về trước, cây Thanh Đằng nhọn hoắt vươn cành về phía Diệp An cực nhanh, đập phải tấm khiên cứng hơn kim cương mà tạo ra âm thanh rít rít chói tai vô cùng. Cô lập tức dùng khiên nhanh nhẹn vung ra 4 hướng chắn cành cây tấn công trước mặt mình, nhún chân xoay người bật lên thật cao, tay kia dùng kiếm chặt xuống đến tận gốc Thanh Đằng gần bàn tay của Lam Đông Đông rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Nhưng chưa được 1s, cảm ứng nguy hiểm cực cao khiến chân cô tự động lùi nhanh về sau 1 bước dài. Cái chỗ Diệp An vừa đứng đang bốc lên khói đen ăn mòn toàn bộ cỏ và đất bị chúng chạm phải.
Là Hắc Diễm.
Trong dầu Diệp An lập tức nghĩ ra dị năng Hỏa hệ biến dị ở mạt thế cô từng chứng kiến này. Màu đen đặc và khí tức u ám kia, chứng tỏ đã vượt qua cấp 5. Dị năng của Diệp môn không lẽ lúc tang thi hóa đã kích thích biến dị rồi sao.
"Mày biết mục đích hôm nay tao đến đây để làm gì không"
Diệp An nắm chặt thanh gươm trong tay thủ thế, nhìn Diệp Môn đang dẫm từng bước lên đám đất bị Hắc Diễm ăn mòn, cô nhíu mày "Tại sao anh lại chấp nhận biến thành tang thi làm thuộc hạ cho Chu gia?"
Diệp Môn khinh bỉ cười gằn "Chấp nhận? Tao chưa bao giờ chấp nhận biến thành cái thứ ghê tởm này cả. Chỉ vì mày... tất cả chỉ tại mày mà tao mới mất đi Tiểu Vệ"
Dứt lời, xung quanh cơ thể Diệp Môn xuất hiện vô số hỏa cầu bé bằng đầu ngón tay cái bắn về phía Diệp An với tốc độ nhanh như đạn. Băng Thủ dưới chân cô thi triển nhanh chóng tạo nên tấm chắn cực dày ngăn lại hầu hết Hắc Hỏa Cầu, thế nhưng vẫn tạo nên vài đạo vết thương trên gò má và cánh tay phải. Dị năng ăn mòn khiến Diệp An nhăn mặt lại vì đau đớn, cô phải vận động Băng hệ kết tinh trên miệng vết thương nhằm làm dừng lại hoàn toàn tốc độ ăn mòn. Đôi môi tô son đỏ rực mím lại nhìn Lam Đông Đông đang tấn công mình một lần nữa bằng cây Thanh Đằng, Diệp An "chậc" một tiếng nhỏ rồi dồn sức về chân trái bật người lên lap vào ngay giữa lúc cây Thanh Đằng đang sinh trưởng rất mạnh, vươn chiếc lá sắc bén về phía mình.
"LÔI ĐOẠN !!!!"
Quát lên một tiếng, lập tức những luồng điện to bằng cổ tay từ cây kiếm Băng hệ chém xuống khiến Lam Đông Đông không chỉ bị gặp tác động lên cơ thể rất lớn, lại còn xung kích điện từ khiến cả người bị dòng điện tím bao phủ, xẹt xẹt liên hồi rồi lập tức bị đánh bay về phía sau rất xa.
Cây Thanh Đằng đã cào rách tà váy và vài đạo vết thương mới trên người cùng hai cánh tay, Diệp An thở ra một hơi nhìn Lam Đông Đông có chút chật vật đã hoàn toàn bất tỉnh, sau đó quay về phía Diệp Môn
"Thằng nhóc này không liên quan, đây là trận chiến của tôi và anh"
Trong lúc đó, Nam Cung Lãnh Dịch và Tĩnh Sa đang bận rộn xử lý đám tang thi thối rữa ghê tởm, mỗi con ít nhất phải đạt cấp 2 trung kì không ngừng gào thét ý đồ tấn công vào bên trong lễ đường. Hắn và đám thuộc hạ nếu đánh hết khả năng thì hơn 1000 con này có thể dễ dàng đánh bay, nhưng vấn đề quan trọng ở đây là Giang Hạ, Kim Ảnh và Nhất Diễm đã bị khống chế đang đứng về phe địch mà tấn công bọn họ.
Tĩnh Sa nghiến răng "Cmn hai người kia mới từ đảo M về chưa ghê sao đã dễ dàng bị thao túng rồi? Nếu lỡ Giang Hạ của tôi mà bị tang thi nào cào trúng tôi sẽ tính sổ lên cả hai người"
Nam Cung Lãnh Dịch đánh bay được hai con tang thi nữa quay sang nói "Vô nghĩa, bọn họ bị Tinh Thần hệ của Chu Ái Lan khống chế, cấp bậc ả là thứ các cậu không thể chống lại được. Ả ta không có ở đây nghĩa là có kẻ nào đó là trung gian cho tinh thần lực của ả. Giết hắn thì họ mới được cứu"
Sau đó hắn liền quay sang Minh Nhiễm và đám ám vệ tinh nhuệ "Mau ra phía sau lễ đường tìm bảo vệ Diệp An"
Minh Nhiễm không do dự tuân lệnh rồi rút nhanh khỏi trận chiến. Lúc chạy qua sảnh, khách khứa dự lễ đang được người của Lam Dực đứng xung quanh bảo vệ, Minh Nhiễm thấy Diệp Kiến Nguyên và Diệp Viễn Thiếu đang tiến về phía mình, không khỏi dừng lại.
"Minh Nhiễm, ngươi có thấy Diệp An đâu không? Có đi cùng Nam Cung đại thiếu không?"
Minh Nhiễm biết không được vô lễ với anh trai của cô chủ nếu không cô ấy sẽ tức giận như lần trước ở Diệp gia, nên kiên nhẫn giải thích "Tôi đi bảo vệ tiểu thư, cô ấy đang ở phía sau giao thủ với tang thi"
Khi Diệp Viễn Thiếu đang muốn hỏi tiếp thì bỗng giọng nữ có vài phần tức giận cất lên
"Tại sao lễ đính hôn của chúng tôi lại bị gặp rắc rối thế này? Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra? Nếu chuyện này giải quyết không ổn thoả thì danh tiếng của Diệp gia và Triệu gia sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Ngươi mau báo cấp trên của đám người này đến giải thích với khách khứa giúp chúng ta đi"
Minh Nhiễm nhìn Diệp Hoa mang vẻ mặt khó chịu vừa chạy đến chỗ mình nói linh tinh không khỏi cảm thấy tức giận. Đã bảo vệ không công cho đám người các ngươi còn không biết điều?
"Chủ nhân của ta là ai cũng không đến phiên ngươi được phép nhắc đến. Ngươi cũng chỉ là đứa con gái không được vào cửa Diệp gia đàng hoàng lấy quyền gì chất vấn hai vị chủ nhân của ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top