Chương 1 Trước trọng sinh
Tạ Uyên nhìn máu đen chảy ra từ bụng mình cười khổ, đến lúc này hắn hoàn toàn không có năng lực tiếp tục đi theo Trịnh Tiêu nữa. Tuy rằng hắn là dị năng giả, cũng đã lên đến ba cấp, nhưng đối với vây quanh hắn và Trịnh Tiêu là một đám nhị cấp tang thi cùng một con tam cấp tang thi thì dù Trịnh Tiêu có là ba cấp đỉnh phong cũng không hoàn thủ được.
Nên hai người bán sống bán chết đào thoát, ở gần đến H thị an toàn khu liền bị vây quanh không xoay sở được, mắt thấy móng vuốt đen xì của tang thi vươn đến Trịnh Tiêu, hắn hoàn toàn là theo bản năng đi ra chắn sau lưng Trịnh Tiêu, nên bây giờ Tạ Uyên chỉ chậm rãi dịch thân thể mình khá xa Trịnh Tiêu, liều mạng giết bên cạnh tang thi. Không gian nhận cùng không gian bình chướng như đồ không tiền đem ra ngoài sử dụng, hắn hao gần hết dị năng mới cùng Trịnh Tiêu xử lí hết đám tang thi này.
Trịnh Tiêu biết Tạ Uyên vừa cứu mình một mạng, nhưng không nghĩ hắn bị tang thi cào trúng, hắn nhíu mày "Ngươi bị thương?" Virus J đối với người thường thời gian từ ủ bệnh đến bộc phát là sáu tiếng, dị năng giả tuy rằng sẽ không bị lây nhiễm, nhưng với vết thương quá nhiều cũng sẽ bị, tùy vào đẳng cấp thời gian ủ bệnh từ mười hai tiếng trở lên.
Tạ Uyên thấy hắn nhíu mày cũng đã biết bản thân đến đường cùng. Hắn cố gắng cười như không có chuyện gì nói "Ngươi yên tâm, còn đến hơn nửa ngày mà. Chúng ta bị lạc đồng đội cũng gần đây, cách đây 500m có một nhà kho bỏ hoang, cũng đã thanh lí tang thi, nơi đó có lẽ an toàn, ta đến đó trước đem vật tư giao cho ngươi, ngươi đi tìm An Ngụy mọi người đến vận chuyển vật tư."
Trịnh Tiêu không đồng ý, dù hắn không yêu Tạ Uyên nhưng sớm chiều ở cùng nhau cũng đã năm năm, chưa kể một năm mạt thế này, hắn cùng Tạ Uyên sinh tử tương giao, sớm đã đem Tạ Uyên là chiến hữu của mình, chưa kể Tạ Uyên còn là vị hôn thê được cưới hỏi đàng hoàng của hắn. Bỏ hắn ở lại còn mình đi trong tình cảnh thế này hắn làm không được, càng đừng nói cái gì vật tư không vật tư, hắn tự nhận năng lực của mình bao nhiêu đó hắn vẫn có khả năng tự kiếm được, "Không được, trong lúc này ta sao có thể bỏ ngươi lại một mình? Ta dùng đạn tính hiệu gọi bọn họ, loại này không gây tiếng động sẽ không sợ tang thi chú ý."
Tạ Uyên biết Trịnh Tiêu làm người thế nào, nên dù biết Trịnh Tiêu không có khả năng yêu mình hắn vẫn nghĩa vô phản cố yêu Trịnh Tiêu, hắn cười thật lòng, gật đầu đồng ý nói, "Vậy cũng tốt, dù sao ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi."
Hai người đi đến khu vực kho hàng bỏ hoang kia, bên trong tương đối sạch sẽ vì đây gần khu vực thanh lí của H thị an toàn khu, bất kì ai muốn ra hoặc vào an toàn khu đều có thể trải qua nơi này, nên khu vực này nghiễm nhiên trở thành khu chỉnh lí đội ngũ hay vật tư trước khi vào thành.
Tạ Uyên chọn kho hàng tương đối rộng mở lại chắc chắn một chút, hai người vào xong liền khóa kho lại, đối với người sống thấy khóa tức là có người, mà gần an toàn khu cũng chẳng ai dại dột gây hấn với người khác ở nơi mọi đội ngũ làm nhiệm vụ đều đi qua, họ cũng không muốn vì lòng tham nhất thời mà đá đến thiết bản. Còn tang thi thì chỉ biết phá hỏng vọt vào mà thôi, nên nơi này đối với Tạ Uyên tương đối an toàn.
Hắn liền chờ không nổi đem toàn bộ vật tư trong không gian ra ngoài, vì vừa là không gian dị năng ba cấp, vừa là một người tương đối ngăn nắp nên toàn bộ phóng cũng không có vẻ lộn xộn. Vật tư được hắn sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, từ nhu yếu phẩm đến dược phẩm, hỏa dược, ngay cả những thứ khó cầu như thuốc lá, rượu, nước hoa, mĩ phẩm cũng không thiếu,... biết sao được, người yêu của Trịnh Tiêu là nữ nhân a, Tạ Uyên chua sót tưởng.
Vì một lần phóng toàn bộ vật tư ra ngoài, lại là sau khi thoát li sinh tử nên Tạ Uyên đầu đau lợi hại, trái tim cũng co rút đau đớn, sắc mặt tái xanh bệnh hoạn, hắn loạng choạng muốn ngã quỵ, Trịnh Tiêu thấy thế nhanh chóng đến đỡ nhưng bị Tạ Uyên tránh được, hắn suy yếu đạo "Không tốt, trên người ngươi cũng có thương tích, không cần đến quá gần ta, không khéo sẽ bị lây nhiễm!"
Trịnh Tiêu lập tức khó chịu, từ lúc nãy hắn đã cảm thấy tim mình bị đè nén ghê gớm, trong đầu cũng trống rỗng, hắn không biết nếu Tạ Uyên chết hắn sẽ cảm giác thế nào, vì hiện tại hắn vô cùng lo sợ, sợ hãi mất đi Tạ Uyên, sợ hãi mất đi một người đã theo hắn suốt năm năm này. Trịnh Tiêu cau mày kéo Tạ Uyên ngồi xuống, nói "Ngươi đừng nói nữa, đến tình trạng bây giờ còn nói cái gì nữa?"
"Ân, ta không nói..." Tạ Uyên cười cười, hắn biết mình sắp chết, cũng biết mình không còn cơ hội bên cạnh hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không thấy hối hận việc mình làm, hắn xem trọng Trịnh Tiêu còn hơn bản thân mình, dù chuyện đó có lặp lại hắn vẫn sẽ đỡ cho Trịnh Tiêu.
Tạ Uyên nhìn Trịnh Tiêu rồi bắt đầu kể lể "Ta đi rồi ngươi nhớ đến căn hộ dọn một chút, bên trong ta cũng có cất giấu một phần vật tư, ngươi cảm thấy cái nào dùng được thì dùng, còn không...bỏ đi cũng tốt. Ân,... phòng ngủ của ta phía trong ngăn tủ cạnh giường có đơn xin li hôn, tuy rằng mạt thế cũng không ai coi trọng kết không kết hôn, li không li, nhưng ít nhất có phần li hôn chứng này ngươi và Bạch Ly có thể sáng tỏ bên nhau, về phần cha mẹ ta ngươi không cần quảng tới. Họ có nháo ngươi cứ thẳng tay xử lí,..."
Trịnh Tiêu nghe đến hai từ "li hôn" liền chấn động, lúc trước hắn nghĩ mình có cảm tình với Bạch Ly từng đề nghị li hôn nhưng Tạ Uyên không đồng ý, hắn liền không đề nữa. Không hiểu sao mạt thế đến người này liền nghĩ đến việc phải li hôn, thế giới đều phải thay đổi thì có kết hay li chẳng lẽ còn quan trọng hay sao?
"Ngươi không cần ngạc nhiên đến thế, lúc trước ta không đồng ý là do ta si tâm vọng tưởng, thực xin lỗi khiến ngươi chịu đựng ta đến bây giờ. Li hôn chứng ta viết cách đây vài năm rồi, vẫn không có cơ hội đưa cho ngươi, mạt thế đến ta nghĩ nó không quan trọng, nhưng... bây giờ cũng tốt, ta sau này sẽ không chắn giữa ngươi và Bạch Ly nữa." Tạ Uyên thầm phỉ nhổ chính mình, không cơ hội a, mấy năm qua đi làm gì không cơ hội, chẳng qua hắn luyến tiếc Trịnh Tiêu, ngoài cái danh vợ chồng này hắn và Trịnh Tiêu không hề liên quan gì nhau, hắn làm sao muốn cắt đứt quan hệ hợp pháp này được? Đã từng hắn là nghĩ, chỉ cần hắn cùng Trịnh Tiêu không "li" thì dù Trịnh Tiêu và Bạch Ly có yêu nhau Bạch Ly cũng suốt đời mang danh tiểu tam. Mà hắn không ngờ hắn chen vào tình yêu này đến trời xanh cũng xem không được, nên hắn phải chết, mà Bạch Ly lại được tình yêu trọn vẹn của Trịnh Tiêu.
Không muốn dây dưa nhiều, hắn đứng dậy mở cửa, không đợi Trịnh Tiêu phản ứng hắn đã đi ra ngoài và khóa cửa lại. Dùng còn sót lại dị năng trong người tạo ra một không gian lĩnh vực, bao trùm toàn bộ kho hàng, còn hắn vì hao hết dị năng mà ngã trên mặt đất, dùng hết sức lực cuối cùng mở chốt súng nhắm ngay mi tâm của mình.
Trịnh Tiêu, nguyện ngươi hạnh phúc, cũng nguyện kiếp sau ngươi sẽ yêu ta.
"Đoàng!..."
Trịnh Tiêu nghe được tiếng phát súng kia cũng biết kết quả, hắn ngồi phịch xuống đất, mê mang nhìn khắp nơi là vật tư chồng chất. Bên chân hắn lẳng lặng nằm một hộp gỗ phá lệ quen thuộc, là hộp gỗ hắn tặng Tạ Uyên lúc vừa kết hôn. Trịnh Tiêu run rẩy lợi hại, tim hắn thắt lại, hơi thở hổn hển, hai tay hắn run run mở hộp gỗ.
Bên trong chỉ có bức ảnh kết hôn của hai người, mép ảnh hao mòn cũng đủ biết chủ nhân bức ảnh này lật đi lật lại xem nhiều lần. Trịnh Tiêu cầm bức ảnh lên, ma xui quỷ khiến hắn lật ra phía sau, nhìn thấy dòng chữ ngăn nắp kia Trịnh Tiêu không khóc lại rơi lệ, tim đau đớn như muốn chết đi.
"Tạ Uyên yêu Trịnh Tiêu, nhất kiến chung tình, vạn kiếp bất phục.
Nguyện Trịnh Tiêu một lần nhìn thấy tình yêu ta dành cho hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top