Chương 4: Tự coi mình là nguyên thủ chắc!?
Đến nhà cô nhỏ một tuần, Tranh Phù giờ mới hiểu được sự cô độc của cô.
Một căn biệt thự to như vậy, trừ người làm thì chẳng có ai tới. Người làm trong nhà chủ trong đến thân phận chủ tớ hay sao mà cũng rất ít nói chuyện.
Giờ phút này, cô đứng trong vườn hoa thầm nghĩ đến một câu!
Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt! (Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng/ Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh)
Ban ngày, đến một người cô cũng chẳng nhìn thấy! Trong hoa viên trừ mình cô đứng ngốc phơi nắng thì chẳng có một ai! Còn cô nhỏ của cô cũng được cô dỗ đi ngủ trưa, thế là chẳng có ai nói chuyện với cô cả!
"A!!! Chán muốn chết! Mình nhất định sẽ chết vì chán!"
Cuối cùng, Tranh Phù bạo phát! Nhưng, trả lời cho cô vẫn là chẳng có một bóng người trong hoa viên.
Thở dài, Tranh Phù cũng tự thấy mình thật nhàm chán, đây là chuyện nhàm chán cô bắt đầu làm từ giữa trưa mỗi ngày bắt đầu từ hôm kia!
Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp người dượng trong truyền thuyết lấy một lần, càng miễn bàn đến chuyện ngồi nói với dượng về chuyện liên quan đến cô.
Ghé vào bên ô cửa sô, Tranh Phù cảm giác mình nhất định sẽ nhàm chán như con kiến đang bò trên cửa sổ.
Nghe nói cô nhỏ mới gửi lời mời, đúng hơn là thỉnh cầu! Cầu xin dượng trở về, nhưng cũng mất tăm tích luôn.
Nàng thường thấy cha mẹ ân ái, nên không có cách nào lý giải được quan hệ của dượng với cô. Nếu không yêu thì sao lại kết hôn, nếu kết hôn thì sao không thử yêu nhau?
Cô nhỏ bảo lúc buồn chán cô có thể lên mạng, nàng cũng nghĩ vậy! Vấn đề là lên rồi cũng không có ai online, toàn bộ đều đi tìm việc, cô lên làm chi...
Được rồi, cô có thể xem tivi. Nhưng, tivi xem đến xem đi cũng chỉ có thế. Toàn là phim thần tượng cẩu huyết nhàm chán, hoặc là khóc đến chết đi sống lại, lại càng khiến nàng không hiểu gì, cô tình nguyện ngắm con kiến bên cửa sổ còn hơn!
Đang lúc Tranh Phù suy xét bản thân mình có thật nên đến cửa sổ ngắm kiến không thì thấy cô nhỏ đứng từ xa gọi cô lại.
"Tranh Phù! Mau, mau tới đây!"
Hạ Lan Thấm bởi vì hưng phấn với chạy nhanh, nên thở hổn hển.
Tranh Phù thấy vậy, lập tức chạy tới, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Cô nhỏ, cô xảy ra chuyện gì? Phát sinh chuyện gì sao?"
Tranh Phù tưởng Hạ Lan Thấm có chuyện, nên rất khẩn trương. Tuy rằng mới ở cùng cô nhỏ không bao lâu, nhưng cô nhỏ rất thương yêu cô, khiến cô có cảm giác như đang ở cùng mẹ.
"Không có việc gì, cô không sao! Là dượng con, dượng con vừa gọi điện về nói tối nay sẽ về ăn cơm! Con nhanh đi trang điểm đi, đến lúc đó đừng để mất mặt trước mặt dượng."
So với sự kích động của Hạ Lan Thấm, Tranh Phù vừa không hiểu vừa bất đắc dĩ.
"Cô nhỏ, con nghĩ người cần trang điểm thật đẹp phải là cô chứ?"
Huống hồ dượng cũng không phải tới gặp con, cũng không phải chồng con. Tranh Phù nói nhỏ trong lòng, tỏ vẻ không hiểu với sự hưng phấn của cô nhỏ.
"A! Đúng! Cô cũng phải trang điểm cho mình một chút! Tranh Phù, con cũng phải trang điểm đấy, nhớ được đừng chạy ra ngoài."
Nhìn cô nhỏ nói năng lộn xộn chạy đi, Tranh Phù cảm thấy thật sự không hiểu cô nhỏ nhà mình nữa rồi.
Không phải là ông xã trở về thôi sao, làm chi mà hưng phấn vậy? Nếu là cô thì đã quăng loại đàn ông này từ lâu rồi! Hừ, cô không tin mình không tìm được người tốt hơn.
Tranh Phù chầm chậm đi về phòng, lại kinh ngạc phát hiện tất cả người hầu trong nhà đều hưng phấn. Một đám ra sức chà lau, ngay cả quản gia cả mấy trăm năm không thấy cũng xuất hiện!
"Trời... Thế giới này quả nhiên là không hiểu ra sao!"
Tranh Phù lắc đầu, quyết định tốt hơn là về phòng, để tránh bị lây.
Tuy Tranh Phù không cho là đúng, nhưng cô nhỏ vẫn là trưởng bối, nếu cô nhỏ gọi cô đến ra mắt thì cũng nên lựa chọn quần áo cho lễ phép.
Chọn một cái váy liền áo không tay bằng lụa màu hồng nhạt, thêm cái đai lưng trắng thắt lại phần eo váy hơi rộng. Mái tóc để xoã tung tùy ý với những lọn sóng to khiến cô càng giống nàng công chúa nhỏ, chỉ có cô là không cảm thấy như vậy.
Tranh Phù cảm giác mình vô cùng tốt với người dượng này, đổi lại bình thường cô chắc chắn sẽ mặc váy dây nhỏ ngồi ăn cơm.
Lúc xuống lầu, Tranh Phù mới phát hiện ra chỉ có mình là ăn mặc tùy ý!
Nhìn cô nhỏ xem, mái tóc được vấn hết lên, hợp với bộ sườn xám vừa người, tựa như thục nữ thời dân quốc bước ra từ bức tranh sơn dầu, khiến cô cũng nhìn đến ngây người. Nhìn người hầu trong nhà, cô chưa bao giờ thấy họ mặc đồ tây và đồ hầu gái chỉnh tề như vậy! Khiến cô xem chút tưởng mình lạc đến Nhật Bản, nơi người ta hóa trang thành quan gia với hầu gái!
Khoa trương nhất chính là, khi cô nghĩ cứ trực tiếp ngồi vào bàn cơm như trước giờ, mới phát hiện tất cả tôi tớ chia làm nam nữ đứng hai bên trái phải, cô nhỏ thì đứng ở trước ghế, như đang cung nghênh nguyên thủ quốc gia!
À, không! Cung nghênh nguyên thủ cũng không bày ra thế trận lớn như thế!
Tranh Phù không nói gì, bất lực ngồi trên ghế, bất đắc dĩ gục xuống bàn, cằm dưới tì lên bàn ăn.
"Tranh Phù, mau đứng lên, đừng bày ra bộ dạng này."
Hạ Lan Thấm thấy cháu gái như thế, lập tức lên tiếng ngăn cản.
Tranh Phù nhìn chăm chú, không cam tâm tình nguyện đứng lên!
"Cô nhỏ, nhà cô ăn được bữa cơm cũng mệt quá đi... Nếu mỗi lần đều thế này, con vẫn thấy dượng không... Nga, không đúng! Con vẫn thấy ba mẹ nhanh chút đón con về đi."
Tranh Phù vốn muốn nói tốt nhất dượng không nên trở về làm gì, nhưng vừa nghĩ đến có thể sẽ chạm đến chuyện đau lòng của cô nhỏ nên lập tức sửa lời.
"Tranh Phù..."
Hạ Lan Thấm vừa buồn cười lại có chút bất đắc dĩ nhìn biểu tình khiến người ta buồn cười của cháu gái, đến người làm đứng một bên cũng không nhịn khẽ nhếch miệng cười.
"Haiz, ba mẹ...mau trở lại đi... Con gái đáng thương rất nhớ hai người!"
Tranh Phù thấy không khí lạnh nhạt cũng ấm lên, lập tức vừa hát vừa làm đủ trò. Vừa nói còn vừa giang hai tay ra, một cánh tay vươn lên đầu, như là đang kêu gọi.
Nhìn dáng vẻ này của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm cũng không trách mắng gì, qua mấy ngày nay ở chung, cô ta đã hiểu rõ cô cháu gái lúc nào cũng lạc quan tươi sáng này. Cũng chính vì có cô ở đây, mấy ngày nay cô ta cười còn nhiều hơn mười năm cộng lại.
Tranh Phù đang vui mừng vì không khí lạnh lẽo cũng được cô hâm nóng lại, ai biết đột nhiên truyền tiếng thông báo vị dượng vĩ đại kia đã trở lại! Nhất thời, không khí lại lần nữa về 0 điểm.
Sâu trong lòng cô thật sự rất khinh thường người dượng này, chính mình không cần ngày lành, còn không cho người ta an tâm!
Nhưng là, ai bảo dượng "vĩ đại", cho nên cô chỉ có thể mắng trộm trong lòng, không được nói ra.
Khi gặp được người bận rộn đang khoan thai đến chậm kia, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao cô nhỏ lại mê luyến dượng đến như thế.
Haiz, không thể không thừa nhận, với mắt nhìn người của cô, dượng đúng là một soái ca chân chính. Không đơn giản là soái, quan trọng nhất là nhìn không phải cái loại đẹp ẻo lả, mà mang theo khí khái đàn ông.
Khác hoàn toàn bạn trai cô, dượng cô thuộc về cấp bậc đàn ông thành thục đó, còn bạn trai cô lại kiểu thanh niên thanh thuần không chút dụng tâm.
Tóm lại, thực tế chứng minh, bạn trai cô vẫn tốt hơn. Nhìn qua đã biết dượng không phải loại người tốt đẹp gì, tuyệt đối là kiểu âm hiểm giả dối, lòng dạ thâm sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top