8.
- Thế Gemini có nhận ra em chưa ?
Fourth kể xong, em dừng lại nhìn hắn với đôi mắt mong chờ, đôi mắt vẫn hoài một nỗi nhớ cũ, vẫn y như hai năm qua em đã đợi Gemini.
Hắn cười mỉm, ánh mắt bao nhiêu phần mềm mỏng đều dồn về phía bộ điệu của em, Gemini tự hỏi rằng, làm sao lại quên đi em được nhỉ, quên đôi mắt xinh đẹp này. Nhưng thật sự với hắn, số ngày hắn được ra khỏi nhà trong quãng thời gian đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy nên kí ức nó cũng vì vậy mà phai nhòa, nhưng chắc có lẽ là do sự sắp đặt của ông trời chăng?
Hắn lại gặp em một lần nữa.
Lần này Gemini tự thề với lòng mình, hắn sẽ ghi nhớ từng cử chỉ, từng đường nét được khắc họa trên gương mặt em, không để lạc mất em nữa, nếu có hẹn hắn nguyện đem mắt mình bán cho quỷ dữ.
"Tôi nhớ ra em, Fourth, tôi nhớ em."
Một câu nói hai ý tứ.
Rằng là tôi đã nhận ra em rồi, còn lại là tôi nhớ em lắm, rất nhớ, nhớ lắm cậu nhóc thoáng qua đời tôi, cảm ơn em vì không như cơn gió của mùa hạ, vội vã đến nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Cảm ơn em vì đã ở lại, cảm ơn em vì đã bình lặng như nắng thu phủ mình dưới bóng cây ươm vàng, không hối hả hay gấp gáp, cảm ơn em đã dừng lại, cảm ơn vì đã nhìn về phía tôi, cảm ơn đôi mắt em đã không tắt liệm vào đêm đó để tôi được nhìn thấy em một lần nữa. Cảm ơn vì đã nán lại, nán lại để bờ vai tôi chạm phải thân em nhỏ bé.
Lòng Gemini cuộn trào như sóng biển cửa quậy, nó nhớ nhung bãi cát vàng mà không khỏi yên hồi. Nghe em kể về tình cảm em dành cho mình, hắn bỗng thấy bản thân mình vốn vẫn còn sót lại chút may mắn. Rằng trên cuộc đời này vẫn còn một người đợi hắn và thương hắn như vậy sao.
Cứ như vậy mà con tim hắn rung lên, nó đưa hồn hắn sát lại da thịt em, không nhanh không chậm, Gemini ôm lấy em, Gemini nâng niu em vô cùng. Nhẹ nhàng đặt tay mình lên tấm lưng nhỏ bé ấy, hai tay hắn run lên lẩy bẩy. Lấy vai em làm điểm tựa, lại một lần nữa, Gemini dựa vào vai mà khóc, lần này, lần này là giọt nước của sự hạnh phúc. Không ào ạt như suối thác tận cao rơi xuống ồn ã, giọt lệ khi này ắt như tia sáng rạng đông, bình thản và chậm rãi, chảy dọc trên gương mặt hạnh phúc của cậu trai hai mươi hai tuổi.
Vuốt lấy bờ vai rộng lớn, Fourth, em ấy vẫn êm dịu như cái nắng mùa hạ, hai tay em nhẹ nhàng xoa lưng cho hắn, lần này không phải em vỗ về Gemini. Mà Fourth đang tận hưởng cảm giác ôm lấy mùi hương mà em nhung nhớ, ôm lấy hơi ấm mà hằng đêm em mơ về. Và lần này, em ấy cũng khóc, giọt nước mắt cho mọi u uất bao nhiêu năm tháng, giọt nước mắt như mở ra một cánh cửa mới cho đôi mắt ấy. Mở ra cõi lòng bình yên để em trở về.
Cả em và anh trở về là hai bản thể của vốn ban đầu, thuần khiết mà thương nhau.
Hơi ấm từ cơ thể cứ thế được truyền qua đôi môi, ấm nồng bao nhiêu nỗi nhớ của năm tháng xa cách. Ôm lấy hơi thở của đối phương, họ trao nhau từng cái miết môi nhẹ nhàng nhất, đẩy những lưu luyến thôi không rời. Xoa lấy tâm can trơ trọi, heo hút, tựa như sa mạc hoang sơ của chính mình. Cả hai tỉ mẫn khai phá từng mảnh hồn cô đơn bên trong nhau, đưa đẩy xác thịt họ hòa vào làm một.
Từng thanh âm mật ngọt nhẹ nhàng rót vào lòng đối phương những mê man khó tả, từng cái bịn rịn, níu kéo chẳng rời. Bấu víu vào da thịt nhau những dấu vết hồng đỏ, lẫn lộn với từng giọt mồ hôi mặn nồng, ân ái họ trao nhau những lần đầu.
Lần đầu của người mình yêu.
Ôi cái tê tái tan ra trong đôi mắt những kẻ si tình, hòa vào giọt lệ ngấn đọng trên con ngươi phủ trên đôi mắt ấy những long lanh khó tả.
Gemini đưa tay đỡ bờ lưng trắng nõn ấy, vuốt mái tóc óng ánh rũ rượi che đi con ngươi tuyệt đẹp của em, hắn ân cần hôn lên trán tinh túy đời mình những thương yêu từ tận đáy lòng. Giữa mùi hương khảm đầy sắc dục, nụ hôn ấy lại trong trắng đến thuần túy, không chạm vô bất cứ vết bẩn nào, hắn trao em sự sạch sẽ nhất đời.
Tim Fourth khẽ rung lên những hồi âm của xúc cảm mùi mẫn hắn trao, em đắm mình vào cái dịu ngọt Geminu mang tới, bàn tay em đặt lên lồng ngực hắn, vuốt lấy làn da đã chằn chịt vết thương rồi nhẹ nhàng như lông vũ, môi em chạm vào ngực trái của Gemini, hôn lên như thể đó mới chính là quả tim của mình, của riêng bản thân Fourth.
Hay chính nó mới là lí do khiến em tồn tại đến lúc này.
Tay đan tay, hắn hôn lấy diễm lệ đời mình, còn em hớp lấy từng ngụm không khí, phà vào lòng hắn những nũng nịu mê đắm. Dưới ánh trắng rực rỡ, Gemini cuộn hết tinh túy từ sâu trong mình trao cho em, trao cho trái tim đang đập của em. Fourth rũ đôi vai mình, buông lỏng theo những va chạm ân cần của người bên trên, hai mắt em hững hờ mở ra phân nửa, nửa hồn xác trao cho nụ cười em nhớ thương, nửa còn lại hân hoan trong nhịp điệu của nụ hôn hắn trao.
Hai cơ thể trần trụi, như hai trái tim đỏ hồng đang đập cùng một nhịp, họ mở ra trang giấy trắng mới của cuộc đời, để đối phương tô vẽ lên thân xác những ngoại lệ riêng biệt.
Ôi cái ánh mắt trĩu nặng thương yêu ấy, nó đặc biệt làm sao, như sóng biển rì rào giữa tiết trời thu, cuộn những tí tách rót vào cõi lòng rỗng tệch, lắp đầy ánh mắt của những con người yêu nhau bằng những làn hơi phả ra qua lớp da, ánh mắt và đôi môi.
Có nhanh quá không, khi đôi ta chỉ mới nói được đôi ba câu, nhưng hỡi người ơi, trái tim chỉ có thể đập nhanh hơn chứ không thể chậm lại, và càng không thể dừng lại. Vậy nên thôi hãy bàn tới thời gian, thôi đừng bận tâm nhanh hay chậm, vì phút giây này ta bên nhau là đủ rồi, ta ôm lấy những rũ bỏ, ôm lấy cái trần truồng nhất, phơi bày ra những duy nhất của đôi mình, phơi ra nước da thấm đẫm mùi yêu thương.
Chỉ cần bấy nhiêu đã đủ làm phai màu thời gian rồi. Trần gian này nhanh lắm, vội vã thì đôi ta đã già rồi, nên cứ tranh nhau từng khoảng khắc mà yêu thương, dù chỉ còn một ngày, hay một phút, hay một mi li giây, thì hãy yêu cho bằng hết con tim, bằng hết máu đỏ đang chảy, bằng hết lòng hết dạ, để rồi khi buông bỏ mình, sẽ chẳng còn gì hối tiếc.
Giữa cái tĩnh mịch của đêm cuối đông, có hai đôi mắt nhìn nhau mê đắm, họ hát lên bản tình ca lãng mạn nhất, bằng những thanh âm của tình yêu, thanh âm của hạnh phúc dâng trào.
"Tôi mê đắm em, tôi yêu em lắm, Fourth ơi!"
Ý của Gemini là, nếu chúa ơi người có nghe thấy tiếng cõi lòng con, mong người thương xót mà đừng chia lìa chúng con, vì con yêu em ấy nhiều lắm, đừng mang trái tim con đi nhé. Rằng cuộc đời này, xin chỉ một lần nhẹ nhàng với chúng con, xin hãy thứ lỗi cho thân xác bẩn thỉu này đã làm vấy bẩn em, thiên sứ của trời, nhưng phạm một lần này thôi, cho con yêu Fourth nhé, cho con thương đôi mắt này nhé, người ơi.
"Em cũng thương Gemini nhiều lắm."
Ý của Fourth là, mẹ ơi, nếu mẹ ở nơi nào đó đang dõi theo con, hãy chiếu cố luôn chàng trai này, hãy cùng con yêu anh ấy. Nếu mẹ từng coi con là cả sinh mệnh, thì anh ấy là trái tim của con, vậy nên mẹ ơi, chấp nhận con và anh ấy nhé, chấp nhận cho tình yêu này. Của hai đứa con trai này.
Suốt một khoảng thời gian ta xa nhau, sự tồn tại của đối phương như chẳng là gì mà sao giờ đây, hơi thở của họ dường như là cả sinh mệnh của đối phương vậy. Vì dù nhiều lần muốn rồi đi, muốn từ bỏ trần gian ô uế này, thế nhưng cuối cùng hai đôi mắt ấy vẫn không nhắm lại. Tưởng chừng như hơi thở của bọn là sợi dây ràng buộc mà chúa trời trói lại, họ quấn lấy nhau mà giữ lại sinh mạng của đời mình, chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ mà sau mười lăm năm, Fourth, em ấy mới có thể cảm nhận lại được hơi ấm.
Giấc ngủ mà sau hai mươi hai năm, trong cuộc đời, Gemini, hắn lần đầu cảm nhận được hơi ấm.
Hơi ấm giữa ngày đông.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top