Chương 18: Cuộc Đối Mặt Mới

Thời gian trôi qua, vết thương của Joshua đã bắt đầu lành lại, nhưng những căng thẳng trong tâm trí hắn vẫn không hề giảm bớt. Cảm giác bị đe dọa luôn thường trực, nhưng có một điều lạ kỳ-hắn không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này nữa.

Seokmin vẫn bên cạnh hắn, luôn sẵn sàng bảo vệ và che chở. Dù cho thái độ của Seokmin vẫn như trước, lạnh lùng và kiên quyết, Joshua cảm nhận được một sự thay đổi trong từng hành động của hắn.

Một buổi sáng, khi ánh nắng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, Seokmin bước vào phòng, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Chúng ta có việc phải làm," Seokmin nói, giọng hắn không một chút mềm mỏng. "Bắc Liên không chỉ đứng nhìn đâu. Họ đã biết chúng ta sống sót, và sẽ không để yên đâu."

Joshua nhìn hắn, nhận ra sự căng thẳng trong từng đường nét trên khuôn mặt Seokmin. Hắn đã quá quen với sự lạnh lùng của Seokmin, nhưng lần này... có gì đó khác biệt. Có một sự lo lắng âm ỉ trong ánh mắt ấy, điều mà trước đây hắn chưa bao giờ nhận thấy.

"Cậu nghĩ họ sẽ làm gì tiếp theo?" Joshua hỏi, giọng vẫn còn mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo.

"Chắc chắn sẽ có một cuộc tấn công." Seokmin nói, ánh mắt sắc như dao. "Họ không thể để một trùm mafia như tôi và một đặc vụ bí mật như cậu thoải mái sống sót. Lần này, chúng ta phải đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ hơn."

Joshua gật đầu, không nói gì thêm.

Seokmin tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi hắn. "Cậu chắc chắn là đủ sức chiến đấu chưa?"

Joshua mỉm cười, dù nụ cười ấy có chút mệt mỏi: "Tôi không phải kiểu người bỏ cuộc dễ dàng."

Seokmin chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt ấy, có sự gì đó không nói ra, như thể hắn đang suy nghĩ về một điều gì đó lớn lao hơn cả cuộc chiến này.

"Chúng ta sẽ phải chiến đấu," Seokmin nói, giọng trầm và nghiêm túc. "Và tôi không muốn cậu chết trong trận chiến này."

Joshua cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời của Seokmin. Hắn biết rằng đó không chỉ là lời cảnh báo, mà là một lời hứa-một lời hứa mà Seokmin không dễ dàng đưa ra.

Joshua quay lại nhìn vào ánh mắt ấy, đôi mắt của Seokmin đầy quyết tâm và... sự quan tâm. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Seokmin, một kẻ đứng đầu mafia lạnh lùng, lại có thể bộc lộ sự quan tâm rõ ràng như thế.

"Cậu có lo lắng cho tôi không?" Joshua hỏi, giọng không thể che giấu sự tò mò.

Seokmin nhìn hắn một lúc, rồi trả lời đơn giản nhưng chân thành: "Tôi không muốn mất đi đồng đội của mình."

Joshua cười nhẹ, nhưng lần này, hắn cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa. Bởi dù cho cuộc chiến phía trước có tàn khốc đến đâu, hắn biết rằng có một người sẽ luôn đứng bên cạnh mình.

Và đó là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy mình không phải chiến đấu một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top