Chương 17: Sự Tỉnh Thức
Joshua tỉnh dậy trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm, cảm giác đau nhức vẫn còn vương vấn trên người. Nhưng không như những lần trước, khi tỉnh lại từ những vết thương nặng nề, lần này có một điều gì đó khác biệt.
Không gian xung quanh lặng im, chỉ có tiếng thở đều đặn của Seokmin đang ngồi gần đó, chăm chú nhìn hắn.
Joshua quay đầu, ánh mắt lướt qua bóng dáng quen thuộc của Seokmin đang ngồi trên chiếc ghế bọc da cũ, chân khoanh lại, đôi tay đặt trên đầu gối. Hắn không biết từ bao giờ, nhưng một điều là chắc chắn-Seokmin vẫn luôn ở bên cạnh.
Seokmin không rời mắt khỏi Joshua, dù ánh mắt của hắn có vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại ẩn chứa một sự quan tâm mà Joshua không thể bỏ qua.
"Thế nào rồi?" Seokmin hỏi, giọng hắn vẫn bình thản, nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
Joshua nhếch môi, giọng hơi khàn:
"Chắc là tôi sẽ sống sót. Chỉ là hơi đau một chút."
Seokmin không đáp lại, chỉ đứng dậy, bước lại gần giường của Joshua. Hắn cúi xuống, nhìn vào vết thương trên bụng hắn, rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Joshua.
"Đừng làm trò ngốc nghếch nữa." Seokmin nói, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Tôi không thể cứ tiếp tục kéo cậu ra khỏi nguy hiểm mãi thế này."
Joshua im lặng một lúc, nhìn đôi tay Seokmin đang chạm vào vết thương của mình. Một cảm giác ấm áp lạ kỳ dâng lên trong lòng hắn. Hắn không biết tại sao, nhưng khi ở gần Seokmin, hắn cảm thấy như thế giới xung quanh dừng lại.
"Vậy sao cậu không để tôi chết đi?" Joshua hỏi, một câu hỏi mà hắn chưa bao giờ dám hỏi trước đó.
Seokmin quay lại nhìn hắn, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa một sự kiên nhẫn khó tả. "Vì tôi không thể."
Joshua không thể nói thêm gì nữa. Hắn nhìn vào ánh mắt của Seokmin, trong đó có một thứ tình cảm gì đó mạnh mẽ, không thể diễn tả bằng lời. Không phải là sự căm ghét, không phải là sự chán ghét. Mà là một điều gì đó gần như là... cần thiết.
Seokmin đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Cậu phải sống, Joshua. Vì tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai làm tổn thương cậu."
Lời nói ấy khiến Joshua cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó vỡ tan. Hắn không thể lý giải được cảm giác trong tim mình, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc này, hắn không còn muốn gì hơn ngoài việc cảm nhận sự hiện diện của Seokmin.
Hắn khẽ gật đầu, đôi mắt rưng rưng. "Cảm ơn."
Seokmin không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống bên giường, ánh mắt lặng lẽ quan sát hắn. Cả hai không nói gì, nhưng có một điều gì đó giữa họ-một sự thấu hiểu mà không cần phải nói ra.
Joshua nhắm mắt lại, để những lời nói của Seokmin vang vọng trong tâm trí. Dù rằng hắn không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình không đơn độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top