1.3




"Junkyu?"

"Mm, Junkyu. Một cái tên đẹp đó."

Mashiho đã đi rất nhiều nơi, ghé qua rất nhiều vùng đất, nhưng chỉ có duy nhất một nơi mà cậu từng nghe qua cái tên đó.

Và đó chính là vị thần mùa vụ của làng Pasloe.

"Trùng hợp thật. Tôi cũng biết một người tên là Junkyu."

Chàng trai này quả là gan dạ khi dám dùng tên của một vị thần, nhưng ít nhất giờ cậu cũng chắc chắn rằng hắn tới từ làng Pasloe. Có lẽ vì đôi tai và cặp răng nanh đó mà hắn bị gia đình giấu đi và bí mật nuôi nấng. Thế cho nên khi nãy mới có câu "trốn thoát thành công". 

Mashiho đã từng nghe kể về những đứa trẻ dị thường này. Họ gọi chúng là những đứa trẻ ma quỷ bị yêu quái nhập vào khi vừa mới sinh ra. Nếu Giáo hội phát hiện ra những đứa trẻ này thì chúng - cùng với gia đình của mình - sẽ bị đóng cọc thiêu sống vì mang tội thờ phụng ma quỷ. Thế nên những đứa trẻ nếu không bị bỏ hoang trên núi thì cũng được nuôi nấng trong bí mật.

Nhưng đây là lần đầu tiên Mashiho thật sự thấy một đứa trẻ như vậy. Từ trước tới nay cậu vẫn luôn mặc định rằng tất cả bọn họ đều cục súc đáng tởm, nhưng chỉ bằng ngoại hình này thôi thì cái tên đang đứng ngay trước mặt cậu đây thậm chí có thể so sánh với Apolo* trong truyền thuyết.

(Apolo: Con trai của thần Zeus; đẹp trai, tài giỏi và đa tình không kém gì cha.)

"Ô hô, tôi thì lại chưa từng gặp ai có tên giống mình hết nha. Kẻ đó ở đâu vậy?'' Nhìn hắn gặm miếng thịt mà cậu chẳng tìm thấy điểm nào khả nghi. Rất có thể do bị giam hãm quá lâu nên tên này thật sự tin rằng mình là một vị thần cũng nên.

"Đó là tên của vị thần mùa vụ trong vùng này. Cậu có phải là vị thần đó không thế?"

Nghe Mashiho nói vậy, khuôn mặt dưới ánh trăng của chàng trai hơi cứng lại, nhưng rồi lập tức giãn ra và mỉm cười.

"Từ lâu rồi, tôi vẫn luôn bị mảnh đất này ràng buộc và được người trong vùng tôn thờ là thần. Nhưng tôi không vĩ đại tới mức đó. Tôi chỉ đơn thuần là Junkyu mà thôi."

Nghe vậy, Mashiho đoán chàng trai này thật sự đã bị giam trong nhà kể từ khi sinh ra. Anh bắt đầu cảm thấy thương cảm thay cho hắn.

"Cậu nói 'từ lâu', nghĩa là cậu được sinh ra ở đây?"

"Ồ không."

Mashi không lường trước câu trả lời này.

"Tôi được sinh ra ở tít tận phương Bắc."

"Phương Bắc?"

"Đúng vậy. Nơi đó mùa hè ngắn, mùa đông dài, cả thế giới phủ màu bạc trắng."

Đôi mắt Junkyu nhíu lại khi hắn nhìn về phía xa xăm, trông không giống như đang nói dối. Cái vẻ hoài niệm về phương Bắc đó quá đỗi tự nhiên, không thế nào là đóng kịch được.

"Cậu đã tới đó bao giờ chưa?"

Sau đó, Mashiho bị hỏi ngược lại. Nếu Junkyu đang nói dối hay chỉ đơn thuần lặp lại chuyện người khác kể thì cậu hẳn phải nhận ra rồi.

Những chuyến hành trình quả thực đã từng đưa cậu tới vùng cực Bắc xa xôi.

"Nơi xa nhất về phía Bắc tôi từng đến là Arohitostok. Cái nơi quanh năm tuyết phủ đó quả thực đáng sợ."

"Hm. Chưa từng nghe thấy bao giờ.", Junkyu hơi nghiêng đầu đáp.

Cậu cứ tưởng hắn sẽ giả bộ mình có biết cơ. Thế này thì lạ thật.

"Vậy cậu biết những nơi nào?", Mashi hỏi.

"Một nơi gọi là Yoitsu. Sao vậy?"

Mashiho gượng gạo nói, "Không có gì", chỉ để kìm nén sự hoang mang đang dâng trào. Cậu quả thực có biết cái chỗ Yoitsu đó, nó được nhắc tới trong một câu chuyện cổ mà cậu nghe được tại một nhà trọ ở phương Bắc.

"Cậu sinh ra ở đó à?", Mashi hỏi.

"Đúng vậy. Không biết Yoitsu dạo này thế nào. Mọi người vẫn còn khỏe chứ nhỉ." Nói đoạn, ánh mắt và bờ vai Junkyu hơi chùng xuống. Điệu bộ đó chỉ thoáng qua trong tích tắc, tuyệt đối không thế nào là giả được. Nhưng Mashiho vẫn không tài nào tin nổi.

Dù sao thì theo những gì cậu được kể, thị trấn Yoitsu đó đã bị tàn phá bởi một đàn quỷ gấu cách đây sáu trăm năm rồi.

"Cậu còn nhớ nơi nào khác không?"

"Mmm... cũng đã mấy thế kỉ rồi... À, Nyohhira, ở đó có một thị trấn tên là Nyohhira. Một thị trấn kì lạ, có cả suối nước nóng. Tôi rất hay tắm ở đó."

Ở Nyohhira vẫn còn nhiều suối nước nóng tồn tại cho tới ngày nay, trở thành tụ điểm mà quý tộc hoàng gia nước ngoài cũng thường xuyên ghé chân.

Nhưng liệu có bao nhiêu người ở vùng này biết được sự tồn tại của nó đây?

Chẳng để tâm tới Mashiho đang chìm trong cơn mơ màng, Junkyu nói vói vẻ thư thái cứ như đang đắm mình trong làn nước nóng. Rồi đột nhiên hắn hắt hơi một cái.

Đến đây Mashiho cũng mới chợt nhận ra rằng nãy giờ Junkyu vẫn đang trần như nhộng.

"Hừm. Tôi thì chẳng ngại phải khoác lốt người, nhưng mà công nhận là lạnh thật. Ít lông quá", Junkyu cười cười rồi lại rúc vào trong đống lông chồn.

Nhìn thấy vậy, Mashiho cũng phải bật cười. Tuy nhiên vẫn còn vài chuyện khiến cậu bận tâm, thế nên cậu bèn phải hỏi tiếp.

"Khi nãy cậu có nói về lốt này lốt nọ. Nghĩa là gì vậy?"

Junkyu ló đầu ra khỏi đống lông chồn và đáp:

"Thì nói sao là vậy. Đã lâu rồi tôi chưa về lại hình dạng con người. Sao, đẹp trai chứ?", hắn mỉm cười nói.

Mashiho hoàn toàn đồng ý, nhưng cậu vẫn phải ráng giữ vẻ nghiêm túc trên mặt và trả lời. Không thể phủ nhận rằng tên con trai này có thể dễ dàng khiến cậu mất đi vẻ điềm tĩnh.

"Ngoài mấy chi tiết lặt vặt kia ra thì cậu là con người đúng không? Không thì là cái gì? Một con chó biến thành người, giống như mấy câu chuyện về ngựa hóa ngưòi phỏng?"

Junkyu đứng dậy, dường như hơi tức tối. Quay lưng về phía Mashi, hắn ngoái đầu lại và bình tĩnh đáp:

"Nhìn hai tai và đuôi của tôi, cậu chắc hẳn phải nhận ra ngay tôi là một con sói cao quý! Những người bạn sói khác của tôi, muôn thú ở trong rừng, cũng như tất cả những thôn dân trong làng đều biết tới tôi. Phần chóp đuôi màu trắng là niềm tự hào của tôi, mọi người đều cất lời tán dương khi được nhìn thấy nó. Đôi tai tôi có thể dự báo trước mọi điềm gở, nhận ra mọi lời nói dối và tôi đã không biết bao nhiêu lần cứu bạn của mình khỏi những mối hiểm nguy. Khi người ta nhắc tới Hiền giả sói của Yoitsu thì đó chỉ có thể là tôi chứ chẳng phải ai khác!"

Junkyu khịt mũi đầy tự hào, nhưng rồi nhớ ra trời đang lạnh thế là lại rúc vào trong những tấm lông.

Mashiho ngẩn người. Đi liền với hình ảnh lõa thể tuyệt đẹp của Junkyu, chiếc đuôi của hắn quả thực đang ngoe nguẩy cử động.

Không chỉ có tai sói, hắn có cả đuôi nữa. Mashiho nhớ lại tiếng tru ban nãy. Đó là tiếng tru của một con sói thực thụ, không lẫn đi đâu được. Vậy chẳng lẽ đây thật sự là Junkyu, vị thần sói của mùa vụ?

"Không, không thể nào", Mashiho tự lấm bẩm vói chính mình và đánh giá lại Junkyu một lượt. Hắn thì lại chẳng để ý gì đến cậu, hai mắt hắn nheo lại trong đống lông chồn ấm áp. Thế này thì giống mèo hơn chứ nhỉ, nhưng đó không phải là vấn đề cần quan tâm. Junkyu có phải là người hay không, đây mới là điều cần xác minh.

Việc Giáo hội phát hiện ra những người bị cho là quỷ ám dựa vào diện mạo cũng không phải là vô căn cứ. Những người này, bởi trong thân thể họ có những ác quỷ hay linh hồn trú ngụ, là nguyên nhân thường xuyên của các tai ương. Chính vì thế, Giáo hội mới tuyên truyền rộng rãi hình phạt thiêu sống trên cọc dành cho họ.

Nhưng nếu Junkyu thật sự là một con thú biến hình y như trong những câu chuyện cổ, hắn có khi lại đem tới may mắn hay phép màu cũng nên.

Quả thật nếu hắn là Junkyu, vị thần mùa vụ, thì những người buôn thóc tìm đâu cho được một bạn đồng hành tốt hơn chứ.

Mashiho hướng sự chú ý trở lại phía Junkyu.

"Junkyu phải không?"

"Ừ?"

"Cậu nói cậu là sói."

"Đúng vậy đó." 

"Nhưng cậu chỉ có mỗi tai và đuôi sói. Nếu cậu thật sự là một con sói biến hình, thì phải tự quay về được nguyên dạng sói chứ nhỉ."

Junkyu ngẩn ra trước những lời Mashiho nói, mãi một lúc sau hắn mới hiểu ra.

"Ồ, ý cậu là muốn tôi biến lại thành sói đúng không?"

Mashiho gật đầu thừa nhận, nhưng thực ra cậu cũng khá bất ngờ. Cậu cứ tưởng hắn sẽ tỏ ra bối rối cơ.

Trái lại, hắn chỉ đơn thuần tỏ ra khó chịu, vẻ cáu bẳn đó có sức thuyết phục hơn hẳn lời nói dối vụng về mà cậu những tưởng hắn sẽ nói nhằm bao biện rằng mình có thể hóa sói.

"Tôi không muốn.", hắn thẳng thừng từ chối.

"Tại sao không?"

"Vậy tại sao cậu lại muốn tôi biến hình?", hắn bĩu môi vặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top