Mở đầu
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ tết dương lịch, thư viện thành phố rất vắng vẻ, người đi học, người đi làm, phòng đọc sách thiếu nhi trên tầng hai hình như không có lấy một đứa trẻ nào. Đoàn Nghi Ân leo lên tầng ba, đến phòng chủ nhiệm lấy chìa khóa mở cửa phòng mượn đọc sách.
Vừa vào cửa, việc đầu tiên của cậu là cởi găng tay, sau đó sắp xếp lại tất cả sách chưa phân loại ngày hôm qua lên giá sách. Bận rộn một hồi, cậu đóng cửa cảm ứng lại rồi ngồi xuống bàn mở máy tính, lúc này mới được nghỉ ngơi.
Công việc của Đoàn Nghi Ân là xử lý việc cho mượn sách học thuật nên phòng sách khá vắng người, lộ rõ vẻ quạnh quẽ, không đông vui tấp nập như phòng sách tổng hợp dưới tầng một. Biết cậu đi làm ở đây, đám bạn học cũ đều tỏ ra ngưỡng mộ, nói đi làm có thể thoải mái đọc sách, vừa nhàn hạ vừa được chơi. Nhưng chỉ có mình Đoàn Nghi Ân biết, một đống sách học thuật và tập san chuyên ngành ở đây, căn bản không phải khẩu vị của cậu. Từ lúc đi làm, cậu rất ít khi mất ngủ, bởi vì chỉ cần tiện tay cầm một quyển sách ở đây về nhà, buổi tối vác lên giường đọc, đảm bảo rất dễ đi vào giấc ngủ, thuốc ngủ còn kém xa.
Máy vi tính đã quá cũ kỹ, khởi động phải mất vài phút mới được.
Đoàn Nghi Ân bắt đầu một ngày của mình như thế nào? Đầu tiên là lên QQ, sau đó lướt qua taobao.com, cuối cùng là mở các trang web thông thường khác.
Lúc này, đồng nghiệp Ngô Vãn Hà cầm trên tay một bát sủi cảo thịt bò đi vào. Vừa rồi hai người cùng thư viện, Đoàn Nghi Ân đi mở cửa, còn Ngô Vãn Hà đi mua điểm tâm. Thế là Đoàn Nghi Ân thừa dịp chưa có người đến mượn sách, nhanh chóng ăn cho no bụng, tránh để cho chủ nhiệm thấy lại bị cằn nhằn một trận.
"Cậu thích ăn sủi cảo đến mức nào mà mỗi ngày đổi một vị như thế?" Ngô Vãn Hà khó hiểu hỏi.
"Cũng giống cậu mỗi lần đi karaoke đều sẽ hát đi hát lại một vài bài như một quy luật."
Ngô Vãn Hà trừng mắt lườm Đoàn Nghi Ân, sau đó quay về phòng làm việc của mình.
Ngô Vãn Hà vừa đi ra thì có một người khác vào. Đoàn Nghi Ân đang cắm đầu ăn nên không để ý. Vừa nhai thức ăn trong miệng, cậu vừa mở trang diễn đàn sôi nổi nhất của thành phố A. Thỉnh thoảng cậu sẽ xem một vài tin tức nóng sốt hay các sự kiện nổi bật. Ví dụ như trung tâm thương mại nào có khuyến mãi, quán cà phê nào đó có đồ uống đặc biệt, ai sắp đóng phim mới ai sắp mở liveshow, bệnh viện nào có bác sĩ gây ra tử vong...
Nghỉ Tết dương lịch, có lẽ rất nhiều người đều nhàn rỗi không có việc gì làm nên chỉ ở nhà lên các diễn đàn trên mạng đăng bài. Bài viết mấy hôm trước cậu xem bây giờ đã bị chìm xuống, trang đầu tiên là bài đăng của một người có nick-name Oreo là niềm tự hào, tiêu đề: "Cùng bàn luận về những giảng viên đẹp trai, giàu có, phong độ của đại học A chúng ta nào".
Đoàn Nghi Ân rất tò mò, cậu bỏ một miếng sủi cảo vào miệng rồi click chuột xem.
Người đầu tiên được nhắc đến là một thầy giáo tên Ngô Thế Huân. Đoàn Nghi Ân không quen anh ta, chỉ là bình thường hay qua lại trường đại học A, nghe qua đám sinh viên bàn tán với nhau, nhắc đến cái tên này khá nhiều.
Chủ topic vừa ca ngợi Ngô Thế Huân phong thái lỗi lạc, hòa nhã dễ gần, vừa không quên đăng lên một tấm ảnh để minh họa, người này quả nhiên sánh ngang với cánh săn ảnh.
Đoàn Nghi Ân kiên trì kéo con trỏ xuống, hết trang một, vẫn là Ngô Thế Huân, trang hai, trang ba, trang bốn. Phần lớn đều là sinh viên đại học A, có người còn nói bắt gặp đường link bài viết này trên trang web của trường nên mở ra xem. Đến tận trang thứ năm mới thấy được cái tên thứ hai: Vương Gia Nhĩ.
Nói về Vương Gia Nhĩ, chủ topic này không huyên thuyên đủ điều như khi bàn luận về Ngô Thế Huân nữa, mà chỉ đăng mấy bức ảnh.
Bức thứ nhất Đoàn Nghi Ân đã từng trông thấy, nền xanh lam, áo sơ mi trắng, ngồi thẳng lưng, giống như tấm ảnh thẻ được dán bên ngoài cửa bệnh viện của họ. Thứ hai là bức ảnh chụp các sinh viên tốt nghiệp, ở một góc nào đó có bóng hình nhỏ xíu của Vương Gia Nhĩ.
Ở phía dưới hai bức ảnh, chủ topic chỉ viết một câu: "Thầy Vương, mãi mãi là một bông hoa hiếm thấy của học viện y đại học A. Bông hoa hiếm thấy này có thể giải thích như sau: kỳ lạ, đặc biệt, xuất chúng, đẹp trai. Hoàn toàn không mang ý nghĩa đen tối như trong đầu mọi người tưởng tượng đâu nhé!".
Sau đó liền có người vào bình luận: "Tôi yêu Ngô Thế Huân, thầy ấy là số một ở trường chúng ta. Tôi không thích Vương Gia Nhĩ, tuy rằng thầy ấy thật sự rất đẹp trai".
"Chủ topic miêu tả thầy Vương giống một đóa hoa ư? Xem ra không muốn sống nữa rồi. Cẩn thận kẻo cái miệng của cậu bị lôi ra làm lò nung gốm sứ!"
"Cần bỏ phiếu sao? Tranh ngôi đệ nhất sao? Tôi sẽ bình chọn cho thầy Vương Gia Nhĩ, tuy rằng tôi cũng rất yêu mến thầy Ngô Thế Huân, nhưng thầy Vương vô cùng hung hãn, ngộ nhỡ thầy ấy về nhì, tâm tình khó chịu lại treo bằng toàn bộ chúng ta thì sao? [khóc]".
"Chủ topic, tôi biết bạn là ai, nhưng bạn phải trốn kỹ, đừng làm bại lộ thân phận, tiêp tục tám về Vương Gia Nhĩ nha, tôi chờ mong!"
"Tôi không thích Vương Gia Nhĩ, xin miễn theo dõi topic này."
"Trời đã sinh ra Thế Huân, hà cớ còn sinh ra Gia Nhĩ?"
"Tôi đến xem xem, vì sao không có thầy Lan Châu?"
Đoàn Nghi Ân đọc rồi lại đọc, khóe miệng vung lên.
Cậu kéo chuột dần xuống dưới, bỗng nhiên trông thấy một lời bình luận.
"Lau mồ hôi! Sao không ai phát hiện ra, họ của hai người này ghép lại sẽ thành tên một hãng bra[1] nổi tiếng trong nước sao?"
Đoàn Nghi Ân nhìn qua không hiểu, suy nghĩ một lúc mới giật mình, nhất thời không nhịn được mà bật cười. Đúng lúc ấy, người vừa vào khi nãy đi tới trước mặt cậu, đặt hai quyển sách và thẻ mượn lên bàn, giữa máy tính và hộp đồ ăn.
Đoàn Nghi Ân phì cười khiến miếng sủi cào chưa kịp nuốt phun ra ngoài. Nhân sủi cảo, rau, tất cả bắn lên sách và tay đối phương.
Cậu hoảng hốt, vội vàng gạt xuống nhưng bàn tay vừa thò ra lại cảm thấy không thích hợp, liền lấy khăn giấy trong ngăn kéo ra, đầu tiên là lau bìa sách đã cực kỳ thê thảm, vừa lau vừa nói: "Xin lỗi, xin lỗi".
Sau đó, Đoàn Nghi Ân đứng lên, cúi đầu lau tay của đối phương. Một tay cậu cầm tay người đó, một tay cầm khăn lau lau, không ngờ anh ta rút tay về và nói: "Cũng may là không phun vào mặt!".
Ngữ điệu không nhanh không chậm, nghe không ra tâm trạng thế nào, nhưng giọng nói tưởng chừng có vẻ hờ hững kia lại ẩn chứa thứ cảm xúc êm ái.
Nghe được thanh âm kia, trái tim Đoàn Nghi Ân chợt giật thót, cậu ngẩng đầu lên.
Dường như có ai đó ấn nhầm vào nút trôi chậm lại của chiếc máy thời gian. Cậu di chuyển ánh mắt từ tay lên khuy áo, rồi lại tiếp tục di chuyển lên cổ áo, cuối cùng dừng lại ở gương mặt kia.
Người đàn ông nhìn khá trẻ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng con ngươi lại sâu thẳm u sầu, vùng màu trắng còn mang theo một chút xanh lam.
Đoàn Nghi Ân ngẩn người, ép đầu mình cúi xuống, tiếp tục lau tấm thẻ mượn sách, sau đó cậu nhập dữ liệu.
Người đàn ông cầm lấy sách, không nói thêm một câu, thậm chí không nhìn cậu lấy một cái, lập tức rời đi.
Anh ta đi được một lúc lâu, Đoàn Nghi Ân vẫn đờ người ra, mãi đến khi độc giả thứ hai vào, cậu mới lấy lại tinh thần, di di chuột để máy tính thoát khỏi chế độ bảo vệ màn hình.
Trên màn hình lúc này xuất hiện trang thông tin mượn sách vừa rồi.
Cột tên người mượn ghi rành rành ba chữ:
Vương Gia Nhĩ.
[1] Áo ngực. Một hãng bra của Trung Quốc có tên "Ái Mộ", cách phát âm gần giống "Ngải Mộ".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top