Boo

✨summary✨
renjun đang rất là xấu hổ nhưng mọi người chỉ nhìn thấy sự xinh yêu tràn màn hình.

✍🏻note của tác giả✍🏻
chỉ là việc dreamies đang ở cùng một căn nhà.

👽note của tớ👽
warning tag: abo! alpha!mark x omega!renjun x alpha!haechan
80% là markren
10% là hyuckren
cái này tớ ngâm từ lúc nào không nhớ nổi nữa luôn:))))))

tác giả: 1amsharkhour
link truyện:https://archiveofourown.org/works/44071269

độ dài: 1
tình trạng: com pơ lịt




góc nhìn của nana

"renjun, bé yêu... anh thề là anh không cố trêu chọc em! đi mà, anh xin lỗi," mark cố gắng xin lỗi khi đi theo renjun về ký túc xá, cố gắng kìm nén tiếng cười của chính mình. renjun đang bối rối và mark thích thú đến mức thể hiện rõ trên mặt anh.

jaemin quan sát drama từ chiếc ghế khi hai người kia biến mất tầm mắt của y. y nghe thấy tiếng cửa của một trong những phòng ngủ của họ đóng sầm lại, và không lâu sau đó mark lại xuất hiện ở cửa phòng khách. anh thở dài và ngồi xuống ghế bành bên cạnh chiếc ghế jaemin đang ngồi. trong một khoảnh khắc, anh chỉ ôm đầu vào tay trước khi nhìn lên để rồi bắt gặp ánh mắt của jaemin.

jaemin nhướng mày tò mò.

"anh có thể đã đùa hơi lố," mark thú nhận, nhưng anh không thể làm nụ cười biến mất trên khuôn mặt.

"renjun sẽ không chấp nhận lời xin lỗi với việc anh đã cười hố hố như vậy," jaemin khuyên.

"anh đã làm gì vậy?"

"còn nhớ chiếc tạp dề gà con màu vàng mà hyuck đã mua cho junjun không? chà, anh đã lừa ẻm mặc nó, "mark nói, một chút gì đó ẩn sâu trong giọng nói của anh.

"không thể," jaemin nói khi y ngồi dậy và nghiêng người, nụ cười của mark cũng lan tỏa trên khuôn mặt anh. "làm thế quái nào mà anh lại dám được điều đó??"

"thành thật mà nói, anh cũng không biết" nhưng, cậu em tôi, junjun thậm chí còn dễ thương hơn anh tưởng tượng, "mark đăm chiêu nói với nụ cười ngu ngốc trên môi. anh dừng lại một chút trước khi nụ cười bắt đầu tuột khỏi khuôn mặt. "anh nghĩ ẻm chắc đang tự thấy anh chọc ẻm."

jaemin ậm ừ như lời thừa nhận.

"anh có nên đi nói chuyện với ẻm không? mark hỏi. "anh thực sự không muốn junjun nghĩ rằng anh đang chế giễu em ấy, nhưng anh không biết liệu em ấy có cho anh vào nói chuyện ngay bây giờ hay không."

jaemin nhìn thấy sự lo lắng thực sự trên khuôn mặt của mark và muốn khuyến khích anh nói chuyện càng sớm càng tốt, nhưng renjun đã hơi nhạy cảm trong vài ngày qua nên y lo lắng rằng một cuộc đối đầu ngay lập tức có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

"tại sao anh không nhờ lele nói chuyện với cậu ấy?" jaemin đề nghị. nếu renjun định cho bất cứ ai vào phòng em để tâm sự, đó sẽ là omega đồng hương của em.

"ừ, chắc vậy."



góc nhìn của lạc lạc

chenle đứng trước cửa phòng renjun. chỉ mới 15 phút kể từ khi renjun tự nhốt mình trong phòng nhưng cả ký túc xá đã cảm thấy khó chịu - hoặc ít nhất là việc đó đã xảy ra với những người ở trong nhà. donghyuck, jeno và jisung đều ra ngoài với những lịch trình khác nhau trong khi những người còn lại của nhóm nghỉ ngơi ở nhà nguyên ngày.

"nhân tuấn ca?" chenle gọi sau khi gõ cửa, chuyển sang tiếng trung để bảo đảm. "em có thể vào không?"

chenle chờ đợi khi nghe thấy tiếng xáo trộn sau cánh cửa khi renjun đi qua. cánh cửa kêu cót két mở ra và chenle bước vào nhanh chóng để renjun có thể đóng lại và khóa cửa ngay lập tức. bé nhìn renjun quay trở lại mớ chăn lộn xộn mà là giường của em.

"chuyện gì đã xảy ra vậy ca ca? bé hỏi và ngồi ở mép giường bên cạnh.

renjun nhìn chằm chằm chiếc gối trong tay, "mark có nói chuyện với bạn không?"

"ờ, nhưng toàn bộ ký túc xá có mùi omega đang khó chịu nên đệ đệ đây sẽ kiểm tra ca bằng mọi cách." chenle nói một cách thẳng thắn. "là vậy đó, có chuyện gì vậy?"

renjun thở dài, "tại sao mấy người đó không bao giờ cố gắng mặc quần áo cho đệ một cách dễ thương hoặc cố tình làm đệ xấu hổ?"

"chà, jisung thỉnh thoảng làm vậy, chỉ là không phải trước mặt các ca," chenle nói.

"nhưng khác với jisung," renjun cãi.

"chắc là? bởi vì đệ không phản ứng theo cách ca làm ".

" nghĩa là gì? renjun đứng thẳng dậy và nheo mắt về phía chenle.

"điều đó có nghĩa là trong khi đệ dựa vào mọi thứ và vui đùa với việc đó, thì ca sẽ bối rối - và đệ không biết liệu ca có để ý hay không, nhưng mấy người kia thấy điều đó rất hấp dẫn," chenle nói một cách ranh mãnh.

"Nếu họ thực sự thấy việc đó hấp dẫn như vậy thì tại sao họ luôn cười ca?" renjun hỏi, một cái bĩu môi nhẹ và một giọng nói thậm chí còn hơi run hơn.

"bởi vì ca làm cho họ hạnh phúc, đó là lý do tại sao!" chenle trả lời đơn giản. "đó thực sự là tất cả những gì cần làm, và nếu ca không tin đệ, thì hãy hỏi bất kỳ ai trong số họ."

renjun quan sát chenle đứng dậy khỏi giường và đi ra cửa.

"ca có muốn đệ mang mark cho ca không?" bé hỏi, đặt tay lên hông và tạo dáng người cha tốt nhất của vị đại ca đông bắc.

bé bình tĩnh đứng bên cửa khi renjun phân tích lời của bé. chenle giữ tư thế thư giãn và mỉm cười khích lệ với omega ca ca, có ý thức để không bị coi là không thành thật hoặc trịch thượng.

"được rồi," em mủi lòng. "cảm ơn lạc lạc."



góc nhìn của lee-lớn nhất dream-mark

lòng bàn tay của mark bắt đầu đổ mồ hôi khi anh đứng trước phòng renjun và lo lắng không ngừng về những gì anh có thể làm để omega của mình cảm thấy vui hơn. anh muốn khiến junjun chìm trong tình yêu, sự để ý và tình cảm, nhưng anh lo lắng rằng điều đó có thể chỉ gây khó chịu hơn nữa cho vị omega kia. hơn bất cứ điều gì khác, anh muốn xin lỗi vì đã làm em ấy buồn, nhưng anh không hoàn toàn chắc chắn điều gì đã khiến ẻm thất vọng. có lẽ anh chỉ nên xin lỗi vì những thứ liên quan đến chiếc tạp dề vàng để được an toàn.

"hyung, em có thể ngửi thấy anh đang đứng ngoài cửa phòng em. hyung vào đi" renjun nói vọng ra từ trong phòng.

giật mình và xấu hổ khi bị phát hiện, mark từ từ mở cửa và thò đầu vào. anh nhìn thấy renjun nhìn anh từ trên giường của mình (đáng buồn là không theo cách gợi cảm) và cảm thấy mình bị dụ vào phòng và lên giường với omega đáng yêu.

"anh rất xin lỗi, em yêu. anh thực sự không có ý làm em khó chịu," mark bắt đầu. anh mở miệng để tiếp tục nhưng renjun đã giơ một bàn tay nhỏ để bịt miệng anh. ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, mark ngậm miệng lại và chăm chú lắng nghe bất cứ điều gì Renjun nói.

"tại sao anh lại muốn em mặc cái đó?" renjun hỏi.

"anh xin lỗi, em yêu. lẽ ra anh không nên bắt em-" mark bắt đầu lại, ngay lập tức nhảy sang một lời xin lỗi khác.

"mark. em chỉ đang hỏi tại sao," renjun nói rõ ràng.

"chà, em- ờ, anh chỉ," mark nhẩm trước lời nói của mình và tuyệt vọng nhìn quanh phòng để tránh ánh mắt của renjun. anh tỏ vẻ khó hiểu khi nói, "anh nghĩ em sẽ trông dễ thương trong đó - và thực sự là như thế! trông em cực kì dễ thương! nhưng anh đoán anh đã không nghĩ về việc liệu em có cảm thấy thoải mái với nó hay không."

đôi mắt của mark cuối cùng cũng quay trở lại renjun và anh đang cố nắm lấy tay của người còn lại.
"anh thực sự xin lỗi, em yêu. anh yêu em và anh không bao giờ muốn làm cho em khó chịu." mark nói một cách nghiêm túc.

renjun giữ ánh mắt ở phía mark và nhìn anh đang xin lỗi.

"anh không cười nhạo em à?" renjun nhẹ nhàng hỏi.

"ôi trời, không! em yêu, anh sẽ không như thế bao giờ!" mark trả lời, thực sự đau khổ khi renjun nghĩ rằng bất kỳ ai trong số dreamies sẽ cười nhạo em như vậy. anh đưa tay kia ra và nựng má omega, "anh xin lỗi vì đã cười, anh chỉ bất ngờ với vẻ ngoài đáng yêu của em. anh không thể tin vào mắt mình.".

sắc đỏ tưng bừng ngày càng bùng nổ trên tai Renjun và má em khi nắm tay nhỏ của em đã tiếp xúc với vai mark. em đã cho mark ánh mắt ít đe dọa nhất trên thế giới và mark không thể không nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh.

"em thật dễ thương, em yêu."


góc nhìn của cả nhà mộng mơ

tối hôm đó, mark, renjun, chenle và jaemin ngồi thành một cục trên đi văng xem một bộ phim ngẫu nhiên mà không ai trong số họ đặc biệt để ý vào. renjun cuộn mình lại sâu hơn vào mark, gần như là một hình ảnh phản chiếu của chenle với jaemin ở phía bên kia của chiếc ghế dài, và ấn mặt vào ngực mark. thỉnh thoảng chenle sẽ dịch chuyển và chân bé cá heo sẽ chọc vào chân renjun, ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ thật yên bình. với việc mark lướt ngón tay qua tóc, renjun cảm thấy mí mắt của mình trở nên nặng nề - và em sẽ trôi vào giấc mộng nếu donghyuck không xồng xộc chạy vào ký túc xá vào đúng thời điểm đó.

"renjunnie, làm sao cậu có thể phản bội tớ như thế này??" nó gọi khi len lỏi qua cửa ký túc xá và vào phòng khách. "tớ là người đã mua cái áo đó và bạn đã mặc nó cho MARK xem?" donghyuck nhìn xuống anh với hai tay chống hông.

cái gì? hả- renjun quay đầu sang một bên để nhìn thấy nụ cười xấu xa giống hệt jaemin và chenle. tất nhiên rồi.

"tớ không mặc nó cho bất kỳ ai thấy!" renjun làm rõ. "tớ chỉ... thử nó!"

"nhưng! tớ đã không nhìn thấy nó."donghyuck rên rỉ. "junnie của tớ ghét tớ rồi."

"tớ không- ugh," renjun đứng dậy và dậm chân đến chỗ Donghyuck, nắm lấy mặt nó và hôn thẳng vào môi nó, "tớ không ghét ai cả, bây giờ thì im đi."

renjun buông tay và quay sang rời đi nhưng em hầu như không bước được nổi một bước khi cánh tay của donghyuck vòng qua eo em, kéo em đang đỏ bừng vào vị alpha mật ong.

"ui, thật dễ thương!!" donghyuck hét lên trong khi siết chặt renjun trong vòng tay. nó vùi mặt vào cổ renjun, cúi đầu và hôn vào tuyến mùi của omega khi omega được nhắc đến đang loay hoay tìm tự do.

"chuyện này thật thú vị và tất cả những gì các anh đang làm là chặn TV," chenle phàn nàn, hoàn toàn không đồng cảm với cuộc đấu tranh thoát khỏi vòng tay ai đó của renjun. "anh có thể đi nơi khác không?"

"đây là niềm vui của tớ!" donghyuck vui vẻ tuyên bố. nhanh chóng, trước khi renjun có thể nắm bắt được những gì sắp xảy ra, donghyuck quấn một cánh tay qua vai omega và luồn cánh tay còn lại ra sau đầu gối. ngay lập tức nó nâng renjun vào vòng tay của nó với một tiếng càu nhàu (renjun không hẳn là nặng, nhưng donghyuck cũng không chắc là mạnh mẽ.)

"ừ, và đặt tớ xuống!" renjun phàn nàn vô ích. bất lực, renjun bị đưa đi khỏi mọi người và đi vào phòng ngủ.

"alpha ngu ngốc," em lẩm bẩm.

permission:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top