۰ᴥ۰




Chenle vừa tỉnh dậy đã biến thành người tí hon, khi cậu đem chính mình lay ra khỏi giường thì cả người đều choáng váng, cái giường này sao lại to như sông Hàn thế này, may mà quần áo thu nhỏ theo tỷ lệ, quá trí năng, Chenle thầm cảm thán trong lòng.

Bởi vì xuống giường giống như nhảy vực, vì thế Chenle thông minh dựa vào giọng nói của mình gọi viện binh——Lee Mark, tối qua Lee Mark ở lại trong phòng khách nhà cậu.

"M!A!R!K!"

"LEE! MARK!"

"NÀY! CÓ! AI! KHÔNG!"

Theo vóc người nhỏ lại, giọng nói của Chenle cũng nhỏ đi, giọng cậu hiện tại nhiều lắm xem như là tiếng mèo kêu mềm nhũn, không chút khí thế sấm nổ như trước.

Chenle kêu mệt, một tay chống cái đầu dù đã thu nhỏ nhưng vẫn là tỷ lệ lớn trên cơ thể, bắt đầu trầm tư.

Còn chưa đợi cậu nghĩ ra nguyên cớ vì sao thì Mark đến gõ cửa.

"A! Em ở bên trong nè! Trực tiếp mở cửa đi!"

"Chenle nuôi mèo từ khi nào vậy ta, tại sao bên trong lại có tiếng mèo kêu?" Mark khó hiểu, hồi lâu vẫn chưa nghe thấy giọng của Chenle nên Mark có hơi lo lắng.

"Chenle à, em không trả lời thì anh vào nhé"

Ngay khi Mark đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức bị phiên bản mini của Chenle thu hút, "Jesus! Một con búp bê tinh xảo! Là phiên bản phục chế một-một à?!"

Vừa mới tính vươn tay ra xoa cái đầu trái dưa của Chenle thì bị Chenle đánh hất ra, thành thật mà nói, độ mạnh yếu như lau bằng bông.

"Wow! Còn là trí năng nữa!"

"Trí năng cái đầu á! Em là Zhong Chenle! Em bị nhỏ lui!"

...

Sau khi biết tin Chenle nhỏ lại, đã mười phút trôi qua, Mark vẫn ngồi bất động bên giường.

Chenle sợ tâm lý đứa nhỏ này xảy ra vấn đề nên ôm bản thân lăn đến bên chân Mark.

"Nè, em không sao..."

Chenle dưa kịp dứt lời thì Mark đã đưa tay ra vuốt lại mái tóc mới dựng lên trên đầu vì lăn lộn của Chenle.

"Xin lỗi em Chenle, là lỗi của anh, hôm qua anh thấy em ồn quá nên đã nói nếu biến em thành tí hon thì tốt biết mấy tôi, anh không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm"

"Hơ hớ? Được..." Chenle còn chưa kịp phản ứng lại.

Chờ cậu nhận ra thì bắt đầu hếch mũi lên mặt, "Anh nói gì cơ? Lee Mark, anh ghét bỏ em ồn ào á! Em là daddy của anh, sao anh dám ghét em ồn ào chứ? À không, em ồn ào hồi nào? Em đây là hoạt bát sáng sủa..."

Chenle bép xép nói không ngừng, nói tới chỗ tức giận còn duỗi chân ra đá vào đùi Mark vài cái.

Điên mất thôi! Mark cảm thấy Chenle như vậy thật dễ thương!

Mark thật cẩn thận nâng Chenle trên tay, nói: "Được rồi được rồi, đừng nóng giận, ăn sáng nào, em muốn ăn gì?"

"Trứng luộc!" Ác thú vị của Chenle sẽ không bao giờ biến mất.

"Được" Mark nhận mệnh.

Đối với kích thước hiện tại của Chenle mà nói, một quả trứng chần nước sôi vẫn còn hơi lớn, vì thế Mark đã cắt thành một phần tư, rồi cắt thành từng miếng nhỏ để đút từng chút một cho Chenle ăn.

"Đột nhiên anh cảm thấy mình như ba ba của em"

"Nè! Con trai ~" Chenle ngoài miệng vĩnh viễn không chịu thua.

Ăn uống no nê, Chenle mới nhớ tới công chúa nhỏ nhà mình.

"Mark! Em muốn chơi với Daegal, mang em điii!"

Mark đặt Chenle xuống trước mặt Daegal rồi đi rửa bát.

Từ góc độ hiện tại của Chenle đến xem, Daegal cực kỳ to lớn, mà công chúa chắc tưởng Chenle là món đồ chơi mới nên ngửi ngửi liên tục, thậm chí còn mở mồm muốn tha Chenle về ổ của mình.

"Không được! Như thế không được! Daegal! Ahhhhh! Lee Mark! Cứu mạng!" Chenle bắt đầu điên cuồng chạy trốn, công chúa đuổi theo không bỏ, Chenle thoát khỏi miệng chó, Lee Mark tình cờ nhìn thoáng vào phòng khách vừa vặn thấy dáng vẻ thảm hại bị truy đuổi của Chenle, anh vội đặt bát trên tay xuống chạy tới trợ giúp.

Chenle đứng ở trên tay Mark, tủi thân cực kỳ, "Daegal định cắn em! Con gái không nhận ra em..."

Mark không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng ngón tay khẽ vỗ về vào lưng Chenle.

"Nè! Tay của anh còn dính xà phòng!"

Mắt mèo con vẫn còn hơi ướt át, nhưng vẫn còn ở đây giả vờ tức giận, làm bộ kiên cường, tim Lee Mark càng mềm nhũn hơn.

"Làm sao để biến em trở về đây, cái này khá đau đầu đây..."

"A! Chenle à! Em biết thực vật mọc lên như thế nào không? Là trồng xuống đất, tưới nước, phơi nắng mới lớn lên được!"

Không chờ Chenle kịp phản bác thì cậu đã bị Mark-hành động siêu nhanh-xếp vào một chậu hoa.

"OK, FINE, Lee Mark, tốt nhất là nó có tác dụng, nếu nó vô dụng thì chính anh cũng phải tự trồng mình xuống đất cho em!"

...

Đến khi trời tối đen vẫn là vô dụng, trong lúc đó Chenle hùng hùng hổ hổ rất nhiều lần đều bị Mark dùng "đợi chút nữa" để ngăn lại, lúc này Mark cuối cùng không thể tiếp tục nói "đợi chút nữa".

Nếu nói Mark hữu ích thì ý tưởng tồi tệ kia khiến Chenle ăn đau khổ không nhỏ. Còn nói vô dụng, thì trong một buổi chiều, Mark đã may bốn bộ quần áo và tất nhỏ cho Chenle...thật sự là, một người con hiếu thảo.

"Em muốn đi tắm! Em muốn thay quần áo!" Chenle rất tức giận

Lee Mark ngay lập tức sắp xếp, chuẩn bị cho Chenle một chậu nước ấm, thả cậu vào bơi lội trong đó, "Một mình em có được không?"

"Đương nhiên có thể!" Zhong Chenle mặt đỏ tai hồng.

Chờ Chenle tắm rửa xong thì được Mark xếp ngủ ngay bên cạnh để tiện chăm sóc.

Chenle không có ý kiến, vui vẻ chìm vào giấc ngủ, hôm nay cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chạm vào má mình, cậu thuận tay đẩy ra, ừm, rất mềm.

...

Ngày hôm sau, Zhong Chenle tỉnh dậy trong vòng tay của Lee Mark, cậu biến trở về, nhưng thật không may, quần áo không biến theo.

Có một chút xấu hổ, không phải, là một triệu chút xấu hổ.

Chenle cố gắng né xa Lee Mark, nhưng vừa rời đi vài centimet đã bị Lee Mark một phen ôm lại, "Ngủ thêm lát nữa đi, đừng quậy"

"Không phải đâu... đây không phải là cảnh để nói đừng quậy!" Chenle thầm phỉ nhổ, đồng thời cầu nguyện Mark đừng tỉnh.

Nhưng ông trời thích chống lại cậu. Lee Mark tỉnh. Thực tế thì Zhong Chenle căn bản không nhìn Lee Mark, cậu đem cả người vùi vào trong chăn làm rùa, nhưng lúc tay Lee Mark đang ôm cậu đông cứng lại thì cậu cảm nhận được.

"E hèm! Tỉnh dậy rồi thì buông ra, em, em, em, anh ra ngoài trước đi, để em mặc quần áo đã..."

Chenle cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh nói một hơi hết lời này quá ư là đỉnh chóp, đương nhiên bây giờ không phải là lúc nói mấy thứ này.

Lee Mark nhúc nhích, buông lỏng vòng tay rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Bầu không khí khá xấu hổ, Lee Mark cùng Zhong Chenle ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết phải nên nói gì.

"Chuyện đó... Ừm! Không có gì to tát! Coi như mơ đi, chúng ta vẫn là anh em!" Chenle dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, tay còn vỗ bải vai của Mark.

"Em có biết câu đằng sau anh nói muốn em thu nhỏ lại là gì không?"

"Hả?" Chenle không biết tại sao Mark lại bất thình lình hỏi ra một câu như vậy.

"Anh nói, anh muốn Chenle chỉ thuộc về một mình anh" Mark chân thành nhìn về phía Chenle, "Chenle à, anh có thể chơi trò cha con này với em cả đời, vậy em có nguyện ý theo cùng anh cả đời không?"

Những vết hồng bắt đầu lan ra cổ Chenle, Chenle bị lời trực tiếp này của Mark làm cho choáng váng.

"Em......"

Chenle chưa kịp nói xong, Mark đã mở miệng: "Em không cần phải vội vàng quyết định, anh có thể chờ em suy nghĩ kỹ"

Nói xong liền vội vã rời đi, như đang trốn tránh không muốn nghe câu trả lời mà mình không thể chấp nhận.

Nghĩ kỹ...nghĩ kỹ cái gì? Có thích Mark hay không? Chẳng cần nghi ngờ, Chenle thích muốn chết. Đó có phải thích như người yêu không? Chenle không biết.

Nhưng Chenle biết kiểm tra Baidu, câu trả lời được khen ngợi nhiều nhất trên Baidu là "Khi bạn có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với một ai đó, thảm, bạn đã rơi vào bể tình!"

Cuối tuần, các thành viên cùng nhau tập nhảy trong phòng tập.

Mark vẫn cãi nhau ầm ĩ với mấy thành viên khác như không có chuyện gì xảy ra, nếu không bám cả người lên Renjun thì là nằm trên lưng Jeno, nhưng chỉ không đến gần Chenle.

Chenle thực sự ghen tị, Lee Mark, sao với ai anh cũng gần gũi thế hả!

Nhận ra cảm xúc của mình trùng hợp khá nhiều với kết quả tìm kiếm trên Baidu, cả đầu Chenle toàn là "Thảm! Bạn đã rơi vào lưới tình!"

Park Jisung ở bên cạnh thấy sắc mặt Chenle không ổn liền hỏi một câu làm sao vậy, Chenle thuận miệng nói một câu "Tớ thảm rồi!" khiến Park Jisung hoảng sợ, còn tưởng Zhong Chenle gặp chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng ảnh hưởng của chuyện này đối với Chenle quả thực khá lớn, "Bạn trai của tớ là con trai của tớ", cậu nói xem có kích thích không, hehe

Mark ở một bên thực ra vẫn luôn âm thầm chú ý đến động thái của Chenle, nghe được câu "Tớ thảm rồi" của Chenle thì khá lo lắng, cuối cùng quyết định đi về phía Chenle.

"Em sao vậy?"

"Lee Mark, em phát hiện ra em thích anh, thích vượt qua tình cảm bạn bè"

Lee Mark sốc đến mức không biết phải nói gì, "Je. . . Jesus!!! Em đồng ý? Em đồng ý rồi?"

"Ừm!" Zhong Chenle  vẻ mặt chín chắn vỗ đầu Lee Mark, bày ra địa vị của người cha.

...

Hai người họ rất hợp nhau, cuộc sống hàng ngày không khác gì trước là mấy, Chenle nấu ăn còn Mark thì rửa bát, ăn xong thì dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng ra sông Hàn chơi bóng rổ, nhưng có chút bất đồng, Mark thường không nhịn được hôn lén Chenle, hay ôm Chenle một cái, tình yêu trong mắt là không thể che giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top