Chương 1

Lee Haechan tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, đầu óc mơ hồ, cảm giác nặng nề vẫn còn đè lên người cậu. Cậu chớp mắt, cố gắng tập trung nhưng mọi thứ xung quanh vẫn như một mớ hỗn độn. Lòng cậu ngập tràn câu hỏi mà không thể nào giải đáp được. "Mình đang ở đâu?" Là câu hỏi duy nhất cậu có thể nghĩ tới trong khoảnh khắc đó.

Ngay khi cậu đang chìm trong những suy nghĩ rối bời, cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, và một người đàn ông bước ra. Anh ta cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, và mặc một bộ vest màu trắng tinh tế, với từng đường kim mũi chỉ hoàn hảo như được chỉnh sửa tỉ mỉ. Anh ta ngừng lại trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại pha lẫn sự quan tâm.

"Em tỉnh dậy rồi à?" Giọng nói trầm ấm, đầy quyền lực của người đàn ông vang lên, không vội vàng nhưng cũng đủ rõ ràng khiến Lee Haechan giật mình.

Lee Haechan lùi lại một bước, ánh mắt vẫn còn mơ màng. Cảm giác bất an và sợ hãi bắt đầu xâm chiếm cơ thể cậu. Cậu nuốt khan, cố gắng đứng vững, nhưng sự choáng váng không buông tha. Một cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy mọi giác quan của cậu.

"Anh là ai vậy?" Lee Haechan nói, giọng cậu khàn đặc, cố gắng làm rõ mọi thứ. "Tại sao tôi lại ở đây vậy?"

Người đàn ông nhìn cậu một lúc, không có vẻ gì là ngạc nhiên, như thể cậu đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. Nhưng không trả lời ngay lập tức, thay vào đó, anh ta chỉ bước lại gần giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lee Haechan.

Lee Haechan cảm nhận được không khí căng thẳng xung quanh mình, lòng thắt lại. Cậu cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng tất cả những gì anh có chỉ là một khoảng trống đáng sợ trong ký ức. Cậu không nhớ đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại ở đây, hay thậm chí là tại sao người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cậu.

Người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt không thay đổi, nhưng lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc bén cắt vào không gian im lặng. "Tối qua tôi là người cứu em khỏi những tên khốn đó, chúng ta đã 'lên giường' cùng nhau, em không nhớ sao?" Giọng hắn lạnh lùng nhưng có chút hài hước, như thể hắn đã quen với việc nói ra những điều không mấy dễ nghe.

Lee Haechan chấn động, một làn sóng cảm xúc ập đến. Anh vội vàng đứng dậy, nhưng sự choáng váng khiến anh loạng choạng. Cảm giác mơ hồ và khó chịu tràn ngập trong đầu anh. Anh cố gắng gạt đi những suy nghĩ mơ hồ, không muốn để mình rơi vào vòng xoáy này thêm nữa.

"Anh im đi!" Lee Haechan quát lên, đôi tay nắm chặt lại như thể muốn che giấu sự hoang mang đang lan rộng trong mình.

"Tối qua chắc là sự cố thôi đúng không?" Anh cố gắng tìm kiếm sự chắc chắn trong lời nói của mình, mặc dù bản thân cũng không hoàn toàn tin vào những gì mình vừa nói.

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ nhìn Lee Haechan một cách im lặng, như thể đang phân tích những gì hắn vừa nói. Cái nhìn ấy khiến Lee Haechan cảm thấy mình như một con vật bị săn đuổi, mọi thứ đều mờ ảo và khó nắm bắt. Nhưng điều duy nhất cậu biết chắc lúc này là mình không thể chấp nhận sự thật này, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.

"Em có thể nghĩ thế." Người đàn ông cuối cùng lên tiếng, giọng vẫn trầm tĩnh.

"Nhưng tôi không nghĩ em sẽ dễ dàng quên mọi chuyện như vậy. Dù sao, em đã ở đây, và tôi đã cứu em." Hắn bước lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn.

Lee Haechan cảm nhận được hơi thở của anh ta gần mình hơn, và một cảm giác bất an lại dâng lên. Anh không thể hiểu nổi vì sao mình lại ở đây, trong tình huống này, với người đàn ông này. Nhưng điều duy nhất anh biết là, dù là sự cố hay không, anh không thể để mình bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm này.

Lee Haechan chỉ biết trân trối nhìn người đàn ông trước mặt, như thể một cơn sóng lớn vừa ập đến, cuốn đi mọi suy nghĩ trong đầu anh. Những lời của anh ta sắc như dao cắt vào tim, lạnh lùng và đầy thách thức.

"Muốn thử lại cảm giác tối qua không, 'người tình của tôi'?" Giọng nói của Mark Lee nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ, không có chút e ngại hay do dự. Anh ta bước gần lại, không để Lee Haechan có cơ hội đáp trả, và trước khi cậu kịp nhận ra, Mark Lee đã hôn nhẹ lên môi cậu.

Cảm giác như có điện giật qua cơ thể Lee Haechan, mọi thứ như đông lại. Anh không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó, mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch. Lần này, cảm giác không phải là sự say mê, mà là một sự khó chịu đến tột cùng. Cảm giác bị ép buộc và bị thao túng. Lee Haechan vội vàng lùi lại một bước, khuôn mặt vẫn căng cứng vì không thể hiểu nổi tình huống này.

"Anh... anh điên rồi sao?" Lee Haechan bật thốt lên, mắt anh nhìn vào Mark Lee như thể muốn tìm kiếm câu trả lời. "Tôi không phải là thứ để anh đùa giỡn như vậy!"

Mark Lee vẫn đứng đó, đôi mắt của anh không hề rời khỏi Lee Haechan, ánh nhìn của anh mang một chút thú vị, như thể anh đang chứng kiến một màn kịch mà chính mình là nhân vật chính.

"Không phải đùa giỡn, Haechan. Em chỉ cần chấp nhận sự thật. Em và tôi đã ở cùng nhau, và nó không phải là một sự cố."

Lee Haechan cảm thấy nghẹt thở. Anh không thể hiểu nổi vì sao mình lại phải đối mặt với tình huống này. Cảm giác của cậu lúc này không chỉ là sự giận dữ, mà còn là sự lạc lõng trong chính cuộc sống của mình. Anh không biết mình có thể tiếp tục đối diện với Mark Lee thế nào nữa, nhưng một điều chắc chắn, Lee Haechan không muốn rơi vào trò chơi của người đàn ông này.

Lee Haechan mở to mắt, ngỡ ngàng khi nghe lời của Mark Lee. Cảm giác sốc khiến anh không thể nói gì, chỉ biết đứng im, mặc cho người đàn ông trước mặt tiếp tục trêu ghẹo. "Tên của em là Lee Haechan? Vừa tròn 18 tuổi à? Em có thể gọi tôi là 'chú' vì tôi hơn em rất nhiều tuổi!" Mark Lee nâng cằm Lee Haechan lên, ánh mắt lấp lánh một sự thích thú, như thể anh ta đang chơi một trò đùa nguy hiểm mà chỉ có mình hắn hiểu.

Lee Haechan cảm thấy mặt mình nóng bừng. 18 tuổi, một con số mà anh luôn nghĩ là đủ lớn để tự quyết định mọi thứ. Nhưng giờ đây, đứng trước người đàn ông này, anh cảm thấy như mình chỉ là một đứa trẻ, một con rối bị điều khiển bởi một bàn tay mạnh mẽ. "Chú?" Lee Haechan lặp lại, giọng nói khô khốc, không thể che giấu sự bối rối. "Anh hơn tôi bao nhiêu?"

Mark Lee cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến Lee Haechan cảm thấy rợn người. Anh không vội vàng mà chỉ lắc đầu, như thể đang suy nghĩ về câu trả lời. "14 tuổi," anh nói, giọng điềm tĩnh. "Chú lớn hơn em 14 tuổi, Haechan."

Sự thật như một cú tát vào mặt Lee Haechan. Anh không biết có phải do sự sốc hay do cảm giác căng thẳng, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào Mark Lee, không thể hiểu nổi tại sao hắn lại nói ra những điều như vậy, tại sao lại khiến anh phải chịu đựng cảm giác này.

"14 tuổi...!" Lee Haechan không thể nói gì thêm, chỉ biết lắp bắp. Anh không muốn tin vào những gì mình vừa nghe, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Mark Lee, anh biết điều đó là thật. Người đàn ông này không chỉ là một kẻ lạnh lùng mà còn vô cùng tự tin trong việc thao túng mọi thứ xung quanh mình. Và Lee Haechan cảm thấy, dù có muốn hay không, mình đã bị cuốn vào trò chơi mà Mark đang tạo ra.

Lee Haechan cố gắng nở một nụ cười tinh nghịch, mặc dù trong lòng vẫn còn đang bối rối. Anh muốn tránh đi cảm giác khó chịu đang dâng lên trong mình, nên chỉ biết dùng lời nói để làm giảm bớt sự căng thẳng. "Sao anh già thế?" Lee Haechan nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy chút tinh quái, như thể anh đang đùa giỡn với Mark Lee, mặc dù trong sâu thẳm, anh không biết mình đang làm gì.

Mark Lee nhìn Lee Haechan, ánh mắt không hề thay đổi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Nhưng lần này, thay vì trả lời ngay, anh ta mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một cách nguy hiểm. "Già? Tôi có thể già, nhưng tôi vẫn có thể khiến em phải ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?" Mark Lee nâng cằm Lee Haechan thêm một chút, như thể muốn đoán xem câu trả lời tiếp theo của cậu là gì.

Lee Haechan không thể không cảm thấy một chút rùng mình, nhưng anh cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Câu hỏi đùa của anh đã không có tác dụng như mong đợi, và giờ đây, sự căng thẳng lại dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh liếc nhìn Mark Lee, đôi mắt hơi bối rối nhưng cũng đầy kiên cường, không để hắn thấy sự hoảng loạn trong mình.

"Đúng là anh già thật..." Lee Haechan nói một cách khô khốc, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Anh tiếp tục giữ vẻ mặt bất cần, nhưng trong lòng lại đầy rẫy những câu hỏi mà anh không biết phải hỏi ai. Tại sao hắn lại nói những lời này? Tại sao hắn lại đối xử với anh như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top