hoa hướng dương ; donghyuck

mọi thứ vẫn cứ trôi qua êm đềm và nhàm chán như mọi khi , cho tới khi cơn gió mùa thu ùa về làm em , người đang mặc bộ đồng phục chạy điền kinh ngắn cũn cỡn lạnh tới tê người . rồi thì cách mà quả bóng chày đang lao tới với vận tốc nhanh không tưởng va vào vùng da đỏ hây hây đang bị nứt nẻ của em đau tới cỡ nào . thế mà em vẫn phải đến các buổi tập đều đặn mỗi ngày và phải cắn răng chịu đựng . cái không khí lạnh như cắt từng thớ phổi mỗi khi em tập chống đẩy , với mỗi lúc lại có thêm một đồ vật đặt trên lưng , chỉ vì em không thể đỡ nổi một phát bóng hay dừng lại giữa chừng trên đường chạy . em chỉ muốn ngã lăn ra vì kiệt sức rồi đánh một giấc ở phòng y tế cho xong chuyện . đối với em thì tập thể dục ngoài việc tăng chiều cao cùng kích cỡ áo bóng chày thì chẳng còn ích lợi gì cả . cơ thể em lúc nào cũng trong tình trạng mệt nhử , còn đôi chân thì luôn cố gắng gượng để bước tiếp sau mỗi buổi tập .

vậy nên em rất muốn tìm một cái cớ để được nghỉ phép lâu dài . cắt cổ tay thì sao nhỉ ? trước đây em cũng đã nghĩ đến rồi , nhưng đó đau vô cùng , đặc biệt là trong thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này thì nỗi đau ấy còn được nhân lên gấp cả vạn lần . và máu thì chảy lênh láng không ngừng , khiến cho em kiệt sức , ngất đi , để rồi bị nằm viện truyền dịch có khi cả tuần liền , cùng với vô số vấn đề phát sinh theo khác . trong mắt mọi người em sẽ là đứa nhóc vô tâm , chẳng ra gì và sẽ bị cấm gặp anh .

lee minhyung , thi thoảng trong đầu em lại hiện lên cái tên ấy , mỗi khi em đang ngóng trông một bóng hình bước vào cửa lớp hay khi tìm thấy anh lẳng lặng ngồi ăn trưa hoặc làm bài tập tiếng hàn , tất cả đều một mình khi em cố tình lại gần anh. anh là người duy nhất khiến cho em cảm thấy dễ chịu . em được núp dưới cái bóng của một chú sư tử đầy kiêu hãnh , lúc nào cũng gồng mình lên đe dọa mỗi khi có kẻ khác tới gần em . bởi lẽ , cũng như em , anh chán ghét nơi này kinh khủng , và đều phải chấp nhận sự thật rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ hòa nhập nổi vào cái tập thể đó , cho dù có cố gắng đến bao nhiêu . em thay đổi ngoại hình , em điền bừa tờ giấy tham gia vào mấy câu lạc bộ thể thao của trường vì đứa con trai nào cũng làm như vậy , em có một cô bạn gái nhõng nhẽo , em cách xa khỏi người mà em cho là thoải mái nhất khi ở gần . những tháng ngày ấy cứ như địa ngục vậy .

và hoàn toàn chẳng phải lỗi tại mấy đứa bạn của em , của cô bạn gái giả của em hay là của nơi này cả ; mà vấn đề nằm ở chính em .em khác biệt , em không chịu và cũng không thích thay đổi , không muốn thích ứng , em chỉ muốn trốn trong cái vỏ bọc ấm áp và an toàn của mình thôi . em hèn nhát thế đấy .

nhưng rồi chẳng hiểu tại sao khi anh lôi quyển sổ bìa cứng từ trong ba lô ra rồi đọc cho em một vài dòng những gì anh viết , cũng như kể về ước mơ nhà văn từ lúc nhỏ của anh , có một hạt giống của loài hoa đẹp đẽ nào đó trong tim em đã bung nở , lung linh đẹp đẽ hơn cả linh lan , mạnh mẽ hơn cả thủy tiên và đủ sức công phá khỏi những ngọn dây leo hoa hồng chẳng chịt . chính là loài hoa hướng dương của niềm hy vọng . nhưng mấy buổi tập chán ngắt , áp lực không tưởng từ kì thi cuối cấp cũng như sự kỳ thị mà mọi người dành cho mấy đứa con trai chỉ đơn giản là muốn theo đuổi nghệ thuật như em còn đáng sợ hơn cả những sợi dây gai hoa hồng .

làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh hiện giờ ? anh muốn đoán thử xem không ?

nhưng , theo một lẽ đương nhiên , một đứa nhút nhát và vô tích sự - là em đây cần có một cú đẩy thật lớn mới có thể gom hết can đảm và rơi xuống vực . đó là một ngày tồi tệ hết mức có thể , huấn luyện viên ở đội điền kinh bắt chúng em phải dậy từ sớm , khi mặt trời còn đang ngái ngủ , để chạy mấy chục vòng quanh sân trường , cho tới khi trán và mái tóc em đã ướt đẫm mồ hôi , giữa trời đông buốt giá . thế mà em vẫn phải cắn răng chịu đựng tắm nước lạnh như băng tại phòng thay đồ , khẩn thiết cầu mong rằng em sẽ bị ốm một trận thật dài và nhiệt độ lên cao ngất ngưởng . nhưng không , tất cả những gì em còn nhớ được trong suốt buổi tập là em nhìn thấy ba thầy huấn luyện viên , hai đứa cầm gậy đánh bóng chày và bốn quả bóng giống hệt nhau đang lao về phía mình . cho dù đã có kha khá vết thâm tím trên gương mặt do đỡ bóng quá tệ , tuy nhiên em vẫn không ngất nổi . cả ngày hôm đó em cứ như một cái xác không hồn . khi đó suy nghĩ ' thà chết còn hơn ' hiện lên trong đầu em rõ hơn bao giờ hết .

anh thử đoán xem điều tồi tệ thật sự trong ngày hôm nay của em là gì đi ? là đứa con gái lắm chuyện mà em từng ' hẹn hò ' với ấy . bằng một cách nào đó mà cậu ta đã phát hiện được rằng người tặng lọ tinh dầu hoa nhài ấy cho em chính là anh , anh có biết cậu ta đã nói gì không ?

' haechan này , mình thích lọ tinh dầu ấy lắm , cậu có thể nhờ anh minhyung tặng mình một lọ được không ? '

' cậu tự bỏ tiền ra mà mua . '

' cậu không hiểu à !? cậu biết một lọ tinh dầu bé xíu như vậy đáng giá bao nhiêu không ? cậu nghĩ mình có đủ tiền túi để mà bỏ ra mua à !? sao cậu ích kỷ thế ? giờ cậu có giúp mình không thì bảo ? ' – mình mới nói vài câu mà sao cậu đã nóng vội như vậy cơ chứ , đã quên mất rằng là đang nhờ vả người khác rồi à ?

' nếu không thì sao ? '

' nếu không thì sao á ? thì mình sẽ đồn ầm lên rằng minhyung thích cậu , vậy nên anh ta mới tặng cậu một lọ tinh dầu hoa nhài đắt tiền , vậy nên anh ta mới lườm nguýt mình khi mình còn là bạn gái của cậu , cũng vì vậy mà anh ta tặng cậu hoa hồng như những đứa con gái khác ! rồi anh ấy sẽ bị mọi người coi là một đứa đồng tính ghê tởm , chẳng ra gì hệt như những đứa đã từng bị nhốt vào tủ khóa , phòng mỹ thuật , hay phòng âm nhạc ! "

cậu có biết rằng cái điệu cười đắc ý của cậu khi ấy nhìn ngu xuẩn tới mức nào không ? hỏi tại sao bọn con gái lại ghét cậu đến như vậy , hỏi tại sao cậu lại biến tôi trở thành một đứa chẳng ra gì , một nhánh hoa hồng gai góc hệt như cậu vậy . hỏi tại sao lúc nào cậu cũng cố tình níu tay renjun đi chơi rồi lại bị đẩy ra , hỏi tại sao trong nhóm bạn của tôi chẳng ai ưa nổi cậu ! đó là lần đầu tiên em ghét con người tới như vậy , em chỉ muốn tát cậu ta một cái thật mạnh , thốt ra những lời tục tĩu nhất hướng về phía cậu ta rồi sau đó tìm cách ôm xác cậu ta nhảy xuống vực thẳm cùng mình .

nhưng thay vào đó , em lại im lặng . được rồi , cậu cứ nói đi , vì cũng như tôi , mọi người chẳng ai ưa cậu cả . so với ' một đứa đồng tính ghê tởm ' , cậu còn làm mọi người cảm thấy buồn nôn và căm ghét hơn gấp vạn lần .

ngày hôm ấy của em về cơ bản vẫn vô cùng u ám . khi dừng chân tại trạm xe buýt vắng tanh , chẳng hiểu tại sao em lại bật khóc ướt đẫm cả chiếc khăn len đan tay . tự dưng em cảm thấy sao cuộc sống lại khó khăn thế này , tại sao cả ước mơ lẫn tình cảm của em đều bị chà đạp như vậy , em còn có thể duy trì lớp bảo vệ uể oải này thêm bao lâu nữa . thế rồi em quyết định chạy một mạch qua dòng xe đang hối hả chạy giữa đường . em thật sự đã mệt mỏi lắm rồi , và đây cứ như là một kịch bản hoàn hảo để em trốn chạy khỏi thực tại ấy . đối với em , cái chết chẳng bao giờ là đáng sợ cả .

anh cũng nói hệt như vậy , không sai một chữ nào cả ; khi mà chúng ta lại ngồi cùng nhau sau những buổi học ở đỉnh đồi , cùng với cái chân phải bị gãy của em . trái tim em dường như đang có cả rừng hoa hướng dương bung nở khi nghe thấy điều đó . thậm chí còn ngọt ngào hơn cả một lời tỏ tình nữa . minhyung thật là giống em làm sao , cứ như thể chúng ta sinh ra là để dành cho nhau ấy . rồi thì anh tỏ ra hào hứng khi em nói rằng sau này em muốn làm ca sĩ , rằng em muốn cất lên tiếng hát của chính mình , cho dù có bị đánh giá và dị nghị ra sao đi chăng nữa . để rồi anh nhìn em bằng một ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ - thứ mà trước đây em chưa được người khác trao tặng bao giờ ; anh lần lượt kể ra tên gọi của những loại hoa đẹp đẽ vô ngần , sau đó so sánh em với chúng . cái gì mà haechan tỏa sáng và tươi vui như một đóa hướng dương ; haechan dịu dàng và tinh khôi như bông hoa nhài ; haechan xinh đẹp và nhỏ bé như một đóa hoa linh lan , nhưng đồng thời có lúc cũng mạnh mẽ và đầy sức sống hệt như những khóm thủy tiên . hai má em thì đỏ ửng , còn cổ họng em như muốn nhấn chìm anh cũng như cả ngọn đồi này bằng sắc vàng rực rỡ của những cánh hoa hướng dương . trong khoảnh khắc ấy , thế giới qua đôi mắt của em lấp lánh và tuyệt diệu hơn bao giờ hết . 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top