Chương 17

Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, Lee Minhyung đã vượt hàng trăm cây số xuất hiện trước cửa nhà tôi, xe hơi bóng loáng dừng ngay dưới lầu.

Tôi vội chạy xuống đón. Không ngờ anh mở cốp sau lôi ra một lố hộp quýt ngoại đắt tiền, nói nhất định phải lên chào bố mẹ tôi.

Tôi ngơ ngác: "Thưa tổng giám đốc, đâu cần đến mức này... Sếp đích thân đến tận nhà, bố mẹ tôi tưởng tôi phá hoại công ty mất."

"Vậy cậu đừng nói tôi là sếp của cậu."

Lee Minhyung vẫn cầm quà lên gõ cửa. Bố mẹ tôi đều là AO có cấp bậc thấp, trước một Enigma có mùi hương áp chế tuyệt đối, hơi có chút bối rối.

Lee Minhyung không đề cập chức danh CEO, tôi cũng chỉ giới thiệu anh là bạn tôi, có dịp đi công tác nên ghé qua thăm.

Mẹ tôi kéo tôi ra xì xào: "Đây... không phải người yêu con đấy chứ? Con không phải "thụ" đấy chứ?"

Tôi làm lơ câu thứ hai: "Dạ không phải."

Bà thở phào: "Vậy thì được. Tối nay mẹ đã mời Ji Hwan đến dùng cơm rồi."

"MẸ ƠI!!!" Tôi chỉ muốn phát điên, "Con nói rồi mà! Hai đứa không hợp nhau, mẹ gọi hắn làm gì vậy?!"

"Ji Hwan" mà mẹ nhắc đến chính là Lim Ji Hwan - Omega cấp A từng ngồi bàn trên suốt thời cấp ba của tôi, da trắng dáng chuẩn, eo thon chân dài. Thuở ấy tôi ngây thơ trong sáng, chỉ cần cậu ta quay lại nhoẻn miệng cười là đủ khiến tôi tối ngủ không nhắm mắt.

Bao năm qua tôi tưởng đã giấu kín mối tình đơn phương. Đến khi tốt nghiệp đại học, mẹ bất ngờ nhắc lại chuyện cũ, bật mí ngày xưa giáo viên chủ nhiệm đã phát hiện, còn bí mật liên lạc với phụ huynh để ngăn chặn tình yêu chíp bông.

Nhưng mẹ thấy thành tích tôi vẫn ổn nên không quan tâm lắm, cũng chẳng nhắc tôi.

Mới đây hai bà gặp nhau ở góc mai mối công viên. Thấy cả tôi lẫn Lim Ji Hwan đều độc thân, họ liền quyết tâm chắp mối tơ duyên cho mối tình đầu thầm kín đó.

Tôi năn nỉ: "Mẹ ơi, chuyện cổ tích ngày xưa rồi..."

Bà không nghe: "Hồi đó thích được, bây giờ sao không thể? Con xem Ji Hwan còn đẹp giai hơn hồi đi học, thiếu chút nữa đăng quang Hoa vương thành phố. Bà Lim nói cậu ấy còn nhớ con, sẵn sàng kết bạn đấy."

"Gọi đến đây làm gì ư? Mẹ thấy con lười hẹn hò quá nên chủ động sắp xếp luôn."

Liếc Lee Minhyung, bà đột ngột đay nghiến: "Sao con không báo trước bạn đến? Giờ hai người cùng lúc tới thế này thì làm sao?"

Tôi: "..."

Trời ơi! Ai ngờ sếp tự dưng lân la đến nhà nhân viên?! Tôi cũng chỉ biết bất đắc dĩ trố mắt nhìn thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top