Chương 20. Hóa ra Lý Khải Xán sợ sấm chớp
"Về cơ bản là không vấn đề gì, ruột đã được rửa sạch, chỉ có điều các chỉ số máu đều dẫn tới một điều." Vị bác sĩ già cỗi đẩy gọng kính. "Bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cậu đã từng nghe qua chưa?"
Lý Mẫn Hanh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, hắn không phải không nhận ra, thế nhưng đến khi thật sự nghe bác sĩ nói rồi, Lý Mẫn Hanh mới cảm thấy trời đất đảo điên.
"Tiền sử rối loạn giấc ngủ, suy nhược thần kinh."
Đầu Lý Mẫn Hanh nảy thịch một cái, cả người hắn giống như đông cứng, không thể phát ra âm thanh.
Cho nên mấy người nói Lý Khải Xán của hắn bị rối loạn giấc ngủ và suy nhược thần kinh ấy à?
Không phải Lý Mẫn Hanh không nghĩ tới trường hợp xấu nhất, thế nhưng hắn theo bản năng chỉ nghĩ rằng,
Cậu chỉ là hơi mệt một chút mà thôi. Suy nghĩ tiêu cực một chút mà thôi
Thế nhưng đến khi Lý Mẫn Hanh nhìn qua khung cửa thấy cả người Lý Khải Xán đang bị cắm đủ loại dây truyền trên người, mọi hình ảnh đều muốn nhắc nhở hắn rằng tất cả những gì vị bác sĩ nói đều là sự thật.
"Tôi đã khai thác tiền sử thuốc của cậu ấy, do thời gian trước dừng thuốc đột ngột, sau đó lại quay trở lại uống thuốc liều cao nên rất dễ nảy sinh tình trạng nhờn thuốc. Hơn nữa tình trạng của bệnh nhân bây giờ là đang nảy sinh ảo giác." Bác sĩ nâng kính. "Hay nói đúng hơn là đôi khi sẽ không thể phân biệt thực tại và giấc mơ, có những lúc ở thực tại nhưng bệnh nhân lại nghĩ mình đang mơ, và ngược lại."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Lý Mẫn Hanh cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, thật lâu sau hắn mới có thể thốt ra vài từ.
***
"Em điên rồi à Mẫn Hanh?" Tuyết Nhi khó tin nhìn nghệ sĩ của mình, cô dùng tập kịch bản show đập đập lên bàn. "Là giám khảo của 'Bạn có thể diễn' đó? Em tưởng ai cũng được mời à? Em biết em được ngồi giám khảo cùng với những người nào không?"
Lý Mẫn Hanh liếc lên nhìn Tuyết Nhi một cái rồi quay xuống lại xoa lên ấn đường Lý Khải Xán. Từ khi đưa cậu về nhà, Lý Khải Xán rất hay mệt mỏi, tuy nhiên giấc ngủ nào cũng đều nhíu mày. "Nhỏ tiếng một chút, em ấy sẽ tỉnh."
Tuyết Nhi dẫm dẫm chân, cô nhỏ giọng. "Cậu có nghe chị nói gì không thế."
Lý Mẫn Hanh nắm nắm bàn tay Lý Khải Xán. "Còn chị có nghe em nói gì không thế?" Hắn gằn giọng. "Bác sĩ nói hiện tại phải chăm sóc cậu ấy, cả thân thể và tinh thần cậu ấy hiện tại đều yếu ớt như đứa trẻ nhỏ, chị nghĩ lúc này em còn tâm trạng để đi làm à? Em nói để chị hiểu một chút." Giọng Lý Mẫn Hanh khàn đi. "Em đã để em ấy một mình trong gần 2000 ngày đêm. Từ giờ trở đi em sẽ, và cũng không muốn để em ấy một mình nữa đâu."
Đến giờ Lý Mẫn Hanh vẫn chưa thể tưởng tượng ra một thế giới không có ánh sáng của Lý Khải Xán. Hoặc chỉ đơn giản là hắn không dám tưởng tượng.
Không dám tưởng tượng cậu sao có thể vừa sống một mình vừa chống trọi với cái gọi là suy nhược thần kinh.
Không dám tưởng tượng những suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi muốn giã biệt thế giới.
Không dám tưởng tượng nếu những giây phút ấy mọi chuyện thành công thì sẽ ra sao.
"Ưm.." Lý Mẫn Hanh đang ngẩn người liền thấy người nằm trong lòng khẽ động, hắn hơi nhíu mày nhỏ giọng. "Cứ vậy đi."
Tuyết Nhi cũng thở dài. "Chị chỉ có thể cho cậu nghỉ ngơi tối đa 3 tháng."
Lý Mẫn Hanh cùng Tuyết Nhi trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng hắn đành thỏa hiệp. "Được, 3 tháng."
Tận cho đến khi Tuyết Nhi đóng cửa nhà Lý Mẫn Hanh, cô vẫn kịp nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Lý Mẫn Hanh đã lâu rồi cô chưa được nhìn thấy.
"Tỉnh rồi à?" Lý Mẫn Hanh nhìn Lý Khải Xán, nhẹ giọng hỏi. Mà phải mất một lúc lâu không nghe thấy tiếng Lý Khải Xán trả lời, hắn lại hỏi, "Lý Khải Xán, em dậy rồi à?"
"Ưm.." Cậu dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Lý Mẫn Hanh. "Em đói chết mất, bụng em xẹp vào với nhau rồi. Em lại ngủ quên sao?"
---Cậu lại vẫn nghĩ mình đang ở trong mộng.
Lý Mẫn Hanh ôm ôm Lý Khải Xán. "Ừm, em chơi game muộn rồi ngủ quên, chúng ta ăn một chút nhé?"
Lý Khải Xán nhìn một bàn đồ ăn, không khỏi gẩy gẩy đũa, cậu nhìn Lý Mẫn Hanh. "Hôm nay không phải đi học sao anh?"
"Ừm." Lý Mẫn Hanh để đĩa salad xuống bàn. "Hôm nay là ngày nghỉ, em quên rồi à."
Lý Khải Xán nhìn vào đĩa salad một hồi lâu, cuối cùng nói một câu không đầu không cuối. "Thế nhưng không phải anh đi Mỹ rồi sao?"
Lý Mẫn Hanh nuốt nước bọt, hắn biết giấc mơ của cậu lại hỗn loạn rồi. "Không có, anh vẫn ở đây mà."
Lý Khải Xán nhíu mày, cậu lẩm bẩm "Không đúng, bạn học đều nói anh đã đi Mỹ rồi, còn nói em bị bỏ rơi rồi." Ánh mắt cậu lộ rõ sự hoang mang, Lý Mẫn Hanh nghiêng nghiêng đầu. "Sao giờ anh vẫn còn ở đây?"
Lý Mẫn Hanh nuốt nước bọt đầy khó khăn, hắn run rẩy xoa tay lên má Lý Khải Xán, gượng cười, "Không mà, nếu anh đi rồi thì sao anh vẫn ở đây với em chứ".
Lý Khải Xán ôm lấy tay Lý Mẫn Hanh, cậu cười đầy xán lạn. "Ừm, đúng nhỉ.", nói rồi lại gắp một miếng thịt chiên giòn ăn tiếp. Lý Mẫn Hanh khẽ thở phào, hắn đứng dậy muốn ra ngoài cửa hút điếu thuốc.
Hắn hơi khó thở.
Thi thoảng Lý Mẫn Hanh nhìn vào bàn ăn trong nhà, thấy Lý Khải Xán đang đung đưa chân vừa xem phim vừa ăn cơm. Hắn phả một hơi thuốc, vừa định bụng vào trong nhà thì đột nhiên trời đổ sấm chớp cùng kéo theo một cơn mưa lớn.
Đêm cuối hạ, nói mưa là mưa.
Lý Mẫn Hanh chậc một tiếng, dụi dụi thuốc xuống nền gạch rồi kéo quần áo vào trong sân. Thế nhưng đến khi hắn vào trong nhà đã thấy Lý Khải Xán ngừng ăn từ lúc nào, cậu đang im lặng ngồi bó gối trên sofa.
"Sao thế em?" Lý Mẫn Hanh vuốt vuốt nước ra khỏi tóc. Đến khi hắn quỳ gối xuống lại gần cậu, mới phát hiện ra chú chim hoàng yến của hắn đang yên lặng mà khóc.
Hắn đau lòng quá đỗi.
Lý Khải Xán mơ màng hạ con mắt đang ngập nước xuống nhìn hắn, cậu hoang mang mà nói. "Không phải anh đi rồi sao?"
"Anh không đi đâu cả mà. Không đi Mỹ, cũng không đi đâu cả." Tại sao trong giấc mơ của cậu hắn luôn rời đi đâu đó.
Lý Khải Xán nhíu mày, tựa như đang cố nhớ lại ký ức được cất kỹ phủi bụi trong quá khứ. "Có mà." Cậu cắn móng tay. "Cũng đêm mưa như thế này này."
Tim Lý Mẫn Hanh như bị giáng một cú đau điếng, hắn vẫn giữ tư thế nửa quỳ nhìn vào gương mặt đang ngập tràn nước mắt của Lý Khải Xán.
---Trong một ngày mưa nào đó, hắn từng vì Lâm Giai Kỳ lên cơn đau dạ dày mà để Lý Khải Xán ở nhà một mình. Ngày đó hắn chỉ nghĩ đơn giản khi bạn bè cần mình thì hắn nên có mặt, cho đến giờ nhìn lại thì rõ ràng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Lý Mẫn Hanh xoa xoa tóc Lý Khải Xán, đau lòng hôn lên má, lên môi cậu mà an ủi, đột nhiên ngoài cửa sổ lớn lóe sáng lên, kèm theo đó là tiếng sấm rền. "Không đâu, đừng lo lắng. Anh ở đây mà. Sẽ mãi mãi ở đây với Khải Xán, được không em?"
Lý Khải Xán run lên bần bật. Lý Mẫn Hanh nắm chặt tay, hắn ôm Lý Khải Xán vào lòng. Đến giờ phút này Lý Mẫn Hanh mới nhận ra,
Hóa ra Lý Khải Xán sợ sấm chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top