Chờ em lớn
Thằng Hải đang bới tô cơm ăn dở, nghe tiếng xe thắng cái kít ngoài ngõ thì nhảy dựng lên, dưới ánh mắt tò mò của bà ngoại, nó bưng luôn tô cơm chạy biến vô phòng với tốc độ ánh sáng. Hải năm nay mười bảy, cũng gọi là biết yêu rồi đấy, đối tượng của nó là người đang choàng vai bá cổ chị gái nó ngoài ngõ kia, một sinh viên đại học hoàn hảo không có chỗ chê, tên Minh Hưởng.
Anh Hưởng đẹp trai phải biết. Đến mẹ của thằng Hải còn phải tấm tắc cảm thán rằng sống gần năm chục năm trên đời, đây là người đẹp trai nhất bà từng gặp. Mấy lúc như vậy, nó đều bĩu môi chọc mẹ chắc chỉ toàn gặp được người xấu trai nhưng trong lòng lại âm thầm đồng ý một cái. Anh còn học giỏi nữa, nghe nói năm sau là anh tốt nghiệp rồi, sớm hẳn một năm mà còn là trường Bách Khoa, oách xà lách.
Thằng Hải chẳng hiểu sao cũng bằng tuổi nhau, còn là con gái mà chị hai nó suốt ngày như một đứa con trai, đấm đá bạo lực đủ trò, cả cuộc đời của thằng Hải còn chưa thấy chị nó ăn mặc như một đứa con gái bao giờ. Được cái học giỏi chứ tính tình chẳng mấy dễ chịu, vậy mà chẳng hiểu sao lại chơi được với anh Hưởng đẹp trai hiền lành chu đáo hết chỗ chê. Nhà anh bình thường, không phải dạng có điều kiện nhưng không hiểu sao quần áo nào anh mặc lên người lúc nào cũng có cảm giác như đồ hiệu. Thằng Hải cất lẹ tô cơm, chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn một chút rồi lại vội vã chạy xuống. Chị hai nó chắc lên phòng lấy đồ rồi, anh Hưởng ngồi bơ vơ ngoài phòng khách, trông hơi lạc lõng. Nó hắng giọng, vừa nghe tiếng anh đã ngẩng đầu lên, thấy nó thì anh cười rạng rỡ một cái, gật đầu chào rất tiêu chuẩn.
- Hải đó hả em?
Nó thẹn thùng gật đầu lại chào anh, mặt đỏ lên một chút, anh vỗ vỗ vị trí trống cạnh mình, nó nhanh chân chạy lại, xí xọn ngồi xuống. Nó chỉ giả vờ ngại được mấy giây thôi, vừa đặt mông là nó quay lại với bản tính lí lắc của mình liền.
- Nay anh Hưởng đi đường có nắng hong? Ngoại em mới làm đá chanh tuyết đó, em lấy cho anh hen?
- Mày ngồi đó thêm xíu nào nữa là mai tao mất thằng em liền đó Hưởng!
Thằng Hải lườm chị hai nó một cái sắc lẹm như cứa vào thịt, chị hai nó chẳng thèm để tâm, chỉ buông cho nó mấy lời hăm doạ vớ vẩn rồi kéo anh Hưởng đi mất. Thằng Hải tức tối nhìn theo, ấy vậy mà hai người đi được một lúc, điện thoại cục gạch của nó lại vang lên thông báo tin nhắn đến, mà còn là tin nhắn của anh Hưởng: "Anh uống á, tí anh về nhà anh nhắn, Hải mang qua cho anh nha!"
Thằng Minh đến phát mệt vì cái bệnh tương tư của thằng Hải bạn mình. Chỉ thiếu điều nó nhảy bổ vào người anh Hưởng hôn vài phát thôi, chứ từ sau cái chiều nó sang nhà người ta giao chanh đá tuyết, nó cứ luyên thuyên về lễ cưới của hai người mãi.
- Chắc hẳn ảnh phải thích tao ảnh mới làm thế.
Thằng Minh đành phải ậm ừ, làm nghĩa vụ của bạn tốt bồi thêm mấy câu như "Chắc chắn là ảnh thích mày rồi", "Mai mốt đám cưới đừng gọi tao bưng quả",...nói chung là mấy lời nó nói mà thậm chí nó còn không tin chữ nào. Thằng Minh nhắm mắt nhắm mũi khoa tay cảm thán rất kịch nên không nhận ra thằng bạn mình mặt mũi xám ngoét đang đọc tin nhắn trên điện thoại.
"Mai Hải rảnh không? Hải đi xem phim với anh không?"
Nếu như cái nhắn tin mang chanh đá tuyết đối với thằng Minh là mấy lời khách sáo một người bạn thân của chị gái nói với đứa em trai của bạn mình được, thì lời mời đi xem phim này thật sự rất mập mờ. Thằng Minh nhảy dựng lên, lần này nhận xét rất thật tâm:
- Chúc mừng mày nha! Lựa vest cưới được rồi đó!
Tất nhiên là thằng Hải không dám mặc vest cưới đi xem phim rồi, nhưng mà nó vẫn ăn diện lắm. Nhà thằng Hải rất có điều kiện, thế nên vừa nhận cái hẹn kia, nó và thằng Minh đã phóng ra trung tâm thương mại để lựa quần áo.
Bộ phim anh Hưởng lựa hoá ra là bộ mà chị gái nó nói luyên thuyên hoài mấy bữa nay. Dạo này chị bận thi, không đi xem phim được, còn đang tính chờ vài hôm để phim lậu ra rồi xem, hôm nay vừa hay thằng Hải cũng đi xem phim này. Nó sẽ chọc tức chị nó bằng cách spoil hết mấy tình tiết trong phim. Mà hình như anh Hưởng cũng có ý định giống như nó ấy, anh coi phim chăm chú lắm, thi thoảng còn mở điện thoại lên note lại cái gì đó. Bộ phim không quá hài hước nhưng nó thấy anh cười tủm tỉm mãi. Cũng phải, chỉ cần nghĩ đến gương mặt nhăn nhó bực bội của chị nó thôi là nó đã thấy buồn cười rồi.
Cuối buổi, anh Hưởng còn chở nó đi ăn kem. Dạo này anh cá cược gì với chị nó thì phải, bởi ăn xong anh mua cả xô kem vị ngon nhất của cửa hàng đó, dặn Hải mang về đem cho chị.
Tối đó, anh còn nhắn tin cho nó nữa.
"Hải mai học xong đi mua ít đồ rồi chọn quà với anh nhá, sắp tới sinh nhật chị em rồi."
Thế là hôm sau, thằng Hải lại được ngồi trên con xe cup 50 của anh Hưởng, đi ra trung tâm thương mại.
Đầu tiên là anh Hưởng lựa đồ trước. Anh nói sắp đến dịp quan trọng rồi, anh muốn ăn mặc tươm tất một chút. Thằng Hải dắt anh đến hiệu quần áo nó vẫn hay mặc, chọn cho anh mấy bộ liền. Anh Hưởng đẹp trai, dáng người cũng đẹp, mặc bộ nào cũng hợp hết. Thiếu điều nó muốn mua sạch hết mớ đồ đó cho anh. Cuối cùng, anh lựa được một bộ ưng ý, thế là lại đi xem quà cho chị hai nó.
Anh Hưởng nói muốn tặng cho chị nó một cái vòng tay, thằng Hải nhắc đi nhắc lại với anh rằng từ khi đẻ ra đến giờ nó chưa bao giờ thấy chị nó dùng trang sức, vậy mà anh chẳng nghe, cứ khăng khăng bắt nó lựa. Nó cảm thấy sai sai rồi, anh lại còn bảo nó chọn cái nó thấy thuận mắt nhất, nhưng mà gu của nó và chị nó có giống nhau đâu? Anh Hưởng cũng kì lạ thật đấy.
Nó đem hết thắc mắc hỏi thằng Minh. Thằng Minh vừa nghe xong thì trầm tư rất lâu. Nó muốn nói gì đó, nhưng cứ nhìn đến mặt của Hải thì lại thôi, buông một tiếng thở dài. Thiệt ra, thằng Hải đoán biết được ít nhiều rồi.
Dạo này anh Hưởng hay qua nhà nó, đánh cờ với ba nó, phụ mẹ nó làm mứt tết, phụ ngoại nó hái me, còn đưa nó đi chơi, trong nhà trước đây đã quý anh, nay lại càng quý hơn. Anh mua đồ đẹp như thế, lại còn chủ đích tặng chị gái nó một cái vòng, rõ mười mươi người anh thích là chị nó rồi.
Nhưng mà cùng là phận người yêu đơn phương, nó biết rõ chị gái nó chẳng thích anh. Chị gái nó thương nó, biết rõ nó thích anh như thế, dù chị có lòng với anh thật thì cũng vì ngại nó đau khổ mà lùi bước thôi, nó không lạ gì chị gái nó cả.
Nhưng nó cũng thương chị như chị thương nó, nó biết nếu yêu một người như anh Hưởng, chị nó sẽ sướng cả đời. Đáng lẽ thằng Minh phải là người an ủi nó, nhưng cuối cùng nó lại vỗ vai an ủi thằng Minh.
Hải muốn về nhà sớm rồi khóc một mình.
Vậy mà anh Hưởng cùng không tha cho nó nữa. Nó vừa đi bộ khỏi ngõ nhà thằng Minh, muốn bắt bus thì gặp anh. Anh chạy như bay lại chỗ nó, còn xoa đầu nó một cái nữa.
- Em không thấy tin nhắn của anh hả? Hôm nay đi chơi với bạn sao?
Mấy lời này chắc chỉ có đứa ngốc như nó nghe mới thấy mập mờ. Nó cười gượng, gật gật đầu cho qua chuyện.
- Nay anh cũng sang nhà em nè, đi chung đi!
À, gặp nhau trên trường cả ngày chưa đủ, anh còn muốn dính lấy chị nó cả lúc ở nhà nữa. Thằng Hải không muốn đi chung, nó ngột ngạt kinh khủng, vì vậy, nó viện cớ.
- Anh Hưởng đi đi, em không về nhà, tính đi mua ít đồ ăn vặt rồi quay lại nhà bạn ngủ thôi.
Mà nó đã nói thế rồi, anh Hưởng vẫn chưa chịu tha cho nó.
- Chị em nói em đi cả ngày rồi, nếu không về ba em mắng đấy. Hay là mai rồi chơi, nay cứ về nhà đi em.
Không nhắc đến thì thôi. Cứ mỗi lần nghe anh nhắc về chị hai, thằng Hải lại càng thêm mất bình tĩnh. Nó không nhận ra từ lúc nào giọng nó đã trở nên rất khó nghe:
- Em lớn rồi, đừng có quản em nữa, đừng có hở tí là lôi chị hai ra nói trước mặt em!
Lần này quả thật rất nghiêm trọng. Anh Hưởng đứng sững tại chỗ, nhìn Hải bằng ánh mắt hoảng sợ, chắc anh chưa từng thấy nó ngang bướng như thế. Nó thây kệ, nó chẳng cần giữ hình tượng gì nữa rồi, dù gì người anh thích đâu phải là nó.
- Anh xin lỗi. Nhưng hôm nay em đừng ở nhà bạn, cứ về nhà với anh được không?
Nó toan bỏ đi nhưng lại bị anh níu tay, sao nó chưa từng biết anh Hưởng lại là người thiết tha như vậy nhỉ? Chắc là anh muốn hoà hợp với tất cả thành viên trong nhà bạn gái tương lai, mà thằng Hải lại chẳng cần cái danh hiệu đáng ghét này.
- Anh thích thì tự mà đi đi, đừng lôi em vào.
Sau đó, cuối cùng thằng Hải vẫn về nhà, nó sợ chạm mặt anh nên cố tình đi lòng vòng đến khuya mới về, vậy mà nó lo thừa. Lúc hỏi vu vơ bà ngoại thì hoá ra anh cũng không đến nhà nó.
Nó không chạm mặt anh Hưởng, nhưng mà nó chạm mặt chị hai nó, đúng hơn là chị hai nó muốn nói chuyện với nó. Mà thôi, nó cũng có chuyện muốn nói với chị.
- Hưởng làm gì em à?
Hiếm khi chị hai nó ngọt ngào như thế, thằng Hải không làm gì sai cũng đâm ra chột dạ. Ừ thì anh Hưởng cũng có làm gì đâu? Chẳng qua là nó đang trong thời kỳ nhạy cảm, thất tình rầu đến thúi ruột mà anh còn muốn ra vẻ làm anh rể tốt, nó không chịu nổi thôi.
- Khi nãy em có chút chuyện bực mình mà ảnh cứ níu kéo kì nèo em mãi, em mới lỡ lớn tiếng thôi, mai em đi xin lỗi.
Chị nó nhìn nó bằng một ánh mắt rất lạ, như thể giây trước giây sau là sẽ vạch trần lời biện minh đầy lỗ hổng của nó. Nhưng cuối cùng chị vẫn chẳng nói gì cả. Chị chỉ gật đầu, bảo nó về phòng rồi ngủ sớm, nhưng mà cuối cùng nó vẫn thức trắng đêm.
Nó bịa mấy chuyện qua loa để xin lỗi anh Hưởng, từ đó lẩn luôn.
Sinh nhật anh Hưởng chỉ cách chị nó có một tuần, đến cả ngày sinh tháng đẻ cũng hợp nhau như vậy, bọn họ hẳn là duyên tiền định rồi.
Trong thời gian này, Hải ra sức thể hiện rằng mình chẳng thích anh Hưởng chút nào trước mắt chị nó. Nó bóng gió trong bữa cơm gia đình là dạo này tập trung vào học hành nên nguội lạnh hết cảm xúc, chẳng thích ai nữa cả. Lúc anh Hưởng đến nhà chơi thì nó luôn tỏ vẻ hững hờ, không bài xích rõ ràng nhưng mà là kiểu chẳng quan tâm mấy. Thái độ của nó chẳng có kẽ hở nào để bắt bẻ vì rõ ràng nó cư xử rất có chừng mực, cái chừng mực đó đủ để không ai có thể chất vấn vì sự bất thường so với trước đây của nó. Sao nhỉ? Dạo này nó không còn thấy buồn nữa. Có khi nó tự đánh lừa bản thân nhiều quá nên tình cảm của nó thật sự nguội lạnh rồi chăng?
Nhưng mà thôi, buồn thì có buồn, ít nhiều gì cũng có quen biết, nó mua một món quà đơn giản rồi chờ lúc anh đến nhà tiện thể đưa. Vậy mà mấy hôm nay lại không gặp được. Giai đoạn tránh mặt của nó đã qua, giờ lại đến anh.
Thật ra Hải cũng đoán lờ mờ được lí do anh Hưởng tránh mặt mình. Hôm sinh nhật chị nó ở biển anh Hưởng cũng đến dự, đêm đó nó cứ trằn trọc không sao ngủ được, tỉnh dậy muốn đi dạo biển thì thấy chị hai nó với anh Hưởng sóng vai bước bên nhau, anh còn xoa đầu chị nó nữa, lúc lơ đãng ngước lên thì vô tình chạm mắt với nó. Nó thầm mong gia đình chẳng bắt tất cả thành viên phải đi biển rồi tổ chức sinh nhật, hoặc đêm đó nếu không ngủ được thì nó làm vài ván game cho rồi. Hoặc giả như đừng có cái luật bất thành văn là sinh nhật phải đông đủ tất cả mọi người mới được để nó còn chuồn, dù gì có nó hay không có nó chẳng có gì khác biệt. Không phải sinh nhật nó, cũng chẳng phải được đứng một vị trí quan trọng trong lòng ai đó, nó đến đó để làm gì rồi gây thêm đủ chuyện khó xử?
Ừ thì nó vốn chỉ là em của người anh thích thôi, chẳng quan trọng gì mấy, nhưng chắc anh sợ nó trêu, trước ngày trọng đại không muốn gặp nó. Hải hơi giận, dù bình thường nó láu lỉnh, nó cũng không phải đứa không biết suy nghĩ như thế. Nhưng thôi, nó cũng chẳng buồn phân trần, nó còn bận cho chị nó thấy nó hoàn toàn chẳng hứng thú yêu đương gì với anh Hưởng hết.
Giống như lúc anh rụt rè mời nó đến tiệc sinh nhật của anh, nó từ chối, viện một cái cớ mà đến nó còn thấy nực cười:
- Hôm đấy em nhận lời đi mua xe lăn với thằng bạn rồi.
Hình như anh giận, vì anh nhất quyết không cầm lấy quà nó tặng. Anh nói hôm đó có gặp thì đưa cho anh, chứ anh không nhận trước. Anh nói mua xe lăn xong, nó cứ nhắn anh, anh sẽ sắp xếp ra gặp nó. Nếu đã tha thiết như thế tại sao mấy hôm nay lại tránh mặt? Lúc trước dù bận thế nào anh cũng ghé qua nhà nó chừng mấy lần mà? Bộ anh không nghĩ cái cớ "Dạo này anh phải đi thực tập nên bận" nghe đáng tin lắm à?
Chà, giờ thì nó ảo tưởng nó là người quan trọng mất rồi.
Nhưng mà điều làm nó bất ngờ hơn đó là, chị hai nó không đi sinh nhật của anh. Chị nói bữa đó ở biển chị đã hát chúc mừng sinh nhật, sau đó còn tặng quà cho anh rồi. Hôm sinh nhật anh Hưởng, chị phải đi đón người yêu bay từ Mỹ về.
Suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu thằng Hải là: Anh Hưởng phải làm sao bây giờ?
Nó yêu đơn phương, cũng trải qua cảm giác thất tình rồi, nó biết chuyện này buồn biết chừng nào. Nó không biết chị gái nó có bạn trai từ khi nào, nhưng có vẻ anh Hưởng biết. Vậy lí do anh Hưởng không đến nhà nó mấy bữa nay không phải vì đi thực tập bận rộn, cũng không phải vì muốn tránh mặt nó mà là vì anh không muốn gặp thủ phạm khiến trái tim mình tan vỡ sao? Đột nhiên nó thấy anh đáng thương quá.
Đáng lẽ với cương vị của thằng Hải, nó phải thấy vui vì tình địch nặng ký nhất của mình đã không còn. Trái lại, tâm trạng của nó nặng trĩu như đá đè. Nó cất món quà sơ sài kia đi, lên mạng học đan gấp một con gấu để tặng anh. Thôi thì coi như anh không có duyên vào nhà nó, dù với cương vị nó ghét nhất là làm anh rể của nó, nó vẫn muốn an ủi anh.
Có lẽ anh Hưởng không có nhiều bạn lắm, vì nó đến nhà hàng được hơn một tiếng rồi, ăn cùng gần hết bữa mà vẫn chỉ có hai người. Anh Hưởng hôm nay trông còn đẹp trai hơn mọi ngày, chỉ có điều trông anh rất căng thẳng. Cũng phải, mời bạn bè đến mà cuối cùng chỉ có mỗi thằng Hải đến, chắc anh buồn và xấu hổ lắm. Thế nên thằng Hải càng tránh nhắc chuyện hôm nay chẳng có ai, nó cứ nói mấy chuyện phiếm chẳng đâu vào đâu với anh mà không hay rằng đầu óc anh Hưởng đang thả trôi tận đẩu tận đâu.
Tới lúc đi về, anh Hưởng bảo muốn cùng nó đi dạo cho tiêu cơm, đến lúc này nó mới lờ mờ nhận ra hình như anh có chuyện quan trọng muốn nói.
- Hải nè, em thấy anh là người thế nào?
Chắc bữa trước đến giờ anh Hưởng buồn phiền dữ lắm mới đem chuyện này ra hỏi. Thằng Hải cảm thấy gu chị gái nó vốn tệ, không việc gì anh Hưởng phải nghi ngờ về mị lực của bản thân mà tự ti cả. Nó bắt đầu ba hoa, nói thật mấy điều nó nghĩ trong lòng.
- Anh Hưởng tốt lắm đó. Anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn ấm áp dịu dàng. Anh còn biết chơi nhạc cụ, hát cũng hay nữa cơ. Anh không bao giờ nổi giận hết, lúc nào cũng kiên nhẫn dịu dàng. Chị hai đúng là bị mù!
Vừa nói xong, thằng Hải mới chợt nhận ra rồi hớt hải bịt miệng. Tiêu rồi. Nó tính giả vờ như không biết chuyện gì mà an ủi anh, không ngờ lại nói ra miệng mất. Thôi kệ, đã phóng lao thì phải theo lao, nó nói mà nóng bừng cả hai tai.
- E-em biết là anh buồn, nhưng mà anh cũng đừng buồn quá, anh xứng đáng với người tốt hơn mà, đừng vì vậy mà hạ thấp bản thân mình...
Vì cúi đầu nên thằng Hải không nhìn được biểu cảm của anh Hưởng. Nó đinh ninh là đã nghe được một tiếng cười trầm thấp truyền đến từ trên đỉnh đầu, nhưng khi nó ngẩng lên thì lại chẳng thấy dấu vết gì từ gương mặt điềm tĩnh đó. Anh giơ tay xoa đầu nó, rồi khuôn miệng anh hơi trề xuống, tạo cảm giác như anh đang rất tủi thân vậy.
- Ừ, anh buồn lắm đó, người anh thương chẳng hiểu lòng anh. Thế nên Hải an ủi anh được không?
Gì chứ chuyện này thằng Hải sẵn sàng. Nó gật đầu cái rụp. Theo như anh Hưởng, an ủi anh là nhắn tin nói chuyện với anh thường xuyên, cuối tuần đi chơi với anh để giải khuây, trong tuần thì thi thoảng anh đi làm xong sẽ cùng anh đi ăn vặt, uống trà sữa.
Mấy chuyện này thì thằng Hải làm giỏi, mà nó còn thích làm nữa cơ. Sau bữa tiệc sinh nhật cô đơn đó, nó đã biết anh không có bạn. Người bạn duy nhất anh có là chị gái nó, mà bây giờ mối quan hệ cũng thành gượng gạo khó xử mất rồi. Thế nên nó hết lòng ở bên anh, xoa dịu anh.
Vì cái gì thì nó cũng không rõ.
Thông thường, khi con người ta làm một điều gì đó, họ đều có mục tiêu và động cơ rất rõ ràng. Thằng Hải không vậy, ít nhất là trong tình huống này. Nếu ở bên anh và an ủi anh, liệu anh sẽ thích nó ư? Liệu anh sẽ nhìn nhận được tấm lòng của nó ư? Nó không nghĩ thế. Nó yêu anh, và nó không muốn người nó yêu phải buồn khổ, chắc chỉ có thế mà thôi.
Cho đến khi bạn nó trêu, bảo rằng hai người thật giống như một cặp, nó mới suy nghĩ lại.
Chuyện thất tình của anh Hưởng đã là chuyện của gần một năm trước, tất nhiên, anh chẳng còn dấu vết gì của lần tan vỡ đó cả. Chủ đề câu chuyện của hai người từ lâu đã chẳng còn chị gái của thằng Hải trong đó. Nói sao nhỉ? Lắm lúc nó cảm thấy rằng chắc có lẽ một chút xíu xiu thôi, là anh Hưởng thích nó. Ánh mắt anh nhìn nó dịu dàng và trìu mến lắm. Anh còn thích xoa đầu, vuốt tóc nó nữa. Hai người từng nói chuyện thâu đêm mà không biết chán, và sau mỗi lần như thế, nó đau khổ nhận ra rằng, nếu cứ thế này, nó chỉ càng thêm yêu anh mà thôi.
Thằng Minh nói với nó rằng, cái cách anh Hưởng ngày ngày làm thế giống như anh đang chênh vênh giữa một lằn ranh giới vô hình. Rằng anh rất thích nó, nhưng anh muốn đợi nó lớn.
Thật ra thằng Hải đã lắp thêm một lớp filter cho lời thằng Minh rồi, chứ nguyên bản câu nó nói là: "Nuôi mày chờ thịt", nghe thô thiển không tả nổi.
Nhưng nghe những lời như thế, nó không khỏi bồi hồi ngóng đợi đến sinh nhật 18 tuổi của mình. Hải đạt giải nhì học sinh giỏi quốc gia, đã được tuyển thẳng, nửa sau năm lớp 12 của nó chỉ dùng để rong chơi với anh Hưởng. Anh ra trường, đi làm cho một công ty ở nước ngoài, chủ yếu làm việc online. Anh cũng bảo anh thích thế hơn, làm việc kiểu này rất thoải mái. Thằng Hải là khách quen của nhà anh, đến nỗi anh còn sắm riêng cho nó một đôi dép mang trong nhà hình hoa hướng dương rất điệu.
Thi tốt nghiệp xong thì cũng sắp đến sinh nhật thằng Hải. Khỏi phải nói là thằng Hải vui đến độ nào. Nó chia lịch ra trước cả tuần. Đầu tiên là đi ăn với cả lớp, sau đó là hẹn riêng với mấy đứa bạn thân, sau đó là đi ăn với anh Hưởng vào đêm trước sinh nhật, còn ngày sinh nhật chính thức thì nó dành cho gia đình. Năm nay là năm cuối cấp mà, Hải cũng nhận được kha khá lời tỏ tình, cũng may chỉ là mấy cảm nắng thông thường của tuổi học trò, nó từ chối nhẹ nhàng, người ta cũng vui vẻ chấp nhận, thế là lại vẫn làm bạn.
Nó không biết giữa nó và anh Hưởng liệu có thể như thế được không.
Thằng Hải quyết định rồi. Dù anh có ý với nó hay không, nó vẫn sẽ tỏ tình vào ngày sinh nhật của bản thân. Lỡ may thất bại, sau đó nó sẽ trốn luôn. Trường nó cũng xa nhà, nó sẽ dọn đến ký túc xá rồi tránh mặt anh triệt để. Còn thành công thì nó vẫn ở nhà này, tận dụng việc anh Hưởng rảnh rang mà đèo nó 20km mỗi ngày để đi học, dù nó không chắc là nó có đủ tàn nhẫn đến thế không.
Thằng Hải đâu ngờ rằng, đến cơ hội tỏ tình nó còn không có.
Nó phấn khởi sửa soạn, nôn nao cả ngày hôm đó, chỉ để 30 phút trước giờ hẹn, anh nhắn tin, bảo chị gái nó thất tình, đăng một cái story rất kỳ lạ lên mạng, gọi điện thì tắt máy, anh phải đi tìm.
Nó đã chịu đựng nhiều nỗi buồn, như việc năn nỉ ba nó mua một cái bóng bay bằng được rồi khi về đến nhà lại tự tay thả bay đi mất, hoặc việc không được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi năm lớp 8 vì thiếu điểm kiểm tra đầu vào, hoặc việc biết người nó thích thích chị gái nó. Nhưng nỗi buồn này lớn lao hơn cả. Nó đã có hy vọng rất nhiều, nó đã tưởng nó có thể trở thành gì đó của anh, trong suốt khoảng thời gian kiên trì nhẫn nại kia, nó không thấy một tia sáng mà vẫn không bỏ cuộc, vậy mà cuối đường hầm tối tăm lại là một ngõ cụt. Anh vẫn thích chị gái nó như thế, nó tin là anh đủ thân thiết để biết rằng chị nó mạnh mẽ đến nhường nào để không làm ra bất cứ chuyện gì dại dột, nhưng chắc là trái tim anh vẫn không yên khi nghĩ đến chuyện chị đau khổ, nếu là nó, nó cũng thế. Nó cũng yêu một người đến mù quáng đến dường ấy, lấy tư cách gì để trách anh?
Hôm nay cả nhà cũng đi đâu hết, thật là. Đã mắc công sửa soạn, thằng Hải cũng muốn đi đâu đó, nhưng nó nghĩ nếu khóc ở ngoài đường thì không tốt lắm, nó mò xuống bếp tìm bia và mồi nhậu của ba, định bụng lát nữa sẽ vừa call vừa khóc với tụi thằng Minh qua màn hình điện thoại.
- Happy birthday to you, happy birthday to you...
Nếu tiếng hét có thể làm vỡ kính như trên phim, thằng Hải cam đoan mình có thể làm vỡ tủ rượu yêu thích của ba nó rồi. Từ trong bóng tối căm căm của phòng khách, năm cái đầu đội nón chóp xuất hiện dưới ánh nến lờ mờ phát ra từ chiếc bánh kem cỡ đại trên tay ba nó. Nước mắt thằng Hải ra tới khoé phải nuốt ngược vào trong, nó không biết nó nên vui hay nên buồn bởi chị gái nó hoàn toàn phấn khởi và tươi sáng, trông không có vẻ gì là một người thất tình. Và người đáng lẽ bây giờ đang đi tìm chị gái nó - cũng là một trong năm cái đầu chính là anh Hưởng. Nó nghĩ là nó tức giận nhiều hơn, bởi giờ phút này, nó chỉ muốn đánh anh một cái thật đau thôi.
Thằng Hải thậm chí còn không nhớ chuyện sau đó diễn ra thế nào, lúc định thần lại, anh Hưởng đã kéo nó ra ngoài, lúc đó cũng gần 12 giờ đêm rồi.
- Anh xin lỗi. Mọi người nói để ngày mai chúc mừng sinh nhật em thì phí quá nên mới bảo anh bày ra trò này, chắc em đã buồn anh lắm hả?
Không hỏi thì thôi, càng nói thằng Hải càng ấm ức, những giọt nước mắt đã nuốt ngược vào trong kia bỗng chốc chực trào. Nhưng nó không muốn khóc trước mặt anh đâu!
Anh Hưởng chờ mãi không nhận được hồi âm thì bắt đầu cuống lên, nói lung tung.
- Anh xin lỗi, anh vô tình để chị em biết chuyện em nhầm lẫn rằng anh thích chị em, sau đó chị em cứ bắt anh phải làm trò này. Nếu em có buồn thì anh xin lỗi nhé!
Thấy Hải vẫn im im chẳng nói gì, anh Hưởng đâm ra lo lắng tợn, anh cúi xuống thấp hơn để nhìn nó thì mới hốt hoảng nhận ra mặt nó đã đầy nước mắt từ lúc nào rồi.
- Anh-hức-anh nói gì cơ? Em hiểu lầm gì? Anh không-hức-thích chị gái em sao?
Anh Hưởng lúng túng lau nước mắt cho nó. Gì chứ, chuyện nó hiểu lầm thì thôi đi, sao lại có thể ngây thơ đến mức tận bây giờ vẫn không nghi ngờ gì anh chứ? Làm anh có cảm giác mình đã lừa gạc một em bé ngây thơ thánh thiện.
- Người anh thích vẫn luôn là em mà. Chỉ là em còn nhỏ quá, anh muốn chờ em lớn hơn, mà em còn tránh mặt anh vào thời điểm đó nữa nên anh sợ em đã biết anh thích em nên mới cố ý xa lánh. Hôm sinh nhật anh, anh hẹn riêng em ra để giải thích và xin em cho anh một cơ hội, không ngờ em lại hiểu lầm. Anh cảm thấy em rất đáng yêu nên mới hùa theo em, anh sợ lúc đó nếu nói thẳng ra em sẽ lại tránh mặt anh mất...
Thật ra anh Hưởng nói không lưu loát lắm, giọng anh rất run, tay anh cũng run, níu nhẹ gấu áo thằng Hải để nó đừng quay người bỏ đi mất. Còn chân thằng Hải thì mềm nhũn hẳn đi, nó muốn tự cốc đầu mình mấy cái, nó thấy nó làm mình làm mẩy con nít quá. Anh rụt rè đeo vào tay nó một cái vòng, vừa nhìn thấy, nó nhận ra ngay. Đó là cái vòng năm ngoái nó đi chọn dưới cái cớ là chọn quà cho chị gái mà, lúc đó nó còn nghĩ anh chê mắt chọn của nó nên không mua, hoá ra anh muốn tặng cho nó. Anh chờ nó lớn, anh thương nó, ngay từ đầu chỉ thương nó, nó còn nghĩ oan cho anh đủ điều.
- Anh chứng minh đi!
Thằng Hải đưa má ra, nhắm tịt mắt. Này nhé nó vẫn là em bé, lại vừa mới được tỏ tình, là được tỏ tình đó chứ không phải nó theo đuổi người ta, nó phải tranh thủ hưởng lợi ăn đậu hũ chút chứ!
Chụt!
Ơ, sao anh lại hôn vào môi? Chết rồi, kế hoạch có như thế này đâu?
Chụt, chụt, chụt!
Nó lại liên tiếp bị vụt thêm 3 phát vào môi nữa, mặt cũng bị bóp đến biến dạng để cái môi mềm mềm hồng hồng chu ra, đáng yêu vô kể.
- Bé đủ 18 tuổi rồi, cho phép anh làm bạn trai bé nhé?
Sến ơi là sến. Sến đến độ thằng Hải nổi da gà, sến đến độ cổ họng nó tự nhiên phát ra hai chữ "Đồng ý". Sến đến độ đêm đó, ngoài cái hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước đó, nó còn bị người ta ôm, rồi nắm tay đưa về đến nhà nữa.
Cuối cùng sau này, anh Hưởng vẫn bước chân được vào nhà nó rồi, với cương vị mà nó yêu thích nhất: Làm chồng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top