chương 1 : Mình chia tay đi anh ( 1 )
Có lẽ trong tình yêu ....
Người yêu nhiều là người chịu đau khổ nhiều nhất....
Đa tình và lụy tình đều đau khổ như nhau....
Có lẽ những lúc mệt mỏi yếu đuối nhất...
Con người phải tìm cho mình một nối thoát....
Như trong lối thoát ấy....
Là một nỗi đau không thể quên lãng...
__________
- Tôi đang ở trong bếp nấu vài món ăn...hôm nay anh ấy sẽ trở về sau chuyến công tác dài hơn tuần bên mỹ....
Tôi vui vì anh trở về , nhớ anh muốn chết mất...biết là thường xuyên gọi điện thoại rồi , như vẫn nhớ.....
Nhớ mùi hương quen thuộc...
Mùi bạc hà dịu nhẹ...
Nhớ lời nói....tiếng cười...xen lẫn nụ hôn ngọt ngào...😊
Hôm này tôi làm món gỏi mực chua cay mà anh Gun rất thích ăn...
Cuối cùng cũng xong tôi mỉn cười , bày những món ăn lên bàn , sao giờ này anh Gun vẫn chưa về nhỉ ....
Tôi nhớ không lầm thì anh Gun đã ra khỏi sân bay được hơn 2 tiếng rồi mà...chắc anh bị kẹt xe giờ này cũng lên...
Cứ tầm 5giơ chiều tan tầm cũng hay bị tắc đường là không thể tránh khỏi...thôi chờ một chút nữa vậy ...
6gio rồi anh vẫn chưa về...hay gọi cho anh thử xem...tôi cần điện thoại lên bấm vào số ❤...
- Anh Gun hả...về đến đâu rồi...em đang ở nhà chờ cơm này...hôm nay em vào bếp nấu nhiều món ăn anh thích đấy....
- Mark hả...em cứ ăn cơm trước đi đừng chờ anh...
Anh ra khỏi sân bay là đến chỗ đám bạn anh nhậu một bữa nhé...
- lại nữa rồi...
- Mark sao em không nói gì vậy....đừng giận nhé...anh hứa uống rượi về sớm với em...
Đừng giận mà...
- Ừ....thế anh uống ít thôi nhé...về sớm em chờ....
Tôi cúp máy điện thoại...tôi tức không chịu đựng được nữa rồi....
Lúc nào cũng bạn bè...
Tôi tức giận...những chiếc bát đĩa xoảng tiếng thật to...vang vọng trong phòng bếp...tôi đã tự tay hất hết những món ăn trên bàn xuống dưới đất...lặng lẽ bước ra khỏi bếp đi về phía phòng ngủ...
*******
- Tôi mệt mỏi bước về khu trung cư cao cấp , hôm nay tôi lại uống hơi nhiều rồi , chắc giờ này Mark cũng đi ngủ rồi cũng lên , lại thất hứa với em ấy.....bảo về sớm như bị tụi bạn bè cứ dữ lại uống thêm vài chén...
Tôi mở khóa bước vào phòng....sao tối om như vậy....đưa tay tìm công tắc điện....giật mình hốt hoảng...
Trời...sao em lại ngồi ở phòng khách mà không bật điện đèn lên vậy ...hù chết anh lè...
Em sao vậy...
Tôi thấy Mark không nói gì , chỉ im lặng ngồi sofa ....tôi bước về phía em...Mark đang khóc....
Em sao vậy Mark...sao lại khóc...
- Cuối cùng anh cũng về rồi...1 giờ sáng rồi đấy anh Gun ạ....
- Anh...
- Anh Gun còn nhớ đã hứa gì với em phải không...
Hứa là sẽ không để em phải buồn và khóc mà....
Như sao anh không dữ lời hứa vậy...
Vẫn để em phải buồn và khóc....
Khóc trong chính căn nhà này....nơi tổ ấm của hai ta.....
Anh có biết một tháng anh Gun ăn được bữa cơm do em nấu được bao nhiêu lần không....
Em thiết nghĩ...chắc anh cũng không biết được đâu nhỉ....
Em nhớ không lầm , thì cả tháng nay em và anh , ngồi ăn cơm với nhau chắc chỉ có được 6 bữa....còn những bữa khác anh Gun dành cho bạn bè và công việc....và giao tiếp khách hàng....
Nếu anh đi công tác xa nhau có 2 tuần thì em cũng không trách gì anh cả...em nghĩ vì công việc...như em thật sự thảm hại...suy cho cùng em cũng không bằng bạn bè của anh...những cuộc nhậu say....đi công tác không thèm về nhìn mặt em một chút nào....ra khỏi sân bay là chạy đến chỗ đám bạn nhậu của anh....
Anh thử nghĩ xem cảm giác của em ra sao...trong chính tổ ấm của chúng ta...như lạnh lẽo , hiu quạnh.....
Không còn tiếng cười nói của hai ta....em không quạn trọng với anh sao....hả Gun...
- Em đừng giận...anh sai rồi...anh hứa từ nay về sau không đi nhậu với đám bạn nữa...em bỏ qua cho anh lần này đi....
- Bỏ qua sao...thật tức cười mà....em đã bỏ qua cho anh bao nhiều lần rồi hả Gun...
Em đếm không xuể....nữa....rồi...
Chúng ta chia tay đi anh Gun...
Tôi nói mà đau như ai cứa vào tim vậy....không thể rơi nước mắt được nữa rồi...
Tôi không nhớ mình đã rơi bao nhiêu nước mắt ...từ khi nhận lời yêu anh...có lẽ...đã đến lúc cạn rồi....thật sự mệt mỏi quá rồi...
Thà đau một lần còn hơn , đau cả đời...
- Không....anh không muốn....
Em đã hứa là sẽ yêu anh...cả đời mà...
Tôi khóc như mưa chạy đến ôm em Mark vào lòng...như em ấy đã đẩy tôi ra khỏi người em...
- Vậy...em xin lỗi...lần này em thất hứa với anh rồi.....em mệt rồi...mình dừng lại...nhé anh....
- Không...xin em mà Mark...đừng rời bỏ anh....anh sai rồi....
- Không....anh không sai....người sai là em....
Là em tự đa tình....tự mình bước vào...vòng tròn tình yêu của anh....
Lên bây giờ...em sẽ là người bước ra khỏi vòng tròn tình yêu ấy....
Mình chia tay đi anh....
Tôi rút chiếc nhẫn ra khỏi tay...đưa giả vào lòng bàn tay anh....
- Không....
Không....anh không muốn....làm ơn đi Mark
....anh sai rồi....anh không đồng ý đâu...nhất quyết không đồng ý....
Tôi cố gắng cầm lấy bàn tay em...
- Anh phải đồng ý....anh gun ạ....
Tôi cố gắng rút tay tôi ra khỏi bàn tay của anh Gun...
- Tôi sợ....nhất sợ...cảm giác sẽ mất đi người mà tôi yêu quý cả đời....cứ cho tôi lụy tình cũng được ....tôi sợ mất em vĩnh viễn...tôi sợ....
Tôi quỳ xuống...dưới chân của em ấy...ôm chặt chân của em ấy lại....
Anh xin em mà Mark...anh xin em....anh sai rồi.....
- Yêu rất yêu anh Gun ạ....
Như nước mắt em cạn rồi...mệt mỏi lắm rồi....cuối cùng vẫn cứ là em đa tình....thì anh để cho em ra đi nhé....em thua thảm hại rồi...em không bằng đám bạn bè của anh....
Anh coi trọng họ hơn em....đến lúc em lên dừng chân rồi....buông cho em đi....đi anh...đừng làm khổ nhau nữa....
- Không...làm ơn....đi Mark...
Cho anh một cơ hội cuối cùng này thôi....xin em đấy Mark....
- Lần này tôi rơi nước mắt thật rồi....tôi cứ nghĩ nó cạn rồi cơ....
Tôi cố gắng đẩy anh Gun ra khỏi người tôi...anh Gun ôm chặt lấy đôi chân của tôi...không cho tôi đi......tôi đã rất cố gắng mà...sao lại đau như vậy...vẫn đi là tốt rất đấy Mark cho cả hai chút riêng tư để tĩnh tâm lại đi mày....tôi cố đẩy anh ra khỏi chân tay thật mạnh....khi đã đẩy được anh tôi cầm chiếc vali kéo nó thật nhanh ra khỏi tổ ấm của tôi và anh...
- Anh xin em đấy Mark...anh sai rồi....em đừng đi mà....😭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top