Chương 136

Ở Shibuya, nếu mà nhắc đến mấy khu vực hay tổ chức tụ tập đánh nhau nhất thì chắc là phải kể đến con đường dưới chân cầu vượt, nơi trông ra dòng sông xanh.

Cái cầu như thể ngăn cách hai nửa thế giới vậy, một nửa sầm uất, lấp lánh ánh đèn và mùi xe đi qua đi lại, một nửa lại chỉ thấy cái vị tanh của máu qua các trận đánh.

Mà để đến được chân cầu vượt đó? Dễ thôi, bạn đi qua trung tâm Shibuya dọc xuống khu Habajuku, đến một cây cầu mà thấy dưới gầm nó vắng tanh vắng ngắt, hoặc đôi khi thấy những tàn thuốc cháy dở bị bỏ lại hoặc mùi khói xe motor vì lí do nào đó vẫn còn vương vấn ở đây, thì chính là nó rồi đấy.

Takemichi ngó quanh ngó quất, phát hiện thế mà cây cầu này xây đã lâu, khoảng năm 1976 gì đó.

Wakasa khoác vai cậu khiến Takemichi hơi nghiêng người đi.

  "Chúng đến rồi."

Không hiểu sao Takemichi thấy hồi hộp, thậm chí nghe được cả tiếng tim đập lẫn tiếng tích tắc của đồng hồ.

  "Thấy tên đó chứ?" - Wakasa nói, gã chỉ vào cái tên đang đứng ở giữa đám người đứng đó không xa.

  "Nếu ngài muốn, tôi sẽ hạ gục tên đó ngay và luôn."

Takemichi lắc đầu.

  "Không cần đâu Wakasa-kun, tao tự giải quyết được."

Hai băng đối diện nhau. Tên tướng địch khệnh khạng ra mặt, nói lớn:

  "Đến muộn thế? Tao tưởng chúng mày sợ quá trốn mất rồi cơ."

Gã vừa nói xong, toàn quân bên đó cười ồ lên.

  "Không dám." - Takemichi cười. "Tao đến đây để nhặt quân của mình."

Lời cậu nói nghe ngạo mạn gấp đôi lời tên địch, đủ khiến bọn chúng phải câm nín, mà đến lượt bên cậu phải bật cười.

Gã thủ lĩnh địch nọ giận tím cả mặt, gã gào lên:

  "Để xem! Nay chắc chắn chúng mày phải thua thôi, làm sao mà thắng được."

Wakasa nhếch mép tỏ rõ ý khinh thị.

Lời của Senju nói hồi chiều đột nhiên gợi về trong tâm trí cậu. Lòng cậu bỗng thấy lo lắng bất thường.

  "Cứ chờ xem, tối kiểu gì cũng có thành viên băng khác đến nữa."

Làm gì có thành viên băng nào nữa đâu? Hay là chúng nấp ở nơi khác?

Hai bên lao vào đánh. Sau những cuộc đấu, quân số Hắc Long đông lên rất nhiều. Takemichi lách qua đoàn người, tránh những tên đang lao vào nhau mà đi.

Xích Bích và Bạch Báo, không hổ là những huyền thoại sống, họ chẳng mấy mà đã hạ gục được cả đám người.

Vượt qua biển người này là đến được chỗ tên kia, sau đó hạ màn trận đấu này.

Tim cậu đập bình bịch, cảm giác bất an xốc lên tận óc.

Cậu vung tay đấm vào mặt một tên đang lao tới, sau đó nghiêng người qua đi tiếp.

Chỉ có thể phân biệt địch và ta qua màu áo bang, nhìn nhiều mà phát hoa cả mắt.

Takemichi cắn răng, nhảy qua mấy tên đã gục ra đất bất tỉnh.

Biển người ngày càng khó vượt qua. Qua nhiều lần đánh nhau, nhưng cậu chưa từng thấy ngộp thở như lúc này.

Cứ như nhất cử nhất động của cậu đều lọt vào tầm ngắm của một kẻ nào đó vậy.

  "Tổng Trưởng!!"

Giữa tiếng người quát mắng, ồn ào, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng của Takeomi gọi lớn từ xa vọng đến.

   "...?"

Takemichi vội dừng chân, quay đầu lại mà chỉ nhìn loáng thoáng thấy gã cùng Wakasa đang chạy đến.

Cậu phát giác sự không ổn, vội quay đầu, đồng thời nhảy ngược ra sau, nhưng đã muộn. Bất chợt cổ cậu bị bắt được, nắm lấy.

Sơ suất rồi.

Takemichi nhăn mặt, mắt nhắm tịt lại, đến lúc mở ra, không ngờ lại là một gương mặt quen thuộc.

Takemichi theo bản năng, lúc nhận ra có kẻ đang bóp cổ mình đã vội đưa tay lên tấn công vào hai động mạch bên cổ của cậu, nhưng khi nhận ra kẻ đó là ai, cánh tay cậu lại chững lại ở giữa không trung rồi rơi xuống.

Có một đôi mắt màu hoa lan tím đầy kiêu ngạo và thoả mãn trộn lẫn với nhau, đang nhìn cậu.

Còn là ai khác ngoài Izana?

Gã nắm cổ cậu nhấc lên khỏi mặt đất.

  "Bắt được rồi." - Gã nhoẻn miệng cười.

Tim Takemichi đánh thịch một cái thật mạnh, tiếp đó là cảm giác khó thở. Cậu gắng suy nghĩ giải pháp thật nhanh, đến mức những ý tưởng đi lướt qua trong đầu cậu như dòng thác.

Giãy giụa một hồi bất thành, Izana chủ dùng đúng một tay nhưng khiến cậu không thở nổi, nhấc bổng cậu lên cao, chứ đừng nói là giãy để hất được gã ra.

Takemichi mở miệng, gắng gượng gọi một cái tên.

  "Wa...kasa!"

Izana im lặng, nụ cười tắt dần. Gã nhìn cậu chòng chọc, ánh nhìn đầy sát ý.

Wakasa phi đến tung cước, nhưng Izana đỡ được ngay.

  "Mày gọi thằng này?" - Izana nhìn cậu, hỏi. "Vô ích thôi, nó sẽ không cứu được mày đâu."

Takemichi dùng cả hai tay cố kéo tay gã ra mà bất thành. Có lẽ vì biết cậu có ý kháng cự, bàn tay kia lại dùng thêm lực bóp lấy cổ cậu ở trên cao, khiến Takemichi nghẹn cả cổ, suýt chút nữa mà sặc.

Lúc này cậu chẳng khác gì một con mèo yếu ớt bị người ta xách lên, phản kháng bất thành.

Hơi thở đuối dần, tim Takemichi đập như điên. Cậu dùng sức, gào lên:

  "Wakasa, bắt lấy tên thủ lĩnh địch."

  "C-Cứ mặc kệ tao."

Mặt Wakasa đen lại. Takemichi từ bỏ việc giãy dụa, chỉ cố gắng kéo tay Izana ra cho bớt nghẹt.

Izana im lặng nhìn cậu, dường như không ngờ đến cậu sẽ nói vậy nên gã ngây ra đôi chút.

  "Tích...tắc..."

  "Ngoan ngoãn đấy." - Gã cười giảo hoạt.

  "Đừng-Đừng động vào Hắc..." - Cậu nhìn Izana, trước khi bản thân mất đi ý thức thì cố gắng đưa ra một lời cầu xin.

Wakasa tức mình, gã túm lấy tên thủ lĩnh hèn nhát nọ đập mạnh đầu gã xuống đất, sau đó mới quay lại phía Izana.

Takemichi bị bóp đến nghẹt thở, lúc này đã thật sự xụi lơ ở trên không trung, tay chân lủng lẳng báo hiệu cậu đã không vòn đủ tỉnh táo để chống cự nữa.

  "Thả cậu ta ra." - Wakasa gầm gừ, gã tung nắm đấm nhưng Izana né được.

Izana từ từ bỏ Takemichi xuống mà bế gọn trong vòng tay, nghiêng đầu nhìn gã.

  "Sao tao phải làm thế với người đã phá hoại việc tốt của bọn tao?"

  "Chẳng lẽ đó là lí do mày đối xử tệ với người đã cứu mày một mạng?"

Wakasa hỏi. Lần này, Izana im lặng.

Gã nhìn xung quanh, thấy lúc này, trận đánh đã đang dần đi đến hồi kết, và đang chuẩn bị tấn công sang bên này để giành người.

Izana, tay ôm người trong ngực, gã quay người rời đi. Wakasa tất nhiên không để gã làm vậy, vồ lấy tay Izana nhưng bất thành.

  "Ở lại đó xử lí nốt tình hình đi." - Gã nói với Wakasa. "Mày không nghe Takemichi bảo sao à?"

  "Cứ mặc kệ tao..."

Wakasa nhíu mày, gã vẫy tay gọi Benkei đang chạy đến, chuẩn bị đánh một trận với Izana.

Izana liếc nhìn thái độ không thoả hiệp của Wakasa thì có phần sốt ruột, gã thả Takemichi xuống đất.

Wakasa chạy đến đón lấy cậu, nhưng cũng lúc đó chân của Izana đá tới.

Gã nhân lúc Wakasa bị phân tâm liền đá móc vào khiến Wakasa ngã về phía sau, rồi chạy về phía đoàn xe motor đang đợi gã phía trước.

Ánh đèn lóe sáng, Hắc Long trơ mắt nhìn Tổng Trưởng của mình bị bắt đi.

Tiếng động cơ xe và ánh đèn ấy đi xa dần, trả lại màn đêm u tối và tịch mịch.

Wakasa điên tiết, gã quay sang đấm đá tên thủ lĩnh kia cho hả dạ, lòng rối ren với những câu hỏi về chuyện gì sẽ xảy ra khi thủ lĩnh bị bắt.

Đêm đó, Hắc Long lại thắng thêm một trận nữa, còn Izana đã không động vào Hắc Long, trừ lúc gã đá Wakasa một cái để tiện đường bắt người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top