Chương 1: Dưới Bóng Đêm Knockturn


Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn dầu, August Travers ngồi co rúm trong góc tối, chiếc đũa phép của hắn đã bị đánh bay đi. Tim hắn đập nhanh, mồ hôi rịn ra trên trán bất chấp cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Amycus Carrow đứng trước mặt, chỉa đũa phép vào hắn, đây là lần đầu tiên hắn được giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy: xử lý kẻ phản bội August Travers, kẻ đã bán đứng một phần kế hoạch của Chúa tể Hắc ám.

"Đơn giản thôi. Chỉ cần một lời nguyền Avada Kedavra. Không cần do dự," Amycus lẩm bẩm, nhưng lòng hắn lại trĩu nặng.

Từ trong bóng tối, Travers ngẩng đầu lên, đôi mắt thất thần nhưng đầy cảnh giác. Một luồng gió lạnh thoảng qua, làm Amycus rùng mình.

"Mình không thể," hắn nghĩ, tay cầm đũa phép run rẩy.

Ngay lúc hắn định bước lùi lại, một giọng nói lạnh lùng và êm ái vang lên từ phía sau "Có vẻ ngươi chưa sẵn sàng cho điều này, Amycus."

Amycus giật nảy mình, quay phắt lại. Đứng trước mặt hắn là một người phụ nữ bí ẩn, chiếc áo choàng đen viền bạc lặng lẽ hòa vào bóng tối. Đôi mắt hổ phách của cô nhìn hắn, không phải với sự giận dữ, mà là một vẻ điềm nhiên đầy quyền uy.

"Đừng nhầm lẫn, Amycus," Người phụ nữ tiếp tục, giọng nói mềm mại như nhung lụa nhưng lạnh đến rợn người. "Do dự là một thứ xa xỉ mà ngươi không thể mang theo trong hàng ngũ của Chúa tể Hắc ám."

Amycus cúi gằm mặt, cảm thấy nhỏ bé và vô dụng dưới ánh nhìn của cô. Travers đã nhận ra sự hiện diện của cô, và trước khi hắn kịp hành động, một tia sáng từ đũa phép của cô lóe lên. Travers ngã gục, đôi mắt mở to kinh hãi, không kịp thốt nên lời.

Người phụ nữ tiến đến xác Travers, bình thản như thể mọi thứ chỉ là một nghi thức thường ngày. Sau đó, cô quay lại nhìn Amycus, nụ cười nhẹ hiện trên môi, nhưng không hề mang theo sự ấm áp.

"Ngươi phải học cách lựa chọn, Amycus," cô nói, giọng trầm và sâu. "Hoặc ngươi mạnh mẽ, hoặc ngươi chết. Không có lối đi khác cho những kẻ như chúng ta."

Amycus gật đầu, môi mím chặt nhưng không dám nói lời nào. Cô bước ngang qua hắn, ánh mắt hổ phách thoáng vẻ thất vọng.

"Hãy nhớ," cô nói khi bước đi, bóng dáng dần khuất trong màn đêm, "lòng trung thành là tất cả và đừng bao giờ để kẻ khác nhìn thấy sự yếu đuối của ngươi."

Amycus đứng lặng, trái tim hắn đập mạnh trong lồng ngực. Bóng dáng cô biến mất, để lại một cơn ớn lạnh lan dần trong không khí. Lời nhắc nhở của cô không chỉ là một cảnh báo, mà còn là một lời đe dọa ẩn chứa.

Knockturn Alley trở lại yên lặng. Nhưng trong lòng Amycus, sự sợ hãi đã khắc sâu, một lời nhắc nhở rằng Margan không chỉ là Tử thần Thực tử – cô là một huyền thoại sống, một biểu tượng của quyền uy và sự tàn nhẫn.

Trở về Amycus Carrow bước vào căn cứ, lòng đầy lo lắng. Những bước chân vang vọng trong hành lang tối tăm, âm thanh của chúng như dội lại trong đầu hắn. Cuối cùng, hắn đến phòng họp, nơi các Tử thần Thực tử đang tụ tập, những bóng dáng đen kịt, mặt lạnh lùng và tăm tối. Bầu không khí nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Một khi bước qua cánh cửa, ánh sáng đỏ từ ngọn lửa trong phòng chiếu ra, vẽ nên bóng đen trên tường. Mỗi Tử thần Thực tử có một vẻ ngoài khác biệt, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm: sự tôn trọng và sợ hãi tuyệt đối đối với một người duy nhất.

Voldemort - Chúa tể Hắc ám ngồi trên ngai cao, dáng vẻ kiêu hãnh và đáng sợ. Cặp mắt đỏ của ngài lướt qua các Tử thần Thực tử và khi lên tiếng, giọng nói của ngài lạnh lẽo.

"Đến giờ rồi." Voldemort nói, ánh mắt lóe lên sự đe dọa không lời.

Ngay lập tức, tất cả các Tử thần Thực tử đồng loạt cúi đầu, thể hiện sự kính trọng và sợ hãi tuyệt đối. Nhưng có một người đứng thẳng lưng, không hề quỳ gối như những kẻ khác, bóng dáng cao mảnh khảnh nhưng toát ra khí chất áp đảo đến lạ thường. Đôi mắt màu hổ phách của cô ánh lên tia nhìn sắc lạnh, mái tóc đen xoăn xõa xuống vai như một ngọn lửa cháy âm ỉ.

Cô đứng bên cạnh Voldemort, lạnh lùng như một bóng ma. Ánh mắt cô bình thản, môi còn nhếch khẽ thành một nụ cười nhưng không một chút cảm xúc, khiến tất cả mọi người cảm thấy không khỏi rét run. Không như những Tử thần Thực tử khác, không bao giờ phải cúi đầu, cô không cần phải làm vậy.

Amycus đứng trong bóng tối, ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Hắn đã từng nghe nói về Margan, nhưng khi chứng kiến tận mắt sự uy nghi của cô, hắn mới thực sự hiểu tại sao mọi người phải kính nể cô đến thế. Không chỉ có Voldemort, mà chính các Tử thần Thực tử, những người có quyền lực và tàn nhẫn, cũng không thể không tôn trọng Kafka.

Lúc này, một sự ngạc nhiên, gần như là sự kính sợ, dâng lên trong Amycus. Mặc dù hắn là một Tử thần Thực tử lâu năm, nhưng trong giây phút này, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Khi cuộc họp bắt đầu, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Voldemort và Margan, và Amycus cảm thấy có một sự căng thẳng chưa từng có trong không khí.

"Ta đã có kế hoạch mới," Voldemort cất giọng trầm trầm nhưng đầy quyền uy. "Bọn chúng nghĩ rằng ta sẽ để yên. Nhưng lời tiên tri... không, không một ai có thể ngăn cản ta đạt được sức mạnh tuyệt đối."

Bên ngoài những bức tường, trong thế giới đang hỗn loạn, Harry Potter vẫn chưa ra đời, và cuộc chiến còn lâu mới đi đến hồi kết. Giữa tất cả những điều đó, Margan biết rằng một cơn bão đang nảy sinh ngay trong lòng cô – giữa lòng trung thành với Voldemort và những điều đã mất từ lâu trong cô, điều mà Sirius và cả Dumbledore từng nhắc đến.

Margan nở một nụ cười nhẹ, quay sang Voldemort "Chúa tể, hãy nói. Tôi sẽ thực hiện bất cứ điều gì người yêu cầu."

Bên trong đôi mắt màu hổ phách ấy, sự sắc sảo và nguy hiểm vẫn còn đó, nhưng đâu đó sâu thẳm, một tia sáng nhỏ đã bắt đầu nhen nhóm – một tia sáng mà chính cô cũng chưa thể gọi tên.

Ánh sáng đỏ từ lửa trong căn phòng phản chiếu lên những khuôn mặt lặng im. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Voldemort.

Margan đứng im lặng bên cạnh hắn, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thể không có gì có thể làm cô lay động. Cả căn phòng dường như đang chờ đợi một quyết định từ vị Chúa tể tối cao. Thế nhưng, trong những giây phút im lặng, tâm trí Voldemort đang suy nghĩ sâu xa, những tia sáng chớp nhoáng từ cuộc họp bắt đầu tan biến khi hắn bắt đầu đưa ra những quyết định quan trọng.

Voldemort gật đầu, mắt hắn lóe lên một tia sáng ác quái, như thể đã tìm thấy phương án để thỏa mãn cơn thèm khát quyền lực của mình.

"Lily Potter," hắn nói, từng chữ của hắn như bị nung chảy trong cái tăm tối của phòng họp. "Đứa trẻ trong bụng cô ta... có thể là nguy cơ lớn nhất. Cần phải loại bỏ cả hai."

Margan nhìn hắn chằm chằm. Cô biết rõ ràng rằng hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho những kẻ làm phật lòng mình. Và Lily Potter, người phụ nữ đang mang trong mình đứa con mang tiên tri, không thể sống sót.

Margan không nói gì thêm, chỉ cúi đầu gật nhẹ, xác nhận rằng cô hiểu nhiệm vụ của mình. Cô cảm thấy ánh mắt của Bellatrix đang dán chặt vào mình, đầy vẻ ngưỡng mộ, nhưng cũng có một chút lo lắng. Một cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng Margan, nhưng cô nhanh chóng đẩy nó đi.

"Được rồi, Chúa tể. Tôi sẽ đi ngay lập tức."

Margan quay lưng, bước đi nhanh gọn nhưng không hề vội vã. Bước chân cô vang vọng trong hành lang tăm tối của căn cứ. Mặc dù nhiệm vụ này dường như đã được giao cho cô từ lâu, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy sự do dự. Một cảm giác nghẹn ngào mà cô không thể gọi tên đang chực trào lên trong lồng ngực.

Bên ngoài căn cứ, đêm tối tĩnh mịch.

Margan đứng trong bóng tối, nhìn ra ngoài. Lệnh đã rõ ràng nhưng tâm trí cô lại lẩn quẩn với những hình ảnh quá khứ. Cái lạnh của đêm không đủ để làm cô tỉnh táo, lý trí của cô đã bắt đầu dao động. Một đứa trẻ vô tội – liệu có xứng đáng để cô tiêu diệt? Mặc dù Lily Potter không phải là bạn, nhưng đứa trẻ đó có thể trở thành một phần quan trọng của thế giới mà cô không còn nhận ra. Và trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô lại nhớ về lời của cậu bé ấy, người mà cô từng yêu quý – "Đừng để sự mù quáng của ta đưa ta đến chỗ mất đi chính mình."

Margan siết chặt chiếc đũa phép trong tay, ánh mắt của cô lóe lên một tia quyết đoán.

"Không thể chùn bước," cô nghĩ. "Đó là con đường mà mình đã chọn."

Cô bước vào bóng tối, một lần nữa, chấp nhận tất cả những gì sắp xảy đến.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Voldermort cử một vài tên tử thần thực tử khác đi cùng cô, mấy đứa cùng độn thổ đến nơi trong tình báo - làng Alderston.

Cả nhóm im lặng theo cô trong bóng tối, như những chiếc bóng không tên. Margan có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ sau lưng, nhưng cô không thèm bận tâm. Cô có một mục tiêu rõ ràng trong đầu, và không có gì có thể khiến cô chùn bước.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống con đường rừng hẹp, nơi bóng tối dày đặc bao phủ từng gốc cây. Margan bước đi chậm rãi, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, dẫn đầu nhóm Tử Thần Thực Tử trong nhiệm vụ săn lùng gia đình Potter. Đằng sau cô, vài đồng bọn lặng lẽ theo sát, đôi mắt chằm chằm nhìn vào cô.

Voldemort đã ra lệnh rõ ràng: "Bắt Potter. Giết hắn và cả gia đình hắn. Không được thất bại."

Margan nắm chặt đũa phép trong tay trái, cảm nhận hơi lạnh lan từ chiếc Dấu hiệu Hắc ám trên cẳng tay. Cô biết mình đang làm gì và vì ai. Nhưng sâu trong lòng, một tia mâu thuẫn bùng lên. Những ký ức mơ hồ ùa về – những ngày còn ở Hogwarts, lúc cô và Tom Marvolo Riddle còn là học sinh, khi mọi thứ chưa bị hủy hoại bởi tham vọng đen tối.

"Chúng ở đó," Avery bên cạnh thì thầm.

Margan không trả lời. Cô chỉ đứng lặng, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía ánh sáng, như bị hút hồn vào trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ của Lily Evans.

"Margan" một kẻ lên tiếng, giọng nghiêm túc "Chúng ta không thể lãng phí thời gian. Hãy kết thúc chuyện này."

Cô quay đầu, liếc nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh. "Im lặng," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. "Chúng ta không cần vội vàng. Mọi thứ phải được tính toán."

Khi đến thời cơ, cô giơ tay ra hiệu cho bọn họ tiến lên. Nhưng khi đứng đối diện với Lily, cô đưa tay ra bóp lấy cái cổ nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mắt, trong đầu lại vang lên những giọng nói khiến cô do dự.

Khi Margan tiến gần hơn, ánh mắt của cô không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự mơ hồ, một cái gì đó sâu thẳm trong đôi mắt hổ phách.

"Ngươi... có thể giết ta," Lily nói, giọng khản đặc vì lo sợ. "Nhưng đứa bé này... đừng làm tổn thương nó."

Lúc này, những Tử thần Thực tử theo sau Margan đã tiến lên một bước, nhưng cô nhanh chóng ra hiệu cho họ dừng lại. "Chờ," cô nói, giọng thấp và trầm.

Tại thời điểm đó, sự do dự của Kafka đã đến tột cùng. Cô nhìn Lily, rồi nhìn xuống đũa phép của mình. Cô có thể giết, nhưng tại sao cô lại muốn làm vậy? Cô đã từng giết bao nhiêu người, nhưng giờ đây, có một thứ gì đó trong cô ngăn cản bản thân lại

"Lily!" Đúng lúc đó, một tiếng động từ xa cắt ngang sự tĩnh lặng. Một nhóm người, những bóng dáng đầy dũng cảm và kiên định, xuất hiện từ bóng tối – Hội Phượng Hoàng đã đến. James Potter, Sirius Black, Remus Lupin và các thành viên khác xuất hiện kịp thời, vũ khí trong tay sẵn sàng đối mặt với kẻ địch.

Margan cảm nhận được sự căng thẳng ngay lập tức và đặc biệt, cô cảm nhận được sự xuất hiện của Sirius.

Sirius Black, người mà Margan từng rất thân thiết trong quá khứ. Anh đứng đầu nhóm, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng có thù hận. Khi anh nhìn thấy Margan, giọng nói tức giận "Tử thần thực tử," Sirius lên tiếng, giọng anh trầm và kiên quyết, "Cút xa Lily ra."

Margan không đáp, nhưng ánh mắt cô đột ngột trở nên sắc bén, như thể một tia chớp trong đêm tối. Cô nhìn Sirius, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Người cô yêu thương – giờ lại đứng đối diện cô như một kẻ thù. Cảm giác này đau đớn hơn cả những vết thương mà cô đã phải chịu đựng.

Khi cảm nhận được bàn tay Margan đã nới lỏng ra, Lily vội vàng chạy về phía nhóm của mình nhưng Margan vẫn đứng bất động, nhìn theo họ. Cảm giác trong lòng cô như một cơn sóng vỗ về bờ, dữ dội rồi lại dịu êm. Cô không đuổi theo, cũng không ra tay, cô để Lily chạy thoát.

Các Tử thần Thực tử theo sau nhìn thấy sự thay đổi trong cô nhưng không dám lên tiếng. Avery và Dolohov đứng im lặng, không dám phản đối. Margan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng, để những bóng dáng kia biến mất trong đêm.

Căn cứ của Tử Thần Thực Tử nằm sâu trong một hang động tối tăm, nơi ánh sáng từ những ngọn đuốc leo lét không thể xua tan được không khí nặng nề và lạnh lẽo. Margan bước vào, mái tóc đen xoăn nhẹ buông lơi, nhưng đôi mắt hổ phách thường điềm tĩnh giờ đây mang một chút mệt mỏi. Nhiệm vụ truy bắt gia đình Potter đã thất bại, và cô biết rõ điều này không thể dễ dàng bỏ qua.

"Margan," giọng của Voldemort vang lên, trầm thấp và lạnh lẽo, khiến mọi người lập tức im lặng. Hắn ngồi trên chiếc ghế cao, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô "Ta muốn biết tại sao."

Margan cúi đầu, giọng nói vẫn bình thản nhưng có chút lạnh lùng "Hội Phượng Hoàng xuất hiện kịp thời. Chúng tôi đã bị áp đảo về số lượng. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui để bảo toàn lực lượng."

Voldemort nheo mắt, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm "Thật sao? Hay có lý do nào khác khiến ngươi... chần chừ?"

Trước khi Margan kịp trả lời, một giọng nói cao vút xen vào "Chủ nhân," Claria lên tiếng, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng "Tôi e rằng cô ta đã do dự, có lẽ lòng trung thành của cô ta không còn vững chắc."

"Im mồm!" Chưa cần Margan kịp lên tiếng, Voldemort ngắt lời, đứng dậy.

Margan cúi đầu một chút, như thể đang tự hỏi liệu mình có còn muốn giữ lại những gì còn sót lại của lý tưởng đã từng theo đuổi.

"Thật tiếc," cô đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng sự thay đổi trong ánh mắt đã không thể che giấu.

Voldemort nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi sau đó quay đi, chỉ để lại một câu "Ta không dung thứ cho sự do dự. Lần sau nếu ngươi thất bại, ta sẽ không nhân nhượng."

Điều này trong mắt những Tử Thần Thực Tử, có thể coi như một sự thiên vị. Nhưng với Margan, đó là một hình phạt còn hơn cả lời nguyền tra tấn.

Khi cuộc họp kết thúc vẫn không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng nghiến răng ken két của Claria và một số kẻ không hài lòng với cô. Nhưng Margan không quan tâm, cô chỉ biết mình là người duy nhất đang cảm thấy sự lạ lẫm trong căn phòng này, như thể mọi thứ xung quanh đã thay đổi.

Bước ra khỏi phòng họp, lặng lẽ và cô đơn. Cơn gió lạnh ngoài căn cứ thổi qua, mang theo hơi sương mỏng manh, những ký ức quá khứ lại ùa về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhớ về Sirius, nhớ về những người thân yêu đã mất. Và trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục con đường này, hay đã đến lúc phải quay lưng lại với những gì mình đã chọn.

Dù sao đi nữa, Margan là một phần không thể thiếu trong bóng tối này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top