Chương IV

 " Mấy cái con đầu lửa các ngươi mà đòi thiêu ta ? Có quá tự mãn không ? "

Nói xong Lý Vũ Kỳ dùng một mũi tên được làm bằng vàng , bắn thẳng về phía chúng . Tuy nhiên , mũi tên vừa chạm vào thì bị tan chảy . Đám lâu la càng hưng phấn tiến lên .

Mạc Hàn lúc này ở trong phòng có dự cảm không tốt , liền mở cửa , bước ra ban công . Nhìn thấy " đống lửa " ở ngoài đang cố vào trong lâu đài , nàng liền ra khỏi phòng , đi về phía Lý Vũ Kỳ đang đứng . 

" Có chuyện gì thế ....? "

" Không phải bảo em ở yên trong đó sao ? "

" Nhưng tôi cũng phải biết dưới kia là gì chứ "

" Bọn chúng muốn cướp lâu đài , em hiểu chưa . Giờ ngoan ngoãn về phòng "  

" Sao không đuổi chúng đi....? "

" Vũ khí chạm vào chúng sẽ bị nóng chảy "

" Còn một cách ! "

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau . Một nam nhân với thân hình cao lớn bước lên phía hai người . Anh ta đưa cho Mạc Hàn một con dao .

" Bối Phong , đừng..." cô lên tiếng ngăn cản .  

" Chúng sợ mùi máu tươi của con người.."

Nàng hiểu ý , liền nhận lấy con dao .

" Mạc Hàn, em mau dừng lại . làm vậy rất nguy hiểm . "

" Không sao đâu ... "

Cổng lâu đài được mở theo mệnh lệnh . Đám lâu la hung hăng xông vào . Thấy vậy , Mạc Hàn dùng dao cứa vào lòng bàn tay . Máu nàng chảy xuống đất . Lập tức bọn chúng cảm thấy đầu óc choáng váng mà hoảng sợ chạy tán loạn . 

------------

Ở trong phòng ...

" Em không sao chứ ? Vẫn ổn chứ "

Lý Vũ Kỳ cầm bàn tay nàng lên , cẩn thận băng bó .

" Hôm nay tôi cảm thấy mình thật ngầu , một đám đông đó đều bị tôi làm cho khiếp sợ . Đúng là không tin được "  

" Đúng là em không biết sợ là gì .."
...........

Tối hôm nay , một bữa tiệc lớn được tổ chức . Tất cả mọi người đều được đến tham dự dù là gia nhân trong lâu đài . Những vampire quý tộc cũng được mời tới để tham dự .

" Này Mao Mao, nhìn mấy người kia tôi sợ quá .." Mạc Hàn khẽ thì thầm vào tai cô.  

" Em cũng biết sợ sao ? Vậy biết điều mà bám sát tôi nghe chưa "

Ngồi cùng bàn ăn với cô là một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc vàng , vẻ đẹp rất giống người nước ngoài . Cách ăn cũng lộ rõ là một người có thân phận cao quý .

" Em là con người sao ? "

Cô ấy bất chợt hỏi . Mạc Hàn có chút bối rối , sau đó gật nhẹ .

" Vâng..."

" Ta là Hứa Giai Kỳ, công chúa duy nhất trong lâu đài này "

" Vậy sao ạ... "  

" Hy vọng ta có thể kết thân với em . Sống ở đây nếu không có bạn thì sẽ rất khó " 

" Vâng "

Cả bàn ăn chỉ có hai người . Mặc dù mới nói chuyện nhưng có vẻ tính cách rất hợp . Sau hôm đó , hai người còn thường xuyên tới phòng nhau chơi . Về phía Lý Vũ Kỳ, khi nhìn thấy hai người thường xuyên đến phòng nhau chơi trong lòng không khỏi lo ngại , luôn phải để ý tới hai người họ . 

Thi thoảng cô có lên tiếng nhắc nhở việc hai người thường quá " gần gũi " . Nhưng nàng đâu chịu nghe , còn quay ra hỏi ngược lại .

" Chị đang ghen sao ? "

Ghen cái con khỉ ! Ngày nào cũng vào phòng của nhau , thử hỏi không ghen sao được ...  

" Không , chỉ nhắc em vậy thôi "

" Tối nay chúng ta đi ra ngoài đi "

" Em muốn mua gì à? "

" Không , chỉ là muốn đi dạo ngắm cảnh "

" Được rồi , vậy dùng xong bữa tối nhé ? "

" Nhất trí ! "  

---------

" Hồi xưa tôi đã từng ước rằng mình có thể biến mất đi . Nghĩ lại cảm thấy nó thật ngu ngốc "

" Tại sao ? "

" Bởi tôi cảm thấy quá bế tắc "

" Từ giờ , em không cần bế tắc đâu . Có gì cứ bảo tôi , tôi sẽ giúp em hết "

" Không cần đâu . Được sống như này là mãn nguyện rồi "  

Ở với nhau cũng được một thời gian dài , ắt sẽ hiểu nhau đôi chút . Chỉ cần cùng nhau đi dạo như này cũng cảm thấy hạnh phúc . Đối với Lý Vũ Kỳ, cô nhóc này rất dễ nuôi . Chỉ cần ngày cho ăn đủ 4 bữa là có thể yên ổn làm một số việc .

" Lạnh rồi , ta về thôi'' 

Căn phòng của Lý Vũ Kỳ đã thay đổi khá nhiều từ khi Mạc Hàn đến đây ở . Trên khung cửa sổ là những sợi dây treo hạc giấy được nàng kì công làm một buổi chiều . Trong phòng thỉnh thoảng còn có vài quả bóng bay được vứt lung tung . Nhưng cũng nhờ nó mà căn phòng có sức sống hơn hẳn . 

" Chuyện lần trước chưa làm xong thì bị phá đám , lần này em không chạy được đâu Mạc Hàn"  

Ánh đèn được tắt . Áo ngoài nhanh chóng được cởi bỏ . Hai cơ thể dính lấy nhau không rời . Những cái tiếp xúc da thịt nóng bỏng làm con người ta thoải mái mà khẽ rên rỉ . Cơ thể có chút khó khăn khi tiếp nhận vật đang tiến vào .

Một đêm dài đáng nhớ...

Khi Mạc Hàn tỉnh dậy , toàn thân đau nhức . Khó khăn lắm mới ngồi được dậy . Nhìn sang bên cạnh , cô đã đi ra ngoài .  

Trái ngược với tình cảnh của nàng, sau khi thức dậy , cơ thể của Lý Vũ Kỳ phấn chấn hơn hẳn , đích thân xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Tuy nhiên , hầu như vẫn là mấy người quản gia làm giúp . 

" Honey ~ em có muốn ăn bít tết do chính tay tôi làm không "

" Honey cái khỉ gì chứ.... Đừng có gọi thế nữa , tôi không tiêu hóa nổi ."

" Vậy còn bít tết ? "

" Đương nhiên phải ăn rồi ."  

" Vậy mau ăn đi , tôi có chút việc ra ngoài . Ở ngoan trong phòng nhé " 

" Tôi biết rồi , nhớ mua đồ ăn ngon về bù đắp tổn thương của tâm hồn tôi "

...

Hứa Giai Kỳ không thấy Mạc Hàn ra khỏi phòng liền đích thân vào phòng nàng. Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi xem TV không khỏi ngạc nhiên .

" Chương trình TV có gì hay sao mà em lại ngồi xem chúng "  

" Không có .. Thật ra là em không đi ra ngoài được . Chị cũng biết mà...."

" A.. Ta hiểu rồi . Vậy em ở đây đi , ta đi lấy ít đồ vặt đến rồi chúng ta nói chuyện tiếp "

" Cảm ơn chị nhiều . Mà đừng kể chuyện này cho ai nhé...? "

" Không thành vấn đề "

................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top