Chap 171: Nghỉ chân

Trưởng thôn liền giải thích: "Đây là chỗ trú lại của mấy vị lãnh đạo thường đến đây thị sát dân chúng, bình thường tuy không có ai ở nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn vệ sinh".

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Vậy tôi ở đây!”.

Trưởng thôn lập tức sắp xếp người quét dọn hai tầng lầu trong tòa nhà, thay mới chăn đệm, đồng thời trước khi đi còn dặn phục vụ viên duy nhất là Ô Mai ( nghe tên là thấy ngon rồi) phải hầu hạ mấy vị khách quý cho thật tốt.

Ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong ba căn phòng tốt nhất của nhà khách, mỗi phòng đều có máy nước nóng năng lượng mặt trời. Diệp Thiếu Dương vào phòng tắm rửa, thay quần áo xong rồi đi tới phòng khách, phát hiện ra Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như đã ở đây từ bao giờ. Tiểu Mã còn đang tập trung nghiên cứu “Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Chú Mao Sơn”, Diệp Thiếu Dương liền buồn bực hỏi: "Nghiêm túc như vậy để làm gì?"

Tiểu Mã trả lời: "Tôi vừa giết một con lão yêu nghìn năm, nhiệt huyết dâng trào lắm. Bây giờ tôi phải học cho tốt đạo thuật Mao Sơn, tranh thủ sớm ngày tấn thăng làm Thiên sư, các người cứ nói chuyện yêu đương đi, coi như tôi không tồn tại là được!"

Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương cười cười, lấy từ trong túi ra một thỏi vàng, vứt lên bàn, nói: "Vậy giờ có tồn tại không?"

Tiểu Mã vừa liếc một cái lập tức kinh ngạc đến ngây ngốc, kích động kêu lên, hai tay sờ soạng thỏi vàng lấp la lấp lánh, nói: "Ối giời ơi, vàng thật à!"

"Đương nhiên là thật!". Diệp Thiếu Dương lấy một đống vàng từ trong túi ra bỏ lên trên bàn, đếm đếm, tổng cộng có mười ba thỏi.

Tiểu Mã cầm lên một thỏi, ngắm nghía nửa ngày, nói: "Một thỏi nặng khoảng hai lượng, một gram lại ba mươi đồng, tôi tính toán…. Một thỏi cũng phải hai vạn đồng, thế thì đống này tổng cộng cũng phải hơn hai mươi vạn, đệt mợ, tiểu Diệp tử, cậu phát tài rồi!"

Chu Tĩnh Như hờ hững không thèm nhìn đống vàng, nhíu mày hỏi Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, những thỏi vàng này từ đâu ra?"

Diệp Thiếu Dương kể sơ qua chuyện gặp nữ quỷ ở động phủ cho cô nghe, sau đó nói: "Nữ quỷ là Hà Cơ do âm khí giữa quỷ vực và chướng khí giữa nước sông biến thành, năng lực cao thâm trong nước, rất khó đối phó, may mà có trận pháp ràng buộc, không thể ra khỏi hồ, nếu không người vùng này chắc chắn sẽ chết hết!"

Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại ra gọi cho lão Quách, dặn y mau mau đến có việc gấp, vừa đặt điện thoại xuống liền thấy Tiểu Mã đang lén lén lút lút đút mấy thỏi vàng vào túi quần. Hắn nhanh chóng kéo đống vàng ra khỏi túi quần cậu.Tiểu Mã đỏ mặt, cười ngượng nói: "Cậu giàu đột xuất, ai thấy thì có phần, ba người chúng ta chia nhau đi!”.

"Chia cái bíp, vàng này còn để sử dụng nữa!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi cần Quách sư huynh giúp tôi chế tạo một loại pháp khí bằng vàng, ước chừng phải tám, chín thỏi mới đủ, cho nên đưa huynh ấy thêm một thỏi làm thù lao, cậu lấy một thỏi, tiểu Như..."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười cười: "Quên đi, đưa cho em, em cũng chướng mắt!"

Tiểu Mã lập tức giật lấy thỏi vàng, cau mày, thập phần đau lòng nói: "Pháp khí gì mà phải dùng vàng vậy? Phí quá!".

"Kim là một hệ trong ngũ hành, kim sinh thủy, pháp khí hệ kim có thể chế tạo ra kết giới pháp lực trong nước, vừa đúng lúc cô ta là Thủy quỷ, dùng pháp khí hoàng kim sẽ dễ câu hồn hơn!"

Chu Tĩnh Như vừa nghe xong lập tức nói rằng: "Vậy dễ thôi, anh cần bao nhiêu vàng thì cứ nói cho em biết!"

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Thôi anh có rồi, vàng ngoài ý muốn, để dành lại một chút, còn lại sẽ chế tạo pháp khí!"

Chu Tĩnh Như chu mỏ, bất mãn nói: "Anh không muốn em giúp anh có phải không?"

Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói rằng: "Vậy em giúp anh sức người nhé, đến lúc đó anh cần chừng mười một người và một con thuyền lớn, chất một số túi vôi sống và hùng hoàng theo tỷ lệ 3:1 lên thuyền cho anh!”.

Chu Tĩnh Như lúc này mới hài lòng gật đầu, cười nói: "Vậy mới ngoan chứ!"

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, người có tiền thật là kỳ quái, cứ thích người ta xài tiền của mình?

Chu Tĩnh Như gọi điện thoại cho quản lí đi mua mấy thứ vật dụng, sau đó đặt điện thoại di động xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: "Một số thứ cần thời gian, chắc buổi chiều mới có!"

"Ừ, không gấp, anh còn làm chuyện khác!". Diệp Thiếu Dương liếc điện thoại di động thì thấy đồng hồ đã quá trưa, quyết định đi ăn cơm trước, mọi chuyện chờ cơm nước xong sẽ tính.

Ba người vừa ra cửa đã ngửi thấy một mùi đồ ăn bay vào nhà, mấy người phụ nữ lạ mặt chạy ra chạy vào phòng ăn, vội vội vàng vàng làm cơm.

Một cô gái xinh xắn đang cầm dao giết gà ở giữa sân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Mã nhìn thoáng qua cười nói: "Tiểu Diệp tử, cậu xem em gái này giống Tạ cảnh sát chưa kìa!"

Cô gái kia nghe tiếng mọi người nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn, giơ dao lên, cười nói: "Mọi người đói chưa, cơm nước lát nữa mới có, xuống đây ăn trái cây trước!".

Ba người lập tức xuống lầu, đi vào nhà ăn, cô gái kia bưng tới một thố trái cây đủ màu sắc, rất nhiều loại ba người chưa từng thấy.

"Đây là quả dại hái trên núi, vị cũng ngon lắm, ăn thử đi!". Cô gái nhiệt tình hào sảng cười y như mấy người bán trái cây, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Không có độc chứ?". Tiểu Mã cầm lấy một quả màu hồng kỳ lạ, lo lắng hỏi.

Cô gái đáp rằng: "Yên tâm đi, lợn rừng trong núi ăn được, anh chắc chắn cũng ăn được!".

Chu Tĩnh Như bật cười.

Tiểu Mã lau mồ hôi, lầm bầm nói: "Sao nghe như đang chửi mình ấy nhỉ?"

Cậu bèn đưa lên nếm thử một miếng, vị quả thật không tệ, vừa mềm lại vừa ngon, không khỏi hài lòng khen. Hỏi thăm cô gái này một chút, cô giới thiệu mình tên là Ô Mai, người bản địa, làm công việc phục vụ trong nhà khách, bên cạnh đó còn phụ trách thổi lửa nấu cơm và quét dọn vệ sinh.

"Bình thường chỉ có một mình mị thôi, hôm nay có ba vị tới, trưởng thôn điều thêm một số phụ nữ khác tới giúp, mị rất vui, mọi người cứ ăn hoa quả trước, mị đi nấu cơm!".

Ô Mai đi rồi, ba người liền tập trung nếm mỗi quả một chút, quả thật rất ngon, hương vị hiếm có trên đời.

Nửa tiếng sau, Ô Mai dẫn theo hai người phụ nữ tới dọn bàn ghế, mang thức ăn lên, tất cả đều là món ăn dân dã, có rất nhiều món vô cùng kỳ lạ.

Ô Mai lấy ra một chai rượu thuốc rót cho ba người, vừa cười vừa giới thiệu: "Đây là gà chưng cách thủy với nấm bào ngư, đặc biệt ngon, đây là rau tóc tiên ướp nấm, vị cũng rất ngon, đây là thịt con lửng, mọi người nhất định phải nếm thử..."

Diệp Thiếu Dương gắp một miếng lên nếm thử, cảm thấy ngon thật, liền hỏi: "Em vừa mới bảo là thịt gì?"

Ô Mai chậm rãi nói: "Con lửng, một loại động vật có bốn móng, vừa giống con chó mà vừa giống con lợn, còn gọi là con lửng lợn. Mỡ lửng lợn chữa bệnh phỏng còn tốt hơn so với thuốc, chỉ là mấy năm nay lửng lợn hơi ít, mỗi thôn một năm chỉ bắt được hai con, mị phải bỏ rất nhiều tiền ra để mua con này, làm thành thịt khô, giữ lại cho khách quý dùng. Hôm nay được dịp mang ra cho các vị nếm thử…”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top