chap 2: Công việc làm thêm

~❤Châu Đoan ❤~
Truyện :Mạnh mẽ chiếm đoạt : Tổng tài bá đạo
Chap 2:Công việc làm thêm .

----:::----

Suy nghĩ tràn ngập trong đầu Thiên Di. Cô cũng không để ý đến những cơn gió lạnh đang liên tục thổi mạnh vào mình nhiều hơn.

...
Đến trường học, ngôi trường vẫn mang khung cảnh như lúc cô mới đến đây học vậy. Vẫn cái dáng vẻ ảm đạm lại vô cùng ám muội đó.
Đây là ngôi trường Thiên Di học trong gần ba năm qua, khoảng thời gian đã dài như vậy .Nên cô cũng dần quen với cái cảm giác xa lạ này. Trường học lẫn con người nơi đây như thể không coi trọng sự tồn tại của một cô gái như cô.trong mắt họ, hình ảnh của cô chỉ là một hoa khôi, còn mọi thứ còn lại như : Thành tích học tập, tính cách... Đều trở nên vô cùng mờ nhạt.
.
.
.
Đã học ở đây lâu như vậy. Nhưng, ngay cả một người bạn thân thật sự đối với Thiên Di cũng không có. Có lẽ, bởi vì tính cách lạ thường của Thiên Di ở trường. Nên họ dần xa lánh cô chăng...?
Không một ai ở trường biết được, tính cách của Thiên Di ở nhà và Thiên Di ở trường là hoàn toàn khác nhau đâu cơ chứ. Trong khi ở nhà, trong mắt mẹ Thiên Di cô, thì cô là một cô gái nhỏ vui vẻ lại hoạt bát.
Nhưng, ở trường lại hoàn toàn trái ngược, cô ít nói hơn, không thích để biểu cảm của mình ở ngoài mặt. Nhiều khi bản thân cô cũng tự hỏi liệu có ai lại thích thân thiết với một người khó hiểu như cô kia chứ.Cuộc sống thường ngày ở trường học là sự cô đơn bao trùm, nhưng khi về với mẹ thì không còn cô đơn nữa.chỉ toàn là niềm vui. Càng nghĩ thì Thiên Di càng cảm thấy buồn cười. Cô cười nhàn nhạt một cái. Dù sao cuộc sống của một cô học sinh không có bạn bè như cô cũng sắp kết thúc rồi. Vì không bao lâu nữa cô sẽ tốt nghiệp. Có phải khi tốt nghiệp rồi, lên đại học cô lại tiếp tục cuộc sống cô đơn bao quanh như bây giờ. Cô càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn cười .
.
.
.
Đến lớp học thân ảnh nhỏ bé của Thiên Di dần mờ nhạt. Cả lớp dường như không ai để ý đến sự tồn tại của cô. Sự hờ hững như vậy Thiên Di cũng quen dần, không cảm thấy quá tổn thương như lúc đầu nữa.

Tiết học cũng nhanh chóng được bắt đầu . đối với Thiên Di ,việc học dễ dàng hơn với bản thân khi chỉ có một mình còn hơn phải buộc mình giao hoà với những người khác.

...
Một ngày học lại kết thúc nhanh chóng...

Sau giờ học, Thiên Di còn làm thêm ở một tiệm tạp hoá ở gần trường. Tiệm tạp hoá ở khá gần trường học nên tiện lợi cho việc đi lại. nhưng chỗ làm thêm này lại ngược với đường về nhà. Vì thế, mỗi lần sau khi làm xong công việc. Thiên Di đều phải tranh thủ trở về nhà sớm. Vì không muốn mẹ cô lo lắng.
Công việc này Thiên Di cũng đã làm được một khoảng thời gian dài. Từ cuối năm học lớp 11 . Thiên Di không muốn mẹ phải lo lắng về học phí của cô. Nếu chỉ với công việc lao công ở bệnh viện của mẹ, chỉ sợ không đủ tiêu dùng cho cuộc sống của hai người. Có nhiều lần, mẹ cô biết về khoản học phí quá lớn của Thiên Di . Nên lén đi làm thêm, sức khoẻ mẹ cô vốn không được tốt. Vì thế mà có lần bệnh rất nặng. Ngày đó, Thiên Di biết được liền ngăn không cho mẹ đi làm nữa. Từ ngày cô đi làm thêm công việc này, cuộc sống hai mẹ con cũng dần trở nên ổn định và dễ dàng hơn phần nào.
...
Mùa thu, nên gió bên ngoài thổi rất mạnh. Những cơn gió lạnh không chút lưu tình mà thổi vào mặt cô liên tục. Thân thể nhỏ bé của Thiên Di như không còn cảm giác, bước chân trở nên nặng trĩu.
Bước gần đến cổng trường, Thiên Di bất ngờ bị một người con trai lạ mặt chặn lại. Việc này đối với cô có lẽ cũng rất đỗi bình thường. Ánh mắt anh nhìn Thiên Di rất say mê, trên tay cầm một phong thư màu hồng phấn đưa về phía cô. Là anh đang muốn tỏ tình với cô. Thiên Di dùng đôi mắt đồng tử xanh ngọc bích nhìn anh ta một cách lạnh nhạt. Gương mặt nhỏ không thể hiện một chút biểu cảm nào. Có lẽ gương mặt cô bây giờ còn làm cho lòng người đối diện cảm thấy lạnh hơn vài phần so với những cơn gió đang thổi mạnh kia . Cô thậm chí còn không thèm nhìn đến anh ta,một từ cũng không nói ra. Cứ thế băng lãnh mà đi qua anh.
Đây là cách mà cô cũng dùng để từ chối những ai thích cô. Đối với Thiên Di, thứ gì thích hay không thích đều không nên biểu hiện rõ ra ngoài mặt . Nếu như cô không thích người nào, thì dù người đó có làm cách nào thì cô cũng không để ý, không thích nói một lời nào. Nếu không thể thân thiết, thì tốt nhất ngay từ đầu bản thân cô không nên tạo cho họ bất kì một cảm tình nào .Cô cứ vậy mà cương quyết bước đi, chỉ để lại sau lưng là khuôn mặt bi thương của chàng trai trẻ nọ.
.
.
.
Hôm nay chỉ là học ngoại khoá, nên cũng chưa đến giờ làm thường ngày của Thiên Di . Cô nghĩ bản thân cũng không cần quá vội. Cô cứ đi một cách chậm rãi, mặc cho gió lạnh ngày một thổi mạnh thêm vài phần. Thân ảnh cô đơn của Thiên Di dần mờ nhạt trong dòng người tấp nập qua lại trên con phố đông đúc.
Bầu trời hôm nay, có chút u ám.
Những tia nắng nhợt nhạt ngày một yếu ớt dần trong những đám mây xám. Mặt trời đã bị những đám mây màu xám u tối đó không chút lưu tình mà che khuất. chỉ còn lại một phần nhỏ ánh sáng hiện hữu mập mờ đủ chiếu rọi một thứ ánh sáng nhàn nhạt ,ở phía cuối chân trời xa xăm. Cả một khoảng trời, chỉ toàn là sự ám muội như thể giông bão sắp bắt đầu. Đúng là một ngày không mấy đẹp trời.
Nhưng, có lẽ nếu hôm nay là một ngày đẹp trời thì tâm tình của Thiên Di chắc cũng không tốt thêm được vài phần. Dạo gần đây, việc học dần trở nên căng thẳng. Gần phải sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng, bản thân Thiên Di lại chưa tìm ra được một ngành nghề nào trong lòng mình muốn chọn. Nếu có thể, Thiên Di muốn trở thành bác sĩ sau này có thể chăm sóc cho mẹ một cách chu toàn hơn nữa. Nhưng bản thân cũng vẫn còn những suy nghĩ phân vân.
...
Nghĩ mãi cũng không hiểu bản thân mình sẽ quyết định làm gì, thích nghề gì. Chỉ có một chút ấn tượng sâu sắc với ngành y. Nhưng, Thiên Di từ nhỏ đã rất sợ máu,cứ thấy máu là cô ngất xỉu. Chỉ sợ là không học nỗi ngành học đầy máu tanh này. Ngày còn nhỏ cũng vì một biến cố mà làm cho Thiên Di trở nêm sợ máu. Cũng vì biến cố này, mà Thiên Di vĩnh diễn đánh mất một người vô cùng quan trọng...
.
.
.
___________
Mãi suy nghĩ nên Thiên Di đến cửa hàng tạp hoá khi nào cũng không hay biết. Thiên Di đẩy cửa bước vào. Đối diện với cô, trong quầy thanh toán là một phụ nữ đã tuổi trung niên, gương mặt hiền hậu . Vừa thấy Thiên Di bước vào thì đã cười rất dịu dàng với thiên Di. Người này là cô Dung là chủ cửa hàng, tính tình cô rất tốt bụng,lại rất cởi mở ,thương người. Lúc đầu Thiên Di đã từng lo sợ cô Dung sẽ không nhận cô vì cô còn là học sinh. Nhưng, không ngờ cô Dung lại đồng ý cho Thiên Di làm ở đây. Cô Dung bảo mỗi người đều có mỗi hoàn cảnh khác nhau mà.

Dòng hồi tưởng ngắt quãng. Kéo Thiên Di trở về thực tại.

Đối diện là Cô Dung nhìn Thiên Di rồi cười nhẹ nói.
- Thiên Di, sao hôm nay con đến sớm thế? Vẫn chưa đến giờ mà.
- Dạ, con hôm nay học ngoại khoá. kết thúc từ rất sớm. Nên con đến đây phụ cô.
- À, vậy sao... Vậy lát nữa con cứ về sớm đi nhé.
- không sao ,con sẽ về như thường ngày.
- con cứ về sớm đi, không mẹ con lo đấy. Về sớm đi con.
Tính cách tốt bụng này của Cô dung Thiên Di đều hiểu rõ. Thiên Di cũng không muốn phải bát lại ý tốt của cô nữa. Chỉ biết gật đầu nhẹ rồi mỉm cười.
- Dạ, vậy cám ơn cô Dung.
- Ừa. Không gì đâu con.
Trong lúc hai người nói chuyện cô gái kế bên cứ nhìn Thiên Di không chớp mắt. Cô gái này, tên là Tiểu ân. Mới làm ở đây khoảng cách đây gần một tháng. Tuy mới làm gần đây. Nhưng, vì tính tình vui vẻ lại hoạt bát của mình, nên hầu như mọi người trong tiệm cô điều quen biết. Cô lại rất thân thiết với Thiên Di. Thấy Thiên Di vừa đến tiệm ánh mắt của tiểu ân sáng rực. Giọng nói háo hức hẳn.
- Thiên Di, Thiên Di...
Thấy Tiểu Ân gọi mình nhiệt tình như vậy. Thiên Di chỉ cười nhẹ một cái. cô vốn vĩ không quen với loại cảm giác người khác quá thân thiết với mình như thế này. Nhưng, biết tiểu Ân không phải người xấu. Nên Thiên Di cũng không quá xa cách, để bản thân thoải mái một chút vậy.

Thiên Di và Tiểu ân tuy rằng bằng tuổi .Nhưng tính cách lại hoàn trái ngược nhau rất nhiều. Trong khi Thiên Di lạnh lùng lại ít nói. Thì Tiểu ân đôi khi lại nói rất nhiều, lại hoạt bát nhanh nhẹn. Tạo cho người khác cảm giác vui vẻ. Hai người họ cứ vậy mà trở nên thân thiết hơn với nhau.
...
.
.
.
Hôm nay Thiên Di tan giờ làm sớm hơn thường ngày .nhưng, khi Thiên Di bước khỏi cửa hàng thì trời cũng đã nhuốm một màu tối,màng đêm cũng đã dần buôn xuống bao trùm lấy cả thành phố náo nhiệt. Cô đi đến bến xe buýt cách cửa hàng khoảng chưa đến 10 phút đi bộ.
Vì ngược đường nên Thiên phải bắt xe buýt để về nhà.

______________
Ở bến xe buýt, vì hôm nay Thiên Di về sớm. Nên chuyến xe vẫn chưa kịp đến .Thiên Di ngồi trên hàng ghế chờ đã thấm một lớp sương mỏng đợi xe đến. Nhìn lên bầu trời, lòng cô cảm thấy cũng nhẹ nhõm được đôi phần. Cuộc sống sau này, cô nhất định phải cố gắng hơn. Phải cho mẹ cô một cuộc sống tốt hơn.

Đôi khi Thiên Di vẫn hay thường nghĩ nếu có ba cô ở bên cạnh. Thì có phải cả mẹ và cô đều vốn có một cuộc sống tốt hơn.
...
Ít lâu sau đó chiếc xe buýt cuối cùng cũng đến.
Thiên Di bước lên xe, vẫn là thói quen chọn ngồi hàng ghế sau cùng. Cô thường thích ngồi ở sau cùng,ngay cạnh bên cửa xe. Ngồi ở vị trí Như vậy có thể xuyên qua lớp cửa kính trong suốt mà thu trọn cảnh thành phố về đêm vào trong tầm mắt . Đã qua mấy chạm cũng gần đến nhà Thiên Di, cảnh vật bên ngoài dần mờ nhạt bởi một lớp sương mỏng đã bao phủ trên tấm kính trong suốt. Những cửa hàng lớn vẫn sáng rực đèn điện màu mè. Sự xa hoa của thành phố này, đối với Thiên Di cũng không còn quá xa lạ. Đối với Thiên Di sự phô trương, náo nhiệt của thành phố này mỗi khi về đêm. đôi khi làm cô cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé, cô đơn hơn. Nhưng, chỉ cần có mẹ thì cô sẽ không cô đơn nữa.
Ở gần trạm cuối, Thiên Di xuống xe. Đi khoảng một lúc ,đi vào khu nhà cũ, leo khoảng vài tầng lầu. Trước một căn nhà nhỏ. Thiên Di mở cửa bước vào nhà .vừa vào đến nhà, mùi thức ăn thơm ngào ngạt thoang thoảng , lan toả khắp cả căn phòng. Thiên Di vui vẻ cất giọng.
- Mẹ ơi, con về rồi.
Căn nhà hay nói đúng hơn là căn phòng mẹ con Thiên Di ở chỉ rộng khoảng chừng năm mươi mét vuông. Nội thất trong nhà được bài trí khá đơn giản, vật dụng trong cả nhà hầu như không quá cầu kì. Đơn giản nhưng lại tao nhã và mang đầy sự ấp cúng.
Thiên Di chạy đến ôm mẹ từ phía sau. Không hiểu sao, Thiên Di lại rất thích làm hành động như một đứa trẻ trước mặt mẹ. Mẹ Thiên Di quay lại nhìn cô rất dịu dàng.
- Con đi tắm đi , rồi ra ăn cơm .
- Dạ.
Ở bữa cơm Mẹ Thiên Di liên tục gắp thức ăn vào chén cô. Lúc nào cũng vậy. Mẹ luôn ân cần như vậy với cô. Mẹ luôn dành những thứ tốt nhất cho con mình .
Tình cảm vốn đơn giản là như vậy. Một vài cử chỉ giản đơn cũng làm cho người thân bên cạnh ta cảm thấy ấm lòng.

Thiên Di nhìn mẹ, trong chén không có lấy bao nhiêu đồ ăn vậy mà vẫn gắp vào chén cô. Thiên Di nhìn mẹ rồi cũng gắp thức ăn vào chén mẹ...
Mẹ Thiên Di nhìn con gái mình rất chăm chú. Rồi cất tiếng hỏi.
- Thiên Di, con sắp tốt nghiệp phải không con?
- Dạ, khoảng ba tháng nữa .
- Con định học gì ?
- Con cũng không biết .vẫn chưa biết bản thân mình muốn làm gì.
- Thiên Di con à con biết vì sao mẹ luôn mong con học hành chăm chỉ ,chịu khó chú tâm vào việc học như bao lâu nay không?
Nói đến đây giọng mẹ Thiên Di có chút khựng lại.Thiên Di như hiểu được tâm tình của mẹ mình. Nên nhanh chóng cất giọng có chút nũng nịu như lúc bé.
- Vì mẹ muốn Thiên Di có thành tích tốt trong học tập.

- Con gái, có thành tích tốt trong học tập là rất đúng .Nhưng, mẹ muốn con chịu khó học không phải để có Thành tích tốt so bì với người khác. Mẹ muốn sau này, con sẽ có thể tự lựa chọn được một công việc con cho là có ý nghĩa và con cũng thích công việc đó. Sẽ không đơn thuần vì mưu sinh. Nếu có được một công việc có ý nghĩa con sẽ cảm thấy bản thân mình có cảm giác thành công. Khi không bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đèn nén ở đáy lòng nữa. Thì con sẽ có thể giữ được sự tự tôn của chính mình .Việc có được thành công và sự tự tôn, sẽ không ngừng mang đến cho con niềm Vui. Con nhớ chứ Thiên Di?
- Dạ, con nhớ thưa mẹ.
- Thiên Di lúc trước con nói muốn học y sao?
- Dạ, con muốn sau này chăm sóc cho mẹ thật tốt.
- Nếu con còn sợ máu thì không cần gượng ép bản thân mình. Từ sau chuyện của Hạo Nhiên, con vẫn còn sợ máu mà. Thiên Di Con hãy làm những gì mà bản thân con mong muốn .đừng quá ép bản thân thay đổi chỉ vì mẹ.

Cái tên Hạo Nhiên này, từ lâu đã không một ai nhắc lại với cô. Cổ họng của Thiên Di như nghẹn đắng, hô hấp như khó khăn hơn.
Gương mặt nhỏ trở nên khó hiểu mà trầm luân hơn hẳn .Tim như bị bóp chặt. Chỉ là một cái tên tại sao lại làm cô hoãn loạn đến như vậy.
...

----***----
MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: