Chương 7: Hồi Ức-Thất vọng

Nguyệt Hoa Quân, đứng vững giữa chiến trường hỗn loạn, ánh mắt của y lạnh lẽo và thâm trầm, như ẩn chứa sự tàn bạo và huyền bí không ai có thể đoán trước. Trong tay y, thanh kiếm Nguyệt Ảnh phát sáng như một tia chớp, chiếu rọi khắp không gian tối tăm, mang theo một lực lượng vô hình khiến không gian xung quanh như vỡ vụn. Mỗi lần thanh kiếm này vung lên, không khí như bị xé toạc, để lại những vết cắt đáng sợ trên mọi thứ y chạm vào.

Vân Dạ, thủ hạ trung thành nhất của Hắc Y Quân Vương, không ngừng nhìn Trình Nguyệt với ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa thán phục. Gã là một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất của Hắc Y, sở hữu khả năng chiến đấu vượt trội, nhưng đứng trước Trình Nguyệt, gã cảm thấy một thứ cảm giác mà hiếm khi nào gã phải đối mặt: sự bất lực. Đối với gã, Trình Nguyệt không chỉ là một đối thủ mạnh mẽ, mà còn là một lực lượng không thể kiểm soát, một sinh vật mang trong mình bóng tối và sự huyền bí mà gã không thể nào hiểu hết.

Vân Dạ cầm thanh kiếm đen thẫm của mình, thanh kiếm có một sức mạnh khủng khiếp, được chế tạo từ một vật liệu quý hiếm của ma giới, nhưng ngay cả khi gã vung nó lên, nó cũng không thể nào chạm tới Trình Nguyệt. Gã lao về phía y, với mỗi nhát chém sắc bén như vũ bão, nhưng Trình Nguyệt vẫn đứng yên, ánh mắt không hề rời khỏi gã. Thân hình y như một bóng ma giữa đêm tối, luôn di chuyển nhanh chóng và linh hoạt, mỗi lần vung kiếm đều tạo ra những đợt sóng ánh sáng vô hình, những luồng lực mạnh mẽ khiến không gian bị xé toạc.

Vân Dạ vung kiếm, thanh kiếm đen thẫm của gã lao vút qua không trung, nhưng Trình Nguyệt chỉ cần nghiêng người nhẹ, tránh một cách dễ dàng. Một tia sáng lóe lên, và ngay lập tức, thanh Nguyệt Ảnh lóe lên như một vệt sáng chói mắt. Mặc dù Vân Dạ đã tận dụng hết sức mạnh, nhưng thanh kiếm của gã chỉ chạm vào không khí, còn Trình Nguyệt, vẫn giữ vững vị trí, như một bóng tối bất diệt.

Vân Dạ lại tiếp tục tấn công, lần này gã sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, cố gắng vung kiếm với sức mạnh đủ để xé toạc mọi vật cản. Nhưng khi thanh kiếm của gã va vào Nguyệt Ảnh, chỉ có một âm thanh sắc bén vang lên, và gã cảm thấy một lực mạnh mẽ đẩy ngược lại, khiến tay gã run lên. Không chỉ vậy, gã còn cảm nhận được một cơn lạnh buốt từ thanh kiếm của Trình Nguyệt, như thể nó không chỉ cắt đứt không khí mà còn cắt vào chính linh hồn của gã.

Ánh sáng từ Nguyệt Ảnh lóe lên thêm một lần nữa, nhưng lần này, Trình Nguyệt không chỉ tránh né. Y vung kiếm, thanh kiếm Nguyệt Ảnh lướt qua không gian như một con dao sắc bén chém vào gió, tạo thành một đường sáng chói mắt. Vân Dạ phản ứng kịp, nhưng dù sao cũng không thể tránh khỏi, lưỡi kiếm của Nguyệt Ảnh cắt vào lớp áo giáp của gã, để lại một vết thương sâu hoắm, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống mặt đất, tạo ra những tiếng vọng khẽ khàng.

Gã lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn không thể không thán phục. Mặc dù y không tấn công trực diện, nhưng mỗi lần kiếm của y vung lên, lại như một sóng thần xô đẩy tất cả về phía trước. Trình Nguyệt vẫn đứng vững, vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc bạch kim của y bay trong gió, đôi mắt không chút cảm xúc, nhưng có một sức mạnh hắc ám vô hình khiến ngay cả những kẻ mạnh mẽ như Vân Dạ cũng phải e ngại.

Vân Dạ thở hồng hộc, không phải vì mệt mỏi, mà vì sự thất bại. Cảm giác của gã không phải là sự chán nản, mà là sự nhận thức rõ ràng rằng, dù gã có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể đánh bại Trình Nguyệt. Mỗi lần tấn công đều bị y dễ dàng hóa giải, và ánh sáng từ thanh kiếm Nguyệt Ảnh lại như một đòn đánh trực tiếp vào sức mạnh của gã.

Chỉ trong một thoáng, Vân Dạ hiểu rằng đây không phải là một cuộc chiến giữa hai chiến binh ngang sức. Đây là sự đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự tàn bạo không thể chống lại và sự huyền bí không thể hiểu được. Trình Nguyệt không cần phải vung kiếm mạnh mẽ hay tấn công dồn dập, nhưng mỗi lần y nâng kiếm lên, mọi thứ xung quanh như bị thay đổi, bị xé nát và bị dồn ép.

Cuối cùng, Vân Dạ dừng lại, hơi thở gấp gáp, mắt gã không còn ánh sáng của sự tự tin như trước. Cảm giác này, sự nhận thức về sự bất lực trước Trình Nguyệt khiến gã phải tự mình nhìn nhận lại sức mạnh của mình, hiểu rằng có những kẻ, dù mạnh mẽ thế nào đi nữa, cũng không thể chiến thắng được.

y nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo càng khiến Vân Dạ có phần phải nhường nhịn. Trình Nguyệt xoay người, y nhìn Hắc Y Quân Vương, bóng dáng quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Cả không gian như đóng băng khi Trình Nguyệt hét lên tên của hắn. Mọi âm thanh, mọi chuyển động đều ngừng lại trong một khoảnh khắc dài, khiến cả chiến trường trở nên tĩnh lặng. Dưới ánh sáng nhạt của Nguyệt Ảnh, ánh mắt của Trình Nguyệt như bốc lên một ngọn lửa giận dữ, không chỉ dành cho kẻ thù mà còn là sự thất vọng sâu sắc. Y nghiến răng, nắm chặt chuôi kiếm, từng khớp xương phát ra âm thanh sắc lạnh, như đang chuẩn bị lao vào trận chiến không khoan nhượng.

Hắc Y Quân Vương vẫn đứng bất động, như thể những lời giận dữ của Trình Nguyệt không hề làm lay động. Từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ, hắn vẫn không hề có một phản ứng nào, dường như tất cả sự kiện, mọi cuộc đấu tranh trước mắt đều chẳng đáng để hắn quan tâm. Ánh mắt lạnh lẽo, như một vực thẳm tối đen, chẳng có chút cảm xúc nào, vẫn chỉ hướng về Trình Nguyệt, vẫn chỉ âm thầm quan sát từ phía xa.

Nhưng với mỗi tiếng gọi của Trình Nguyệt, Hắc Y Quân Vương càng trở nên mờ ảo hơn trong mắt những chiến binh xung quanh. Mọi người không biết hắn nghĩ gì, hắn sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng chính sự thờ ơ đó lại càng khiến những người xung quanh cảm thấy sự áp bức của hắn, như thể chỉ một ánh mắt từ hắn cũng có thể kết thúc tất cả.

Trình Nguyệt cảm nhận rõ sự hiện diện của hắn dù không có hành động gì, nhưng cảm giác không thể bỏ qua sự khinh bỉ, sự trấn áp mà hắn tỏa ra vẫn như gọng kìm siết chặt trái tim y. Thẩm Trạch, tên của kẻ đã thay đổi cả cõi ma giới.

Ánh mắt của Trình Nguyệt tối sầm, đôi môi mím chặt như ngăn chặn một sự bùng nổ không thể kiểm soát. Không thể tin rằng, kẻ mà y đã từng coi là một đồng minh, một người chiến đấu vì lý tưởng giống mình, lại có thể trở thành một kẻ thống trị đầy tàn bạo, không chút nhân tính. Sự kiên nhẫn của y bắt đầu dần dần bị cạn kiệt. Y vung kiếm Nguyệt Ảnh một lần nữa, ánh sáng sáng bừng lên như một ngọn lửa rực cháy, cắt đứt không khí xung quanh.

"Thẩm Trạch!" Y hét lên, giọng nói căng thẳng và đầy tức giận. Đây không chỉ là sự căm ghét mà còn là sự mất mát sâu sắc trong lòng Trình Nguyệt. Những kỷ niệm về những ngày tháng cùng nhau chiến đấu, giờ chỉ còn lại bóng tối.

Vân Dạ, sau khi bị thương nghiêm trọng bởi chính thanh Nguyệt Ảnh, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ những gì đang xảy ra. Gã chỉ thấy Trình Nguyệt nổi giận, nhưng lại không thể hiểu được tất cả sự uất ức ẩn sâu trong ánh mắt của y. Cảm giác của gã lúc này chỉ là sự mơ hồ về điều gì đang xảy ra, tại sao sự xuất hiện của Thẩm Trạch lại khiến Trình Nguyệt trở nên như vậy.

Chính sự im lặng đáng sợ từ Hắc Y Quân Vương càng làm mọi thứ thêm căng thẳng. Ánh sáng của Nguyệt Ảnh vẫn như một vệt sáng lạnh lùng, nhưng Trình Nguyệt không thể đơn giản là tiếp tục chiến đấu mà không đối diện với thực tế phũ phàng, Thẩm Trạch, người mà y từng tin tưởng và sát cánh, giờ đã trở thành một thế lực khủng khiếp, đang khiến y phải chống lại tất cả những gì từng là lý tưởng của mình.

Lần này, Trình Nguyệt không chỉ muốn chiến đấu. Y muốn một câu trả lời. Y muốn biết lý do vì sao mọi thứ lại biến thành thế này, vì sao Thẩm Trạch lại trở thành một tên Hắc Y Quân Vương, một kẻ thống trị tàn bạo, và quan trọng hơn hết là... tại sao hắn lại đứng trên chiến tuyến đối diện với y.

100 năm trước

Trong ánh chiều tà nhuộm sắc cam, Trình Nguyệt bước chậm rãi qua những con phố nhộn nhịp, tiếng rao bán vang lên hòa lẫn tiếng cười nói của chúng sinh. Bóng dáng y gầy gò, y phục đơn giản nhưng lại toát lên khí chất khác thường. Chiếc nón rộng vành che khuất gương mặt, chỉ để lộ một phần cằm thanh tú và mái tóc bạc buông lơi.

"Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!" – tiếng rao lanh lảnh của một người bán hàng vang lên gần đó, thu hút không ít thực khách. Một người đàn ông trung niên đứng ở gian hàng bên cạnh, tay vẫy vẫy, gương mặt cười niềm nở, "Khách quan, lại đây thử một chút!"

Trình Nguyệt chỉ thoáng liếc nhìn, rồi tiếp tục bước đi. Phố xá ồn ào, nhưng y cảm nhận một điều gì đó bất thường. Dòng khí xám mờ ảo len lỏi giữa đám đông. Nó không đủ rõ để gây sự chú ý, nhưng với một tinh linh như y, sự hiện diện của nó như gai nhọn trong không khí. Đó là ám khí, thứ thường chỉ xuất hiện ở những nơi bị nhiễm tà khí, hoặc khi có linh quái ẩn nấp.

Y tiếp tục đi, bước chân nhẹ như gió, cho đến khi trước mắt hiện lên một lâu quán lớn, bảng hiệu khắc chữ mạ vàng, tỏa ra chút khí tức của sự xa hoa. Bên trong, tiếng cười đùa và âm nhạc nhẹ nhàng văng vẳng ra, phảng phất hương rượu ngon. Không ngần ngại, Trình Nguyệt đẩy cửa bước vào.

Tiếng gỗ cửa kêu cọt kẹt làm một vài người ngẩng lên nhìn thoáng qua. Ánh mắt mọi người đều nhanh chóng rời đi, chỉ có một người đàn ông trung niên đứng sau quầy bar bước lên, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh tường. Ông ta nở nụ cười mỉm, hơi cúi người một chút, giọng nói mềm mỏng nhưng không giấu vẻ dò xét:

"Khách quan, ngài dùng gì?"

Ông ta lướt mắt nhìn người lạ trước mặt. Bộ y phục giản đơn nhưng sạch sẽ, thái độ điềm tĩnh, dáng vẻ tự tin và phong thái đặc biệt – tất cả đều khiến ông nghĩ rằng y hẳn là một vị khách có tiền, hoặc chí ít cũng không phải người bình thường. Nhưng gương mặt bị che khuất bởi chiếc nón rộng khiến ông không thể đánh giá trọn vẹn.

Trình Nguyệt không đáp ngay, ánh mắt y đảo nhẹ khắp căn phòng. Lâu quán này nhìn qua thì bình thường, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng ám khí mỏng manh trôi nổi trong không gian. Chúng như những sợi khói mờ, len lỏi qua kẽ hở của bàn ghế, qua ánh sáng từ ngọn đèn lồng treo trên cao.

Những luồng ám khí này không tập trung, chỉ dạo qua nơi đây như gió thoảng. Chúng không có ý gây hại, nhưng cũng không phải thứ vô tri. Trình Nguyệt đưa mắt nhìn về góc tối nhất của lâu quán, nơi ánh sáng không chiếu tới, như thể y cảm nhận được nguồn gốc của thứ ám khí đó.

Ông chủ lâu quán vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trình Nguyệt với vẻ ngạc nhiên khi nhận ra y đang đánh giá điều gì đó. Cuối cùng, y chỉ khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang âm điệu lạnh lẽo:

"Mang cho ta một bình trà nóng."

Ông chủ lập tức cúi người, giọng cười cợt thoáng qua: "A~ vâng, vâng! Khách quan chờ một lát!" 

Trình Nguyệt ngồi lặng một lúc trong lâu quán, tay cầm chén trà nhưng ánh mắt không ngừng dõi theo những sợi ám khí mờ ảo trong không gian. Chúng như có ý thức, nhẹ nhàng len lỏi qua kẽ cửa, lượn lờ ngoài ánh sáng rồi biến mất vào bóng tối. Y hiểu rằng chúng không phải là hiện tượng tự nhiên, mà là một dấu hiệu dẫn đến điều gì đó bất thường.

Không chần chừ lâu, y đặt tiền lên bàn, đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi lâu quán, bỏ lại ánh mắt tò mò của ông chủ cùng vài thực khách.

Ngoài trời, ánh hoàng hôn đã nhường chỗ cho màn đêm mờ mịt. Dòng người trên phố vẫn đông đúc, nhưng Trình Nguyệt tập trung hoàn toàn vào những sợi ám khí đang trôi lững lờ trước mắt. Chúng như những kẻ dẫn đường, uyển chuyển luồn qua những con hẻm hẹp, lẩn khuất trong bóng tối của các tòa nhà cũ kỹ.

Y bước theo chúng, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Tiếng ồn ào của phố xá dần nhạt nhòa khi y tiến sâu hơn vào một con đường nhỏ dẫn ra vùng ngoại ô. Không khí trở nên ẩm ướt và nặng nề, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây dày đặc.

Khi rời khỏi khu vực đông người, ám khí bỗng chuyển động nhanh hơn, như thể chúng muốn kéo y vào một nơi xa lạ. Trình Nguyệt giữ khoảng cách an toàn, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, mọi giác quan căng ra để phòng bị trước bất cứ điều gì xảy ra.

Lối đi dẫn y vào một khu rừng âm u. Những cây cổ thụ cao vút, cành lá xum xuê che khuất ánh trăng, khiến mọi thứ chìm trong bóng tối. Gió thổi qua kẽ lá tạo ra những âm thanh thì thầm kỳ lạ, như tiếng khóc than từ xa vọng lại.

Những sợi ám khí tiếp tục trôi nổi, chậm rãi lượn qua các tán cây, dẫn y càng lúc càng sâu vào rừng. Trên mặt đất, lá khô xào xạc dưới mỗi bước chân, nhưng Trình Nguyệt bước đi nhẹ như gió, gần như không phát ra tiếng động.

Y dừng lại giữa một khoảng trống nhỏ trong rừng, nơi ánh trăng yếu ớt chiếu xuống qua kẽ lá, tạo thành một vòng sáng nhạt nhòa trên mặt đất. Ám khí tập trung lại, xoay vòng như một cơn lốc nhỏ, rồi tan biến vào không trung, để lại không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Trình Nguyệt quan sát mọi thứ xung quanh. Ánh mắt y trở nên sắc bén hơn, linh lực từ cơ thể tỏa ra nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm. Dường như y đang chờ đợi điều gì đó.

-------

từ chương 4 trở đi là quá khứ trong quá khứ, các bạn hiểu hông? 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top