Chương 3: Trốn thoát


Bầu trời trên thiên giới hôm nay tỏa sáng lạ thường, ánh sáng chiếu xuống không chỉ từ vầng thái dương rực rỡ, mà còn từ những đám mây ngũ sắc bao phủ các cung điện, làm cho không gian càng thêm huyền bí và trang trọng. Đây là ngày lễ trọng đại nhất trong năm, ngày các thần linh hội tụ để nhận lấy lòng thành của chúng sinh dưới trần gian.

Trên cõi trời cao, nơi ngự trị của các vị thần, không khí thật lạ lùng. Dù là ngày lễ, mỗi vị thần đều mang theo trách nhiệm và sự nghiêm túc đặc biệt. Trong đại điện của Thiên Đế, những ngọn đèn lộng lẫy phản chiếu trên mặt gương sáng, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa đẹp đẽ. Các vị thần, từ những thiên binh thiên tướng đến những trưởng lão cao tuổi, đều có mặt để chứng kiến và lắng nghe những lời cầu nguyện của chúng sinh.

Thiên Đế, đứng trên ngai vàng rực rỡ, ánh mắt ngài nhìn khắp đại điện, đôi môi khẽ mỉm cười. Đây là dịp để các vị thần nhận lấy những lời cầu khẩn, những lời nguyện ước từ thế giới bên dưới, là một phần của trách nhiệm mà họ đã được giao phó. Tuy nhiên, cũng như mọi năm, Thiên Đế hiểu rằng không phải tất cả những lời cầu xin đều thực sự đến từ sự khẩn thiết. Có những mong muốn được thúc đẩy bởi tham vọng, có những nguyện vọng đến từ sự thiếu hiểu biết.

Trong lúc đó, từng đội thiên binh, thiên tướng và các vị thần khác cũng đứng nghiêm, ánh mắt của họ đều hướng về phía Thiên Đế, chờ đợi những chỉ thị tiếp theo. Trong số đó, có một nhóm nhỏ các vị thần đang đứng lặng im, lắng nghe những lời cầu nguyện vọng lên từ dưới trần gian, và đó là lúc những âm thanh của chúng sinh bắt đầu vươn đến thiên giới.

"Con cầu mong những người thương yêu cả đời bình an."

Tiếng cầu nguyện này vang vọng trong không gian, nhẹ nhàng nhưng đầy tha thiết. Nó đến từ một gia đình nhỏ dưới trần gian, nơi một người mẹ cầu mong sự bình an cho những đứa con yêu quý. Dù chỉ là một lời nguyện cầu giản dị, nó khiến không ít các vị thần đang đứng trong đại điện cảm nhận được một chút nặng nề trong lòng.

Nguyệt Hoa Quân, người luôn mang trên vai gánh nặng của trách nhiệm, đôi mắt bạc nhìn ra xa, như thể xuyên qua không gian, nhìn thấy những sinh linh đang khẩn cầu. Ánh sáng từ thanh kiếm Nguyệt Ảnh bên hông y phản chiếu một phần cảm xúc phức tạp trong lòng. Trong khoảnh khắc ấy, Trình Nguyệt cảm thấy gánh nặng của mình càng lúc càng lớn. Y đứng đó, không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Nguyệt Hoa Quân, thần sẽ không để ngài đơn độc."

Lời nói này vang lên từ phía một người đứng gần, là Nhật Hải Quân. Dù y không thể hiện rõ ràng, nhưng ánh mắt kiên định của hắn khiến mọi người chú ý. Hắn, với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, giờ đây không còn chỉ là một vị thần ánh dương vui vẻ mà còn là người bạn đồng hành, hỗ trợ Trình Nguyệt trong những khoảnh khắc khó khăn.

Một bóng hình khác, Thuỷ Phong Lan, với phong thái dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo, đứng bên cạnh, đôi mắt thâm sâu, như đang suy ngẫm về những lời cầu nguyện ấy. Nàng luôn là người hiểu rõ sự mệt mỏi trong những quyết định của các vị thần, và trong tâm trí cô, những lời cầu xin ấy có sức nặng không kém gì những trách nhiệm mà họ gánh vác.

"Mỗi lời cầu nguyện đều có sức mạnh riêng của nó," Thuỷ Phong Lan thì thầm, "Nhưng không phải tất cả đều có thể đáp ứng."

Lời nói của nàng như một sự nhắc nhở cho mọi người, rằng đôi khi, dù thần linh có khả năng vô hạn, nhưng không phải mọi ước nguyện đều có thể thực hiện, và đôi khi, sự từ chối cũng là một phần trong hành trình rèn luyện và trưởng thành của chúng sinh.

Đúng lúc này, Lôi Hạc Thần, với ánh mắt sắc bén, nhìn về phía những vị thần trong điện. "Hãy nhớ rằng, chúng ta không phải chỉ đứng đây để nhận lời cầu nguyện. Chúng ta phải lắng nghe và hiểu rõ chúng sinh cần gì, và không thể đáp ứng những ước muốn phù phiếm."

Những lời của Lôi Hạc Thần vang lên khiến không khí trong đại điện trở nên trầm lắng. Mỗi vị thần đều suy ngẫm về trách nhiệm của mình, về những quyết định sẽ được đưa ra trong ngày hôm nay.

Vậy là, ngày lễ cầu nguyện của chúng sinh đã đến, và không chỉ có những lời cầu xin nhẹ nhàng, mà còn là những thử thách mà các vị thần phải đối mặt, sự nặng nề của trách nhiệm, và cả những quyết định khó khăn mà họ không thể tránh khỏi.

Ngày trọng đại này không chỉ là dịp để thể hiện lòng thành của chúng sinh, mà cũng là thời điểm để các vị thần tự hỏi bản thân về con đường mà họ sẽ tiếp tục đi, về những nhiệm vụ mà họ sẽ gánh vác trong tương lai.

Không khí của ngày lễ trên Thiên Giới vẫn náo nhiệt, nhưng giữa dòng người đang hân hoan chúc tụng, một vị trưởng lão được tôn kính, Vân Thạch chậm rãi ngồi giữa trung tâm. Ánh mắt ông trầm lắng, mang theo nét hoài niệm của những năm tháng xa xưa. Lão vuốt nhẹ bộ râu dài đã bạc trắng, giọng nói trầm ổn nhưng vang dội như chuông đồng, khiến mọi người trong đại điện đều chú ý.

"Lão đã già rồi," Vân Thạch nói, ánh mắt hướng về phía Nguyệt Hoa Quân, người đang yên lặng ngồi ở một góc bàn tiệc. "Lão nhớ rõ, năm xưa khi Nguyệt Hoa Quân lần đầu nắm trong tay thanh Nguyệt Ảnh, uy nghiêm một khúc vũ kiếm chấn động thiên giới. Đó là khoảnh khắc mà ngay cả thiên địa cũng phải lặng im."

Lời của Vân Thạch khiến toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của các vị thần, thiên binh, và chúng tiên đều đồng loạt hướng về phía Nguyệt Hoa Quân. Trên khuôn mặt thanh thoát của vị thần ánh trăng, không hề biểu lộ chút dao động, nhưng đôi mắt bạc thoáng ánh lên tia sáng lạ.

"Lần này," Vân Thạch tiếp tục, giọng nói mang theo chút hoài niệm, "lão có thể xem lại một lần nữa được không? Hãy để chúng sinh, các vị thần nơi đây, được chiêm ngưỡng phong thái ngày ấy."

Nguyệt Hoa Quân chậm rãi đứng dậy. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ lớn của đại điện chiếu lên thân hình uy nghiêm của y, làm toát lên vẻ thanh cao, lạnh lùng nhưng không thiếu phần trang trọng. Y đưa tay nắm lấy chuôi kiếm Nguyệt Ảnh, thanh kiếm bạc rực sáng như một mảnh trăng khuyết, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khắp không gian.

"Nếu trưởng lão mong muốn, ta xin phụng mệnh," giọng nói của y trầm thấp nhưng rõ ràng, mang theo uy quyền khiến mọi người không khỏi kính phục.

Y chậm rãi bước ra giữa đại điện, nơi ánh sáng từ các tinh tú hội tụ. Với một động tác nhẹ nhàng, y rút thanh Nguyệt Ảnh ra khỏi vỏ. Ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm chợt bùng lên, tựa như ánh trăng rằm chiếu rọi cả tam giới.

Khi Nguyệt Hoa Quân bắt đầu vũ kiếm, mọi ánh mắt đều dán chặt vào từng động tác của y. Mỗi đường kiếm, mỗi bước chân đều hài hòa, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, tựa như một khúc ca được viết bằng ánh trăng. Khí thế toát ra từ y như cuốn tất cả mọi người vào một giấc mơ kỳ ảo, nơi ánh trăng và kiếm quang hòa quyện, tạo nên một cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời.

Vũ kiếm kết thúc trong tiếng lặng im tuyệt đối. Cả đại điện như ngừng thở, không ai dám phá vỡ khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Chỉ khi thanh Nguyệt Ảnh trở về vỏ, ánh sáng bạc dịu lại, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Vân Thạch khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng lẫn xúc động. "Quả nhiên, phong thái của Nguyệt Hoa Quân vẫn không hề thay đổi. Lão thật may mắn khi còn sống để được chứng kiến điều này một lần nữa."

Những tiếng vỗ tay vang lên khắp đại điện, như một làn sóng lan tỏa sự kính ngưỡng đối với vị thần ánh trăng. Nhưng Nguyệt Hoa Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu trước Vân Thạch, rồi quay lại vị trí của mình. Trong lòng y, không khỏi dâng lên những cảm xúc khó gọi thành lời, tựa như ánh trăng soi sáng nhưng mãi giữ lấy sự tĩnh lặng không bao giờ thay đổi.

Ngay khi tiệc kết thúc, không khí trong đại điện của thiên giới vẫn còn đọng lại hơi thở ấm áp của những lời cầu nguyện. Các vị thần đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bầu không khí vốn trang trọng ấy đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng nói run rẩy, mang theo sự hoảng loạn.

Vị thần làm nhiệm vụ soi sát tam giới, Thanh Vũ Quân, người luôn tỏ ra điềm tĩnh và kiên cường, bây giờ lại có vẻ bối rối. Mặt hắn tái đi, đôi tay bấu chặt vào vạt áo, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi. Trong lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi, hắn bất ngờ lên tiếng, âm thanh run rẩy không thể kiểm soát:

"Hắc Y đã trốn thoát."

Lời nói của hắn vừa vặn vang lên, cả thiên giới như bị một tấm màn đen phủ xuống, không khí đông cứng lại trong một khoảnh khắc. Những âm thanh trong đại điện bỗng chốc im bặt. Dù đây là thiên giới, nơi quyền năng vô biên, nhưng sự xuất hiện của một kẻ đã trốn thoát như Hắc Y lại có thể khiến bầu không khí trở nên nghẹt thở, nặng nề đến mức ai cũng cảm nhận được.

Chỉ một cái tên, một lời nói đã khiến cả không gian này chìm vào sự im lặng kinh hãi. Hắc Y, kẻ mà thiên giới đã phải cẩn trọng suốt bao nhiêu năm qua, một cái tên không ai dám xem nhẹ. Những lời bàn tán về hắn vẫn còn văng vẳng trong tai các thần, và sự kiện hôm nay như một lời cảnh tỉnh về sự nguy hiểm không thể ngờ tới.

Trình Nguyệt đứng giữa đại điện, ánh mắt sáng lên một tia dao động nhẹ. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, y vẫn kịp giữ vững được sự bình tĩnh của mình. Ánh mắt Trình Nguyệt không hề hoảng loạn như những vị thần khác, nhưng trong lòng y, một nỗi lo sợ thoáng qua. Hắc Y, kẻ từng khiến cho thiên giới phải đau đầu và tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực để truy tìm, giờ lại một lần nữa trốn thoát. Điều này chứng tỏ hắn không phải là một kẻ đơn giản, mà là mối đe dọa thực sự đối với mọi thế lực trên trời dưới đất.

Trình Nguyệt không vội lên tiếng, chỉ chậm rãi bước ra trước mặt các vị thần khác. Dù sự bất ngờ còn đọng lại trong không khí, nhưng ánh mắt y đã trở nên sắc bén, ánh sáng từ thanh kiếm Nguyệt Ảnh bên hông phản chiếu sự nghiêm nghị của y.

Lôi Hạc Thần, người đứng gần nhất, nhìn vào ánh mắt Trình Nguyệt rồi chậm rãi nói, giọng lạnh lùng: "Hắn đã trốn thoát sao? Không thể để chuyện này xảy ra, Hắc Y không phải là kẻ có thể tha thứ."

Nhật Hải Quân, đứng bên cạnh Lôi Hạc Thần, gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. "Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức. Không thể để hắn còn sống sót."

Những lời của hai vị thần nổi tiếng khiến cả đại điện càng thêm căng thẳng. Từng vị thần đều im lặng suy nghĩ, không ai muốn hành động vội vàng, nhưng việc Hắc Y trốn thoát không phải là điều có thể coi thường. Lý do hắn bị giam giữ bấy lâu nay là vì quá nguy hiểm, và giờ đây, hắn lại có thể tự do tung hoành.

Thanh Vũ Quân, người vừa đưa tin, vẫn còn run rẩy, nhưng hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Xin các vị hãy tha thứ cho sự bất cẩn của thần. Thần đã nhận được thông tin từ tam giới, Hắc Y đã trốn thoát khỏi vòng kiểm soát của chúng ta."

Nguyệt Hoa Quân, người vẫn đứng im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự uy quyền.  "Trước tiên, phải xác định hắn đã đi đâu, và vì sao hắn lại trốn thoát dễ dàng như vậy."

Những lời của Nguyệt Hoa Quân như một sự tỉnh táo cần thiết, khiến không khí trong đại điện dịu lại một chút. Các vị thần đều hướng mắt về phía Thiên đế, người đã luôn là người đứng đầu trong các quyết định quan trọng.

Thiên đế, người vẫn giữ sự trầm tĩnh trong ánh mắt, đôi mắt sắc bén của hắn lướt qua từng vị thần, rồi quay sang Thanh Vũ Quân. "Ngươi nói hắn trốn thoát, vậy hãy cho chúng ta biết rõ hơn. Hắn đi đâu, và có dấu vết gì mà chúng ta có thể theo dõi không?"

Thanh Vũ Quân cúi đầu, nén lo lắng trong lòng, rồi từ từ đáp: "Hắn đã dùng một loại năng lực che giấu, khiến chúng ta không thể nhận ra sự thay đổi trong tam giới. Nhưng theo những dấu hiệu từ các tướng quân dưới trần gian, hắn đã hướng về khu vực rừng Thiên Cảnh."

Nghe xong, Thiên đế không hề ngạc nhiên. Khu vực rừng Thiên Cảnh từ lâu đã là nơi yên tĩnh, ít người dám đến gần, và cũng là nơi lý tưởng cho những kẻ muốn trốn thoát.

Thiên đế ra lệnh, giọng kiên quyết. "Chuẩn bị ngay lập tức. Không thể để hắn tiếp tục lẩn trốn" Hắc Y, kẻ từng là ác mộng của cả thiên giới, giờ đây lại tiếp tục thử thách sự kiên cường của các vị thần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top