chương 2: Gánh Nặng

Tam giới không ngừng vang vọng những lời cầu khẩn từ chúng sinh, mỗi ngày lại thêm phần nặng nề. Với trách nhiệm của một vị thần, Trình Nguyệt - Nguyệt Hoa Quân - luôn lặng lẽ lắng nghe và hành động. Nhưng không phải tất cả những lời cầu xin đều đến từ sự cấp thiết.

"Nguyệt Hoa Quân, xin hãy ban cho con sự giàu có! Con đã làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn không đủ ăn, không đủ sống!" Một giọng nói từ xa xôi vọng đến, đầy tha thiết nhưng cũng đầy tham vọng.

Trình Nguyệt thoáng dừng tay, ánh mắt bạc khẽ rung động. Y không đáp lại ngay, chỉ đưa mắt nhìn về phía xa, tựa như muốn xuyên qua hư không để đối diện với người cầu xin ấy. Trong lòng y dấy lên một cảm giác nặng nề, không phải vì lời yêu cầu, mà là sự bất lực khi biết rằng sức mạnh của y không thể thay đổi được bản chất của lòng tham con người. Những ngón tay y nhẹ nhàng siết chặt chuôi kiếm bên hông, như để tìm kiếm chút cân bằng giữa lý trí và cảm xúc.

Một tia sáng bạc lóe lên từ Nguyệt Ảnh, phản chiếu lại trong mắt y sự kiên định, nhưng cũng phảng phất chút u buồn khó tả.

"Ngài, xin hãy khiến người con yêu đáp lại tình cảm của con! Nếu không có nàng, đời con chẳng còn ý nghĩa gì cả!"

"Nguyệt Hoa Quân, con muốn trở thành người quyền lực nhất, ngồi trên vạn người! Xin hãy giúp con đạt được điều đó!"

Mỗi ngày, Trình Nguyệt đều nhận được vô số lời cầu xin như thế. Đôi khi, y chỉ đứng lặng, ánh mắt bạch kim nhìn xa xăm, đôi môi mím chặt. Y không thể đáp ứng tất cả, và y biết rằng sự giàu có, quyền lực hay tình yêu không phải là thứ có thể trao tặng một cách dễ dàng. Nhưng y cũng không thể làm ngơ trước những mong mỏi, dù chúng có vẻ nhỏ nhoi hay ích kỷ.

Một ngày nọ, một người dân cất giọng phàn nàn khi không nhận được lời đáp: "Nguyệt Hoa Quân chẳng qua cũng chỉ là thần danh hư ảo! Nếu không thể giúp chúng ta, thì ngài còn được tôn kính để làm gì?"

Câu nói ấy như một nhát dao, nhưng Trình Nguyệt không phản ứng. Y chỉ khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng vang lên: "Thứ ngươi cần không phải là ta, mà là chính sự nỗ lực và thay đổi từ bản thân ngươi. Ta không phải là người tạo ra phép màu vô nghĩa, và ta cũng không thể làm trái quy luật của trời đất."

Lời nói ấy không làm yên lòng những người cầu xin, và thậm chí có những kẻ quay đi, buông lời trách móc.

Thời gian trôi qua, những lời cầu xin ngày càng nhiều, và sự mong đợi từ chúng sinh cũng càng trở nên vô lý. Trình Nguyệt bắt đầu cảm thấy ngột ngạt trong chính trách nhiệm của mình. Đôi khi y đứng giữa điện Nguyệt Minh, ánh sáng bạc chiếu lên gương mặt thanh thoát nhưng chất chứa sự mệt mỏi. Nguyệt Ảnh, thanh kiếm luôn bên cạnh, như một lời nhắc nhở không ngừng rằng y phải mạnh mẽ, phải kiên định.

Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu rọi cả tam giới, Trình Nguyệt lặng lẽ đứng trước cửa điện, đôi mắt bạch kim nhìn thẳng vào khoảng không. Ánh trăng soi sáng vẻ u buồn trên gương mặt y. Y khẽ thì thầm, như nói với chính mình:

"Ta là thần, nhưng thần cũng là sinh linh. Ta mang ánh sáng cho tam giới, nhưng không thể làm mờ đi bóng tối trong lòng mình. Nếu chỉ có trách nhiệm mà không có sự thấu hiểu, thì ta sẽ đi được bao xa?"

Khi lời này thoát ra, ánh mắt Trình Nguyệt thoáng động, như một gợn sóng lan tỏa trong hồ nước yên ả. Bàn tay y vô thức chạm lên chuôi kiếm Nguyệt Ảnh bên hông, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt y một sự kiên nghị không lay chuyển. Y đứng đó thật lâu, để mặc ánh trăng phủ lên bóng dáng cô tịch, biểu cảm tựa như một pho tượng thần uy nghi nhưng chất chứa nỗi niềm khó nói.

Những lời thì thầm ấy không ai nghe thấy, chỉ có gió núi và ánh trăng là chứng kiến. Dần dần, sự ngột ngạt ngày càng lớn hơn, và trong y nảy sinh một ý niệm: Có lẽ, ánh sáng của mình không phải là điều mà tất cả mọi người đều cần. Nhưng y phải làm gì đây, khi mà không ai có thể thay thế trách nhiệm mà y đang gánh vác?

Trách nhiệm, gánh nặng, và nỗi cô độc hòa quyện, đè nặng lên Trình Nguyệt, khiến y ngày càng thu mình lại, ít nói hơn, kiệm lời hơn. Nhưng ánh mắt y vẫn kiên định, bởi y biết rằng dù thế nào, y không được phép dừng lại.

***

Nhật Hải Quân, vị thần của ánh dương và hy vọng, là một nhân vật mang trái tim thuần khiết và tính cách hoạt bát, luôn đem lại năng lượng tích cực cho bất kỳ nơi nào hắn đặt chân đến. Với bộ áo giáp vàng rực, ánh mắt sáng ngời như ánh bình minh, hắn là biểu tượng của sự lạc quan và nhiệt huyết trong tam giới. Nhưng điều khiến Nhật Hải Quân trở nên đặc biệt hơn cả là lòng sùng bái không che giấu dành cho Nguyệt Hoa Quân, vị thần ánh trăng.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ tại điện Nguyệt Minh, Nhật Hải Quân đã bị ấn tượng bởi phong thái trầm lặng nhưng uy nghiêm của Trình Nguyệt. Cảm giác kính trọng nhanh chóng biến thành khát vọng học hỏi khi hắn nhận ra kỹ năng kiếm thuật vô song của vị thần này. Sau buổi lễ tôn vinh, Nhật Hải Quân đã chủ động tiến đến gặp Trình Nguyệt, đôi mắt sáng lấp lánh đầy hy vọng.

"Nguyệt Hoa Quân, thần rất kính trọng ngài," Nhật Hải Quân cúi đầu thật sâu, giọng nói đầy sự chân thành. "Xin ngài hãy chỉ dạy kiếm thuật cho thần. Được học từ ngài là ước nguyện lớn nhất của thần."

Trình Nguyệt đứng yên, ánh mắt bạc khẽ động. Y nhìn Nhật Hải Quân, người đang cúi mình với vẻ mặt tràn đầy hy vọng. Một khoảng lặng kéo dài, trước khi y nhàn nhạt đáp: "Ta không nhận đồ đệ."

Nhật Hải Quân thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt hắn càng sáng rực hơn. "Ngài không cần nhận thần làm đồ đệ! Chỉ cần cho thần theo bên ngài, học hỏi một chút thôi cũng đủ rồi!"

"Ta không có thời gian." Trình Nguyệt quay người, ánh mắt không còn nhìn đến hắn. Giọng nói của y nhẹ như sương khói, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể lay chuyển. "Ngươi nên tìm con đường riêng cho mình."

Dù bị từ chối, Nhật Hải Quân không nản lòng. Hắn quyết định lẽo đẽo theo sau Trình Nguyệt, ngày này qua ngày khác. Hắn kiên trì xuất hiện tại điện Nguyệt Minh mỗi sáng, mang theo những câu hỏi về kiếm thuật, những lời ngưỡng mộ không dứt và cả những lời cầu xin khéo léo.

"Một vị thần như ngài, chắc chắn phải có bí thuật độc nhất vô nhị," Nhật Hải Quân vừa nói vừa chạy theo Trình Nguyệt khi y rảo bước qua hành lang dài. "Thần chỉ muốn học một chút thôi, không làm phiền ngài đâu!"

Trình Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt y lạnh lẽo nhưng không thiếu phần nghiêm nghị. "Ngươi nghĩ rằng kiếm thuật là thứ có thể học qua vài lời chỉ dẫn?"

"Không, thần không nghĩ thế!" Nhật Hải Quân vội vàng đáp, giọng đầy nhiệt huyết. "Thần biết rằng cần phải luyện tập gian khổ. Nhưng nếu không có người dẫn dắt, thần sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ tầm thường."

Trình Nguyệt lặng thinh một lúc, rồi quay bước đi, để lại Nhật Hải Quân đứng đó. Nhưng sự kiên trì của vị thần ánh dương không dừng lại. Hắn bắt đầu xuất hiện ở những nơi Trình Nguyệt thường luyện tập, lặng lẽ quan sát mỗi động tác, mỗi chiêu thức.

Một buổi sáng, khi ánh trăng nhạt nhòa nhường chỗ cho những tia nắng đầu tiên, Nhật Hải Quân lại xuất hiện. Lần này, hắn không nói gì, chỉ quỳ gối, ánh mắt hướng thẳng về phía Trình Nguyệt.

"Nếu ngươi không rời đi, ta sẽ không nương tay." Trình Nguyệt nói, giọng y trầm thấp nhưng lạnh như băng.

"Ngài có thể thử," Nhật Hải Quân đáp, giọng hắn kiên định. "Nếu ngài không chấp nhận thần, thì hãy đánh bại thần. Nhưng nếu thần có thể chịu được một chiêu của ngài, xin hãy cho thần cơ hội học hỏi."

Ánh mắt bạc của Trình Nguyệt lóe lên một tia sắc lạnh. Y rút Nguyệt Ảnh khỏi vỏ, ánh sáng bạc từ thanh kiếm chiếu sáng cả không gian xung quanh. "Ngươi không biết mình đang thách thức điều gì."

Nhật Hải Quân mỉm cười, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. "Thần biết chứ. Nhưng thần sẽ không từ bỏ."

Trận đối đầu diễn ra chóng vánh. Chỉ một chiêu, Nhật Hải Quân đã bị áp đảo, nhưng hắn không lùi bước. Trình Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt thoáng hiện sự bất ngờ trước lòng kiên trì của vị thần trẻ tuổi.

"Ngươi thật ngu ngốc," Trình Nguyệt nói, giọng y pha lẫn sự bực dọc và một chút tôn trọng. "Nhưng nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, thì hãy chuẩn bị tinh thần. Đừng trách ta nếu ngươi không chịu nổi sự nghiêm khắc của ta."

Nhật Hải Quân nở nụ cười rạng rỡ, cúi đầu thật sâu. "Thần sẽ không làm ngài thất vọng!"

***

Không biết từ khi nào, Trình Nguyệt nhận ra rằng bên cạnh mình đã có một kẻ lẽo đẽo theo chân. Nhật Hải Quân, vị thần của ánh dương, không chỉ quyết tâm học kiếm mà còn muốn chứng tỏ sự xứng đáng trước ánh mắt uy nghiêm của Nguyệt Hoa Quân. Sự kiên trì của hắn, dù gây phiền hà, cũng khiến Trình Nguyệt chấp nhận một cách bất đắc dĩ.

"Ngươi muốn chứng minh bản thân?" Trình Nguyệt đứng trước cửa điện Nguyệt Minh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Nhật Hải Quân đang quỳ gối. "Vậy ta có nhiệm vụ cho ngươi."

"Xin Nguyệt Hoa Quân cứ dặn dò." Nhật Hải Quân ngẩng đầu, giọng nói rắn rỏi nhưng trong mắt lại lấp lánh niềm vui mừng.

Trình Nguyệt không đáp ngay. Y chậm rãi rút Nguyệt Ảnh, thanh kiếm bạc lấp lánh ánh trăng, chỉ vào khoảng không trước mặt. "Dưới trần gian, ma giáo đang gây hỗn loạn. Chúng gieo rắc sợ hãi và hủy hoại trật tự. Ngươi hãy xuống đó, dẹp loạn cho ta. Nhưng nhớ kỹ," y nghiêm giọng, ánh mắt bạch kim sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn, "ngươi không được để chúng sinh biết về sự tồn tại của ngươi với tư cách là thần linh."

Nhật Hải Quân thoáng sửng sốt trước yêu cầu. "Không để lộ thân phận? Nhưng nếu vậy, chẳng phải sẽ khó khăn hơn rất nhiều sao?"

"Đúng vậy," Trình Nguyệt đáp, giọng điệu không chút dao động. "Nếu ngươi không làm được điều đó, thì ngươi không xứng đáng đứng trong điện này."

Nhật Hải Quân nén một hơi dài, rồi cúi đầu thật sâu. "Thần hiểu. Thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."

Hành trình bắt đầu với nhiều thử thách. Nhật Hải Quân, người luôn tràn đầy nhiệt huyết, nhanh chóng nhận ra rằng việc chiến đấu dưới thân phận một kẻ phàm nhân không hề đơn giản. Mỗi lần đối đầu với ma giáo, hắn phải kiềm chế sức mạnh, chỉ sử dụng những kỹ năng vừa đủ để tránh gây nghi ngờ.

Những ngày đầu, hắn quay về điện Nguyệt Minh với cơ thể đầy thương tích. Trình Nguyệt không nói gì, chỉ đứng đó nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như đang thẩm định.

"Ngươi làm tốt," cuối cùng y nói, giọng nhàn nhạt nhưng không giấu được chút tán thưởng.

"Thần nghĩ mình vẫn còn nhiều thiếu sót," Nhật Hải Quân đáp, nhưng trong lòng dâng lên niềm tự hào. "Ngài có thể chỉ dạy thêm cho thần không?"

"Không phải việc gì ta cũng sẽ chỉ dạy," Trình Nguyệt nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng. "Ngươi phải tự mình lĩnh hội từ thất bại."

Nhật Hải Quân cúi đầu, ánh mắt ánh lên quyết tâm. "Thần hiểu. Thần sẽ không làm ngài thất vọng."

Thời gian trôi qua, Nhật Hải Quân dần trưởng thành hơn qua từng nhiệm vụ. Hắn bắt đầu hiểu được sự nghiêm khắc của Trình Nguyệt không phải là sự lạnh lùng vô cảm, mà là cách để rèn luyện hắn trở nên mạnh mẽ. Hắn cũng cảm nhận được sự tôn trọng lớn lao mà Trình Nguyệt dành cho trách nhiệm của một vị thần.

Một buổi tối, khi ánh trăng phủ lên cả tam giới, Nhật Hải Quân trở lại điện Nguyệt Minh sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Hắn quỳ gối trước Trình Nguyệt, gương mặt vẫn còn dấu vết của trận chiến.

"Nguyệt Hoa Quân," hắn nói, giọng đầy thành kính. "Thần đã hoàn thành nhiệm vụ như ngài yêu cầu. Nhưng thần cũng nhận ra rằng mình còn quá nhỏ bé. Thần mong muốn tiếp tục học hỏi từ ngài, để có thể thực sự trở thành một người có ích."

Trình Nguyệt đứng im lặng, ánh mắt bạc nhìn xuống Nhật Hải Quân. Y khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo uy quyền không thể chối từ: "Ngươi đã làm tốt. Nhưng đừng quên, con đường ngươi chọn sẽ không bao giờ dễ dàng. Hãy chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những thử thách lớn hơn."

Nhật Hải Quân ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên. "Thần sẽ không từ bỏ. Dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, thần cũng sẽ tiếp tục tiến bước, miễn là có thể theo học ngài."

Trình Nguyệt quay người, bước về phía ánh sáng bạc của trăng tròn. "Vậy thì hãy làm cho ta thấy ngươi xứng đáng." Giọng nói của y vang lên trong màn đêm, tựa như tiếng chuông ngân vọng khắp tam giới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top