Chương 11: Hồi Ức- So tài
Ánh sáng từ Nguyệt Ảnh vẫn không ngừng chớp lóe trong không gian, chiếu rọi lên những khuôn mặt nghiêm nghị của các vị thần. Dương Tử, với sự kiên cường và lòng quyết tâm, bước lên gần thanh kiếm lơ lửng, đôi mắt vẫn không rời khỏi mục tiêu. Hắn cất bước với đầy tự tin, nhưng chỉ một thoáng sau, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ Nguyệt Ảnh bắn ra như một cơn sóng cuốn, khiến Dương Tử không kịp phản ứng.
Người ta chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên, và trước khi hắn kịp nhận ra, cơ thể đã bị hất tung văng ra xa. Thân hình hắn đập mạnh vào mặt đất, tạo ra một tiếng động không nhỏ, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
Trình Nguyệt lập tức lao đến, ánh mắt không khỏi lóe lên sự lo lắng. Y vội vàng đỡ lấy Dương Tử, đôi tay nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nâng hắn dậy. Dù rằng Trình Nguyệt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng sự quan tâm trong ánh mắt y dành cho Dương Tử không thể không nhận thấy.
Dương Tử, dù cho hơi choáng váng, vẫn nở nụ cười đùa như thể không có chuyện gì. Hắn đưa tay lau vết máu từ miệng, cười khổ. "A Nguyệt, ta không sao. Chỉ là một chút 'tiến bộ' mà thôi."
Nhưng không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, và một loạt những tiếng cười chế nhạo từ các vị thần vang lên như một cơn gió lạnh.
"Thật là kém cõi" một vị thần với thần sắc lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt chế giễu nhìn Dương Tử.
"Xem ra, công phu không đủ," một vị thần khác cũng góp lời, khuôn mặt đầy khinh miệt. "Thật không đáng để chúng ta phí thời gian."
Dương Tử nhíu mày, nhưng không có vẻ gì là khuất phục. Hắn đứng dậy, đôi mắt sáng rực lên, ánh nhìn không hề dao động dù cho xung quanh đầy sự chế giễu. Trình Nguyệt đứng bên cạnh hắn, nhìn các vị thần với ánh mắt sắc lạnh, như thể những lời nói ấy chẳng thể chạm vào y. Tuy nhiên, y cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, khi những lời chỉ trích này không chỉ làm tổn thương Dương Tử, mà còn làm xấu đi hình ảnh của cả hai.
"Đủ rồi," Trình Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết. "Đừng quên, các ngươi cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Ảnh"
Ánh mắt Trình Nguyệt hướng về phía Nguyệt Ảnh, nhưng không phải với sự sợ hãi hay lo lắng, mà là với một sự thách thức rõ ràng. Mọi người trong điện lập tức im lặng, cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ của Trình Nguyệt. Y không phải là một vị thần có thể dễ dàng bị đánh bại bởi những lời chế giễu hay sự khinh miệt.
Dương Tử quay sang Trình Nguyệt, ánh mắt nở một nụ cười nhẹ. "A Nguyệt, ta không bỏ cuộc đâu."
Trình Nguyệt chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Y biết rằng, Dương Tử sẽ không để sự thất bại này làm mình gục ngã. Và điều đó, càng khiến Trình Nguyệt thêm tin tưởng vào người bạn đồng hành của mình.
Tiếng cười chế nhạo vẫn còn văng vẳng trong không khí, nhưng chúng nhanh chóng im bặt khi Triệu Chí Kính phất tay ra hiệu. Chỉ một động tác đơn giản, mà không khí trong Thiên điện lập tức trở nên nặng nề, đầy uy áp. Các vị thần không dám lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu lắng nghe lời răn đe của thầy.
"Ngươi định làm mất mặt đến khi nào?" Triệu Chí Kính giọng trầm, nhưng âm thanh của nó vang lên như một tiếng sấm trong lòng Dương Tử. Những từ ngữ đó như một tảng đá lớn đập vào trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn không còn lý do để chống lại nữa. Mọi sự kiêu hãnh trong hắn bỗng chốc vụn vỡ.
Dương Tử quay người, vội vã bước ra khỏi Thiên điện mà không nói một lời. Trình Nguyệt đứng bất động một lúc. Y biết rằng Dương Tử không phải kẻ yếu đuối, nhưng cái giá phải trả cho việc mạo hiểm thử thách Nguyệt Ảnh quả thật quá lớn. Hơn nữa, cái nhìn của Triệu Chí Kính không chỉ là sự khiển trách, mà là sự thất vọng sâu sắc. Dương Tử không thể nào dễ dàng tha thứ cho chính mình.
Khi Dương Tử đã bước ra khỏi Thiên điện, Trình Nguyệt không do dự, nhẹ nhàng cúi đầu rồi bước theo sau. Y không nói gì, nhưng ánh mắt đầy sự lo lắng khi nhìn theo bóng lưng của Dương Tử. Dù cho mối quan hệ giữa họ vẫn còn khá non trẻ, nhưng Trình Nguyệt không thể phủ nhận sự gắn kết giữa họ, một sự gắn kết mà không phải bất cứ ai cũng có thể hiểu được.
Dương Tử rời đi không nói lời nào, nhanh chóng rẽ sang một lối nhỏ giữa những tòa cung điện, bước chân nhanh và vội vã, như thể hắn muốn thoát khỏi ánh mắt của tất cả mọi người. Trình Nguyệt dõi theo từng bước đi của hắn, không thể bỏ mặc Dương Tử trong cơn giận dữ và thất vọng. Mối quan hệ giữa họ không phải là thứ có thể dễ dàng gãy vỡ vì một lần thử thách thất bại.
Dương Tử dừng lại ở một nơi vắng vẻ, nơi không có ai có thể nhìn thấy hắn. Hắn đứng đó, đôi mắt xa xăm nhìn vào khoảng không gian trước mặt. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cũng không thể làm dịu đi sự nặng nề trong tâm trí hắn.
"Ngươi đừng để mình gục ngã," Trình Nguyệt lên tiếng khi đã đến gần Dương Tử, giọng nói nhẹ nhàng, như thể muốn xoa dịu sự uất ức trong hắn. Y dừng lại một bước, đứng đối diện với Dương Tử. "Không phải ai cũng có thể vượt qua thử thách ngay lần đầu tiên."
Dương Tử không quay lại, nhưng giọng nói khẽ khàng của hắn mang theo sự mệt mỏi. "Ngươi biết không, A Nguyệt, ta chỉ muốn chứng minh rằng mình không thua kém ai. Nhưng giờ thì sao? Ta chẳng khác gì kẻ thất bại."
Trình Nguyệt không trả lời ngay lập tức. Y nhìn vào bóng lưng Dương Tử, đôi mắt trở nên mềm mại. "Sự kiêu ngạo có thể khiến chúng ta mạnh mẽ, nhưng đôi khi cũng khiến chúng ta mất đi phương hướng. Ta đã thấy đủ rồi, Dương Tử, ngươi là người mạnh mẽ hơn bất cứ ai ta biết."
Dương Tử khẽ rùng mình, không ngờ Trình Nguyệt lại nói những lời này. Hắn quay lại nhìn y, đôi mắt mờ đi vì sự xao động. "A Nguyệt, ta... thật sự không muốn làm người khác thất vọng."
"Ngươi chưa làm gì sai," Trình Nguyệt tiếp lời
Dương Tử nhìn thẳng vào mắt Trình Nguyệt, như muốn tìm kiếm một chút an ủi, một chút sự thấu hiểu từ người đồng môn duy nhất mà hắn có.
Bầu không khí lặng im kéo dài một chút, rồi Dương Tử thở dài, khẽ lắc đầu. "Được rồi, ta sẽ không bỏ cuộc. Chỉ là... cần chút thời gian để bình tĩnh lại."
Trình Nguyệt không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Dương Tử. Cả hai đứng đó một lúc, trong im lặng, như tìm lại sự bình yên giữa những xung đột nội tâm.
Mặt trời dần lặn xuống phía sau những ngọn núi xa, ánh sáng nhuộm vàng cả bầu trời, tạo nên một không gian trầm lắng trên đỉnh Thiên Sơn. Triệu Chí Kính và Trình Nguyệt đứng lặng im, nhìn xuống cảnh tượng hùng vĩ bên dưới. Tiếng gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút lạnh lẽo của núi non, nhưng cũng không đủ để xua tan sự căng thẳng trong không khí.
Trình Nguyệt nhìn Triệu Chí Kính, đôi mắt y có phần nhăn lại, như thể muốn hỏi điều gì đó mà không dám trực tiếp. Sau một lúc im lặng, cuối cùng, y thốt lên:
"Y sư, vì sao người lại nói những lời như vậy làm tổn thương hắn?"
Triệu Chí Kính không vội trả lời, ánh mắt ông vẫn hướng ra xa, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó sâu sắc. Ông im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cất giọng trầm lắng:
"Trình Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta muốn tổn thương Dương Tử sao?" Giọng nói của ông không hề có chút giận dữ, chỉ có sự bình tĩnh và sâu xa.
Trình Nguyệt im lặng, đôi mắt vẫn không rời khỏi người thầy của mình. Y hiểu rằng Triệu Chí Kính không phải người dễ dàng thốt ra lời nói thiếu suy nghĩ. Mỗi lời ông nói đều ẩn chứa một sự tính toán, một lý do sâu xa mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
Triệu Chí Kính tiếp tục:
"Ta không muốn làm tổn thương hắn. Nhưng sự mạo hiểm và kiêu ngạo không thể nào được nuông chiều mãi. Dương Tử có tiềm năng, nhưng hắn cần học cách đối mặt với thất bại, học cách chịu trách nhiệm với hành động của mình."
Ông quay lại, ánh mắt nghiêm khắc nhưng cũng đầy thấu hiểu nhìn Trình Nguyệt. " Hắn cần phải nhận thức rằng, không phải lúc nào kiêu hãnh cũng là sức mạnh. Đôi khi, sự khiêm nhường và sự tự nhận thức mới chính là thứ giúp hắn tiến bộ hơn."
Trình Nguyệt lặng lẽ nghe thầy, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn một chút không đồng tình. Y không thể không cảm thấy rằng Dương Tử không chỉ cần sự răn dạy, mà còn cần sự ủng hộ và thấu hiểu, một điều mà y nghĩ Triệu Chí Kính chưa hoàn toàn trao cho hắn.
Dưới chân núi, Dương Tử vẫn đang luyện tập không ngừng, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt đầy quyết tâm. Những lần rèn luyện, những đợt thất bại liên tiếp không làm hắn bỏ cuộc, ngược lại, chỉ khiến hắn thêm mạnh mẽ, thêm quyết tâm.
Hắn không nói ra, nhưng nỗi nhục nhã từ lần bị chế nhạo vẫn ám ảnh hắn. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt của những vị thần kia, một cảm giác tức giận lại trỗi dậy trong lòng hắn. Nhưng hắn không cho phép mình gục ngã. Hắn biết rằng, chỉ có mạnh mẽ, hắn mới có thể vượt qua tất cả.
Mắt Dương Tử chợt dừng lại khi cảm nhận được một luồng khí nhẹ nhàng từ phía sau. Hắn quay lại, nhìn thấy Trình Nguyệt đang tiến đến gần, vẻ mặt y vẫn như mọi khi, bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm mà Dương Tử không thể không nhận ra.
"Ngươi vẫn còn luyện tập sao?" Trình Nguyệt lên tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.
Dương Tử mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút uất ức, nhưng hắn không để nó bộc lộ. "Không thể để thất bại cản bước được."
Trình Nguyệt đứng một lúc, nhìn hắn với ánh mắt kiên định. "Đúng vậy"
Dương Tử nhìn Trình Nguyệt, ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại mỉm cười. "Cảm ơn, A Nguyệt. Ngươi luôn ở bên ta dù có thế nào."
Trình Nguyệt không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Dương Tử bước lùi một bước, ánh mắt không hề rời khỏi Trình Nguyệt. Với một cử chỉ đầy tự tin, hắn hất thanh kiếm về phía Trình Nguyệt, thanh kiếm vẽ một đường cong sắc lẹm trong không trung. "So tài một chút đi, A Nguyệt," Dương Tử nói, giọng điệu đầy thách thức.
Trình Nguyệt không chút chần chừ, một tay nhẹ nhàng bắt lấy chuôi kiếm. Y không đáp lại, chỉ cười khẽ, sau đó đứng thẳng người, tư thế sẵn sàng. Dù biết Dương Tử là người bạn đồng hành, người luôn sát cánh bên mình, nhưng khi vào trận, không ai trong hai người là người dễ dàng nhượng bộ.
Họ đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ còn vài bước. Không khí như ngừng lại, tất cả chỉ còn là sự chờ đợi.
Dương Tử vung kiếm, một đường chém nhanh và mạnh mẽ, nhằm vào vai Trình Nguyệt. Nhưng Trình Nguyệt đã kịp tránh khỏi đòn tấn công, cơ thể linh hoạt như nước, quay người lướt nhẹ qua. Mỗi động tác của y đều trôi qua như một làn gió thoảng, chẳng hề có chút dư thừa.
"Không dễ dàng như thế đâu," Trình Nguyệt nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong đó không thiếu sự cảnh giác.
Dương Tử không hề nản lòng, hắn tiếp tục tấn công. Những đòn đánh của hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn nhanh như chớp, những đường kiếm rít lên trong không khí. Nhưng Trình Nguyệt vẫn luôn ở một bước thoát khỏi đòn tấn công đó, khéo léo né tránh và phản ứng kịp thời.
"Ngươi thực sự khá lắm," Dương Tử cười, không ngừng lao vào, nhưng lần này hắn cố gắng để ý hơn vào các động tác của Trình Nguyệt. "Để xem ngươi có thể tránh được bao lâu!"
Trình Nguyệt không đáp lại, ánh mắt y chỉ tập trung vào từng động tác của Dương Tử. Không phải y không có ý định tấn công lại, mà chỉ là, trong trận đấu này, sự khôn ngoan và linh hoạt chính là điều quan trọng hơn cả. Y biết Dương Tử rất mạnh mẽ, nhưng sức mạnh không phải là yếu tố duy nhất quyết định thắng thua.
Với một cú vung kiếm đầy bất ngờ, Dương Tử tưởng chừng như đã có thể chạm vào Trình Nguyệt, nhưng ngay lúc đó, Trình Nguyệt lùi lại một bước, tay cầm kiếm vung một đòn chéo về phía Dương Tử. Hắn kịp thời chặn lại bằng một chiêu thức phòng thủ, nhưng vẫn cảm thấy áp lực từ lực đánh của Trình Nguyệt.
Cả hai cứ như vậy giao chiến, không ngừng thay đổi thế trận. Trình Nguyệt né tránh một cách chính xác và điềm tĩnh, trong khi Dương Tử cố gắng tạo ra những cơ hội để tấn công bất ngờ. Sức mạnh của họ gần như ngang nhau, mỗi người đều hiểu rằng trong trận đấu này, sẽ không có ai thắng dễ dàng.
Thời gian dần trôi qua, cơn mệt mỏi bắt đầu xuất hiện, nhưng cả hai vẫn không dừng lại. Họ hiểu rõ, chiến đấu không chỉ là để chứng tỏ ai mạnh hơn ai, mà còn là để hiểu hơn về đối phương, về khả năng và sự kiên nhẫn.
Một lúc lâu sau, Dương Tử dừng lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng lên đầy quyết tâm.
"Ngươi không thể dễ dàng chiến thắng ta đâu, A Nguyệt" Dương Tử cười lớn, hít thở một cách nặng nề nhưng vẫn giữ được sự kiên cường.
Trình Nguyệt dừng lại, hơi thở đều đặn, nhưng cũng không thua kém về sự quyết tâm. "Vậy thì, ngươi cũng không dễ dàng đánh bại ta."
Cả hai người đều cười, một nụ cười thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Trận đấu này không phải là cuộc chiến để phân định ai là người mạnh hơn, mà là một bài học về sự kiên nhẫn, về việc đối mặt và vượt qua thử thách. Và qua trận đấu này, Trình Nguyệt và Dương Tử càng thêm thấu hiểu nhau hơn, tình bạn và sự đồng hành giữa họ càng trở nên gắn bó.
Dù không ai thắng, nhưng cả hai đều biết rằng, trong thế giới đầy rẫy khó khăn này, chỉ có sự hợp tác và sự tin tưởng lẫn nhau mới giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top