CHƯƠNG 60 - 64
Chương 60
Quả Quả ở bên cạnh Thước Nhạc lâu ngày, tính cách cũng rất giống cậu, ngày thường không thích tính toán chi ly, sẽ không tức giận vô lý. Vụ việc ở trạm quân tư trôi qua, cậu rất hối hận. Vốn sinh viên cũng rất thích tám chuyện, càng huống chi vào lúc quân sự này, lại đúng dịp các sinh viên trao đổi tình cảm. Hai sinh viên khoa lịch sử và khoa quản lý thông tin so tài với nhau lập tức truyền đi khắp các ban, các khoa trong trạm quân tư. Quả Quả lập tức nổi tiếng, khác xa với phong cách khiêm nhường trước này của cậu.
Đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ, cũng có nữ sinh tiến lại chủ động xin số điện thoại, trong lòng hận Lôi Bằng Phi chết đi được. Cậu không biết dù không có chuyện này, cậu vẫn bị chú ý mà thôi. Không nói đám nhỏ nhà họ từ nhỏ đã ăn thực vật không ô nhiễm mà lớn lên, uống nước hồ, cơ thể không có chút tạp chất nào, những người được gọi là mỹ nữ, trai đẹp bây giờ, làn da đều có chút thiếu sót, hoặc có đậu thanh xuân hoặc không đủ nhẵn mịn, ăn thức ăn không lành mạnh ảnh hưởng biết bao nha. Lại nói, Quả Quả đã Trúc Cơ, nước trong linh tuyền lại khiến cơ thể cậu ngập tràn linh khí, khí chất toàn thể cũng bất phàm. Hơn nữa Quả Quả vốn đã rất đẹp trai, còn có khí chất của nghệ thuật gia, tất sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, giờ chỉ sớm hơn chút. Lại bởi vì chuyện này, cậu và Lôi Bằng Phi lại thường xuyên được lôi ra xếp chung với nhau.
Một người dịu dàng như ngọc, một người đẹp trai lạnh thấu xương, khí chất khác nhau, loại hình khác nhau, nhưng lại chẳng phân biệt được vẫn cứ ngang bằng nhau.
Lôi Bằng Phi cũng rất mâu thuẫn, vốn không phải chuyện lớn gì, hiện tại lại càng không biết phải nói gì, cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Cậu lúc nào cũng chú ý tới Quả Quả, tuy ngoài mặt tỏ ra không để ý, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn sẽ tìm hiểu tin tức về cậu ấy, hơn nữa thấy cậu đối xử hòa nhã với những bạn học nữ tới xin làm quen lại rất tức, cũng không biết mình bị sao nữa.
Thời gian học quân sự của đại học Yến Kinh rất dài, kéo dài liên tục một tháng. Dạo này đám Trường Hi cũng bận rộn nên không có thời gian qua thăm tiểu sư đệ nhà mình. Mấy nhóc khác còn tốt, chỉ cần về căn cứ có thể gặp được, nhưng Quả Quả thì từ khi khai giảng, họ đã lâu không gặp được. Hôm nay, Cao Sảng hoàn thành nhiệm vụ, có nửa ngày nghỉ, đúng lúc tới xem thử. Lãnh đạo phụ trách quân sự lần này lại quen biết Cao Sảng, cũng rất hoan nghênh Cao Sảng tới, cũng không từ chối yêu cầu của hắn.
Quả Quả nhận được tin của huấn luyện viên, lập tức đến đoàn bộ. Cao Sảng đang đứng ven đường chờ cậu, "Sư huynh, sao anh tới vậy, hôm nay được nghỉ sao?"
Cao Sảng nhìn Quả Quả, vỗ lên vai cậu, "Anh tới xem thử, huấn luyện quân sự cả tháng em có rắn chắc thêm chút nào không, còn chẳng cao thêm chút nào, hiệu quả không rõ lắm nhỉ."
Quả Quả nhìn hắn cười hắc hắc, không phải nụ cười ôn nhu lại mang theo xa cách ngày trước.
Cao Sảng cũng chỉ nói vậy thôi, chút vận động như vậy cũng chẳng ăn nhằm gì với cậu cả, "Hôm nay anh được nghỉ nửa ngày, muốn qua thăm, sư công, sư bà đều rất nhớ đệ, chờ quân sự xong thì về nhà đi. Khu nhà gần trường đệ đã sửa sang lại cho em rồi, em cũng qua xem thử đi, có gì không vừa ý thì gọi lại cho anh, anh bảo người sửa lại cho."
"Không cần đâu, sư huynh làm mà sao lại không hợp."
Cao Sảng cũng chỉ thuận miệng nói, đồ dùng để trang trí đều do Quả Quả tự thiết kế, hắn cũng đã xem qua, giống y đúc, "Chương trình học trường em có vẻ khó, nghe nói cạnh tranh cũng gay gắt, em cũng phải để ý, đừng để mình mệt mỏi quá. Học những gì em muốn học, tháng nào cũng phải về thăm nhà, đừng để sư công, sư bà lo lắng." Lần này cũng coi như Quả Quả sống riêng, trước kia đi Pháp cũng có cha mẹ Thước theo cùng, lần này dù sống cùng thành phố nhưng lại coi như cậu sống riêng, cho nên người nhà cũng không yêu cầu cậu thường xuyên về nhà.
"Dạ, sư huynh yên tâm đi."
Hai người còn nói chuyện, thấy Quả Quả vẫn khỏe mạnh, Cao Sảng cũng yên tâm, "Rồi, thấy em vẫn khỏe, anh cũng yên tâm, anh còn phải qua chỗ Thôi lão tiên sinh nữa."
"Dạ? Kỳ Kỳ lại sao nữa ạ?"
"Kỳ Kỳ không sao, nhưng Thôi lão tiên sinh không khỏe, chỉ sợ không qua khỏi. Mấy hôm nay Kỳ Kỳ đều ở cạnh chăm sóc ông ấy, anh qua xem có giúp được gì không." Quả Quả nghi hoặc, "Chuyện từ bao giờ vậy?"
Vừa lúc hai người đi tới nơi vắng vẻ, Cao Sảng hơi dựa sát vào nói thầm với Quả Quả, Tuổi Thôi lão tiên sinh cũng đã lớn, mấy năm trước còn bị xuất huyết não, đã được sư phụ phẫu thuật cho, lúc đó rất nghiêm trọng, nếu không phải sư phụ thì người khác còn chẳng dám phẫu thuật nữa. Vậy mới thêm được mấy năm. Cuối tuần trước lão gia tử bị ngất, nếu không có Kỳ Kỳ bên cạnh cho uống chút nước hồ, chỉ sợ đã sớm rời đi. Hai ngày nay, Kỳ Kỳ cứ nghĩ mãi xem có nên dùng chút linh tuyền hay không, cũng bởi vậy anh mới định qua nói chuyện với nó."
Quả Quả nhíu mày, lão gia tử cũng sắp chín mươi, dựa vào tình huống cơ thể của ông thì không thể dùng linh tuyền được, "Sư huynh qua đó, cố gắng khuyên nhủ Kỳ Kỳ, linh tuyền dù pha loãng thì lão gia tử cũng không hẳn có thể dùng được. Trước đó đã dùng cả linh tuyền rồi, lần này lại dùng linh tuyền nữa sẽ gia tăng áp lực, sợ ông ấy không chịu được. Muốn dùng cũng cần cẩn thận chút." Chỉ sợ dùng linh tuyền cũng chẳng cứu được, Kỳ Kỳ sẽ lại càng khó chịu mà thôi.
"Em yên tâm, Kỳ Kỳ cũng hiểu chuyện này, nó chỉ không thể chấp nhận thôi."
"Sư huynh cần phải khuyên Kỳ Kỳ, đừng để nó buồn quá, nếu thật sự có chuyện thì gọi điện cho em, ba ba, lão ba không có nhà, có gì thì chúng ta phải qua đó."
Cao Sảng gật đầu, "Em cũng đừng lo quá."
Quả Quả nghĩ sư huynh làm việc rất ổn thỏa, Kỳ Kỳ cũng không phải người lỗ mãng, hẳn không có vấn đề gì nên cũng yên tâm.
"Rồi, em đi học đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây, mọi chuyện còn có anh. Anh thấy em ở trường cũng khá nổi tiếng, không ít nữ sinh xinh đẹp đều nhìn em đó. Em phải nắm chắc cơ hội mà tìm bạn gái đi." Hai người đứng ở đây một lúc đã thấy mấy đám nữ sinh đang nghỉ ngơi đi qua bên cạnh họ, vừa đi còn vừa nghị luận, dựa vào thính lực của Cao Sảng, tất nhiên có thể nghe được họ đang nói gì.
Quả Quả đỏ mặt, "Sư huynh mới phải cần tìm sư tẩu cho em đó, trước khi về em nghe ba ba nói để mấy sư huynh kết hôn sớm chút đi." Lời này quả thật do Thước Nhạc nói, tư tưởng cậu cũng không khác người thường là mấy, mấy đồ đệ cũng sắp ba mươi, nên kết hôn rồi.
Cao Sảng dùng sức xoa xoa đầu cậu, "Anh cũng không cần em lo. Được rồi, nói tới đây thôi, anh phải đi đây."
"Dạ sư huynh, chờ huấn luyện quân sự xong em sẽ về nhà."
Nhìn sư huynh rời đi, Quả Quả xoay người muốn về, không ngờ lại 'rầm', đụng phải người ta, "Hắc-cậu sao thế, sao lại đứng ngay sau lưng người ta thế hả." Dù sao cũng không ham tu hành như Kỳ Kỳ hay Phi Phi, Quả Quả coi tu hành như dưỡng sinh mà thôi, vẫn quen coi mình như người bình thường, cho nên cậu căn bản không có năng lực mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, nên cũng không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Quả Quả thiếu chút nữa ngã nhào, nói xong, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt lạnh như băng.
"Hừ-" Lôi Bằng Phi hừ một tiếng, tránh khỏi Quả Quả bước đi.
"Aiz.." Quả Quả bị cậu ta khiến cho mơ hồ, cậu ta sao vậy chứ, quá không lễ phép, lập tức tức điên. Việc này không để yên được-
Lôi Bằng Phi cũng không biết tại sao, chỉ biết trong lòng như có lửa đốt, vừa rồi từ xa đã thấy Quả Quả nói chuyện với một người đàn ông thực mạnh mẽ, nụ cười kia tựa như hoa nở vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy cậu ấy cười như vậy với ai, bình thường lúc cười lên cũng như đang đeo mặt nạ vậy, tuy rằng sáng lạn nhưng vừa thấy đã biết không phải thật lòng. Sau đó lại thấy người đàn ông kia ghé sát vào mặt cậu ấy, không biết nói gì, mà từ góc độ của cậu lại cứ như hai người đang hôn môi vậy. Cậu biết chuyện nhất định không phải như vậy nhưng trong lòng lại cứ không nhịn được nghĩ như vậy, thấy Thước Quả này quả là một kẻ ăn chơi, tựa như ngày đó nhìn cậu vậy, chẳng biết thẹn tẹo nào. Hiện lại còn thân mật với người đàn ông khác như vậy. Thậm chí còn nhìn người kia đi xa, bộ dáng lưu luyến không nỡ kia khiến cơn tức trong lòng cậu cứ bốc lên ngùn ngụt.
Quả Quả bị cậu ta làm cho chẳng vui vẻ gì, lúc này huấn luyện trong ngày đã kết thúc, cậu về lều, các sinh viên khác đang rửa mặt bên ngoài, cãi nhau ầm ĩ.
"Khoa quản lý thông tin Lôi Bằng Phi kia cũng quá trâu đi, hôm nay ngắm bắn được tận chín mươi tám điểm đó."
"Trâu gì chứ, tớ nghe nói nhà họ ai cũng là quân nhân, hẳn trước kia nhất định từng học bắn rồi."
"Vậy cũng trâu mà. Ngoài cậu ta thì trong cả khoa cũng chỉ được nhiều nhất tám mươi chín điểm thôi."
"Aiz, tớ nghe nói Thước Quả khoa các cậu từng thi với Lôi Bằng Phi, hôm nay cậu ta được bao nhiêu?"
"Chiều nay cậu ta bị chính trị viên gọi đi mất, không bắn. Nhưng tớ nghĩ cậu ấy cũng không được nhiều điểm như vậy đâu."
"Tớ cũng nghĩ vậy."
Quả Quả nghe cuộc thảo luận của chúng bạn, nhíu mày, ngày mai nhất định phải bắn bia hơn kẻ kia.
Sáng hôm sau quả nhiên lại bắn bia, trùng hợp là hai lớp cùng tiến lên bắn bia. Kỳ thật, kể từ sau lần Quả Quả và Lôi Bằng Phi so bì với nhau, hai đội ngũ này luôn được xếp cạnh nhau, hai huấn luyện viên cũng ganh đua nhau nữa mà. Hôm qua, Lôi Bằng Phi có thành tích tốt như vậy khiến vị huấn luyện viên kia được dịp nở mày nở mặt, hôm nay cũng cố ý chen lại đây.
Quả Quả hôm qua bị chọc xù lông, hôm nay vừa tới đã liếc nhìn Lôi Bằng Phi, ánh mắt kia tràn ngập khinh thường, cầm súng lên, gác lên vai, cũng chẳng thèm nằm sấp xuống.
Súng cho sinh viên dùng nhưng sức giật cũng không nhẹ, không thấy đám sinh viên kia đều phải nằm úp sấp xuống hay sao, làm vậy cũng bởi vì giảm sức giật. Quả Quả dùng thương không tốt, nhưng cậu lại rất giỏi dùng súng trường, tuyệt đối không bắn trượt.
Đùng đùng-liện tục mười phát, cơ thể không hề bị thương, mười phát mười điểm, thành tích như vậy dù trong quân đội cũng hiếm có.
Buông súng xuống, Quả Quả cố ý liếc nhìn Lôi Bằng Phi phía đó, vẻ mặt kia tuyệt không phù hợp với tính cách thường ngày của cậu.
Từ khi Quả Quả bước lên đến khi bước xuống liếc mắt kia, Lôi Bằng Phi nhìn dáng vẻ lưu loát của cậu, hơn nữa còn hàm chứa một chút nghịch ngợm, không biết tại sao trái tim đập thình thịch, cứ như có chú thỏ con đang chạy loạn trong đó. Mặt tuy không thay đổi gì, lỗ tai lại đỏ lên, yết hầu khô khốc, cảm giác như cảm nắng vậy. Khẽ cắn môi, cố đè nén cảm xúc này xuống, đột nhiên nhớ tới cảnh hôm qua cậu ấy thân mật với người đàn ông khác, cứ như bị tạt cho cả chậu nước đá, lập tức lạnh như băng. Rốt cuộc không liếc nhìn Thước Quả dù chỉ một cái.
Chương 61
Chớp mắt, một tháng trôi qua, trong tháng này Khúc Phàm và Thước Nhạc vẫn luôn lo toan chuyện trong nhà. Khúc Phàm lại tiến hành xây dựng trận pháp quanh nhà, chủ yếu tăng thêm sự an toàn, tu sĩ bình thường sẽ không thể phát hiện bất kỳ dấu vết nào về sự có mặt của tu sĩ trong này. Trong tay Lan thúc, Sâm thúc cùng với Tiền ca đều có một khối ngọc bội khởi động đặc biệt, nếu tu sĩ đến nhà có ý đồ xấu vậy bọn họ cứ đập nát ngọc bội bất kỳ trong tay họ sẽ có thể khởi động trận pháp của trang viên, giam cầm những tu sĩ trong trang viên. Đây là trận pháp chuyên dùng để đối phó với tu sĩ. Khúc Phàm cũng không hy vọng phải dùng tới.
Cổ võ giả bình thường không cần phòng bị tới mức như vậy, Khúc Phàm tuy không thể dùng một tháng để mấy người Lan thúc trở thành tu sĩ, lại có thể khiến họ trở thành cao thủ, có thể tự bảo vệ mình.
Một tháng này, Thước Nhạc chịu trách nhiệm trồng cây ăn quả, bọn họ nghiên cứu thử, tìm lái buôn mua hộ năm người. Tuy nói hành vi buôn bán người này rất khó chấp nhận, nhưng được Lan thúc khuyên nhủ, cậu và Khúc Phàm cũng không quá cố chấp. Thế giới này vốn như vậy mà, người thuê về sẽ có dị tâm, còn người hầu ký tử khế lại khó có khả năng phản bội. Thế giới này chính là một thế giới phân chia giai cấp rõ ràng, muốn ai nấy đều ngang hang là chuyện không có khả năng.
Lúc mua người thì mua luôn cả gia đình. Mùa đông năm ngoái tuyết quá lớn, thôn Tam Họ còn đỡ, nhưng mấy thôn khác thì đều gặp nạn, mấy gia đình này cũng đều gặp khó khăn, đều là gia đình đàng hoàng. Ngày thường cũng làm nông, đều rất quen tay hay việc, có cả nam lẫn nữ, dù sao trong trang cũng có rất nhiều việc, nhất định sẽ có việc cho họ làm. Thước Nhạc cũng đã định ra mức tiền tiêu vặt hàng tháng, quyền lợi được hưởng cho họ, nhà ở thì sẽ xây thêm thanh chuyên ngõa phòng ở chỗ nhà kho kia. Tuy không thiết kế tinh xảo bằng khu bên Lan thúc nhưng cũng đủ ở. Thức ăn trong nhà cũng tốt, còn tốt hơn trong nhà bình thường, mấy gia đình này cũng yên lòng.
Thước Nhạc và Khúc Phàm chỉ gặp họ vào ngày đầu tiên, không tiếp xúc nhiều, mọi chuyện đều giao cho bên Lan thúc. Quyền lợi cũng đã thương lượng với bên Lan thúc rồi mới quyết định. Họ tuy không thiếu chút tiền này, có thể để họ tốt hơn nữa nhưng họ lại không thể làm như vậy được, có vài quy tắc cần phải tuân thủ, đừng để cuối cùng lại sinh lòng tham. Năm hộ gia đình có tổng cộng chín nam tử trưởng thành, bảy nữ nhân, còn có bốn hài tử. Cơ bản vậy cũng đã đủ.
Bởi vì vẫn còn lạnh, chuyện trồng cây trên núi sẽ do Thước Nhạc và Khúc Phàm tự thực hiện, một người đào một người lấp, rất nhanh phiến núi hoang kia đã đầy cây ăn quả. Những cây ăn quả thích hợp với khí hậu nơi này đều trồng một chút, còn thêm chút quả vỏ cứng ít nước: hạch đào, cây phỉ, hạt dẻ, hạt điều... mỗi loại trồng khoảng hai mươi cây, trồng gần kín cả khu núi hoang. Ngoài ra còn thừa lại năm mẫu, trông thêm vài loại nhỏ, để xanh hóa trang viên còn trồng thêm chút cây hoa quế, ngọc lan, hải đường... ở con đường ven hồ. Những cây cối được đánh ra đều là những cây vừa mọc trong không gian chưa được lâu, thực vật trong không gian lớn rất nhanh, vừa cao vừa lớn. Cây cối ở đây không sinh sôi nảy nở ra nhiều như bên ngoài không gian, nhưng để mang ra trồng bên ngoài vẫn đủ. Các loại hạt giống trong không gian cũng lấy ra một chút, để bên Lan thúc tự trồng, trang viên sẽ trở nên thế nào, vậy liền xem mấy người Lan thúc làm ra sao.
Giải quyết xong chuyện trong nhà, Thước Nhạc và Khúc Phàm lại chuẩn bị lên đường. Hai người định sẽ mang theo Sâm Kỳ, Lan Y, Lan Phi và Xuân Lan, cũng hy vọng để bốn người có thể trải nghiệm thế giới bên ngoài. Mấy hôm trước Lăng Tiêu đã tới đây, mời họ tới Tàng sơn gặp sư phụ mình. Có điều chuyện trong nhà còn chưa xong, phải ở lại chờ vài ngày, hôm nay mới cùng đi với họ.
Rời khỏi Tương Viên thành, đi khoảng mười dặm liền thấy một ngọn núi cao ngất, ẩn trong mây mờ. Cấy cối trên núi rất xum xuê, từ xa chỉ thấy một màu xanh tươi, lộ rõ ý xuân.
"Đây là Tàng sơn." Lăng Tiêu ngồi trên lưng ngựa, chỉ vào ngọn núi cao cao kia nói, nét mặt vui vẻ.
"Hùng vĩ quá." Khúc Phàm ôm Thước Nhạc, hai người cùng cưỡi một con ngựa, xe ngựa của mấy đồ đệ đi theo bên cạnh.
"Tàng sơn tuy không tính cao, nhưng cũng coi như cao nhất ở Tương Viên thành. Khi lên núi, ta dẫn mọi người đi thong thả, có thể ngắm cảnh đẹp."
Hai người cũng có chút kinh ngạc, Tàng sơn thế này mà còn không phải là cao, vậy núi ở thế giới này cao đến mức nào cơ chứ.
"Ngọn núi này rất kỳ quái, cao như vậy hẳn có thể nhìn thấy từ Tương Viên thành nhưng mà hiện đến gần như vậy mới có thể thấy được."
Khúc Phàm híp mắt, ghé sát bên tai cậu nói, "Ngọn núi này rất lạ, anh thấy sương mù trên đỉnh núi kia không giống tự nhiên lắm. Hiện cách quá xa, chờ chúng ta lên núi sẽ biết thôi."
Thước Nhạc gật đầu, hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, "Đừng nói bên tai em, ngứa lắm."
Ha ha... Khúc Phàm cười, ngồi thẳng lại, tay ôm eo cậu lại càng thêm chặt.
Nhìn núi chạy chết ngựa, Thước Nhạc cảm thấy phải chăng đơn vị mà Lan thúc nói không giống với trên Trái Đất, rõ ràng nói mấy chục dặm nhưng đã xa đến tận mấy trăm dặm rồi.
"Cũng không phải sai, nói mấy chục dặm cũng đúng, thực tế ra khỏi Tương viên thành, đi hết sông Tương Viên thì đã tới địa phận của Tàng sơn." Nghe được nghi vấn của Thước Nhạc, Lăng Tiêu cười giải thích.
"Nơi này cũng có thôn xóm sao?"
"Cũng không coi như thôn, trên Tàng sơn thảm thực vật phát triển, cây cối tươi tốt um tùm, một vài thương nhân buôn củi cũng dựng lều ở đây chặt cây rồi chuyển về Tương Viên thành."
"À, chặt cây, có thể tùy ý chặt cây sao?" Thước Nhạc thấy cây cối nơi này đều rất to lớn, thoạt nhìn đều đã mấy chục năm, chặt thì quá đáng tiếc.
Đây cũng là điểm đặc sắc nhất của Tàng sơn, cây cối trên Tàng sơn mọc rất nhanh, một thân cây như vậy cũng chỉ cần năm năm là được. Cây mọc trên núi nếu không chặt thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cây cối. Thương nhân buôn củi cũng chỉ có mấy người đó, nơi đó không còn cây nào nữa, nhìn thoáng đãng." Lăng Tiêu chỉ vào đám đại thúc đang vây quanh bọn họ, cũng không để ý lắm.
Hai người liếc nhìn nhau, núi này có gì đó rất lạ, nào có cây cối ở đâu lại mọc nhanh như vậy, cho dù hoàn cảnh ở xã hội nguyên thủy tốt nhưng không thể nào tốt như vậy được.
Đi qua thôn nhỏ liền tiến vào rừng cây, vào rừng được một đoạn, thấy sương mù mênh mông, Thước Nhạc và Khúc Phàm phát hiện thần thức của họ bị hạn chế, không thể tiến quá xa. Thần thức đi vào sương mù tựa như đi vào chất lỏng đặc quánh, bị ngăn lại.
Bởi hai người vẫn dùng thần thức dò đường, khi sắp ra khỏi khu rừng, hai người phát hiện sự ngăn cản được giãn ra, phạm vi thần thức cũng rộng hơn chút, cảm giác này thật giống như một người đang dùng sức đẩy thật lớn đẩy cửa, rồi cửa đột nhiên bị người ta mở ra, dùng sức quá nhiều nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuy nhiên, lực chú ý của hai người vốn không đặt nơi này, bọn họ lúc này trợn mắt nhìn ngọn núi hung vĩ trước mặt.
"Ha ha, Tàng sơn sở dĩ được gọi như vậy chính bởi vì vượt quá khoảng cách nhất định sẽ không thấy nữa, tiến vào khu rừng bao quanh sẽ nhìn không rõ núi, mà qua khỏi rừng sẽ thấy rõ ràng hơn. Giống như đang ẩn mình vậy." Lăng Tiêu thấy hai người giật mình mới vui vẻ giới thiệu, vừa rồi không nói cũng vì muốn tạo bất ngờ cho họ.
Lúc này, Thước Nhạc và Khúc Phàm quả có kinh hỉ, nhưng lại khác với hắn nghĩ, nhưng vui cũng không phải bởi núi đã xuất hiện. Bọn họ vui bởi rời khỏi phạm vi sương mù, trong Tàng sơn này lại có lượng linh khí rất lớn, độ nồng đậm kia không khác mấy so với trong không gian của Thước Nhạc, quá khiến người ta ngoài ý muốn mà.
Chương 62
"Nơi đó chính là môn phái của chúng ta. Hoàn cảnh Tàng sơn tốt, cảnh sắc tuyệt đẹp, nếu không phải Tàng sơn không thích hợp cho tu sĩ tu luyện, sợ rằng nơi này đã bị những môn phái tu hành chiếm mất. Trong Tàng sơn, thần lực rất thưa thớt, không thích hợp tu hành nhưng lại vô cùng thích hợp cho chúng ta luyện võ, sức khỏe sư phụ không tốt, an dưỡng ở đây cũng tốt hơn nhiều." Lăng Tiêu khi nói chuyện tu hành thì hơi nhíu mày.
Thước Nhạc và Khúc Phàm hiện đều có chút không yên lòng, năng lực của họ hoàn toàn có thể phát hiện nguyên nhân mà nơi này có nhiều linh khí như vậy. Cả tòa Tàng sơn này được một đại trận vây quanh, hơn nữa trận pháp này còn có chút dáng vẻ của thần trận, cụ thể còn cần hai người cẩn thận nghiên cứu mới có thể biết rõ được. Trận pháp này rất đầy đủ, vây lại toàn bộ Tàng sơn, linh khí tuyệt đối không tràn ra ngoài. Rừng cây dưới chân núi sở dĩ mọc nhanh như vậy cũng không phải bởi linh khí, mà nước trong núi chảy qua đất đá tạo thành.
Nếu chỉ như vậy, linh khí ở Tàng sơn sẽ không nồng như vậy, nguyên nhân gây ra cũng bởi Tàng sơn này thế nhưng nằm trên một linh mạch, thông qua thần thức họ phát hiện trong núi này thế mà có một linh mạc chưa từng bị khai thác, đây quả là một tòa bảo sơn. Nhưng bảo sơn này không có bất kỳ tác dụng gì với tu sĩ mà thôi.
Khúc Phàm ngồi trên ngựa nắm lấy tay Thước Nhạc, nơi này chính là chuẩn bị cho bọn họ.
Môn phái của Lăng Tiêu cũng không lớn như họ đã nghĩ, nhưng rất xinh đẹp, xây ở nơi rộng khoảng năm trăm mét vuông trên Tàng sơn, có khoảng mười gian nhà cỏ, có vẻ đơn sơ nhưng lại mang theo hởi thở tự nhiên.
Bởi vì có đường núi, ngựa và xe đều có thể đi lên, nơi này cũng không có đại môn gì hết, thoạt nhìn tựa như nơi ở của nhà nông. Vừa vào sân đã có hai người bước ra, một là Miêu Thập Nhị đã gặp lần trước, người khác chính là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ giống như hán tử nhà nông, tay chân đều xoắn lên thật cao, còn cầm cả cuốc trên tay.
"Tiểu Thất về rồi à, mấy vị này chính là khách mà sư phụ muốn gặp nhỉ?" Nam nhân trung niên kia cười đầy chào mừng nhìn đám Thước Nhạc.
Lăng Tiêu cười, chào hỏi, "Lục ca." Quay đầu lại nhìn Thước Nhạc và Khúc Phàm, "Vị này chính là lục ca ta, Tang Vân; lục ca, vị này là Khúc Phàm, Khúc huynh đệ, vị này là Thước Nhạc, Thước huynh đệ. Hai người họ chính là khách do sư phụ mời đến. Mà mấy vị này là đồ đệ của bọn họ."
Khúc Phàm và Thước Nhạc cùng chắp tay, "Cửu ngưỡng đại danh."
Mấy đồ đệ cũng tiến lên chắp tay, khách sáo một chút, mọi người vào nhà chính.
"Sư phụ từ khi đệ rời đi thì đã phải tới tĩnh thất ngồi thiền, hôm nay sợ rằng không tiện gặp khách. Lăng Tiêu, đệ sắp xếp chỗ ở cho mấy người Khúc huynh đệ đi, ngày mai sẽ chính thức gặp mặt.
Lăng Tiêu nghe xong hơi gật đầu, giải thích với Thước Nhạc và Khúc Phàm, "Sư phụ từng bị thương, ngồi thiền cũng để điều dưỡng vết thương, hôm nay xuất quan, còn cần nghỉ ngơi để hồi phục lại."
"Không sao, phong cảnh Tàng sơn đẹp như vậy, chúng ta còn muốn làm phiền vài ngày, khi nào lệnh sư tiện thì đến gặp cũng không muộn."
"Ha ha-như vậy các vị ở lại Tàng sơn lâu chút, chúng ta cũng sẽ tiếp đón thật chu đáo."
Theo Lăng Tiêu ra ngoài, đi tới một khu nhà gỗ, "Sơn môn đơn sơ, tiếp đãi không chu đáo."
"Không cần khách sáo, tốt lắm rồi." Họ cũng đã nhận ra, môn phái này thiên về tiết kiệm. Điều kiện không quá tốt, nhưng luyện võ ở đây quả thật làm ít công to.
Trong nhà gỗ rất đơn giản, chỉ có gia cụ đơn giản nhưng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
"Ngày thường sư huynh đệ trong môn rất nhiều, nhưng hai tuần sau sẽ tới sinh thần của gia sư, các sư huynh đều đã xuống núi chuẩn bị thọ lễ." Lăng Tiêu cảm thấy hơi ngượng, bọn họ vốn cũng hơi thiên về hướng khổ tu, cho nên điều kiện trên núi cũng không tốt lắm. Hôm nay mấy sư huynh đệ lại không có nhà, vừa nãy cũng đã hỏi thử, mấy sư huynh cũng đã đi làm việc, để hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của sư phụ.
Thước Nhạc và Khúc Phàm tỏ vẻ không thèm để ý, tối bọn họ muốn tới xem tình huống linh mạch, càng ít người càng tốt.
Đến tối, Khúc Phàm và Thước Nhạc lén rời khỏi nhà gỗ, đi tới đỉnh núi, tìm được một nơi linh khí có vẻ nồng đậm. Để dò xét xem linh mạch khoảng bao nhiêu, hai người hợp thần thức lại cùng nhau dò xét. Đây là năng lực mà hai người mới phát hiện được khi cùng nhau dò xét trang viên.
Dùng thần thức dung hợp để dò xét cũng không phải chuyển đơn giản như vậy. Hai người hợp thần thức lại, có thể dò xét được cả trong lẫn ngoài sơn trang, vừa 'nhìn' như vậy, tim hai người suýt nữa ngừng đập, đây tuyệt đối là linh mạch cỡ lớn. Linh thạch là thứ mà tu chân giả không thể thiếu được, bất kỳ mỏ quặng linh thạch nào cũng khiến tu chân giả điên cuồng. Mà linh thạch chính là linh mạch xen lẫn linh quặng, quặng linh thạch rất đa dạng, trong mỏ linh thạch cũng không nhất định sẽ có linh mạch, nhưng nơi có linh mạch thì nhất định sẽ có linh thạch. Mà Tàng sơn trước mặt họ đây, bên trong, ngoài lớp bên ngoài thì dường như được tạo thành từ từng lớp linh thạch chồng chất lên nhau. Hơn nữa chỉ cần linh mạch không cạn, linh thạch nơi này sẽ không ngừng sinh ra.
Thấy toàn bộ bên trong sơn trang, hai ngươi có chút kích động.
"Chúng ta đào cái hố xem thử?" Thước Nhạc muốn ratay.
Khúc Phàm gật đầu, lập tức dẫn Thước Nhạc đến một hang động. Nơi này hình như là hang ổ của động vật nào đó. Bên trong còn có xương cốt và da lông bị cắn xé, bên trên giăng đầy mạng nhện, con vật đó có thể đã rời đi.
Thấy bên trong đó bẩn vô cùng, Thước Nhạc vung tay lên, một quả cầu lửa bay ra, bay quanh hang động một vòng, tất cả những thứ bẩn thỉu đều bị đốt thành tro, lại ném thêm một quả cầu nước, động trở nên sạch sẽ đến mức người cũng có thể ở được.
"Càng ngày càng thuần thục."
"Hắc-em cũng không có năng lực tấn công nào khác, thứ này rất tốt đó." Cậu rảnh rỗi đều luyện tập độ thuần thục về ứng dụng đóa hoa sen thứ năm.
Tiến vào chỗ sâu trong hang động, Khúc Phàm sờ lên bức tường ở tận cùng hang động, đá kia lập tức tựa như cát bụi rơi xuống. Chỉ lát sau liền lộ ra từng mỏm đá bên trong. Khúc Phàm cầm đá lên, nhẹ nhàng chà xát, một miếng linh thạch hồng sắc xuất hiện trước mặt hai người. Thước Nhạc lấy đèn pin ra, nhìn miếng linh thạch này, đỏ rực như máu, trong suốt sáng bóng, trong đó không hề có bất kỳ tạp chất nào, linh khí sung túc. Mắt thường cũng có thể thấy được trong linh thạch tựa như có dòng nước đang chảy qua.
"Linh thạch trung phẩm." Cho dù dùng thần thức xem xét nhưng vẫn cảm thấy thật quá ngạc nhiên. Cả tòa núi linh thạch nằm nơi này như vậy, nhiều năm như vậy cũng không ai phát hiện ra, quả là kỳ tích.
Thước Nhạc cũng vươn tay cầm hai viên lên, đây là một khối linh thạch màu lam cùng một khối linh thạch màu xanh biếc. Hai khối này còn chất lượng hơn so với khối Khúc Phàm đang cầm.
"Vậy chúng ta không cần sầu lo chuyện linh thạch nữa rồi."
"Đúng vậy, linh thạch nơi này có mãi không ngừng." Khúc Phàm tạo một hang động ở bên cạnh, sâu chưa tới một mét. Lúc lấy ra một miếng ngọc thạch màu vàng lớn cỡ bàn tay, trên khối ngọc thạch màu vàng kim kia còn có cả tùng văn*, ôn nhuận nhắn bóng, cho dù không được khắc lên cũng không che được. Đây là loại tài liệu luyện khí vô cùng tốt được ghi chép lại trong tư liệu, chỉ cần một chút cũng có thể gia tăng lực công kích của pháp khí.
*tùng văn: hình khắc nổi trên các vật hình tròn, như dưới đây, nhưng theo mình trong đoạn này thì hoa văn được khắc nổi bên trong khối ngọc, gần như hòa làm 1 với nó
"Có ngọc thạch kim tùng này vậy hẳn cũng có không ít ngọc thạch thanh tùng, ngọc thạch thủy tinh nâu."
Thước Nhạc tát một phát lên Khúc Phàm.
"Sao?"
"Có đau không, em không mơ chứ?"
Khúc Phàm nở nụ cười, ôm Thước Nhạc, cắn lên mặt cậu, "Không phải nằm mơ đâu."
"Biến..." Vươn tay lau đi.
"Ha ha... có ngọn núi này rồi, bọn họ tu hành hẳn không còn vấn đề gì nữa. Tinh cầu này thật kỳ quái, không biết tại sao năng lượng nơi này lại bị thay đổi, phương pháp tu hành của tu sĩ cũng đã thay đổi. Tuy nhiên anh nghĩ tinh cầu này không chừng là một bảo tinh với tài nguyên phong phú, cứ nhìn ngọn núi này thì biết. Hơn nữa, anh vừa rồi cũng thấy trận pháp của núi này, không giống như do tu chân giả lập nên."
"Vậy sẽ là ai? Chẳng lẽ nơi này còn có thể xuất hiện tiên nhân, trong trí nhớ của em thì tiên nhân sẽ không xuất hiện ở những nơi thế này. Bọn họ cần linh thạch làm gì?"
"Sao lại không, tuy rằng tu chân giả sau này sẽ phi thăng, không thể quay lại. Nhưng anh nghĩ chỉ cần thực lực mạnh mẽ vẫn có thể tạo một lỗ hổng, cũng không phải không về được. Còn họ muốn linh thạch làm gì? Tiên giới dùng tiên thạch, cũng chỉ là linh thạch cực phẩm. Em xem chúng ta chỉ tùy tiện lấy mấy khối đã là trung phẩm. Linh thạch cực phẩm trong này cũng không ít đâu. Huống chi còn có một loại tên linh thạch điều, luyện chế tốt có thể tạo ra kiếm tiên, còn cả linh tủy, đây là thứ mà tiên nhân cũng khó có được. Cách nơi này mười mét có một linh thạch điều, em nói lực hấp dẫn có lớn hay không chứ?"
Khẽ gật đầu, Thước Nhạc cũng đồng ý cách nói của Khúc Phàm, "Nhưng sao lập trận pháp rồi mà không ai đến. Hơn nữa trận pháp kia cũng chỉ bảo vệ núi, không để linh khí thoát ra ngoài, cũng không có tác dụng gì."
"Chuyện này thì anh cũng có suy đoán. Không nói tới trận pháp này, chỉ nói tinh cầu này, thấy đánh dấu trong Định Tinh bàn đã nói lên tinh cầu này trước kia chính là một tinh cầu tu chân, chỉ là đột nhiên một ngày tinh cầu này xảy ra thay đổi, linh khí bị phân giải hoàn toàn. Người lập trận pháp hẳn cũng biết vậy, tuy không có bảo hộ nhưng có linh mạch ở đây, linh khí hẳn cũng sẽ không hết được. Nhưng nói vậy thì hẳn sau đó người kia cũng không dùng tới, hơn nữa sau đó trên thế giới này đã không còn ai có thể cảm nhận được linh khí. Cho nên người kia không làm tầng bảo vệ này, như vậy lại càng khiến người khác nghi ngờ."
Thước Nhạc gật đầu, "Người kia không đến, có lẽ bởi không tới được."
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy. Ngoài ra chúng ta không phải từng hoài nghi, kim liên để lại truyền thừa cho em cũng đã ở tinh cầu này? Anh nghĩ nó tới đây cũng có nguyên nhân. Có lẽ bởi tinh cầu này đầy đủ linh khí, mặt này không cần nghi ngờ, cứ nhìn thần lực nơi này cũng có thể hiểu được, bao nhiêu linh khí phân giải ra mới có được thần lực nồng đậm tới mức này, nói lên rằng nơi này tuyệt đối là bảo tinh. Có lẽ kim liên cho rằng nơi này thích hợp cho nó sinh sống, phải biết nó phiêu dạt trong vũ trụ lâu như vậy, có vài nơi nhớ kỹ cũng rất có thể.
"Nếu như vậy, sao em lại đến đây?"
Khúc Phàm cười cười, "Em có biết anh từ khi tiến vào cảnh giới Diệt Thiên đã có thể dự đoán chút chuyện trong tương lai, em hẳn cũng có cảm ứng với tương lai nhỉ, anh nghĩ kim liên còn mạnh hơn cả chúng ta nữa, nó hẳn đã gặp chuyện gì đó."
"Vậy cũng đúng. Nhưng không biết đối với chúng ta là tốt hay xấu nữa đây."
"Dù tốt hay xấu, chúng ta đều phải đối mặt, hiện tại chúng ta đã có được một khối tài nguyên như vậy, có lẽ có thể chuẩn bị một chút. Phải biết rằng một linh mạch không chỉ có thể sinh ra linh thạch, khoáng thạch, khu rừng bên ngoài kia nhất định có rất nhiều linh dược. Có lẽ chúng ta còn có thể luyện đan, đúng lúc đan lô mới đã luyện xong."
Thước Nhạc cũng vô cùng tin tưởng, đây quả là một tòa bảo sơn, bọn họ rốt cuộc có thể thoát khỏi tình huống thiếu thốn tài nguyên. Đừng thấy cậu có không gian, nhưng bởi vấn đề tự nhiên, những thứ trên Trái Đất không có, trong không gian cũng không có. Tài nguyên tu chân cũng thiếu thốn.
"Anh nghĩ chúng ta có nên thành lập môn phái chúng ta trên núi này không? Nơi này rất hợp với việc tu hành."
"Không vội, em nghĩ nhân mấy ngày chúng ta ở đây, cứ lấy tạm chút linh thạch, luyện chút đan dược, vẫn nên làm trước khi tới Thánh thành. Chuyện nơi này chờ đến khi về rồi mới nói." Thước Nhạc nghĩ, họ không bắt buộc phải ở lại trong này, dựa vào năng lực của họ, vài ngày cũng đủ để họ khai thác đủ linh thạch, linh dược.
"Được. Tối mấy ngày này sẽ đi lấy quặng."
Khúc Phàm và Thước Nhạc ở bên đó lấy quặng, tìm kiếm linh dược. Quả Quả bên này cũng gà bay chó sủa.
Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Quả Quả bắt đầu cuộc sống đại học bình thường. Bởi vì những biểu hiện trong kỳ quân sự, quan hệ giữa Quả Quả và các học sinh rất tốt, cậu cũng rất nhanh đã quen với cuộc sống đại học.
Thôi lão tiên sinh vẫn không thể cứu được, đã ra đi. Kỳ Kỳ rất đau lòng, là học trò nhỏ tuổi nhất của Thôi lão tiên sinh, những năm cuối đời của lão tiên sinh đều giành để dạy Kỳ Kỳ, tình cảm giữa một già một trẻ rất tốt. Vốn Kỳ Kỳ muốn cho thầy sử dụng linh tuyền, nhưng thông qua thực nghiệm, trong linh tuyền này có quá nhiều linh khí, thầy không thể thừa nhận được. Nếu pha loãng quá nhiều thì lại không có tác dụng, nếu quá đặc thì thầy lại không cách nào thừa nhận được. Nhưng ít còn hơn không, Kỳ Kỳ để thầy dùng linh tuyền đã pha loãng, để thầy có thể sống thêm một tháng, cũng đã coi như kỳ tích. Tuy nhiên cũng đã chứng thật, linh tuyền không phải không gì không làm được.
Người nhà rất lo lắng cho Kỳ Kỳ, sau tang lễ Thôi lão tiên sinh, người nhà vốn muốn dẫn nó ra ngoài giải sầu, Quả Quả cũng muốn để Kỳ Kỳ ở cùng cậu một thời gian, bầu bạn với nó; nhưng Kỳ Kỳ đều không đồng ý, xin nghỉ phép ở trường, mỗi ngày đều giam mình trong phòng thầy mình, nhìn những sách do thầy viết, những kiểu chữ mẫu, làm bạn với sư mẫu. Hơn nữa có Sâm Ba ở cạnh nó, nên cũng dần dần vơi đi.
Chờ nó từ nhà thầy trở về, khi Quả Quả thấy nó, Kỳ Kỳ đã trở thành mỹ nam tử phiên phiên, trải qua sinh ly tử biệt, Kỳ Kỳ lập tức trưởng thành.
Ngoài lo lắng cho em trai, Quả Quả còn có chuyện phiền lòng khác, chính là bạn cùng phòng Lôi Bằng Phi. Nếu nói hai người tranh cao thấp là vì lúc trước Quả Quả không cẩn thận nhìn thấy cơ thể Lôi Bằng Phi, như vậy sau kỳ quân sự, Lôi Bằng Phi căn bản không thèm nhìn Quả Quả, cậu cũng không biết phải nói gì nữa.
Quả Quả cảm thấy rất buồn nha, cậu chưa từng gặp người nào như vậy, vốn còn rất thưởng thức cậu ta, nghĩ ở chung một phòng, hai người cũng có thể làm bạn; nhưng người này quá ác liệt, thấy cậu thì cứ coi như không khí, hoàn toàn không nhìn. Vốn cũng không sao, dù sao cũng không cùng một khoa, ngoài phòng ngủ thì hai người cũng không cùng xuất hiện. Nhưng quái lạ là, hai người ngoại trừ gặp trong phòng thì một ngày luôn có thể bắt gặp hai, ba lần. Diện tích đại học Yến Kinh lớn, sinh viên cũng nhiều, hai khoa của họ cũng cách nhau rất xa, theo lý ngoại trừ cố ý thì không thể gặp nhiều đến vậy, nhưng mà cứ khéo như vậy.
Đi học gặp, tan học gặp, ăn cơm cũng gặp, đi tự học cũng gặp được luôn. Hai người cứ như đã hẹn trước, cứ chạm mặt nhau hoài. Muốn coi như không nhìn thấy cũng không gặp được.
Cũng sắp đến lễ hội văn hóa, thầy hướng dẫn biết Quả Quả vẽ đẹp, liền đề cử cậu vào hội sinh viên, giúp hội sinh viên vẽ tranh tuyên truyền. Tuy rằng không phải Quả Quả tự nguyện nhưng vẫn sẽ làm tốt. Sinh viên biết rõ thành tích của Quả Quả, bảo cậu cứ vẽ luôn trên tường của khu trung tâm, dùng sơn lau được, dùng xong sẽ lau đi.
Bởi vì có chút lớn, không dễ vẽ. Mỗi ngày còn phải dùng thang dây trèo lên trèo xuống, rất phiền phức.
Bởi vì khi đưa nhiệm vụđã sắp đến lễ hội văn hóa, không còn nhiều thời gian nên cứ hễ tan học cậu lại tới đây ngay.
Hôm nay tường đã sắp vẽ xong, chỉ còn một chút trên đỉnh. Chiều này Quả Quả học hai tiết là xong, lập tức qua đó, trèo lên chiếc thang cao bốn, năm mét, bình thường có hai sinh viên sẽ giúp đỡ mang thang theo, nhưng hôm nay hai người họ đều bận học, Quả Quả liền tự mang thang ra, tự trèo lên.
Khi cậu vẽ tranh thì rất nghiêm túc, sẽ không chú ý tới những gì xung quanh, cho nên cũng không biết Lôi Bằng Phi đang đứng nhìn cách đó không xa. Đều nói khi đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất, Lôi Bằng Phi cảm thấy Thước Quả khi vẽ tranh có một nét quyến rũ, trên mặt có một loại ánh sáng thần thánh, điều này đã mê hoặc cậu. Không biết tại sao mắt cậu luôn theo dõi cậu ấy, luôn không nhịn được mà di chuyển theo từng cử động của cậu ấy. Loại theo dõi này khiến cậu cảm thấy khủng hoảng nhưng lại không cách nào dừng lại.
Lôi Bằng Phi chiều này có hai tiết học, rời khỏi phòng học đã tới năm giờ, trời đã hơi tối. Từ rất xa cậu đã thấy hình bóng kia, không biết vì sao lại hơi hoảng, nhíu mày, trèo cao như vậy còn không có dây bảo hộ. Hai tên giữ thang lại không biết đi đâu nữa, quá nguy hiểm rồi.
Lôi Bằng Phi nghĩ vậy, nhanh chóng chạy qua đó. Có lẽ đúng như câu sợ điều gì điều gì tới, Quả Quả vì vẽ nốt mảng tường cuối cùng, hơi nghiêng quá đà, cậu cũng đã tính kỹ độ cân bằng; nhưng giờ lại đúng lúc ăn cơm, hai nam sinh nô đùa chạy lại, xô đẩy rồi lỡ chân đá vào thang. Quả Quả lúc này đang nghiêng qua, lập tức bị mất cân bằng. Quả Quả kêu "a" một tiếng, rơi xuống.
Lôi Bằng Phi cảm thấy tim như bị bóp ghẹt lại, tim như ngừng đập, lúc này cậu vẫn còn cách Quả Quả ba mét, cậu cố chạy càng nhanh hơn, muốn đỡ được cậu ấy, nhưng tốc độ rơi của Quả Quả còn nhanh hơn.
Bang bang-rầm-
Quả Quả rơi ngửa xuống, tiếp theo lại cảm thấy mình rơi vào lòng người ta, cánh tay người nọ vững vàng nhưng xung lượng cậu tạo ra cũng không nhỏ nên người nọ cũng chẳng cách nào đỡ được, tiếp theo lại thấy dưới chân mềm mềm, quả đang đứng trên người người ta.
Lộp bộp, những thứ trên thang cũng rơi xuống theo. Quả Quả đưa mắt nhìn qua, "Là cậu, cậu bị thương?"
Lôi Bằng Phi hiện còn bết bát hơn Quả Quả nữa, đầu bị thang đập vào, rách, chảy máu, đã thế còn bị Quả Quả đè lên, còn bị dẫm đạp. Quả Quả vươn tay vừa vẽ tranh lau lau mặt cậu ta, lau đến cả nửa mặt đều vàng khè.
"Cậu không sao chứ?" Lôi Bằng Phi lại không biết bộ dáng bê bết hiện tại của mình, thấy Thước Quả ngơ ngác nhìn mình lại sợ hay cậu ấy ngã rồi ngơ luôn.
"Không sao." Quả Quả phục hồi tinh thần, nhanh chóng đứng lên.
Lôi Bằng Phi có chút mất mát, tuy rằng cánh tay bởi vì đỡ Quả Quả mà đau điếng, nhưng cảm giác tê tê vừa nãy thật khiến người ta luyến tiếc mà. Làm sao vậy cà?
Chương 63
"Cẩn thận-" Đi từ phòng y tế ra, Lôi Bằng Phi mặc kệ Thước Quả đi lấy thuốc, tự đi về phía trước, Quả Quả nhanh chóng tiến lên đỡ cậu ta.
"Bác sĩ bảo không được dùng sức."
Lôi Bằng Phi hơi không tự nhiên, "Không sao, tôi tự đi được."
Quả Quả cau mày, trừng mắt nhìn cậu ta, không nói gì thêm, vươn tay tóm tay cậu ta quàng lên người mình, đỡ cậu ta đi về phía trước. Nhưng cũng không phát hiện Lôi Bằng Phi đang đỏ mặt.
Chậm rãi bước về ký túc, hai tên bạn cùng phòng không có mặt, bình thường giờ này mọi người đều đi ăn cơm.
"Ngồi, đừng động." Quả Quả đỡ cậu ta ngồi lên ghế. Thấy khuôn mặt nhếch nhác của Lôi Bằng Phi, cầm chậu rửa mặt lên đi lấy nước, cầm theo cả khăn mặt của Lôi Bằng Phi.
"Tôi tự rửa." Lôi Bằng Phi thấy cậu ấy định rửa mặt cho mình, nhanh chóng vươn tay nhận lấy.
"Đừng cử động, trên đầu có vết thương, cậu đâu thấy được." Nói xong, cầm khăn mặt lên lau cho cậu. Thuốc màu kia đã khô, may mà chỉ là bột nước nên cũng dễ rửa, cẩn thận tránh đi lớp vải băng bó, lau sạch cả vết máu khô bên kia. Cuối cùng, khuôn mặt điển trai cũng lộ ra.
Lôi Bằng Phi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thước Quả, rồi lại không dám cử động, để mặc cho Thước Quả lau. Mắt lại cứ trộm ngắm cậu, lông mi thật dài, đôi mắt sáng ngời, làn da mịn màn, khí chất nho nhã, cậu thật khác so với những sinh viên hiện nay. Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn cứ luôn đả động tim mình, dù tốt hay xấu, tâm trạng lên xuống cũng đều liên quan đến cậu ấy.
"Xong, cậu thay quần áo đi, dính đầy máu rồi. Muốn ăn gì, tớ đi mua cho."
"Không cần, tôi sẽ tự qua đó."
"Cậu cẩn thận chút, ít cử động thôi." Quả Quả cũng kệ cậu ta, cầm hai cà men đi mua cơm.
Căn tin cách phòng ngủ không xa, vẫn còn thức ăn. Cậu dạo một vòng rồi chỉ lấy mấy chiếc bánh bao, nhớ ra trong không gian còn có tương thịt bò mà bà làm cho, cậu ăn còn thừa lại khá nhiều, nhìn rồi lại lấy thêm hai phần canh cà chua trứng. Trên đường về ký túc xá, phân tinh thần ra đi vào tiểu hồ lô của mình, bởi tu vi còn kém nên chỉ có khoảng hai mẫu. Vốn không gian trong hồ lô cũng có thể đưa vật sống vào, diện tích cũng sẽ tăng lên theo tu vi, nhưng công năng vẫn hơi kém. Đất và nước vẫn là bình thường, chỉ phì nhiêu hơn bên ngoài một chút, cũng không bị ô nhiễm. Sau đó, lão ba lại luyện chế một chút, bỏ thêm tức nhưỡng và linh tuyền vào không gian, công năng tăng thêm rất nhiều.
Năng lực của cậu kém, còn chưa thể thu hồ lô vào trong cơ thể, nhưng hồ lô này không đơn giản, có thể phóng to thu nhỏ, dùng tơ ngọc tằm buộc lại đeo trên cổ cũng rất an toàn. Mà cho dù đánh mất, cậu cũng có thể cảm ứng được mà tìm về.
Hai mẫu trong không gian, cậu xây hai gian nhà gỗ, được xây sẵn ở ngoài rồi bê nguyên xi vào. Gian nhà lớn xây tam gian, một minh hai ám, một gian thư phòng, một phòng ngủ cùng một gian nhà kho; mà gian nhà nhỏ thì có hai gian nhỏ, phòng bếp nhỏ và gian đông lạnh nhỏ. Gian lớn làm gian nhà chính, gian phòng nhỏ bên sườn trái, vuông góc với gian nhà chính, trồng trúc xanh xung quanh, cách ba mét, vòng quanh sân nhỏ. Gian phòng nhỏ đối diện thì bỏ không, được cậu dùng đá tảng lát lên làm thành phòng vẽ, cũng không có mưa gió gì nên không cần che lại.
Sân bên ngoài là đất đã được tức nhưỡng cải tạo, bởi phòng nhỏ đặt đó nên đất chủ yếu tập trung ở sân nhỏ trước nhà. Giữa khu đất có một con suối nhỏ, bên trong là linh tuyền; tuy công năng không tốt như của Thước Nhạc, bị hạ mấy bậc, nhưng vẫn rất tốt, tốt hơn nước hồ của Thước Nhạc rất nhiều.
Quả Quả không trồng nhiều cây cối, quanh sân trồng trúc, chút hoa cỏ, cây ăn quả cũng không nhiều, thích loại nào cũng chỉ trồng đôi ba cây. Đám này chiếm cả khu lớn, cậu cũng không định bán đi, mỗi loại chỉ trồng khoảng mười cây, đủ ăn. Không gian này tuy không lớn như của mấy nhóc em, thậm chí còn không bằng tùy thân không gian của Gia Gia, nhưng cậu cũng đã thấy đủ. Đây là món quà tuyệt nhất mà hai ba cho cậu, là độc nhất vô nhị. Càng huống chi, hồ lô này cũng không hề bình thường, nghe lão ba nói, nếu nó tiến hóa đến mức nào đó thì còn có thể đựng cả thiên địa. Vậy không phải nói, không gian này còn có thể đựng cả một tinh cầu? Thật khiến người ta chờ mong.
Tinh thần tiến vào không gian, vào thẳng kho lạnh, không gian khoảng hai mươi mét vuông, giá đặt bốn phía, ở giữa là một chiếc bàn siêu lớn, bên dưới là rất nhiều ngăn kéo. Hồ lô có tác dụng giữ tươi, đồ đặt vào cũng không sợ hỏng. Bốn chiếc giá trong kho lạnh này đều được đựng thức ăn, ngăn kéo bên dưới bàn đựng chút đồ dùng, đồ quý thì đặt trong thư phòng, phòng ngủ.
Tương thịt bò, cá khô, trứng cuộn tảo biển, hoa quả... đựng đầy trong giỏ, khi đi lên lầu ký túc xá, không có ai thì lấy ra.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Lôi Bằng Phi vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đã thay quần áo, tay ôm đầu.
"Sao vậy? Vẫn đau sao?" Cậu rất băn khoăn, dù trước đó họ không tự nhiên đến mức nào, Lôi Bằng Phi hôm nay coi như đã cứu cậu, những chuyện trước kia coi như qua hết.
Buông tay xuống, "Không sao, chỉ hơi sưng. Cậu đây là?" Liếc nhìn chiếc rổ lớn mà Thước Quả cầm trên tay. Loại rổ được đan từ trúc này cũng thật hiếm gặp mà.
Quả Quả cười, đặt cà men và giỏ lên trên bàn, "Hôm nay có lộc ăn, đúng lúc trong nhà đưa thức ăn tới." Nói xong mở giỏ ra, lấy tương thịt bò, cá khô và trứng cuộn tảo biển lấy ra. Tìm dao nhỏ cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, lại rửa sạch táo, cam, anh đào, cà chua mini, nên bổ thì bổ, đều đặt lên chiếc bàn mà mình đã đặt sẵn trong phòng.
Lôi Bằng Phi thấy Thước Quả chẳng bao lâu đã bày biện xong, bữa tối phong phú cũng đã hình thành.
"Ăn đi, nếm thử tương thịt bò mà bà tớ làm đi. Ngon lắm đó." Quả Quả cười, gắp cho Lôi Bằng Phi một đũa.
"Rất ngon, đậm vị thịt bò." Lôi Bằng Phiăn một miếng rồi không ngừng lại được nữa, ngon quá đi mất thôi, "Nhà cậu ở Yến Kinh?"
"Ừ, cậu thì sao?"
"Tôi cũng ở Yến Kinh."
"Ha ha, trùng hợp nhỉ. Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu, không chừng tớ phải nhập viện luôn rồi." Chuyện này hẳn không thể nào, dù cậu không phản ứng kịp thì vẫn còn ngọc bội mà. Nhưng chuyện này không nói ra được.
"Không có gì, lần sau cẩn thận chút."
Ăn xong bữa cơm này, quan hệ hai người tốt hơn nhiều, cuối cùng có nói có cười, không ai nhắc lại những chuyện trước kia nữa.
Chân Lôi Bằng Phi hôm sau sưng lên, đầu cũng bị thương không nhẹ, sáng thức dậy rất không thoải mái.
Quả Quả thức dậy sớm, mua bữa sáng cho cậu ta, bưng nước rửa mặt nữa, chăm sóc rất chu đáo, khiến hai bạn cùng phòng khác nhìn mà kính cũng vỡ luôn. Sáng cậu không có tiết, Lôi Bằng Phi bảo bạn học xin nghỉ hộ, chủ yếu tại đầu cứ ong ong, lên lớp cũng nghe giảng không vào.
"Cậu làm gì vậy?" Quả Quả vừa đi rửa cà men về, đã thấy Lôi Bằng Phi đặt chân lên thang, đang định leo xuống, nhanh chóng đặt cà men xuống, tiến lên đỡ cậu ta.
"Tớ đi vệ sinh." Ngày hôm qua chân còn chưa sưng như vậy, cậu vẫn còn tự đi được.
"Tớ đỡ cậu."
Lôi Bằng Phi chẳng còn cách nào khác, đâu có ngờ qua một đêm mà chân đã đau thành như vậy. Quả Quả để tay cậu ta đặt lên vai mình, cậu dùng tay ôm lấy eo Lôi Bằng Phi, hai người đi tới trước.
Hít hà hơi thở thơm mát chỉ có ở Thước Quả, cảm nhận độ ấm trên cơ thể cậu, mặt Lôi Bằng Phi đỏ bừng. Làm sao vậy nha?
Chương 64
Cuộc sống đại học bây giờ, học sinh cũng không chăm chỉ học tập như vậy, rất chi lơi lỏng, chơi game, xem phim, yêu đương, cuộc sống đại học đầy màu sắc, chẳng phải ai cũng giống như hai người bọn họ.
Tối nay, Lôi Bằng Phi và Quả Quả về sớm, cũng tại họ kém may mắn, vừa ngồi ở phòng kia đọc sách, phòng này đã bị một lớp khác chiếm mất, có hội họp gì đó. Hai người ôm sách ra ngoài. Lúc này, trong phòng tự học cũng đã gần như kín hết, hai người cũng không đi tìm chỗ nữa mà quay về phòng ngủ.
Vừa định lên tầng, điện thoại Quả Quả reo vang, lấy ra xem là Vương Dũng, "Sư huynh có việc gì sao?"
"Sư đệ, em đang ở đâu vậy? Anh đang đứng ở cửa Bắc trường em đó, mang chút đồ qua cho em. Em đang ở đâu, anh đưa qua."
Quả Quả nghe vậy thì rất vui, nhưng dãy ký túc của bọn họ nằm ở khu riêng biệt, người ngoài không dễ tiến vào, "Sư huynh, anh không cần qua đâu, em qua chỗ anh, cách cũng không xa."
"Vậy được, anh chờ em ở cửa Bắc."
Lôi Bằng Phi cũng nghe thấy Quả Quả nói chuyện, khoa tay múa chân một chút, cầm sách trên tay cậu qua. Quả Quả gật đầu với cậu ta rồi đi ra ngoài.
Chỗ họ cách cửa Bắc không xa, Quả Quả dùng năm phút đã đi tới nơi, đến cửa thấy sư huynh đang dựa vào cửa xe, thấy cậu thì tiến lại cười nói, "Đã lâu không gặp, nhóc cậu lại cao hơn." Vỗ vỗ vai Quả Quả, "Nhưng mà hơi gầy."
"Ha ha, đâu có, sư huynh chỉ lâu không gặp em nên mới cảm thấy vậy thôi."
Vương Dũng xoay người, lấy chiếc rổ lớn và một chiếc túi lớn từ xe ra, "Đây là sư công, sư bà cho em, vài món ăn và quần áo. Hôm nay đã trở lạnh, em chú ý đừng bị cảm nhé. Cuối tuần sau Gia Gia về nhà, nếu không có tiết thì em về nhà sớm chút."
Quả Quả nhận lấy đồ, "Gia Gia sắp về sao? Trường của em ấy không phải không có ngày nghỉ sao?"
"Thằng nhóc đó giỏi lắm, cùng mấy đứa bạn tạo chút thành tích khi huấn luyện, cuối tuần sau về Yến Kinh tham gia quân diễn, thứ hai sẽ về trường, nhưng cuối tuần có thể ghé qua nhà, ở hai ngày."
"Thật sao, nhóc đó, còn chưa thèm gọi cho em nữa, về sẽ cho nó biết tay."
Vương Dũng cười cười, "Cũng không trách nó được, trường nó học quân sự khác với trường em, tựa như tân binh học liền ba tháng. Trong kỳ quân sự cũng không được phép gọi điện thoại."
Quả Quả cũng chỉ nói vậy, cậu biết rõ nên cũng đâu thể trách Gia Gia được.
Hai người nói chuyện một lúc rồi chia tay, Quả Quả cầm đồ về phòng. Chờ tới khi vào phòng, trong phòng chướng khí mù mịt, khói thuốc bay vào khoang mũi, khiến cậu không nhịn được hắt hơi. Lại nhìn qua, hai người trong phòng ngủ bọn họ cùng hai người ở phòng khác hợp thành bốn người đang chơi bài, chơi rất vui, mặt ai cũng dán giấy.
"Thước Quả đã về à, đến chơi cùng nào." Thôi Địch trong phòng họ nhìn cậu cười nói.
"Aiz, cậu cũng không được lâm trận bỏ chạy đâu..." Một tên phòng khác nhanh chóng nói, nghe cậu ta nói vậy mấy tên khác cũng ùa theo, trên mặt Thôi Địch dán nhiều giấy nhất, bọn họ cược bữa sáng ngày mai đó.
Quả Quả cười, đặt đồ xuống, "Các cậu chơi đi, tớ chơi lại không vui."
Lôi Bằng Phi về muộn, cũng không chơi nhưng ngồi cạnh họ nhìn, thấy Quả Quả hắt hơi, đứng dậy mở cửa sổ ra, rồi nói với mấy người kia, "Các cậu đừng hút nữa, sắp ngủ rồi." Cậu vừa nãy cũng quên mất chuyện này.
"Lôi lão đại, đừng cấm... aiz aiz, còn chưa có hút xong mà." Nửa điếu thuốc trên tay Thôi Địch bị Lôi Bằng Phi cướp mất, cậu cũng chẳng buồn để ý người khác la hét, cất luôn gạt tàn đi.
Quả Quả đặt xong mọi thứ, trong phòng ồn ào như vậy cũng không làm gì được, vừa lúc còn hai bộ quần áo chưa giặt, cầm chậu đi ra ngoài. Lôi Bằng Phi mang theo hai phích nước nóng. Dãy ký túc xá cũng họ cũng rất tốt, mỗi tầng đều có thể được cấp nước nóng, không cần đi quá xa.
Hai người vừa ra khỏi cửa, mấy tên trong phòng lập tức bà tám, nam sinh phòng đối diện nhìn hai người ra ngoài, nghiêng về trước, nói nhỏ, "Nè... Thước Quả phòng mấy cậu thật quá đẹp đi, nghe nói có học tỷ năm hai bảo phải cưa đổ cậu ta đó."
"Vậy sao? Ai thế?" Mấy tên còn lại cũng hiếu kỳ.
"Tuyết Ny năm hai, khoa lịch sử, nghe nói còn là hoa khôi khoa đó."
"Anh đây gặp rồi." Thôi Địch bĩu môi, "Thước Quả này khác với chúng ta, mấy chú nhìn..." Nói xong, chỉ về phía giường Quả Quả, "Chú xem mấy đồ cậu ta dùng, tuy nói không có thương hiệu nhưng đều là hàng ngon, rất bắt mắt. Mà cử chỉ cũng rất giống công tử danh môn đó. Tuyết Ny anh biết, cũng xinh đó nhưng anh thấy Thước Quả sẽ không thích cô ta đâu."
Nghe Thôi Địch nói vậy, Hứa Phàm ở phòng đối diện cũng nhìn về phía giường của Quả Quả, liếc mắt đã biết không phải dạng vừa đâu.
Ký túc xá của họ một phòng bốn giường, giường là giường tầng có kèm giá sách và bàn máy tính, mỗi tên một vùng lãnh thổ, rất tiện sử dụng. Đồ đạc như nhau, nhưng trang trí ra sao lại tùy từng người. Trên giường có đủ cả bộ chăn gối, đệm hình chữ nhật với màu sắc trang nhã, chăn được gấp gọn gàng, bên trên dùng một miếng vải màu lục che lại, bên trên thêu hoa lan đơn giản.
Trên giá sách đặt chút sách, còn có vài vật trang trí nhỏ, rất tinh xảo, có ống đựng bút bằng gỗ, trên tường treo tranh nhỏ, đều thể hiện rõ sự tỉ mỉ của chủ nhân chúng. Hơn nữa đều rất gọn gàng, ngăn nắp, không bừa bãi như của những người khác. Kỳ thật những thứ này không thể hiện giàu có gì nhưng nghiên mực để trên bàn kia, móc chìa khóa phỉ thúy được khắc hình bí đỏ kia cùng với hình thêu phong lan trên chăn và đệm đều hiện rõ vẻ lịch sự, tao nhã.
"Chú thấy móc chìa khóa kia của cậu ấy không? Anh từng nhìn thấy thứ cùng kiểu dáng ở cửa hàng châu báu, còn không tốt bằng nó, đã hơn bốn nghìn. Mà loại phỉ thúy màu da cam này cũng hiếm có, giá cũng không rẻ đâu đó."
"Đây là phỉ thúy? Tao còn nghĩ là thủy tinh đó."
"Vậy khoảng bao nhiêu?"
"Không rõ, dù sao không rẻ." Thôi Địch trừng mắt nhìn, nhưng cũng thấy Thước Quả này thật quá bất cẩn, vật như vậy cũng có thể đặt lung tung. Kỳ thật cũng không trách Quả Quả, móc chìa khóa bí đỏ này được Thước Nhạc làm ba năm trước khi mở được phỉ thúy nhu loại, đối với họ mà nói không xem như tốt được. Thước Nhạc thích màu của nó, màu da cam và màu xanh đậm được khắc thành một bồn cúc Châu Phi, tuy nhu loại không tốt lắm nhưng lại mang lại hiệu quả cao cho sản phẩm tạo thành, Thước Nhạc rất thích. Mà chiếc móc khóa bí đỏ này được làm thành từ đống ngọc còn thừa lại. Khi làm ra, anh Béo cũng có mặt, Thước Nhạc cầm khối ngọc kia hỏi anh bán được khoảng bao nhiêu. Anh Béo nhìn qua, nhu loại này không tốt lắm, mà còn bị vỡ ra; tên này từ sau khi quen Thước Nhạc thì cũng mắt cao hơn đầu, thấy không tốt lắm nên cũng thuận miệng nói, chỉ được bảy, tám trăm thôi. Đương nhiên đây là giá mua vào vật liệu. Quả Quả nghe thấy. Sau đó, Thước Nhạc chọn một miếng khắc thành móc chìa khóa, nhưng cũng không biết thứ này đáng giá bao nhiêu.
"Kỳ thật tớ thấy Lôi Bằng Phi ở phòng các cậu là người cùng đường đó."
"Ừm, tớ cũng thấy vậy, nhưng quan hệ của họ rất tốt, tớ thấy họ còn cùng đi tự học mấy lần nữa đó."
"Rồi rồi, mau đánh đi, đừng nói nữa." Trương Phong, kẻ còn lại trong phòng ngủ của họ ngắt lời họ. Cũng không trách mấy tên này tám chuyện của hai người họ, thật sự là hai người họ chẳng giống sinh viên bình thường chút nào, lúc giao tiếp cũng cứ như cách một tầng. Trương Phong cũng có chút ý kiến, cậu ta lại có chút cao ngạo, nhưng đứng trước mặt họ lại không đủ dùng. Hơn nữa thời gian này nhìn họ giao lưu, trong lòng cũng có chút ý tưởng, cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó mà chưa thể xác định. Lúc này, cậu ta không muốn để người ta tám chuyện ra được điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top