Chương 4: Những Bí Mật Được Hé Lộ
Sau chiến thắng đầu tiên, lớp 11E8 như được tiếp thêm sức mạnh. Chúng tôi không còn là những học sinh nghịch ngợm, không có kỷ luật. Giờ đây, chúng tôi là một đội, và không ai trong lớp có thể làm ngơ trước sự thật rằng mỗi người trong chúng tôi đều có trách nhiệm với tập thể.
Vòng đấu thứ hai của cuộc thi sinh tồn đã đến, và lần này, đối thủ của chúng tôi là lớp 11C2. Đây là một lớp không chỉ mạnh về thể lực mà còn sở hữu trí tuệ sắc bén. Các bạn trong lớp 11C2 không chỉ biết đánh nhau mà còn giỏi giải mã các câu đố, và chúng tôi không thể coi thường họ. Tôi biết rõ rằng đây sẽ là thử thách lớn nhất mà lớp tôi từng đối mặt.
Cả lớp ngồi quây quần quanh Thanh Bảo, người lúc nào cũng giữ được sự điềm tĩnh và lạnh lùng. Nó nhìn mọi người với ánh mắt sắc bén, giọng nói của nó vẫn vang lên đầy quyết đoán. "Chúng ta phải sẵn sàng, không chỉ đối mặt với sự đối kháng về thể lực, mà còn với trí tuệ. Mọi bước đi phải được tính toán kỹ lưỡng."
Hoàng Dương không ngừng rà soát bản đồ chiến thuật. "Lần này, mỗi đội sẽ được giao một nhiệm vụ riêng. Những câu đố, mật mã, và thử thách trí tuệ sẽ là yếu tố quyết định chiến thắng. Nếu chúng ta không phối hợp chặt chẽ, thất bại sẽ là điều không thể tránh khỏi."
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút lo lắng. Những thử thách trí tuệ không phải sở trường của tôi, nhưng tôi biết mình phải cố gắng. Chúng tôi không thể để thất bại lặp lại. Duy Anh đứng cạnh tôi, mắt cậu luôn theo dõi tình hình xung quanh.
"Vy, đừng lo. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua thử thách trước đó, lần này cũng vậy." Duy Anh cười nhẹ, một nụ cười mà tôi có thể cảm nhận được sự an tâm trong đó. "Chúng ta sẽ làm được."
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười lại . Tuy không thể nói ra, nhưng trong lòng tôi biết, nếu không có sự hỗ trợ của cậu ấy, tôi sẽ không đủ can đảm để chiến đấu.
Vòng đấu bắt đầu, và tất cả chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần. Khi bước vào đấu trường, tôi nhận thấy lớp 11C2 đang đứng chờ. Họ có vẻ tự tin, nhưng tôi biết chúng tôi không phải là đối thủ dễ dàng. Thanh Trúc bên cạnh tôi không ngừng quan sát, cô ấy luôn bình tĩnh, nhưng đôi mắt của cô lại lấp lánh một chút lo âu.
"Họ là đối thủ đáng gờm. Nhưng chúng ta sẽ không lùi bước." Thanh Trúc nói, giọng cô không to nhưng rất chắc chắn.
Cả lớp 11C2 nhìn chúng tôi với vẻ khinh miệt, nhưng điều đó chỉ làm chúng tôi thêm quyết tâm. Khi cuộc đấu bắt đầu, chúng tôi phải đối mặt với một chuỗi câu đố phức tạp và các mật mã khó nhằn. Dù không dễ dàng, nhưng tôi nhận thấy sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên trong lớp đã giúp chúng tôi vượt qua từng thử thách.
Thanh Bảo là người giải mã mật mã đầu tiên. Cả lớp đều đứng im, chờ đợi. Cậu ấy không vội vàng, mà từng bước phân tích các dấu hiệu trên tờ giấy mà đối thủ đã đưa ra. Mọi người không thể không ngạc nhiên trước khả năng phân tích nhanh chóng và chính xác của cậu ấy.
"Đúng rồi, chúng ta phải sử dụng những ký tự này để giải mã, và kết quả sẽ là..." Thanh Bảo thì thầm, rồi từ từ vạch ra các ký tự và con số.
Khi cậu ấy giải mã thành công, một cánh cửa bí mật mở ra, đưa chúng tôi vào một khu vực khác của đấu trường. Nhưng ngay khi đó, một thử thách khác xuất hiện. Những chiếc bẫy được cài sẵn trong lòng đất, và chúng tôi phải cẩn thận từng bước đi.
"Mọi người hãy cẩn thận. Chúng ta không thể để bất kỳ ai bị rơi vào bẫy." Hoàng Dương ra lệnh, mắt anh quét xung quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào.
Cả lớp chia thành các nhóm nhỏ và đi từng bước thận trọng. Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, mỗi động tác, mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng. Và rồi, khi tôi và Duy Anh đi qua một đoạn đường đầy bẫy, tôi bất ngờ bị trượt chân. Nhưng Duy Anh nhanh chóng lao đến, kéo tôi lên và đỡ tôi.
"Cẩn thận chút, Vy." Duy Anh nhẹ nhàng nói, nhưng giọng cậu ấy đầy sự lo lắng.
"Cảm ơn mày..." Tôi thở phào, cảm giác như cả thế giới này đều đang sụp đổ nếu không có Duy Anh ở bên cạnh.
Chúng tôi tiếp tục hành trình qua những thử thách tiếp theo. Cuối cùng, lớp 11E8 và lớp 11C2 đều tiến đến vòng cuối cùng của trận đấu này, một trận đấu không chỉ là sự so tài về thể lực hay trí tuệ, mà còn là sự gan dạ, sự kiên cường.
Khi mọi thứ kết thúc, lớp 11E8 giành chiến thắng trong phút cuối, nhưng không phải không có hy sinh. Một trong những thành viên của lớp tôi – Thanh Trúc – đã bị thương khá nặng khi cố gắng cứu một bạn trong lớp khỏi một chiếc bẫy. Cô ấy bị ngã khi đang đỡ một người bạn, và kết quả là một vết thương khá sâu ở chân.
"Mày không sao chứ?" Tôi vội vàng chạy lại, lo lắng khi thấy vết thương của cô ấy.
"Tao không sao đâu. Đây chỉ là một vết thương nhỏ. Chúng ta còn phải tiếp tục cuộc chiến." Thanh Trúc nở nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường.
Tôi nhìn vào cô ấy, không thể không cảm thấy cảm động. Thanh Trúc là một cô gái mạnh mẽ, dù cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhưng sự hy sinh của cô ấy khiến tôi hiểu rõ hơn về sức mạnh thực sự của lớp chúng tôi.
Hoàng Dương nhìn vào chúng tôi, ánh mắt sắc bén như thể muốn nói điều gì đó quan trọng. "Chúng ta chiến thắng lần này, nhưng không thể quên rằng mỗi chiến thắng đều phải trả giá. Còn nhiều thử thách phía trước, và chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."
Cả lớp gật đầu, nhưng ánh mắt của mỗi người đều ánh lên một quyết tâm không thể lay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top