Chương 32: Những Cái Chạm Và Sự Chăm Sóc Tận Tâm

Chúng tôi nhanh chóng đưa Trúc An trở lại khu nghỉ dưỡng, gương mặt cô ấy tái nhợt vì cơn sốt đang lên cao. Hoàng Dương bế cô ấy một cách nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh. Duy Anh và tôi đi theo phía sau, tay nắm chặt, lòng đầy bất an. Không khí lúc này thật nặng nề, đầy sự căng thẳng và lo lắng.

"Chúng ta phải nhanh lên," Duy Anh nói, giọng cậu ấm áp nhưng đầy quyết đoán. "Nếu để tình trạng của Trúc An tồi tệ thêm, cậu ấy sẽ rất nguy hiểm."

Tôi gật đầu, bước nhanh hơn. Khi chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng, mọi người đang tập trung trong sảnh, nhìn thấy chúng tôi trở về, không ai nói gì, chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Trúc An, lúc này đang được Hoàng Dương dìu vào.

May mắn thay, ngay lúc đó, Ngọc Thảo và Minh Huy – hai học sinh ưu tú của lớp chúng tôi, xuất hiện. Ngọc Thảo là một cô gái nhanh nhẹn, tài giỏi và đặc biệt có sự quan tâm đến các vấn đề y tế. Minh Huy, bạn trai của cô ấy, là một chàng trai điềm tĩnh, cũng có kiến thức rất sâu về sơ cứu và các biện pháp y tế. Họ là một cặp đôi đang yêu nhau, và cả hai đều rất được mọi người trong lớp quý mến.

"Để em xem cô ấy thế nào," Ngọc Thảo nói, bước tới gần Trúc An. Cô ấy nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Trúc An, miệng lẩm bẩm những từ chuyên môn trong khi đôi tay nhanh chóng làm những động tác sơ cứu. "Cô ấy bị sốt rất cao, chắc chắn là do vết thương chưa lành hẳn. Chúng ta cần phải hạ nhiệt cho cô ấy ngay lập tức."

Minh Huy nhìn quanh rồi quay sang Ngọc Thảo, nói: "Em phải xử lý vết thương cho từng người. Cẩn thận và nhanh chóng, họ cũng không ổn chút nào đâu."

Ngọc Thảo gật đầu, rồi nhìn mọi người trong nhóm chúng tôi. "Mọi người đều cần kiểm tra và băng bó vết thương. Để tớ và Minh Huy giúp mọi người. Mọi người không thể tự mình làm được khi tình trạng sức khỏe như vậy."

Tôi nhìn quanh, mọi người đều gật đầu, dù mỗi người đều mệt mỏi và đau đớn sau trận đấu căng thẳng. Nhưng không ai nói gì, ai cũng hiểu rằng sự giúp đỡ lúc này là cần thiết hơn bao giờ hết.

Minh Huy bắt đầu làm việc, anh chia nhau với Ngọc Thảo để kiểm tra tình trạng vết thương của từng người. Ngọc Thảo tiến đến trước Duy Anh, Thanh Bảo, Thanh Trúc, Hoàng Dương, Lâm Như, Nhật Minh, tôi, Thiên Trang và Khánh Vy – mỗi người đều có vết thương, dù là nhỏ hay lớn. Mỗi người đều phải được chăm sóc tận tình.

Ngọc Thảo kiểm tra vết thương của Duy Anh trước. "Cậu không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ, tớ sẽ băng bó lại cho cậu," cô ấy nói, giọng nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng làm những động tác băng bó. Sau đó, cô chuyển qua từng người một, từ Thanh Bảo, Thanh Trúc đến Hoàng Dương, Lâm Như, Nhật Minh, rồi cuối cùng là tôi.

Khi đến lượt tôi, tôi cảm nhận được bàn tay Ngọc Thảo nhẹ nhàng nhưng cẩn thận trong từng động tác. "Cậu bị một vết rách nhỏ ở chân thôi, không có gì nghiêm trọng," cô nói, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Sau khi băng bó cho từng người, Minh Huy quay sang nói với Ngọc Thảo: "Cảm ơn em, giờ chúng ta có thể giúp Trúc An rồi." Minh Huy nhìn chúng tôi, giọng trầm lại. "Mọi người ổn rồi, còn Trúc An cần phải được chăm sóc thêm."

Ngọc Thảo gật đầu, rồi quay lại với Trúc An. Cô ấy nhẹ nhàng đỡ cô ấy lên, giúp Trúc An ngồi dậy, sau đó tiếp tục hạ sốt và băng bó lại vết thương cho cô ấy. Cả khu nghỉ dưỡng lúc này đầy sự chăm sóc tận tâm của Ngọc Thảo và Minh Huy, mang lại một cảm giác ấm áp giữa bao nhiêu căng thẳng.

Tôi nhìn những người xung quanh, cảm giác như tất cả chúng tôi đã cùng nhau vượt qua một trận chiến khốc liệt. Nhưng không chỉ vậy, sự chăm sóc, sự quan tâm của tất cả mọi người lúc này càng làm tôi cảm nhận được rằng, chúng tôi vẫn còn những điều quan trọng hơn cả chiến thắng – đó chính là tình bạn, tình đồng đội, và tình yêu thương dành cho nhau.

Tôi quay sang nhìn Duy Anh, cậu ấy vẫn đứng cạnh tôi, ánh mắt ấm áp, như luôn sẵn sàng bảo vệ tôi. Cảm giác an toàn lan tỏa trong lòng tôi, và tôi biết rằng, dù thế nào đi nữa, chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top