Chương 30: Bức Tường Cuối Cùng

Cả đấu trường chìm trong không khí u ám và tĩnh lặng. Trận đấu đối kháng đã kéo dài quá lâu, sức lực của chúng tôi đã cạn kiệt, chỉ còn lại những tiếng thở dốc, những bước chân mệt mỏi. Đội đối kháng của chúng tôi chỉ còn lại năm người – Duy Anh, Thanh Bảo, Nhật Minh, Thiên Trang và tôi – Hạ Vy. Cả đội đều kiệt sức, mắt mọi người dần mờ đi, tay chân tê dại. Đối thủ là những người điều hành, những chiến binh không chỉ mạnh mẽ về thể lực mà còn sắc bén về chiến thuật.

Từng người trong đội tôi ngã xuống, không ai có thể tiếp tục nổi nữa. Nhật Minh, người có chiến lược sắc bén nhất, đã không thể chống đỡ thêm. Thiên Trang, mặc dù nhanh nhạy và mạnh mẽ, cũng không thể thoát khỏi những cú tấn công tàn bạo. Thanh Bảo, dù có IQ cực cao, cũng không thể sử dụng trí tuệ để chiến thắng trước sức mạnh áp đảo của đối thủ. Và Duy Anh – người tôi luôn ngưỡng mộ về sức mạnh và sự dũng cảm – cũng đã gục ngã sau một cú đấm mạnh mẽ từ người điều hành.

Tôi cảm thấy cơ thể mình như tan rã, và rồi một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, khiến tôi như rơi vào một vùng tối tăm. Nhưng giữa màn đêm ấy, tôi chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp văng vẳng bên tai.

"Hạ Vy..."

Tôi ngẩng đầu, mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo hiện lên trước mặt. Linh Lan. Cô ấy, người đã mất đi trong một trận đấu sinh tử, giờ đây lại xuất hiện như một linh hồn.

"Linh Lan...?" Tôi thì thào, không thể tin vào mắt mình.

Linh Lan mỉm cười, ánh sáng nhè nhẹ từ cơ thể cô ấy như lan tỏa khắp không gian, xua tan đi cảm giác u tối. "Đừng từ bỏ, Hạ Vy. Mọi người cần mày. Mày mạnh mẽ hơn mày nghĩ."

Tôi như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng điều khiến tôi bàng hoàng hơn cả chính là lời cô ấy tiếp theo.

"Trúc An..." Linh Lan nói, giọng cô ấy thoảng buồn. "Nó đừng đau buồn về cái chết của tao nữa. Hãy nói với nó, rằng tao sẽ mãi ở bên cạnh Trúc An, bảo vệ nó dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào."

Tôi gật đầu, cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ tràn đầy trong mình. Linh Lan đang giúp tôi, giúp đội chúng tôi đứng dậy trong giây phút tưởng chừng như đã bỏ cuộc.

Ngay lúc đó, Châu Nhi bước ra từ bóng tối, nhìn tôi với ánh mắt kiên định. "Đừng bỏ cuộc, Hạ Vy. Tụi bây có thể làm được, tao tin tụi bây sẽ vượt qua thử thách này."

Châu Nhi không phải là một người tôi dễ dàng tin tưởng, nhưng giờ đây, cô ấy là người bạn chiến đấu cùng chúng tôi. Những lời cô ấy nói như làn sóng ấm áp xua đi những nghi ngờ trong lòng tôi.

"Đừng từ bỏ," Châu Nhi tiếp lời, "Hãy nghĩ về tất cả những người đã hy sinh để chúng ta có thể đứng ở đây."

Linh Lan mỉm cười lần nữa và bước vào bóng tối, như thể cô ấy đã làm xong nhiệm vụ của mình. "Cảm ơn. Cố gắng lên nhé."

Mọi thứ quanh tôi bắt đầu sáng lên, và những vết thương, dù chưa hoàn toàn lành, bỗng nhiên không còn đau đớn nữa. Mặc dù còn rất mệt mỏi, nhưng tôi biết mình phải đứng dậy. Cả đội chúng tôi phải tiếp tục chiến đấu.

Tôi quay sang nhìn Duy Anh, Thanh Bảo, Nhật Minh và Thiên Trang. Ánh mắt của họ, dù mệt mỏi, lại đầy kiên định. Họ vẫn sẵn sàng chiến đấu.

"Chúng ta không thể dừng lại," tôi nói, giọng tôi đầy quyết tâm. "Cả đội sẽ chiến thắng, vì chúng ta là 11E8."

Nhật Minh khẽ gật đầu. "Chúng ta đã tới đây rồi. Không thể để những hy sinh này vô nghĩa."

Duy Anh, mặc dù vẫn còn chút kiệt sức, cũng cười mệt mỏi. "Không bỏ cuộc đâu, Hạ Vy. Mình sẽ không để tụi  thất vọng."

Thanh Bảo đứng lên, đưa tay ra. "Chúng ta là một đội. Chúng ta sẽ chiến thắng."

Và thế là, chúng tôi tiếp tục. Hôm nay, chúng tôi không chỉ chiến đấu vì chính mình, mà còn vì những người bạn đã mất, vì những người đã luôn ở bên và bảo vệ chúng tôi. Bước tiếp, không lùi bước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top