CHƯƠNG 32: VỪA VẶN BỊ BẮT

Lúc giọng nói của Hàm Ân Tĩnh vang lên ngoài cửa, Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn đang đánh nhau nhất thời trong lòng cả kinh, đột ngột dừng tay, trong nháy mắt khi Hàm Ân Tĩnh đẩy cửa đi vào, Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn không kịp suy nghĩ gì khác, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa…. 

Hàm Ân Tĩnh vừa đẩy cửa vào, đang muốn tranh công với Phác Trí Nghiên thì nhìn thấy tình huống trước mặt, trong nháy mắt, ánh mắt đắc ý biến thành nồng đậm khiếp sợ, miệng há ra thành hình chữ O, không thốt nên lời. (Há há, đọc đoạn này mà ta cứ tưởng tượng đến cảnh từng đàn quạ đen bay qua..Quoác quoác quoác với ba vạch đen sau gáy=))..Hài chết ta =))) 

Trên giường lớn, Phác Trí Nghiên ở trên, Phác Hiếu Mẫn ở dưới, bởi vì vừa rồi đánh nhau kịch liệt cho nên nút thắt trên áo lót bị bung vài nút ra để lộ một chút thân thể cường tráng. 

Phác Trí Nghiên ép sát trên người Phác Hiếu Mẫn, cho nên Hàm Ân Tĩnh vẫn chưa thấy rõ bộ dạng của Phác Hiếu Mẫn, nhưng vẫn thấy được da thịt tuyết trắng lộ ra trong không khí và mái tóc đen mượt trải dài hơn phân nửa giường. 

Nguyên bản Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên đang giao thủ, lúc Hàm Ân Tĩnh đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ mặc dù dừng động tác tay nhưng vẫn chưa thu hồi thế công, Hàm Ân Tĩnh nhìn vào chỉ thấy cánh tay của hai người đang gắt gao đan cùng một chỗ, tư thế kia, muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu… 

Phác Trí Nghiên nhanh tay lẹ mắt, trong lúc  đang ngây người, kéo chăn gấm phủ lên hai người, chặn tầm mắt của Hàm Ân Tĩnh trên da thịt tuyết trắng của nàng, ánh mắt lạnh như băng lửa giận thiêu đốt: "Hàm Ân Tĩnh , không có ai nói cho người biết khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?" 

"Thực xin lỗi, đã quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi!” Giọng nói giận dữ của Phác Trí Nghiên khiến Hàm Ân Tĩnh từ trong kinh hãi quay về, câu nói vừa ra khỏi miệng, thân ảnh thon dài của Hàm Ân Tĩnh đã đi đến cửa, bàn tay to vung lên, chỉ nghe: ”Phanh!” Một tiếng, cửa phòng mở rộng lại một lần nữa đóng lại. 

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Phác Hiếu Mẫn lập tức phản ứng, ánh mắt phát lạnh, tung chưởng đánh về phía Phác Trí Nghiên, thừa dịp Phác Trí Nghiên tránh né, Phác Hiếu Mẫn xoay người xuống giường, đang muốn đứng dậy rời đi, phía sau một trận kình phong đánh úp lại, Phác Hiếu Mẫn mâu quang hơi trầm xuống, nhấc chân đá cái ghế gần nhất về phía Phác Trí Nghiên… 

Hàm Ân Tĩnh đứng ngoài cửa chỉ nghe trong phòng truyền đến từng hồi ”Binh lách cách bốp”, đáy mắt lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức, châm rãi đi về phía trước: 

Phác Trí Nghiên này, rốt cục cũng thông suốt, khó trách trước kia có nhiều mỹ nữ xinh đẹp, ôn nhu đa tình, tiểu thư khuê các lương thiện, thông minh theo đuổi hắn như vậy mà hắn cũng không thèm quay đầu lại nhìn, thì ra hắn không thích những loại nữ tử ấy mà hắn chỉ thích nữ tử kiểu mèo hoang cuồng dã… 

”Phanh!” Tiếng đổ vỡ lại một lần nữa truyền vào trong tai, Hàm Ân Tĩnh toàn thân đột nhiên chấn động, mồ hôi lạnh ngưng tụ trên trán: Nữ tử này có phải quá hoang dã hay không vậy…Người mà Phác Trí Nghiên yêu thích…Quả nhiên không giống người thường… ( Ta thực thích cách suy nghĩ của Tĩnh ca nha =))) )

Đây là lần đầu tiền Phác Trí Nghiên chạm vào nữ tử, ngày mai ta nhất định phải nhìn xem nữ tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho người suốt đời không gần nữ sắc như Phác Trí Nghiên phá lệ…. 

Đắc ý dào dạt, Hàm Ân Tĩnh chậm rãi đi về phía trước: Vừa rồi ta tuy rằng không thấy được bộ dạng của nữ tử kia, nhưng lại cảm giác nàng rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó… 

Đến tột cùng là gặp qua ở đâu? hàm Ân Tĩnh vừa đi vừa đem từng nữ tử mà hắn quen biết xếp ra, đôi lông mày vẫn tiếp tục nhăn lại. 

Đột nhiên, trong đầu Hàm Ân Tĩnh lóe lên linh quang, lông mày lập tức giãn ra, bất thình lình xoay người nhìn về phía phòng của Phác Trí Nghiên, đáy mắt nghi hoặc trở thành khiếp sợ: Phác Hiếu Mẫn, nữ tử kia là Phác Hiếu Mẫn ! 

Trong phòng, Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn vẫn tiếp tục đánh nhau, đêm đó trong Tướng phủ, do Phác Trí Nghiên phát bệnh nên Phác Hiếu Mẫn mới có thể cùng hắn đánh qua năm mươi chiêu, nhưng hiện tại Phác Trí Nghiên hoàn hảo không hao tổn gì, Phác Hiếu Mẫn đương nhiên không phải là đối thủ của hắn. 

Không quá hai mươi chiêu, Phác Hiếu Mẫn đã bị Phác Trí Nghiên bắt lấy cổ tay, xiết chặt đè trên tường, tốc độ của Phác Trí Nghiên rất nhanh, nhưng khi Phác Hiếu Mẫn bị áp trên vách tường, phần lưng tiếp xúc với tường lại không cảm thấy đau đớn. 

"Phác Hiếu Mẫn, đêm nay là bổn vương cứu ngươi, đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng sao?” Ánh mắt Phác Trí Nghiên lạnh như băng, đáy mắt lửa giận thiêu đốt. 

"Phác Trí Nghiên, ngươi qua đêm ở thanh lâu lại chưa tìm cô nương nào, một mình ngươi ở phòng, chỉ sợ ngươi tới nơi này không phải vì tiêu khiển, mà là có mục đích khác!" Ánh mắt Phác Hiếu Mẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đêm nay ngươi thật sự đã cứu ta, nhưng đồng thời ta cũng giúp ngươi nói dối vẹn toàn, ta và ngươi xem như là hỗ trợ lẫn nhau, không ai nợ ai!"

Phác Trí Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, lửa giận thiêu đốt trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đang muốn cùng Phác Hiếu Mẫn giải thích…. 

"Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên….” Tiếng Bắc Đường Diệp luôn miệng kêu gọi vang lên ở ngoài cửa, giống như xảy ra đại sự. 

Phác Trí Nghiên mâu quang hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, thừa dịp Phác Trí Nghiên thất thần, ánh mắt Phác Hiếu Mẫn lóe lên, giãy khỏi sự trói buộc của Phác Trí Nghiên, đồng thời dùng sức đẩy hắn ra. 

Phác Trí Nghiên không hề đề phòng, bị Phác Hiếu Mẫn đẩy lùi ra sau mấy thước. 

Bàn tay mềm mại của Phác Hiếu Mẫn khẽ vung lên, cầm lấy áo choàng của Phác Trí Nghiên khoác lên người rồi vươn tay đẩy cửa sổ, thân ảnh mềm mại nhảy từ cửa sổ ra ngoài… 

”Phanh!” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Hàm Ân Tĩnh mặt đầy kích động xông vào, nhưng hắn chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh Phác Hiếu Mẫn rời đi… 

"Nữ tử vừa rồi là Phác Hiếu Mẫn?" Hàm Ân Tĩnh có chút không khẳng định hỏi. 

Khi thân ảnh yểu điệu của Phác Hiếu Mẫn hòa vào trong đêm tối, Phác Trí Nghiên chậm rãi đi tới bên giường lớn hỗn độn: ”Đúng vậy!” 

”Vừa rồi là ngươi cố ý để nàng đi, nếu không, bằng võ công của ngươi, nàng căn bản trốn không thoát…” 

"Hàm Ân Tĩnh, lời nói vô nghĩa của ngươi càng ngày càng nhiều!” Phác Trí Nghiên cài lại nút thắt áo lót, bắt đầu mặc lại y phục: "Ngươi vừa rồi nói tin tốt cùng tin xấu rốt cuộc là cái gì?” 

”Ách!” Hàm Ân Tĩnh hơi chột dạ: "Trí Nghiên, trước khi nói hai tin này, ta nói cho một tin không biết là tin tốt hay tin xấu, áo choàng của ngươi, lại bị nàng lấy đi rồi!” 

Phác Hiếu Mẫn sau khi ra khỏi "Hồng Xuân viện", dọc đường phi nước đại: Phác Trí Nghiên đáng ghét, trì hoãn không ít thời gian của ta, chắc chắn thị vệ của đại phu nhân đã sớm trở về Tướng phủ, với trí thông minh của đại phu nhân, chắc chắn đã hoài nghi ta, cũng đã phái người đi Lưu Ly viên, chỉ mong, tất cả vẫn còn kịp….. 

Từ xa, Hiếu Mẫn trông thấy Tướng phủ, trong lòng vui vẻ chạy tới tường rào của phủ, xem xét xung quanh thấy không có người, Hiếu Mẫn vươn người nhảy lên, thân hình yểu điệu như hồ điệp bay vào trong phủ. 

Sau khi nhẹ nhàng không một tiếng động đáp xuống đất, Hiếu Mẫn không hành động thiếu suy nghĩ, xác định bốn phía không có người, Hiếu Mẫn mới đứng dậy bước nhanh về phía Lưu Ly viên: Từ chỗ này đi vào Lưu Ly viên là gần nhất, nhưng mà, phải đi qua Hương viên của Tam phu nhân và Phác Thải Vân… 

Nhìn từ xa, Hiếu Mẫn trông thấy Hương viên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói ồn ào, thị vệ cầm đuốc trong tay vây lấy toàn bộ Hương viên, Tam phu nhân và Phác Thải Vân ôm nhau đứng trong viện, từng trận gió thu thổi qua, hai người rét đến run bần bật. 

Cũng khó trách, lúc này Tam phu nhân và Phác Thải Vân đều chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng, mơ hồ có thể thấy được chiếc áo lót màu trắng bên trong, chắc là đang ngủ thì bọn thị vệ đột nhiên xông vào, dựng hai người dậy…. 

”Phòng khách không có người!” Một thị vệ báo lại. 

”Đại sảnh không có người!” Một thị vệ khác báo lại. 

”Phòng ngủ không có người!” Lại một thị vệ khác lên tiếng. 

Phác Hiếu Mẫn mâu quang hơi trầm xuống: Đại phu nhân thực không đơn giản, ngay cả Tam phu nhân và Phác Thải Vân mà cũng hoài nghi, lục soát Hương viên rất cẩn thận, không buông tha một góc khả nghi nào, xem ra Khê viên hẳn là đã bị người lục soát qua, ta về Lưu Ly viên xem tình hình trước, tùy thời mà hành sự…. 

Mượn hoa cỏ che chắn, Phác Hiếu Mẫn cẩn thận tránh khỏi bọn thị vệ trong Hương viên, ngoảnh lại nhìn, thấy nàng đã cách xa Hương viên một khoảng nhất định, Phác Hiếu Mẫn từ trong bụi rậm đứng lên, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy nhanh về Lưu Ly viên thì bất thình lình một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau: "Phác đại tiểu thư đi đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction