CHƯƠNG 3: THÂN THẾ BI THẢM
Trong mông lung, Phác Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy miệng khô dị thường, trên cao ánh mặt trời chiếu xuống chói chang khiến nàng khó thở. Mơ mơ màng màng mở mắt, lúc này Phác Hiếu Mẫn phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất.
Khóe mắt nhìn thấy cách đó không xa là cây cối xanh biếc, Phác Hiếu Mẫn trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện, nàng đang ngồi ở bờ sông, vạt áo phía dưới vẫn còn ngâm ở trong nước.
Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, trên mình mặc quần áo và trang sức cổ đại, cùng một đôi hài nhỏ đơn giản, rõ ràng không phải là hai tay của mình. Phác Hiếu Mẫn trong lòng nghi hoặc: Ta không phải bị Âu Thần bắn chết rồi sao?
Lúc Phác Hiếu Mẫn còn đang âm thầm buồn bực thì một phần trí nhớ xa lạ ở trong đầu Phác Hiếu Mẫn tản ra: Hiện đại Phác Hiếu Mẫn xác thực đã chết, nhưng hồn phách của nàng đã rời khỏi thân thể đến cổ đại nhập vào trên người nữ tử cũng được gọi là Phác Hiếu Mẫn này.
Phác Hiếu Mẫn ở cổ đại là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, cũng chính là do tiểu thiếp sinh ra. Sau đó vì mẫu thân khó sinh mà chết, mọi người cho rằng chính nàng đã hại chết mẫu thân nên đem nàng ném vào Phế viên, là Tuân nhũ mẫu [Bà vú của mẫu thân Phác Hiếu Mẫn] một tay cưu mang nàng. một năm trước, Tuân nhũ mẫu mất, Phác Hiếu Mẫn ra ngoài thành đứng trước mộ thắp hương cho bà thì gặp Phó Tần Bác bị trúng kịch độc.
Lúc ấy tính mạng của Phó Tần Bác đang nguy hiểm đã đưa ra đề nghị, chỉ cần Phác Hiếu Mẫn nàng giải độc cho hắn thì nàng muốn gì cũng đươc. Phác Hiếu Mẫn tâm tư đơn thuần, không nghĩ tới Phó Tần Bác muồn báo ơn, chỉ cảm thấy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nên không chút do dự làm theo phương pháp mà Phó Tần Bác nói.
Kết quả, độc trong người Phó Tần Bác đã được giải, bởi vì hắn đem độc tố trong cơ thể của mình bức qua cơ thể của Phác Hiếu Mẫn.!
Phác Hiếu Mẫn chỉ là một nữ tử bình thường, bị cực độc nhập vào cơ thể, nàng đương nhiên không chịu nổi, thân thể tựa như sắp nổ tung, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mà Phó Tần Bác đã khôi phục như bình thường cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Phác Hiếu Mẫn đang vô cùng thống khổ, chỉ ném một tín vật như bố thí rồi đứng dậy rời đi:
“Chờ bổn vương chiến thắng trở về, ngươi hãy mang tín vật này đến tìm bổn vương!”
Duyên phận trùng hợp, lúc Phó Tần Bác rời đi không lâu thì có một thần y dạo chơi đi ngang qua giúp Phác Hiếu Mẫn giải độc. Tuy rằng phần lớn độc đã được giải, nhưng bởi vì độc đã xâm nhập vào nội tạng, căn bản không thể thanh trừ hết được. Đó là lý do vì sao dung nhan của Phác Hiếu Mẫn trở nên xấu xí.
Thần y lúc sắp đi nói với Phác Hiếu Mẫn rằng: “Độc trong người ngươi chính là thiên hạ kì độc, người thường chỉ cần trúng độc quá ba canh giờ sẽ mất mạng, cho dù người võ công cao cường cũng bị khắc chế tuyệt đối không sống quá mười hai canh giờ. Người luyện võ đều biết đến sự lợi hại của độc này, ta tin người đem độc bức vào cơ thể ngươi cũng sẽ biết……”
Sau khi trở lại Tướng phủ, Phác Hiếu Mẫn mới biết được, Khang vương Phó Hàn Canh khởi binh tạo phản. Trong cung hoàng đế, hoàng tử, phi tần chạy trốn khắp nơi, toàn bộ Thanh Tiêu quốc nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Một năm sau, Phó Hàn Canh bị đánh bại được ban thưởng rượu độc, Cảnh vương Phó Tần Bác trở về, dán thông báo muốn tìm nữ tử một năm trước giúp hắn giải độc.
Lúc Phác Hiếu Mẫn cầm tín vật do dự muốn hay không đi gặp Phó Tần Bác thì gặp muội muội của nàng, cũng chính là Thừa tướng phu nhân sinh ra, được sủng ái nhất trong phủ Phác Tử Hàm.
Không thể không nói, Phác Tử Hàm so với Phác Hiếu Mẫn khôn ngoan hơn nhiều, nói bóng nói gió liền biết được thứ mà Phác Hiếu Mẫn đang cầm trong tay chính là thứ mà nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước, tín vật của Cảnh vương.
Phác Tử Hàm nói muốn nhìn thử tín vật, Phác Hiếu Mẫn không chút nghi ngờ liền đem tín vật đưa cho Phác Tử Hàm. Ai ngờ, Phác Tử Hàm vừa cầm tín vật trên tay liền sai người chuẩn bị xe ngựa nói muốn lấy thân phận ân nhân cứu mạng đi gặp Cảnh vương.
Phác Hiếu Mẫn cùng nàng tranh cãi, liền bị nha hoàn bên người của Phác Tử Hàm ra sức đánh, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Phác Tử Hàm cầm tín vật của mình đắc ý, vênh vang ngồi trên xe ngựa đi đến Cảnh vương phủ.
Sau đó, Cảnh vương đương nhiên thực hiện lời hứa lúc trước đối với Phác Hiếu Mẫn, trước mặt mọi người trong Tướng phủ, đối với ân nhân cứu mạng giả mạo Phác Tử Hàm ra sức che chở, trong lời nói còn mơ hồ lộ ra: vì muốn báo ơn cứu mạng sẽ lập Phác Tử Hàm làm Vương phi. Mặc dù Phó Tần Bác biết rõ người cứu hắn hôm đó là Phác Hiếu Mẫn chứ không phải Phác Tử Hàm. Nhưng thể diện của hắn cao hơn hết thảy. Hắn không thể rước vào phủ một vương phi nhan sắc xấu xí như Phác Hiếu Mẫn, càng không thể ngu ngốc bị người lừa lấy tín vật như Phác Hiếu Mẫn. Suy cho cùng dù Phác Tử Hàm là kẻ mạo nhận, cũng tốt hơn Phác Hiếu Mẫn gấp trăm lần.
Phác Hiếu Mẫn giải thích với mọi người rằng tín vật đó là của nàng không phải của Phác Tử Hàm, thế nhưng mọi người đều không tin, ngược lại cười nhạo nàng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Muốn bay lên đầu làm phượng hoàng đến điên rồi, nữ tử xấu xí do tiểu thiếp sinh ra sao xứng với thân phận cao quý của Cảnh vương.
Phác Hiếu Mẫn nhiều lần đi tìm Phó Tần Bác để giải thích về chuyện tín vật, đều bị thị vệ lấy cớ Cảnh vương bận việc không rảnh tiếp khách. Ngày khác, Phác Hiếu Mẫn lại đến Cảnh vương phủ thì một gã thị vệ nói cho nàng biết, Cảnh vương vào giờ tý [từ 23h tối đến 1h sáng] sẽ đi Thập Lí đình, giải quyết chuyện xong nếu có thời gian rảnh sẽ gặp nàng.
Vì thế Phác Hiếu Mẫn cố nén sợ hãi, đêm khuya đi đến Thập Lí đình, nhưng nàng chờ đến không phải là Cảnh vương, mà là hai gã lưu manh. Ngay khi ai gã đó xé rách quần áo của Phác Hiếu Mẫn thì Cảnh vương Phó Tần Bác lại mang theo rất nhiều thị vệ xuất hiện, đối với việc gặp Phác Hiếu Mẫn rất thờ ơ lạnh nhạt……
Trí nhớ cuối cùng của Phác Hiếu Mẫn ở cổ đại là: Cảnh vương Phó Tần Bác đến khu săn bắn săn thú, nàng đuổi theo đến khu săn bắn, giải thích không có kết quả còn bị Cảnh vương đánh một chưởng. Mọi người đi rồi, nàng thất vọng, đau khổ đi đến bờ sông thì bị người ta đánh rơi xuống sông.
Trí nhớ của Lạc Mộng Khê ở cổ đại cũng không nguyên vẹn, chủ yếu là xoay quanh ba người: Tuân nhũ mẫu, Phó Tần Bác, Phác Tử Hàm, xem ra lúc nàng còn sống, ba người này có ảnh hưởng lớn nhất đối với nàng.
Có được một phần trí nhớ của khối thân thể này, Phác Hiếu Mẫn cười khổ lắc đầu: Phác Hiếu Mẫn, ngươi rất đơn thuần, dựa theo cách nói của tên thần y kia, Phó Tần Bác cũng biết ngươi không sống được lâu, sau khi hắn chiến thắng trở về liền dán thông báo tìm kiếm ngươi, chính là muốn mượn việc này để chứng tỏ mình là người trọng tình trọng nghĩa sao, lấy lợi từ việc này để kiếm danh thơm sao, tạo hình tượng tốt đẹp trong lòng lê dân bách tính cùng quan lại trong triều đình sao.
Nhưng hắn không nghĩ tới ngươi có thể sống sót, càng không nghĩ tới Phác Tử Hàm cầm tín vật để tìm hắn, Phó Tần Bác thân thể trúng cực độc, cho dù trước kia không biết loại độc này, nhưng sau đối với độc này chắc chắn có nghiên cứu, Phó Tần Bác biết võ công có nội lực áp chế độc tính, sau khi giải độc tự nhiên cũng sẽ bình yên vô sự.
Ngươi nói một câu rất đúng, Phác Tử Hàm là nữ tử bình thường, nếu nàng thật sự bị trúng cực độc căn bản không có khả năng không mất một sợi lông nào mà đứng ở trước mặt mọi người, việc này một người bình thường còn hiểu được tại sao Phó Tần Bác lại không biết.
Lúc ở khu săn bắn, Phó Tần Bác đánh ngươi một chưởng, chính là không muốn cho ngươi nói thêm gì nữa, nếu không, chắc chắn sẽ có người sinh nghi.
Phác Tử Hàm là mỹ nhân, mà ngươi lúc này diện mạo lại xấu như quỷ, Phác Tử Hàm là Tướng phủ phu nhân sinh ra, thân phận tôn quý, nhận hết sủng ái, mà ngươi là do tiểu thiếp sinh ra, thân phận thấp kém.
Lại so sánh Phác Tử Hàm với ngươi một người ở trên cao, một kẻ ở dưới thấp. Người thông minh đều biết phải chọn như thế nào.
Ở Thập Lí đình tìm người vũ nhục ngươi, chính là muốn làm bại hoại danh dự của ngươi, làm cho người đời không tin lời nói của ngươi, ở gần khu săn bắn đem ngươi đẩy mạnh xuống sông, là muốn cho ngươi vĩnh viễn ngậm miệng, không thể đem chân tướng truyền ra bên ngoài.
Từ hai sự kiên trên có hai người khả nghi, một là Phác Tử Hàm, người còn lại là Phó Tần Bác.
Nói đến Phó Tần Bác vong tình bội nghĩa này, Phác Hiếu Mẫn lại nghĩ đến Âu Thần bạn trai kiếp trước của nàng, ai có thể tin được, hai người hơn hai mươi năm tình cảm lại không bằng vinh hoa phú quý hư ảo kia.
Âu Thần yêu nàng sao, nhìn tình huống hiện tại xem ra đáp án nhất định là không, lúc cùng nàng ở một chỗ, Âu Thần chính là giả vờ giả vịt, thế mà năng lực quan sát tuyệt vời của Phác Hiếu Mẫn cũng không có nhìn ra được.
Có vị chuyên gia từng nói, con người khi yêu nhau, đầu óc đều trong tình trạng đã chết. Nếu không, hắn đã thực sự nói yêu.
Lúc cùng một chỗ với Âu Thần, đầu óc của Phác Hiếu Mẫn đã chết, nên hắn nói cái gì thi nàng tin cái đó. Mà đầu óc Âu Thần lại linh hoạt, một bên ước hẹn cùng Phác Hiếu Mẫn, một bên cùng thiên kim của thị trưởng triền miên.
Gió nhẹ khe khẽ thổi qua, Phác Hiếu Mẫn đáy mắt hiện lên một tia cười quỷ dị: Nói vậy hiện tại Âu Thần cũng bị mất mạng, bởi vì chiếc xe thể thao kia là của Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn là đặc công, vì sợ có người nhận ra thân phận của nàng mà âm thầm sát hại, nên Phác Hiếu Mẫn đã lắp trên xe một thiết bị ra đa tiên tiến nhất. Mỗi lần lái xe phải dùng điều khiển từ xa tiến hành quét toàn bộ, nếu trên xe có vật gì khác thường, xe sẽ tự động nổ tung.
Ra đa sẽ tự động bật khi khởi động xe, trên xe cũng có gắn chốt mở ra đa, khi Âu Thần khởi động xe, ra đa cũng sẽ tự khởi động, nhanh như điện, không thua kém bộ não linh hoạt của con người, đương nhiên sẽ nhận thức Âu Thần là dị vật. Vì thế, xe thể thao sẽ tự động phát nổ, kết cục của Âu Thần có thể hiểu được..có trách thì trách bản thân Âu Thần đã quá xem thường Phác Hiếu Mẫn..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top